*** Lời tâm sự của tác giả: Đời người là vô thường, có rồi mất, mất rồi lại có. Cuộc đời dài, mà cũng ngắn. Muốn tìm tri kỉ trong nhân gian lại là một điều không dễ cũng không khó. Dăm câu ba sợi thì sao mở hết nỗi lòng của nhau, sao gỡ được cái rối bời tỏng tim nhau, vậy thì cũng cần đến lúc cùng ngồi xuống trò chuyện tâm tình. Vậy … bao nhiêu đấy nói lên cái gì, chả phải cũng quay về một chữ DUYÊN hay sao ? Đã là duyên thì cần gì so đo được mất, hữu duyên vô phận, hữu phận vô duyên cũng đều là thiên mệnh, đều là tại ý trời … Ngồi cùng nhau đọc vài trang truyện, ngẫm vài câu chữ ta có nhận thấy được gì hay chăng ? Có cởi mở được tấm lòng bạn đọc hay không, coi như tôi viết ra để ta có thể gần nhau lâu hơn một chút trong kiếp đời này. Các bạn thân mến, đã qua 26 chap truyện, vậy rồi các bạn có cảm nhận được cái gì không, các bạn có thấu hiểu, có suy nghẫm được chút nào hay chăng ? Hay chỉ là đọc qua la vài chữ cho xong, hay đôi lúc là sự khinh bỉ cho LGBT ??? !!! ***

Trời đã hửng sáng, đường phố trở về như mọi ngày, không còn ánh điện, không còn sự vắng vẻ mà thay vào đó là một Sài Gòn đầy nhiệt huyết, một thành phố đáng vươn vai sau một giấc ngủ dài. Vạn vật, con người bắt đầu một ngày mới. Tiếng xe cộ, tiếng người gọi nhau, tiếng cười la của con trẻ vẽ nên một bức tranh sống động của Sài Gòn, tạo nên một thứ khiến nhiều người sẽ cảm nhận thấy rằng: TẤT CẢ ĐANG SỐNG ĐỘNG TỪNG GIÂY TỪNG PHÚT !!!

Huy và Vũ vẫn còn đang mơ hồ ngủ say sưa, sự ấm áp từ cơ thể đối phương, cái mùi hương cơ thể của nhau lại khiến người ta chết mê chết mệt. Thật là một cặp trời sinh, nhưng sự sinh sôi nảy nở ấy phải có những trắc trở không lường trước được … Tiếng chuông báo thức phát ra từ chiếc đồng hộ như phá tan cả bầu không khí trong phòng. Cả hai người vội bật người dậy sau một đêm dài ngon giấc … Anh nghiêng đầu nhìn cậu rồi cười cười:

- Tối qua ngủ có ngon không bà xã ?

- Ngủ rất ngon ! – cậu cười cười đáp lại vừa đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ 6h đúng. Hai người vội vã vào tolet làm vệ sinh cá nhân chuẩn bị đi học.

Mới đó mà trời đã mù sẫm lại, mây đen tự dưng ùn ùn kéo đến rằng sẽ có một trận mưa thật lớn. Quả thật là “ nắng mưa là bệnh của trời ”. Gió thổi lạnh đến cóng người, làm run cả tứ chi, cái lạnh đó thấm đến lục phủ ngũ tạng khiến người ta khó mà chịu nổi. Kém theo trên nền bầu trời là những cái chớp rạch ngang trời đất, lâu lâu lại có một tiếng sấm vang đến chói tai. Có lẽ thiên nhiên đang thụy uy với con người về những sự việc của con người làm nên. Mưa rơi … mưa xối xả, như tuôn như xối như hất những hạt nước to lớn vào mặt người đi đường. Mưa rào rào cả lên, như tiếng khóc oán thoan đến đau lòng đứt ruột, như tiếng nỉ non của non sông đất trời. Mưa cũng là một điềm báo không tốt …

Sau một lát trên phòng thì anh cùng cậu đội áo mưa băng ra đường, mưa rát hết cả mặt, kèm theo đó là những cái lạnh qua từng giọt nước. Hôm nay mưa to quá, hai người muốn dừng lại để ăn sáng cũng không được, đành phải đợi vào trường rồi ăn đồ ở căn tin vậy. Xe cứ thế đi giữa dòng người, đi dưới trời mưa to cứ như cá chép vượt thác Vũ Môn Quan. Một hồi mệt nhọc anh mới đưa cậu đến được trường. Bước vào lớp thì đầu tóc cả hai cũng đã hơi ước sũng hơi hơi rối nhưng lại khiến hai người dễ thương một cách kì lạ. Huy đi đến chỗ ngồi, Vũ cũng bước theo. Thấy hai người vào chỗ, Tùng với nhỏ Anh cũng bu lại:

- Hey Vũ, dạo này mầy được nuôi dưỡng tốt nên tao thấy mầy trắng da dài tóc ha…. Haha. – thằng Tùng lại pha trò.

- Hừ, thằng này mầy không muốn ăn Tết nữa đúng hông ? – cậu nắm tay lại đưa đến trước mặt nó. Tùng biết vậy nên đành kiếm cớ là xuống căn tin nên chuồn đi mất. Nhỏ Anh quay sang hai người:

- Vũ với Huy là tui thấy giống hệt vợ chồng rồi á. Bữa nào cũng đi chung với nhau hết á.

-Hỳ hỳ. – cậu với anh chỉ cười trừ. Cả ba túm lại nói vài chuyện phiếm với nhau. Một lúc sau thì Tùng cũng bước vào lớp, theo sau là vài tiếng trống điểm giờ học.

Các tiết học cứ lặng lẽ trôi qua một cách nhạc nhẽo. Ngoài trời vẫn cứ mưa, từng hạt nặng trĩu khiến người ta cũng thấy khó chịu, kèm theo đó là những hơi ẩm ước cùng hơi lạnh của đất trời. Có vẻ như cảnh vật thắm đượm buồn như vậy mới thật sự phù hợp với những người có cách sống nội tâm. Với những cặp yêu thương thì mưa cũng là sự gắn kết để họ đến với nhau một cách ấm áp. Trên đời này, định nghĩa khiến người ta đau đầu nhất vẫn là câu hỏi: “ tình là gì ?” Quả thực rất khó để hiểu được tình là gì ? Tình là thứ động lòng người nhất, là thứ say mê người nhất, cũng là thứ thắm đượm vui buồn của nhân gian. Có người vì tình mà khổ, có người cũng vì tình mà dừng bước, cuối cùng tan biến theo cát bụi … Người trong nhân gian đều biết tình ái nơi hồng trần là thứ đau khổ, nhưng có mấy người hiểu được ? Vậy thì chi bằng dốc hết lòng mà yêu. Bất kể duyên mong hay tình sâu nồng đậm, chỉ mong đời này kiếp này, không hề tiếc nuối … Đời này đi đến cuối cùng, người có từng hối hận hay chăng ?

Trời cũng đã tạnh mưa, bầu trời đen xám xịt không chừa một khoảng nhỏ nào để rọi sáng. Vừa đúng lúc tan học, Vũ và Huy lại cùng dòng người vội ra về kẻo trời lại mưa thất thường. Tất cả như hối hả, tất cả như xôn xao, chiếc xe lăn bánh đều đều trên con đường, cũng có phần vội vã trong đó. Trời sầm tối như mực, nhiều xe máy trên đường cũng phải bật đèn lên, hôm nay trời Sài Gòn kì lạ quá …

Huy và Vũ đạp xe đi qua một bãi đất trống vắng lặng, nơi này khi xưa dự định làm sân vận động rồi tự dưng lại bỏ hoang cho đến bây giờ. Trên bãi đất toàn những gạch đá vụn, những cành cây khô khốc, lác đác có vài thanh sắt đã bị gỉ. Bỗng nhiên từ một góc tăm tối, phát ra một giọng cười đầy sát khí của nữ nhân khiến Huy cũng phải dừng xe lại, một cảm giác bất an ập đến như vũ bão. Từ trong tối một đám người bước ra, đằng sau hình như có nhân vật chính, không ai khác đó chính là con Tâm. Giọng đằng đằng sát khí, nó hất cằm về phía hai người:

- Hai đứa bây được nhỉ ? Vợ chồng thân thương quá ha ?

- Mày muốn gì hả ? – cậu cũng chẳng chán cái loại này.

- Muốn gì hả ? Muốn lấy mạng cả hai, mày cướp anh Huy, còn anh ta không chấp nhận tình cảm của tao. Hôm nay tao cho cả hai về chầu Diêm Vương !

- Mày dám ? – Huy đã thủ thế sẵn.

- Sau không dám ? Tụi bây lên. – nói xong thì có vài có một đám người khoảng chừng 10 người đã vây quanh Huy và Vũ. Nhìn sơ lược thì cả 10 tên đều là con nhà võ, thân thể khá cường tráng, nhưng mặt mũi lại như loại người vô sĩ, chỉ biết sống vì tiền, bặm trợn, giống như những tên đòi nợ thuê thì đúng hơn. Huy và vũ cùng đã thủ thế trước, sẵn sàng nghênh chiến. Đối với những hạng người không biết điều, không phân biệt thị phi đúng sai thì cho dù có dùng lời vàng tiếng ngọc, lời hoa mỹ tuyệt thế cũng chẳng bao giờ nói được cả. Khi người ta đã quá lún sâu vào vũng sình lầy của trần thế thì có lôi kéo, có giảng pháp, thuyết trình cũng chẳn kéo ra khỏi. Quan trọng nhất vẫn là chính thân họ, tự quyết rằng mình sẽ tiếp tục vào vòng xoáy tội lỗi hay là đi ra đón nhận ánh bình minh của đất trời …

Trong đám đó lần lượt xông lên, Vũ và Huy cứ nâng đỡ, nương tựa nhau mà đỡ đòn hoặc phản công. Xem ra thì những đòn bọn chúng ra tay đều là đòn hiểm hóc, có lẽ là muốn lấy mạng thật. Một hồi lâu thì con tâm lại quát lên:

- Tụi bây làm gì mà lâu thế hả ? xông lên hết cho tao.

Thế rồi cả đám 10 người cùng xông lên tất, trên tay một số tên còn cầm những thanh gỗ cứng nhắc. Anh với cậu cố đỡ các đòn hiểm nhưng rồi cũng không thể đỡ nổi. Vũ bị đánh một đòn phải nằm lăn ra đất, anh hoảng hốt vội ngồi xuống bên cậu. Bọn chúng lại thừa thế, dùng gậy đánh đập hai người, anh và cậu thất thế, chỉ biết nằm co ro đưa tay đỡ nhưng rồi cũng phải rụt tay lại. Máu đổ, mưa rơi, mưa hòa quyện cùng mùi máu tanh, cả hai dường như bất tỉnh, chỉ còn thấy những dòng máu cứ lan tỏa ra. Tay cậu vẫn nắm lấy tay anh, hai người dường như không còn nghe gì cả, không còn thấy gì cả ? Chỉ cảm nhận được tất cả dần tối lại rồi đen òm. Trời mưa hối ảh, mưa như trút nước, như là tiếng oán than của từng hạt máu, sấm vang rầm rầm, trong cảnh mịt mù tối tăm đó, tiếng cười của con người độc ác kia vẫn vang lên một cách rùng rợn … Quả là không nơi nào đáng sợ bằng lòng người, khó lường, khó đoán, thâm sâu độc ác cũng từ nơi đó mà ra …Bất chợt có một tên lên tiếng:

- Bây giờ bỏ hai cái xác này ở đâu, ở đây thì không hay đâu.

- Đem ra sông Sài Gòn, tìm chỗ nào kín người, vứt xuống là xong thôi. – con Tâm lại giở giọng độc ác …

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play