Lâm Gia Bảo quả thật mệt muốn chết rồi, ngồi ở bên giường cảm giác xương cốt trên người đều muốn rời ra từng mảnh, tay cùng chân đều đau nhức không thôi. Lâm Gia Bảo cùng Hoàng hậu nương nương lẳng lặng nghỉ ngơi, Lâm Gia Bảo cảm giác vừa đói vừa khát, hôm nay vẫn còn chưa có dùng qua ngọ thiện đâu, hiện tại đã là buổi chiều , bọn họ không biết sẽ phải trốn bao lâu… tốt nhất nên kiếm chút gì đó ăn trước.
“Hoàng hậu nương nương, chắc ngài đã đói bụng , ta đi xuống phòng bếp của Tây Ly cung nhìn xem có chút gì ăn được không?” Lâm Gia Bảo đứng lên nói với Hoàng hậu nương nương.
Hoàng hậu cũng cảm giác trong bụng có chút đói khát, “An Trúc ngươi cẩn thận một chút , đi nhanh về nhanh …”
Lâm Gia Bảo đem đại đao đặt ở bên người Hoàng hậu nương nương, “Đao này, Hoàng hậu nương nương ngài cầm phòng thân. Ta sẽ trở về thực mau.”
Lâm Gia Bảo nhẹ nhàng mở cửa phòng, khom thắt lưng chui ra ngoài, cẩn thận đóng cửa lại, nhanh chóng chạy hướng phòng bếp Tây Ly cung. Hoàng hậu nhìn cây đại đao kia đến xuất thần…
Phòng bếp Tây Ly cung đã lâu không có người dùng, trên bếp đóng một mảnh tro bụi. Lâm Gia Bảo tìm thật lâu cũng không tìm ra thứ gì có thể ăn được, cuối cùng y mò đến hầm cất đồ trong phòng bếp thì tìm được một túi gạo trắng cùng một túi nhỏ bột mì, còn có một ít đường, muối cùng một chai dầu cải nhỏ. Lâm Gia Bảo suy nghĩ nửa ngày tìm xem nếu dùng mấy thứ này đó thì có thể nấu được món ăn gì.
Lâm Gia Bảo trở lại phòng bếp, trước tiên thu thập một cái nồi nhỏ, sau đó tẩy sạch nồi cùng bát đũa. Thời điểm Lâm Gia Bảo làm mấy việc này đều thập phần cẩn thận, tận lực không làm ra tiếng vang. Lúc nhóm lửa, Lâm Gia Bảo càng cẩn thận hơn, sợ động tĩnh trong phòng bếp sẽ dẫn tặc nhân tới. Lâm Gia Bảo cảm giác trong lòng bàn tay đều toát đầy mồ hôi, y rất nhanh đem gạo trắng nấu thành cháo, lại bỏ thêm chút đường vào bên trong. Sau đó đem bột mì với nước nhồi thành thành bánh bột ngô, dùng dầu cải một tiên tái vải lên muối[nanaYJ: tớ đoán là: dùng dầu cải chiên lên rồi sau cho thêm chút muối]. Trong nháy mắt, khắp trù phòng tràn ngập mùi dầu cải.
Bụng Lâm Gia Bảo phát ra từng trận tiếng kêu, Lâm Gia Bảo nuốt nuốt nước miếng, chỉ dám nếm một chút hương vị, sau đó tìm cái thực hạp lớn để thức ăn vào.
Dưới ánh mặt trời chiều, Lâm Gia Bảo lưng mang một cái thực hạp lớn, bưng một nồi cháo ngọt đi về chỗ của Hoàng hậu nương nương.
Ở bên trong phòng, Hoàng hậu thực lo lắng chờ đợi, trong lòng tràn đầy lo âu, theo thời gian trôi qua… ở trong lòng Hoàng hậu luôn niệm nam mô a di đà phật… Khẩn cầu Phật tổ phù hộ hài tử thiện lương này …Hoàng hậu biết trong lòng Lâm tiểu thị cũng thực sợ hãi, lại đem vũ khí phòng thân duy nhất để lại cho nàng. Một mình đối mặt với nguy hiểm bên ngoài, nếu vừa lúc gặp phải tặc nhân… Hoàng hậu không dám nghĩ đến, lo lắng lo lắng…
Hoàng hậu thấy Lâm An Trúc trở lại, trong lòng nhẹ một hơi. “An Trúc ngươi đã trở lại, có gặp nguy hiểm gì không ?”
“Hoàng hậu nương nương, ta không sao , không gặp ai, xem ra Tây Ly cung vẫn thực an toàn .”
Lâm Gia Bảo đem cháo để lên trên bàn, nhanh chóng cầm chén từ trong thực hạp lấy ra. Hoàng hậu nghe xong yên lòng.
“Hoàng hậu nương nương, trong trù phòng chỉ tìm được mấy thứ này, ta liền làm cháo cùng bánh bột ngô, có chút đơn sơ, thỉnh Hoàng hậu nương nương thứ lỗi.”
Lâm Gia Bảo bới một chén cháo nóng, đặt ở trước mặt Hoàng hậu nương nương. Tiếp theo lấy bánh bột ngô từ tầng dưới chót của thực hạp để trên một cái đĩa nhỏ, chuẩn bị hầu hạ Hoàng hậu nương nương dùng bữa.
Hoàng hậu bưng bát cháo lên nếm một hơi, hơn nửa ngày mạo hiểm,uống vào một chén cháo nóng quả thật vô cùng thỏa mãn. Cháo nấu thật nhuyễn, thơm ngọt ngon miệng, hoàng hậu ăn ngọt trong miệng, ấm ở trong lòng. Hoàng hậu nhìn Lâm An Trúc vẫn đứng ở bên cạnh nói,
“An Trúc , ngươi cũng ngồi xuống ăn đi, hiện tại là tình huống đặc biệt, đừng động này đó , nhanh ăn đi, lạnh thì không thể ăn .”
“Hoàng hậu nương nương ngài ăn trước đi, ta chờ ngươi ăn xong sẽ ăn sau …” Lâm Gia Bảo không chịu ngồi xuống.
Hoàng hậu đè y xuống ngồi xong (^_^), đưa một cái bánh bột ngô cho y.”Nhanh ăn đi, hôm nay vất vả ngươi …”
Lâm Gia Bảo bị hoàng hậu ép buộc, hai ba lần liền đem bánh bột ngô ăn xong.
“An Trúc ngươi làm rất ngon, đây là cháo ngon nhất mà bổn cung từng uống qua.” Hoàng hậu cắn bánh bột ngô uống cháo, nghĩ thầm rằng thật sự là một đứa nhỏ chịu khó … Lâm Gia Bảo được khen đến ngại ngùng .” Hoàng hậu nương nương quá khen…”
Sau khi dùng xong thiện, Lâm Gia Bảo lại đi xuống phòng bếp nấu nước ấm trở về cho Hoàng hậu nương nương rửa tay rửa mặt. Sau đó, Lâm Gia Bảo cùng Hoàng hậu nương nương rúc vào trên giường. Vốn Lâm Gia Bảo kiên trì muốn ngủ tại gian phòng cách vách, nhưng Hoàng hậu nương nương không đồng ý. Hoàng hậu nương nương nhìn Lâm Gia Bảo nói:
“Hài tử ngốc này, hôm nay nằm cùng Bổn cung đi. Chúng ta hai người cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau…”
Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn nằm ở trên giường g, hoàng hậu vuốt khuôn mặt lạnh như băng của Lâm Gia Bảo.”Mặt như thế nào lại lạnh như băng vậy …”
Trong phòng không đặt chậu than, quả thật rét lạnh vô cùng. Trên giường chăn cũng rất mỏng, hoàng hậu đem hơn phân nửa chăn đắp ở trên người Lâm Gia Bảo. Lâm Gia Bảo miệng nói xong:
“Hoàng hậu nương nương ta không lạnh, ngài đắp đi.”
Lâm Gia Bảo vừa mới cõng Hoàng hậu nương nương, trên người ra rất nhiều mồ hôi, trên lưng đều ướt đẫm. Gió lạnh thổi một cái, cảm thấy vô cùng rét lạnh. Hoàng hậu cảm giác được Lâm Gia Bảo có chút run rẩy,
“Đều lạnh thành như vậy .”
Hoàng hậu ôm lấy Lâm Gia Bảo, dùng chăn bọc hết hai người. Lâm Gia Bảo cảm giác được cái ôm ấm áp của Hoàng hậu nương nương, thật giống như khi còn bé được mẫu thân ôm ấp…
“Hôm nay dọa đến ngươi đi…”
Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi Lâm Gia Bảo. Hoàng hậu nghĩ Lâm Gia Bảo còn nhỏ, chỉ có 14 tuổi, biểu hiện ngày hôm nay, quả thật bất phàm. Tính toán chờ vìệc này bình ổn, hảo hảo ngợi khen Lâm tiểu thị một phen.
“Ân.” Lâm Gia Bảo thành thực gật đầu.
“Đây là hoàng cung, vì ngôi vị hoàng đế tranh đấu, đổ máu là chuyện tránh không được.” Hoàng hậu thở dài.
Lâm Gia Bảo hiện tại đã tĩnh tâm, cũng có chút lo lắng cho nhóm người của Nguyên Khánh, không biết bọn họ thế nào . Hoàng hậu thấy mình nói có chút trầm trọng , dời đi đề tài,
“Ta nghe Thừa nhi gọi ngươi Gia Bảo, đó vốn là tên của ngươi phải không?”
“Hồi Hoàng hậu nương nương, đúng vậy, nguyên danh của An Trúc là Lâm Gia Bảo.” Lâm Gia Bảo trả lời.
“Một cái tên rất hay, cha nương ngươi ở nhà nhất định rất thương yêu ngươi đi.” Hoàng hậu biết tên là Lâm Gia Bảo thuyết minh y ở nhà khẳng định được sủng ái.
“Cha mẹ vẫn luôn hiểu ta nhất, ca ca tỷ tỷ cũng thực trân trọng ta.” khi Lâm Gia Bảo nói về người, vẻ mặt thật hạnh phúc.
“Ta đây về sau cũng gọi ngươi là Gia Bảo đi… Gia Bảo, ngươi như thế nào tiến cung?” Hoàng hậu có chút ngạc nhiên, hài tử của Lâm gia nhiều hẳn là sẽ không để cho hài tử tối bảo bối này tiến cung.
Lâm Gia Bảo nhỏ giọng đem sự tình đã phát sinh ở nhà tiểu thúc Lâm Đại Lực, cùng nguyên do y như thế nào tiến cung nói hết cho Hoàng hậu nương nương nghe. Hoàng hậu sau khi nghe liền nói:
“Thật sự là một thân thích rất thối nát, bất quá nếu không phải như vậy, ngươi cũng sẽ không tiến cung, cũng không có phần số hôm nay của ngươi …”
Sắc trời tối sầm xuống, hai người bọn họ không dám đốt đèn, tại phòng nhỏ u ám mà nói chuyện. Lâm Gia Bảo nhỏ giọng nói về chút vìệc vặt ở quê nhà, Hoàng hậu nương nương thực thích nghe. Hoàng hậu từ nhỏ lớn lên ở kinh thành, chưa từng có ra khỏi kinh thành. Nghe Lâm Gia Bảo nói chuyện lý thú chốn dân gian, cảm thấy rất là mới lạ. Lâm Gia Bảo nói đến khi còn bé cùng ca ca tỷ tỷ lên núi hái trái cây, mấy loại trái cây hoang ấy còn có tư vị ê ẩm giòn giòn …
Đang nói chuyện chợt nghe thấy căn phòng cách vách truyền đến tiếng vang, Lâm Gia Bảo tĩnh thanh, cùng Hoàng hậu nương nương thở cũng không dám thở, cố gắng lắng nghe động tĩnh của căn phòng cách vách. Lâm Gia Bảo lặng lẽ mang cây đại đao để ngang ở trước hai người bọn họ. Cách vách truyền đến thanh âm của một người nam nhân,
“Mẹ hắn mà, hoàng cung này cũng quá lớn, đi hết thì cái đầu đều hôn mê.”
Một thanh âm khác truyền đến, “Đại ca ngươi trước nghỉ một chút, nơi này không có người. Ta nói cái cung này cũng quá lớn đi, hoàng đế lão nhân kia mỗi ngày đi tới cũng mệt lắm a…”
“Ha ha nói ngươi ngốc, ngươi còn không thừa nhận. Hoàng đế đâu có tự đi đường, đều có người nâng bái…”
“A ha hả, đại ca nói phải. Đầu óc của ta thật là.”
“Tê… Ngươi điểm nhẹ…”
“Đại ca ngươi kiên nhẫn một chút, ta giúp ngươi băng bó. Những thị vệ cấm quân đó ra tay thật đúng là lợi hại, may mắn có đại ca, nếu không thì mạng nhỏ của ta hôm nay chắc không còn , ai! Đáng tiếc , không biết huynh đệ khác còn sống hay chết…”
“Sống chết có số. Sinh nghề thì tử nghiệp thôi”.
“Đại ca, ngươi nói kế tiếp chúng ta nên làm như thế nào? Còn cần đi bắt Hoàng hậu nương nương không? Phần thưởng đến một vạn lượng hoàng kim lận!”
“Một vạn lượng hoàng kim thì sao? Hoàng hậu nương nương chính là quốc gia chi mẫu, nếu chúng ta bị bắt thì sẽ bị tru di cửu tộc , cửu tộc đó, ngươi biết không? Dù sao thì chúng ta chỉ là cầu tài, không cần giống như tử sĩ của Lịch Vương, liều mạng như vậy …”
“Đại ca nói đúng… hoàng hậu hãy để cho những tử sĩ đó đi bắt đi.”
“Ha ha những tử sĩ đó cũng chết hơn phân nửa, không biết chạy tứ tán nhiều ít? Không đi quản bọn họ , tóm lại lần này tiến cung vẫn là có thu hoạch , ngươi xem… Đều là ta thừa dịp loạn lấy được , hẳn là giá trị không ít.”
“Hì hì, đại ca ngươi xem, ta cũng thuận chút…”
“Ngươi tiểu tử này, phương diện này thật thông minh ha ha…”
“Đây còn không phải là nhờ đại ca ngươi dạy tốt sao…”
“Hảo , chúng ta nghỉ ngơi và hồi phục một hồi trước. Chờ đêm khuya sẽ nghĩ biện pháp chạy ra cung đi, nhiêu đây cũng đủ cho chúng ta ở bên ngoài tiêu dao hơn nửa đời người …”
Đợi ước chừng một canh giờ, Lâm Gia Bảo bọn họ rốt cục nghe được tặc nhân cách vách rời đi. Không hẹn mà cùng thở phào một hơi. Đêm đã khuya hai người cũng không dám ngủ, sợ tặc nhân lại đi vòng vèo trở về, cũng sợ sẽ có tử sĩ Lịch Vương tiến đến.
Hoàng hậu đến canh tư thì chống đỡ không trụ mà đi ngủ, Lâm Gia Bảo thấy Hoàng hậu nương nương ngủ, cũng không dám nghỉ ngơi. Y hung hăng mà nhéo chính mình một chút, buộc chính mình bảo trì thanh tỉnh.
Hiên Vìên Hãn Thừa vội vàng đuổi tới trong cung, thống lĩnh cấm quân Lăng Chính Phong liền hướng hắn bẩm báo chuyện xảy ra trong cung hôm qua. Lăng Chính Phong nói hôm qua hắn nhận được phượng lệnh của Hoàng hậu nương nương liền mang theo cấm quân đuổi tới Vĩnh Thọ cung. Khi đó đã không thấy Hoàng hậu nương nương, bọn họ giao thủ cùng người của Tiết Tùng mang đến. Cuối cùng giết chết, bắt được không ít tặc nhân, nhưng vẫn có một vài tặc nhân chạy trốn.
Lăng Chính Phong nói Lâm tiểu thị cùng Hoàng hậu nương nương cùng một chỗ được bọn thị vệ hộ tống mà thoát đi, theo lời bọn thị vệ Hoàng hậu nương nương nói thì Hoàng hậu nương nương chuẩn bị đi Càn Thanh cung tránh né. Nhưng sau đó hắn phái người đi Càn Thanh cung thì không có nhìn thấy Hoàng hậu nương nương bọn họ, nghĩ rằng hẳn là ở trong biệt cung tránh né. Chỉ là sau đó bọn thị vệ cùng Hoàng hậu nương nương và Lâm tiểu thị bị tách rời ra, cho nên hiện tại không ai biết Hoàng hậu nương nương cùng Lâm tiểu thị đang ở nơi nào. Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT