CHƯƠNG 29:  BỊ BỆNH

.

Cám ơn  Meobeoxuixeo đã gợi ý chỗ mình không biết.

.

Hiên Vìên Hãn Thừa nghe được mẫu hậu cùng Gia Bảo đều không thấy bóng dáng , trong lòng vạn phần sốt ruột. “Tiếp tục phái người đến phụ cận Càn Thanh cung tìm xem. Còn có, phái thêm mấy đội cấm quân chia ra đi đến các cung khác để bắt tặc nhân, không thể buông tha một người nào.”

 

“Dạ. Thái tử điện hạ, chúng ta bắt được Tiết Tùng, ngài có muốn dẫn lên…”

 

Nói như thế nào thì Tiết Tùng đại nhân cũng là phụ thân của Thái tử phi nương nương, nhạc phụ của Thái tử điện hạ, cho nên Lăng Chính Phong hướng Thái tử điện hạ xin chỉ thị.

 

“Đem hắn dẫn tới…” Hiên Vìên Hãn Thừa mắt chứa sát ý nói.

 

Tiết Tùng mặt xám mày tro bị áp lên, nhìn thấy ánh mắt giết người của Thái tử điện hạ liền hô to : “Thái tử điện hạ… Thái tử điện hạ… Ta là bị Lịch Vương bức bách , thật sự Lịch Vương bức ta làm …”

 

Tiết Tùng cảm thấy hắn thật sự là rất không may , rõ ràng thời điểm vừa mới bắt đầu hết thảy cũng rất thuận lợi, từ việc có ma ma bên người thái phi phóng hỏa Ly An điện, dẫn dắt hơn phân nửa thị vệ rời đi Vĩnh Thọ cung. Hắn cũng đã xem xét tốt thời gian, biết là vào buổi sáng, các tần phi hậu cung sẽ đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Tiết Tùng nghĩ hành động vào lúc đó nếu bắt không được Hoàng hậu nương nương thì cũng có thể bắt được một hoặc hai cung phi làm áp chế. Như vậy hắn luôn luôn có biện pháp thoát thân, không nghĩ tới khi hắn vọt tới Vĩnh Thọ cung thì đều không gặp một tần phi nào. Mà Hoàng hậu nương nương lại đào thoát, sau đó cấm quân lại tới nhanh như vậy, hắn cũng thực nhanh bị bắt giữ. Tiết Tùng không nghĩ tới chính là, Hoàng hậu nương nương vì muốn cùng Lâm Gia Bảo nói chuyện, nên sớm đã đem các tần phi đuổi đi .

 

“Nói… Các ngươi như thế nào ẩn vào trong cung? Tổng cộng dẫn theo bao nhiêu người tiến vào?” Hiên Vìên Hãn Thừa rút ra bội đao của thị vệ bên người, chỉ vào Tiết Tùng hỏi.

 

“Ta nói, ta nói, Thái tử điện hạ, là ma ma trong cung thái phi, nàng có một con nuôi làm việc tại Tây Thẳng môn, bọn thị vệ gác cổng đều bị chuốc thuốc mê, phóng chúng ta vào. Ta tổng cộng dẫn theo hai trăm người tiến vào, trong đó có một trăm là tử sĩ của Lịch Vương, một trăm còn lại là người trên giang hồ.” Tiết Tùng biết Thái tử điện hạ tâm ngoan thủ lạt , *một cốt não mà đều nói* .

 

“Ngươi đáng chết!” Chờ Tiết Tùng công đạo xong, Hiên Vìên Hãn Thừa huy đao hướng về Tiết Tùng. Nhớ tới mẫu hậu cùng ngoan bảo đều không có tin tức, thật sự  rất muốn một đao giết chết lão già kia.

 

Tiết Tùng sợ tới mức oa oa kêu to: “Không… Thái tử điện hạ tha mạng a, ngài đừng giết ta… Đừng giết ta… Ta là nhạc phụ của ngươi a… A a a…” Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Tiết Tùng, Hiên Vìên Hãn Thừa đem một cánh tay của Tiết Tùng bổ xuống.

 

“Bây giờ còn có bao nhiêu tặc nhân chưa bị bắt?” Hiên Vìên Hãn Thừa hỏi Lăng Chính Phong.

 

“Hồi Thái tử điện hạ, đã giết chết tám mươi , nắm chắc hơn một trăm người. Còn có khoản 10 người đang chạy trốn trong cung … Cấm quân đang tăng cường đuổi bắt, hiện đã phong tỏa cửa cung, sẽ không để xổng bất kỳ tặc nhân nào…” Lăng Chính Phong hồi đáp.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa trở về Bình Nhạc uyển, ngồi ở bên trong thư phòng nhìn bản đồ trong cung, tự hỏi mẫu hậu cùng ngoan bảo sẽ trốn ở nơi nào, ngoan bảo chưa từng có gặp qua chuyện *đao quang kiếm ảnh*  như thế này, nhất định bị dọa sợ đi…

 

Hiên Vìên Hãn Thừa đã một ngày một đêm không chợp mắt, đôi mắt ngao đỏ bừng, trong mắt che kín tơ máu. Hiên Vìên Hãn Thừa bưng lên chén trà sâm mà cung nhân đưa tới uống một hơi, cố gắng giữ vững tinh thần. Nghe thấy cung nhân bên ngoài thông báo là thống lĩnh cấm quân muốn cầu kiến,

 

“Nhanh để hắn tiến vào.”

 

Lăng Chính Phong tiến vào, thỉnh an Thái tử điện hạ, sau đó bẩm báo:

 

“Thái tử điện hạ, ta đã tìm khắp các cung điện phụ cận Càn Thanh cung nhưng vẫn không nhìn thấy Hoàng hậu nương nương cùng Lâm tiểu thị. Sau đó có bắt được vài tặc nhân, theo như bọn họ nói thì cũng không nhìn thấy Hoàng hậu nương nương bọn họ…”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa cau mày, mẫu hậu cùng ngoan bảo sẽ ở chỗ nào? Một đêm đi qua, bọn họ có bị đói hay không, có lạnh hay không … Hiên Vìên Hãn Thừa tràn ngập lo lắng, từ lúc trọng sinh tới nay, đây là lần đầu tiên cảm giác vô lực đến như vậy. Vẫn còn có một ít tặc nhân không sa lưới, hắn nhất định phải sớm tìm được mẫu hậu cùng ngoan bảo mới được.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa lần thứ hai nhìn bản đồ hậu cung, khi nhìn thấy Tây Ly cung, trong đầu hiện lên một tia linh quang, xuất hiện một ý tưởng.

 

”Ngươi mang những người này cùng cô đi Tây Ly cung tìm xem…”

 

“Dạ.”

 

Hoàng hậu tỉnh lại phát hiện canh giờ đã không còn sớm, đã gần đến buổi trưa. Sau canh bốn hôm qua,  nàng liền kiên trì không được mà ngủ thiếp đi, nhìn Lâm Gia Bảo vẫn thức, ngồi tựa vách tường. ”Gia Bảo ngươi vẫn luôn không có ngủ sao?”

 

“Gia Bảo không dám ngủ, Gia Bảo thủ Hoàng hậu nương nương.” Lâm Gia Bảo chậm rãi đứng dậy, cảm thấy đầu vựng vựng .”Hoàng hậu nương nương ngài chờ, ta đi tìm chút thức ăn cho ngươi …”

 

“Đừng tìm , bé ngoan… Bổn cung không đói bụng, ngươi trước hết nằm trong chốc lát…”

 

Hoàng hậu nhìn hốc mắt hãm sâu của Lâm Gia Bảo thì cảm thấy rất đau lòng. Sinh thời, Hoàng hậu có chút tiếc nuối chính là không có nữ nhi, tuy nói hai đứa con trai đối với nàng cũng thực hiếu thuận, nhưng rốt cuộc không có giống như nữ nhi nhu thuận tri kỷ. Nhìn Lâm Gia Bảo, hoàng hậu càng xem càng thích, một  hài tử tốt như vậy, tuy là song oa tử, nhưng so với nữ nhi thì càng nhu thuận càng khiến nàng trìu mến… Lâm Gia Bảo sẽ không tận lực mà lấy lòng nàng, tất cả những gì y làm đều phát ra từ nội tâm của y , đều là biểu hiện chân thật nhất. Trải qua một ngày một đêm hoạn nạn ở chung này , yêu thích của hoàng hậu đối với Lâm Gia Bảo là đạt tới đỉnh, ở trong lòng âm thầm nghĩ nếu lần này thoát hiểm, nàng nhất định phải hảo hảo ngợi khen Gia Bảo…

 

Lúc này ngoài sân truyền đến tiếng bước chân, hoàng hậu cùng Lâm Gia Bảo cảnh giác lên, Lâm Gia Bảo nói:

 

“Không biết là tặc nhân hay là người tới tìm chúng ta?”

 

Lâm Gia Bảo cầm lấy cây đại đao, “Hoàng hậu nương nương, ngài đừng đi ra. Ta đi nhìn xem, nếu là tặc nhân ta sẽ dụ bọn họ tới nơi khác đi…” Nói xong liền xông ra ngoài.

 

“Gia Bảo ngươi đừng đi…” Hoàng hậu không kịp ngăn cản, mắt mở trừng trừng nhìn Gia Bảo chạy đi ra ngoài. [Y-H: em liều  quá]

 

Lâm Gia Bảo cầm đại đao lặng lẽ chạy đến phía trước, tìm một góc nhỏ mà ngồi xổm xuống, muốn nhìn xem người đến là ai? Mặt trời buổi trưa có chút chói mắt, chiếu đến khiến y đầu váng mắt hoa. Thật vất vả mới thấy rõ ràng người tới, là Thái tử điện hạ!

 

“Thái tử điện hạ… Thái tử điện hạ…” Lâm Gia Bảo chạy đến, ném đi đại đao trong tay, nhào vào trong ngực Hiên Vìên Hãn Thừa.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa mới vừa bước vào sân Tây Ly cung, chợt nghe thấy thanh âm của ngoan bảo, tiếp theo liền nhìn thấy ngoan bảo của hắn cầm một đại đao thập phần không tương xứng với thân mình của y mà chạy vội về phía hắn.

 

“Ngoan bảo… ngoan bảo của ta, đừng sợ… Không có vìệc gì, bảo bối…” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm chặt Gia Bảo, hôn y.

 

Lâm Gia Bảo rốt cuộc không thể kiềm chế nước mắt của mình, nha nha khóc lên.(^_^).

 

“Hảo bảo bối… Đừng khóc , tướng công trở lại…” Hiên Vìên Hãn Thừa ôm Gia Bảo, ghé vào lỗ tai y, ôn nhu mà nói.

 

“Nha nha… Thái tử điện hạ, Hoàng hậu nương nương còn ở trong phòng.” Lâm Gia Bảo ở trong ngực Hiên Vìên Hãn Thừa ngẩng đầu lên nói.

 

Hoàng hậu nhìn thấy Thái tử đến , tâm tình căng thẳng cuối cùng buông xuống.”Thừa nhi, cuối cùng thì các ngươi đã đến …”

 

“Nhi thần đã tới chậm, để mẫu hậu bị sợ hãi…”

 

“Lần này mệt cho Gia Bảo a…” Hoàng hậu nhìn Lâm Gia Bảo ánh mắt tràn ngập từ ái.

 

Lâm Gia Bảo dựa vào trong ngực Hiên Vìên Hãn Thừa, cảm thấy rất an tâm, cả người chậm rãi trầm tĩnh lại.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa cảm giác thấy người trong ngực có chút khác thường, “Ngoan bảo ngươi làm sao vậy…”

 

Hoàng hậu nhìn bộ dáng Gia Bảo, cũng thực lo lắng.”Gia Bảo vì tối hôm qua thủ ta,  một chút cũng đều không ngủ, sợ là bị… …”

 

“Vây…”

 

Khi Lâm Gia Bảo trầm tĩnh lại, cảm thấy ánh mắt đều không mở ra được . Hiên Vìên Hãn Thừa thấy thế lập tức ngồi xuống ôm lấy Lâm Gia Bảo, để bảo bối ngủ càng thoải mái một ít.

 

Hiên Vìên Hãn Thừa ôm Lâm Gia Bảo trở về Bình Nhạc uyển, đem Lâm Gia Bảo đặt ở trên giường, tự mình đổi xiêm y cho đối phương, đắp chăn cho y, sau đó ở trên trán Lâm Gia Bảo in lại một cái hôn. Sau đó Hiên Vìên Hãn Thừa trở lại nội thư phòng phân phó ám vệ phát ra tín hiệu cho đệ đệ Hiên Vìên Hãn Khải bên kia, hắn đã nhận được tin là hiện tại đệ đệ đã đem Lịch Vương vây khốn tại Từ Vân tự, mà phụ hoàng cũng đang đuổi về đó. Sau đó hắn lại cùng thống lĩnh cấm quân Lăng Chính Phong xác nhận tin tức xử lý các tặt nhân còn lại. Xử lý xong hết thảy mọi sự tình, Hiên Vìên Hãn Thừa trở lại phòng ngủ trong Bình Nhạc uyển, khinh thủ khinh cước mà bò lên giường, ôm bảo bối ngủ. Có bảo bối ở bên người, cuối cùng có thể ngủ ngon. …

 

Bên phía Hiên Vìên Hãn Khải, khi nhận đuợc tín hiệu mà ca ca truyền đến, biết mẫu hậu bình an vô sự, lập tức hạ lệnh bắt đầu toàn diện tiến công. Hiên Vìên Hãn Khải bên này binh hùng tướng mạnh, thực nhanh liền đánh vào bên trong tự vìện. Sau khi tiến vào vìện thì nhanh chóng giải quyết nhóm tử sĩ cố gắng chống cự ngoan cường ở bên trong. Khi Hiên Vìên Hãn Khải đi vào bên trong thiện phòng của trụ trì tự vìện liền thấy được đại hỏa hừng hực cùng khói đen dày đặc. Toàn bộ thiện phòng đã bị lửa lớn cắn nuốt,

 

“Cứu hoả nhanh…”

 

Hiên Vìên Hãn Khải nghe được thị vệ phía dưới báo lại, “Nhị hoàng tử điện hạ, tìm hết toàn bộ Từ Vân tự đều không có phát hiện Lịch Vương, chắc là ở trong  thiện phòng của trụ trì nhóm lửa tự vận…”

 

Hiên Vìên Hãn Thừa ngủ một giấc thật lâu, sau khi tỉnh lại thì tinh thần sung túc. Nghiêng đầu nhìn bảo bối bên cạnh vẫn còn đang ngủ, nghĩ thầm rằng hai ngày nay  ngoan bảo bị kinh vừa sợ nhất định mệt muốn chết rồi…Hiên Vìên Hãn Thừa nhẹ nhàng lau đi mồ hôi trên trán Gia Bảo, đột nhiên phát hiện cái trán Gia Bảo nóng bỏng, hoảng hốt không thôi.

 

” Người đâu… Truyền Tiền thái y…”

 

Lâm Gia Bảo bị bệnh, cả người nóng đến lợi hại, Hiên Vìên Hãn Thừa gấp đến độ ngoài miệng đều nổi mụn đỏ . Hiên Vìên Hãn Thừa canh giữ ở bên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của ngoan bảo bị sốt đến đỏ bừng, đau lòng không thôi. Tiền thái y vội tới bắt mạch cho Lâm Gia Bảo, sau đó nói với Thái tử điện hạ:

 

“Lâm tiểu chủ bị nhiểm phong hàn, tất cả là bởi vì gió lạnh nhập thể cộng thêm bị chút kinh hách . Vì thần đã kê toa, tiểu chủ dùng qua mấy lần thì có thể chuyển biến tốt đẹp.”

 

“Thái tử điện hạ, dược ngao hảo …” Thư Nhã bưng chén thuốc tiến vào.

 

“Đem lại đây đi…” Hiên Vìên Hãn Thừa nâng Lâm Gia Bảo dậy, để ngoan bảo ngồi ở trước người của mình.”Ngoan bảo, đến uống dược , uống thuốc thì tốt rồi…”

 

“Nha…”

 

Lâm Gia Bảo bị sốt đến mơ mơ màng màng , cảm thấy chính mình giống như đưa thân vào hỏa diệm sơn, đầu nặng nề không thể nâng dậy, cái miệng nhỏ nhắn khẽ nhếch hướng ra phía ngoài phà hơi nóng. Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn bộ dáng bảo bối sợ là vô pháp uống dược nên nói,

 

“Đem dược đưa cho cô…”

 

Thư Nhã theo lời bưng chén thuốc tiến lên, Hiên Vìên Hãn Thừa bưng chén thuốc uống một hớp lớn, sau đó mốm cho ngoan bảo. Sau vài lần rốt cục đem một chén dược đều đút hết cho Gia Bảo.

 

“Nha… Ân… đắng …” Lâm Gia Bảo cau mày, nuốt vào nước thuốc.

 

“Lấy nước đến.” Hiên Vìên Hãn Thừa lại tiếp nhận nước mà Thư Nhã đưa tới, sau đó lại tiếp tục mốm cho bảo bối. Tiếp theo để Gia Bảo nằm xuống, đem chăn đắp cho bảo bối, Lâm Gia Bảo lại mơ mơ màng màng mà ngủ. Hoàng hậu biết được tin tức Lâm Gia Bảo bị bệnh cũng rất là lo lắng, cách một hai canh giờ đều sẽ phái người đến hỏi bệnh tình Lâm Gia Bảo. Hiên Vìên Hãn Thừa cũng nằm ở bên người bảo bối, cứ như vậy mà trông n Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play