Ngự thư phòng trong Tuyên Đức điện ánh nến sáng bừng, nam tử trung niên xuyên long bào màu minh vàng đang nghiêm túc họa trên thư án. Trong bức họa là một thiếu niên xuyên trang phục cung thị, thân hình thiên gầy, khuôn mặt thanh tú, thiếu niên kia đứng ở bên cạnh một tiểu đình tử tinh xảo, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt.
“Nguyên Phúc, ngươi tới nhìn một cái, trẫm họa giống hay không?”
Hiên Viên Hãn Thừa nói với nội thị tổng lĩnh thái giám Nguyên Phúc đang ở bên cạnh hầu hạ. Nguyên Phúc đã làm nội thị tổng lĩnh được ba mươi mấy năm, so hoàng đế lớn hơn mấy tuổi, tóc đã hai màu, trên mặt đã có rất nhiều nếp nhăn. Nguyên Phúc ở trong lòng ngầm thở dài, hồi đáp:
“Hồi Hoàng Thượng, nô tài nhìn mơ hồ là hình dáng Lâm Quý Nhân thời thiếu niên.”
“Giống sao”
Hiên Viên Hãn Thừa nói nhỏ, kỳ thật hình dáng thiếu niên ở trong ký ức của hắn đã có chút mơ hồ , hắn nhớ rõ nhất chính là thiếu niên có một đôi mắt to ngập nước, một đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ, cười rộ lên trông rất nhu thuận đáng yêu. Nhớ tới nụ cười nhiễm đầy máu của thiếu niên trong giây phúc cuối cùng, cảnh tượng kia trong một đêm của ba mươi năm trước, chỉ cần nghĩ tới đó luôn khiến tim hắn đau đớn.
Nguyên Phúc biết Hoàng Thượng lại suy nghĩ tới Lâm Quý Nhân. Hôm nay là sinh nhật của hoàng thượng, nguyên bản sinh nhật hoàng đế tự nhiên là phải mở tiệc chiêu đãi hậu cung cùng các quan lại . Nhưng ba mươi năm này , khi đến sinh nhật thì hoàng đế vẫn luôn ở trong cung cấm kỵ, chuyện đã xảy ra ba mươi năm trước trong buổi yến hội mừng sinh nhật hoàng thượng vẫn luôn được nhóm cung nhân biết được việc này giữ kín như bưng.
Ba mươi năm trước, Hiên Viên Hãn Thừa vì ăn mừng sinh nhật hai mươi lăm tuổi của mình mà đặc biệt tổ chức gia yến, chủ trì được giao cho người vẫn luôn sủng ái Thục Phi. Thục Phi vốn là nữ nhi của một tri phủ ngũ phẩm. Nàng được ban hôn là Thái tử thị thiếp từ lúc hoàng đế còn là thái tử. Từ Tuyết Doanh là một cô gái có bề ngoài tú lệ, tính cách ôn nhu như nước, nên rất được Hiên Viên Hãn Thừa sủng ái. Nếu không phải Thục Phi nhiều năm qua vẫn chưa sinh con, Hiên Viên Hãn Thừa sớm nghĩ phong cho nàng là quý phi .
Hoàng hậu của Hiên Viên Hãn Thừa là Tiết Biện Dụ, là bàng chi đích nữ của thái hoàng thái hậu Tiết thị mẫu tộc, là người mà hoàng gia gia trước khi lâm chung ban cho hôn hắn. Tiết thị là sau đó, lúc ấy là tiểu muội của Lại bộ thượng thư. Hiên Viên Chiêu Thâm là phụ hoàng của Hiên Viên Hãn Thừa cũng là con thứ ba của tiên hoàng, là con trai trưởng của nguyên vương hoàng hậu. Vương hoàng hậu vì sinh khó ,rong huyết mà chết. Về sau, tiên hoàng vẫn luôn sủng ái Tiết thị. Tiết thị sinh hạ thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng lúc tiên hoàng tuổi đã cao. Thế nên Hiên Viên Chiêu Hồng chỉ lớn hơn Hiên Viên Hãn Thừa một tuổi.
Tiên hoàng tham luyến quyền vị vả lại thiên vị Tiết thị ấu tử nên chậm chạp không chịu lập Thái tử, dẫn đến việc các hoàng tử đấu tranh thập phần kịch liệt. Cuối cùng đại hoàng tử cùng với ngũ hoàng tử bức vua thoái vị, sát hại nhị hoàng tử, cuối cùng bị tam hoàng tử cũng chính là phụ thân của Hiên Viên Hãn Thừa trấn áp.
Tiên hoàng vừa sợ vừa giận nên sinh bệnh. Rơi vào đường cùng đành chỉ có thể truyền ngôi cho Hiên Viên Chiêu Thâm. Tiết thị ấu tử tuy rằng cũng là con trai trưởng nhưng lúc ấy thập hoàng tử Hiên Viên Chiêu Hồng mới mười lăm tuổi, có tâm với ngôi vị hoàng đế cũng đành bất lực.Vì thế Tiết thị cầu tiên hoàng đem Hiên Viên Chiêu Hồng phong làm Lịch Vương, ban cho một vùng đất phong trù phú, còn đem bàng chi đích nữ của Tiết thị tứ hôn với hoàng tôn Hiên Viên Hãn Thừa. Mấy năm nay, thế lực của Tiết gia ở trong triều không ngừng mở rộng, không ngừng lén lút giúp đỡ Lịch Vương. Mãi cho đến thái hoàng thái hậu bị bệnh chết, Tiết gia lúc này mới có chút thu liễm. Hiên Viên Hãn Thừa vẫn luôn muốn loại bỏ Tiết gia, nhưng ở trong triều , Tiết gia có rất nhiều mối quan hệ rắc rối khó gỡ nên vẫn chưa có cách diệt trừ. Cho nên ở trong lòng hắn , so với hoàng hậu tương kính như tân, thì vị Thục Phi ôn nhu tốt đẹp tất nhiên chiếm được vị trí trọng yếu hơn.
Trăm triệu lần cũng không ngờ chính là vào tiết mục ca múa mà Thục Phi an bài, lúc biểu diễn xong, vũ giả dẫn đầu nhẹ nhàng tiến lên lĩnh thưởng , bất ngờ trong tay áo bạch quang chợt lóe , một lợi kiếm hướng hắn đâm tới. Kiếm kia vừa nhìn liền biết có độc , thị vệ ở bên vội vàng hộ giá. Cùng lúc đó, trên vũ đàn lại xuất hiện một vài vũ giả cùng bọn thị vệ đánh nhau. Trong nhất thời các cung phi chỉ biết thét chói tai cùng tiếng kêu hộ giá vang vọng khắp cung điện. Vũ giả dẫn đầu kia vừa mới rồi còn nhu nhược quyến rũ, vũ kỹ thập phần cao siêu, nhưng giờ lại ra tay ác độc, một chiêu lấy mạng, mục tiêu nhắm thẳng vào Hiên Viên Hãn Thừa. Lúc hắn thấy thanh kiếm sắc bén đang hướng về mình thì trước ngực đột nhiên xuất hiện một người, vì Hiên Viên Hãn Thừa chặn lại độc kiếm.
Thời khắc nguy cấp, thống lĩnh cấm quân trong cung là Lăng Chính Phong mang theo rất nhiều thị vệ đuổi tới. Vì nhân số cấm quân nhiều nên bọn thích khách dần dần bị vây vào thế yếu. Nhiều thị vệ liên hợp chém giết thích khách, một số đi tới bên người Hiên Viên Hãn Thừa, đem hắn che dấu đến vị trí an toàn. Rất nhanh sau đó liền khống chế được bọn thích khách, tuy rằng phần lớn thích khách bị bắt đều tự sát, nhưng vẫn có số ít bị bắt giữ.
Lúc này Hiên Viên Hãn Thừa mới nhìn rõ người trong ngực đã nhuộm đầy máu tươi. Đó là một người mà hắn không tưởng tượng được — Lâm Quý Nhân Lâm An Trúc.
[Y-H: ko hiểu sao, truyện mình có hứng thú lúc đầu luôn luôn đau khổ. Hix]
Lâm Quý Nhân là một song oa tử. Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa vẫn còn là Thái tử , lúc đó hắn có uống chút rượu lại ngẫu nhiên nhìn thấy một cung thị hình dáng nhu thuận, không biết như thế nào trong lòng vừa động, nương rượu kính liền cưỡng bức y. Sau đó mẫu hậu đem Lâm An Trúc ban cho hắn làm tiểu thị. Ngay từ đầu hắn cũng từng thích qua một chút, đương nhiên so với một thị thiếp mỹ mạo, đặc biệt còn có Từ Tuyết Doanh ôn nhu khả nhân, Lâm An Trúc tất nhiên sẽ không là một người đặc biệt.
Chờ hắn từ biên cương trở về, biết được Lâm An Trúc trượt chân rơi vào trong nước nên đẻ non, hơn nữa về sau sẽ khó có thể mang thai. Con nối dòng của hắn không nhiều nên việc Lâm An Trúc không cẩn thận làm mất hài tử khiến hắn rất thất vọng. [Y-H: mình ghét] Dần dần liền lãnh đạm đối với y. Tính cách Lâm An Trúc an tĩnh nhu thuận nên sẽ không mời sủng. Hơn nữa mất đi hài tử đối y là một đả kích thực lớn. Y vẫn luôn thực thương tâm tự trách, tính tình càng ngày càng trầm mặc . Một tiểu thị không chịu sủng như vậy cũng chậm chậm khuất ra khỏi tầm mắt của Hiên Viên Hãn Thừa. Mãi cho đến sau khi hắn đăng cơ thì phong cho y danh hiệu là quý nhân.
Người trong ngực so với trong ấn tượng thực gầy , bởi vì mất máu nên từng trận lạnh run, thân mình trong ngực không ngừng run rẩy, miệng vết thương đã nhiễm màu đen. Hiên Viên Hãn Thừa giờ phút này vô cùng bối rối, lo lắng nhìn ngũ quan chậm rãi chảy ra huyết trên mặt y: “Nhanh, nhanh truyền thái y.” Vuốt ve khuôn mặt nhiễm máu tươi nhưng như thế nào cũng không làm bớt đi được.
“Đừng sợ, thái y lập tức sẽ tới. Đừng sợ…”
Thay vì nói tại an ủi nhân nhi trong ngực, không bằng nói là an ủi chính mình. Hiên Viên Hãn Thừa chưa từng có khủng hoảng như vậy, cảm giác trong lòng có đồ vật trọng yếu đang từ từ xói mòn. Lâm An Trúc khẽ nhếch miệng tràn đầy huyết như muốn nói cái gì, nhưng y lại không thể nào phát ra âm thanh nên miễn cưỡng nhìn hắn nở ra một tia cười nhạt, giống như nói cho hắn biết không cần lo lắng, trong mắt y tràn đầy quyến luyến. Lâm An Trúc nhìn Hiên Viên Hãn Thừa thật sâu sau đó chậm rãi nhắm hai mắt lại.
“Không… Không…” Hiên Viên Hãn Thừa không khống chế được hô to.
“Hoàng Thượng, thái y đến .” thống lĩnh thị vệ mang theo vài vị thái y đến bẩm báo.
“Nhanh… Mau tới cấp Lâm Quý Nhân nhìn xem.”
Hiên Viên Hãn Thừa ra lệnh. Thái y nhìn hình dáng Hoàng Thượng khẩn trương liền tiến lên một bước xem xét, người trong ngực Hoàng Thượng sớm đã không còn hơi thở.
“Hoàng Thượng, Lâm Quý Nhân thân trúng kịch độc, đã kinh… Đi, thỉnh Hoàng Thượng nén bi thương.”
Hiên Viên Hãn Thừa ôm Lâm An Trúc, nhìn chằm chằm vào y mà không nói gì. Lúc này nhóm tần phi đã phục hồi lại tinh thần liền sôi nổi tiến lên, mồm năm miệng mười tỏ vẻ thân thiết, hoàng hậu hỏi “Hoàng Thượng, Hoàng Thượng ngươi không sao chứ.”
Thục Phi tiến lên nhìn Hiên Viên Hãn Thừa, vẻ mặt bi thiết cùng cẩn thận nói: “Hoàng Thượng, ngài không bị thương đi, vừa rồi thần thiếp thật sự là rất lo lắng. Lâm Quý Nhân, không phải… Sợ là…”
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn tần phi vây ở chung quanh, đều là một biểu tình hoảng sợ sống sót sau tai nạn. Hoàng hậu vẫn trước sau như một đoan trang lãnh tĩnh, Thục Phi Từ Tuyết Doanh đã khóc lê hoa đái vũ. Tống phi cùng Du phi che chở nữ nhi của họ, cũng là hai con nối dòng của hắn trong hiện tại, cũng không có tiến lên. Lần thứ hai nhìn về phía người trong ngực, chỗ ngồi của Lâm Quý Nhân cũng không ở phía trước, tại tình huống nguy hiểm như vậy, không biết lấy dũng khí ở đâu khiến y quên mình tiến lên vì hắn mà chắn một kiếm.
Thống lĩnh cấm quân Lăng Chính Phong tiến lên “Hoàng Thượng, tổng cộng bắt được 4 người sống.” Thị vệ ở một bên đang đè nặng nhóm thích khách đều bị tá cằm.
“Dẫn đi, ngươi tự mình thẩm vấn, cần phải hỏi ra chủ mưu. Ngay lập tức phong tỏa cửa thành, phái người tìm tòi nhân vật khả nghi trong cung. Nhượng kinh thành Đô úy phái binh ở trong thành tuần tra”
Đối với người chủ mưu phía sau của nhóm thích khách, trong lòng hắn đã có phỏng đoán, khẳng định có quan hệ với hoàng thúc Lịch Vương . Chính là thích khách làm sao lẫn vào nhạc phường ở trong cung, vào ngày sinh của hắn mà chạy về ra tay, nhất định là có nội ứng, phải lập tức tìm ra.
“Nguyên Phúc, đem Lâm Quý Nhân mang đi an táng hảo, Lâm Quý Nhân vì cứu trẫm mà chết, truy phong hắn là Lâm Quý Quân.”
Hiên Viên Hãn Thừa buộc chính mình tỉnh táo lại, hắn biết Lâm An Trúc vẫn luôn yêu mộ hắn , cái chết của y khiến Hiên Viên Hãn Thừa thực khổ sở, thật sự hối hận trước kia đối với y lãnh đạm, hắn phát thệ nhất định sẽ vì y báo thù .
Theo kết quả thẩm vấn , thích khách hôm đó đều là giang hồ sát thủ, có người bỏ ra một số tiền lớn mướn bọn họ vào trong cung ám sát, những người này cũng chưa từng thấy qua người thuê họ, bất quá là bọn họ đều nhận ra người an bài bọn họ vào nhạc phường chính là Bích Châu , đại cung nữ bên người Thục Phi nương nương. Đầu mối nhắm thẳng vào Thục Phi, Bích Châu bị mang đi sau đó nhận tội là Thục Phi nương nương có thuê giang hồ nhân sĩ tiến cung ám sát. Sau đó Từ Tuyết Doanh biết được liền hô to oan uổng, nói là có người hãm hại nàng.
“Bẩm báo Hoàng Thượng, thị vệ trong cung vừa mới phát hiện phía trên Khôn Ninh cung có khói nhẹ toát ra, như là có người hướng ngoài cung truyền lại tín hiệu.” Nguyên Phúc nghe được tin tức thị vệ mới vừa truyền đến, vội vàng nói cho Hoàng Thượng.
“Người tới, bãi giá Khôn Ninh cung.” Hắn cũng không tin là Từ Tuyết Doanh yếu hại hắn, nếu như là hoàng hậu, như vậy hết thảy đều có thể hiểu được .
Khôn Ninh cung là cung điện hoàng hậu, trang nghiêm đại khí. Lúc này Khôn Ninh cung giống như biết Hoàng Thượng sẽ tới, trong ngoài cung điện sớm đã thắp sáng nến.
“Hoàng Thượng, ngài đã tới.” Hoàng hậu Tiết Thải Dụ ngồi ngay ngắn ở chính điện, thanh âm lộ ra lãnh ý.
“Tín hiệu là cho Lịch hoàng thúc đi, bọn họ nhất định bí mật từ phiên [Y-H: từ đất phong]mà đến kinh thành. Vì cái gì? Vì cái gì? Tiết Thải Dụ tuy rằng ngươi là Tiết gia chi nữ, nhưng trẫm không có bạc đãi ngươi, từ lúc ngươi làm Thái tử phi của trẫm cho tới giờ, đối với ngươi không nói ân ái cũng là đối với ngươi kính trọng, cho ngươi thể diện, sau khi đăng cơ cũng phong ngươi làm hoàng hậu, dù tính toán ngày sau muốn thanh lý Tiết gia, chỉ cần ngươi an phận , trẫm cũng không có chuẩn bị động vào ngôi vị hoàng hậu của ngươi. Vì cái gì còn muốn phản bội trẫm?”
“Thể diện, cái gì thể diện, ngươi chuyên sủng Từ thị con tiện nhân kia, ta đường đường là một thế gia đích nữ đều phải cùng ngồi ăn với nữ nhi của một tiểu quan, chính là thể diện của ta hay sao?!.” Hoàng hậu sớm đã không còn lãnh tĩnh như thường ngày, không để ý hình tượng , cất giọng the thé nói.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn hình dáng điên cuồng của hoàng hậu trong giờ phút này liền mở miệng “Câm mồm, độc phụ nhà ngươi. Chính ngươi tâm tư ác độc, còn muốn dính dáng đến người bên ngoài. Thục Phi so ngươi ôn nhu hiền thục hơn nhiều. Ta chỉ biết Bích Châu là người của ngươi, nói, có phải hay không ngươi bảo nàng giá họa cho Thục Phi.”
“Bích Châu ngay từ đầu là chính ta an bài bên người tiện nhân kia, nàng chính là người có khả năng . Ha hả!” Lới nói kế kiếp của Hoàng hậu làm Hiên Viên Hãn Thừa trong lòng khó thở. “Ngươi có biết ngươi vì cái gì cho đến hiện tại mới chỉ có hai nữ nhi ốm yếu không? Thục Phi nương nương mà ngươi yêu nhất làm thuốc bổ canh thang xum xoe cho ngươi, mỗi lần như vậy ta đều nhượng Bích Châu hạ không ít thảo dược đối tử tự vào bên trong, đây chính là Lịch vương thật vất vả tìm tới vì ngươi. Cho nên mấy năm nay, ngươi mới thiếu con nối dòng, nếu ngẫu nhiên có, khi sinh ra cũng đều là thể yếu nhiều bệnh mà thôi .”
Hiên Viên Hãn Thừa trong lòng giận không thể đỡ, nguyên lai đều là do độc phụ này, hắn vẫn luôn nghĩ rằng do trước kia hắn chinh chiến giết chóc quá nhiều, sát nghiệp của hắn rất lớn mới khiến cho con nối dòng rất thưa thớt.
Hoàng hậu không để ý tới ánh mắt giết người của hắn, tiếp tục nói rằng: “Đương nhiên , hài tử chết non ngày đó cũng có bút tích của ái phi nhà ngươi, ngươi cho là nàng thật sự thiện lương như vậy sao, mấy năm nay nàng xem Bích Châu như tâm phúc nên đã âm thầm ra lệnh làm không ít chuyện, những tần phi đẻ non đều là do nàng hạ độc thủ. Ngươi cho rằng là một nữ nhi của một tiểu quan, nàng có thể có nhiều đại năng lực a, còn không phải ta âm thầm giúp nàng, mới không còn để lại dấu vết.” Hoàng hậu đắc ý nói.
“Không, đây không phải là thật sự.” Hiên Viên Hãn Thừa không tin Từ Tuyết Doanh sẽ làm như thế, Từ Tuyết Doanh vẫn luôn không hài tử. Còn nói hài tử nào cũng như con mình. Hắn còn muốn đem nhi tử của Lý tần sinh cho nàng dưỡng, đáng tiếc thân mình đứa bé kia vẫn luôn ốm yếu, sau khi bị phong hàn thì không qua khỏi.
“Không tin, ngươi có thể tự đi thăm dò, ha hả. Hiên Viên Hãn Thừa ngươi tự cho là mình là một hoàng đế văn thao vũ lược, trí dũng song toàn hảo. Ha ha, còn không phải bị hai nữ nhân chúng ta đùa bỡn trong tay.”
“Ngươi đã gả cho trẫm, còn đi giúp Lịch hoàng thúc. Những việc ngươi làm những năm gần đây , đối với ngươi có chỗ tốt gì, một khi lần này ám sát thành công, ngươi là hoàng hậu, vậy ngươi biết có kết cục gì hay không? ”
“Ta từ nhỏ tiến cung làm bạn thái hoàng thái hậu, rất sớm đã nhận thức Lịch vương, ta… Ta ái mộ hắn, ta nguyện ý vì hắn làm mọi chuyện .Ta chỉ biết thời điểm gả cho ngươi làm Thái tử phi , ngươi không có khả năng nhượng ta sinh hạ hài tử chảy huyết mạch Tiết gia, mà ta cũng không muốn sinh hài tử của ngươi ha hả. Ta cam tâm tình nguyện làm quân cờ của Lịch vương , vì hắn làm việc, vì hắn ta cái gì cũng không quan tâm.”
“Trẫm muốn phế ngươi!” Hiên Viên Hãn Thừa nghe được hoàng hậu cư nhiên cùng hoàng thúc sớm có tư tình, trong lòng giận dữ.
“Trong cung cấm này, tần phi có ai không phải vì danh lợi vì quyền vị, có ai là thật tâm đối với ngươi .” Hoàng hậu đối với Hiên Viên Hãn Thừa trào phúng ,nhưng lập tức lại lắc lắc đầu “Chân tâm đối với ngươi sợ là có một người, là kẻ ngốc Lâm Quý Nhân kia, đáng tiếc y đã chết, chết rồi . Ha ha ha ha!”
Hiên Viên Hãn Thừa nghe hoàng hậu nhắc tới Lâm An Trúc, nhớ tới cái chết của y , trong lòng một mảnh ảm đạm.
“ Hài tử của y cũng là do Thục Phi nương nương ôn nhu hiền thục của ngươi kia làm . Lúc trời rét lạnh lại bị đẩy vào ao băng , rốt cuộc vô pháp hoài hài tử , Từ Tuyết Doanh vẫn là tâm ngoan a, ngay cả một song nhi cũng không buông tha.” Phải biết song nhi rất có thể sinh nhưng vẫn là sinh ra song oa tử, hơn nữa Lâm Quý Nhân lại không chịu sủng, đối Thục Phi uy hiếp cũng không lớn. “Như vậy mà cũng bị hại bởi một nữ nhân mặt ngoài ôn nhu như nước, kỳ thật tâm ngoan thủ lạt , ngươi còn đem nàng trở thành bảo bối , thật sự là có mắt không tròng a.” Hoàng hậu giống như là muốn phát tiết hết những năm oán hận, đối Hiên Viên Hãn Thừa hô lớn.
“Trẫm muốn phế ngươi, còn có Lịch vương, còn có Tiết gia. Trẫm một cái cũng sẽ không bỏ qua.” Hiên Viên Hãn Thừa bị hoàng hậu liên tiếp đả kích thương tích đầy mình, tôn nghiêm hoàng đế không cho phép nữ nhân này chê cười hắn.
“Chậm, chậm. Lịch vương thấy ta phát tín hiệu, chỉ biết kế hoạch có biến. Khẳng định đã sớm chạy ra kinh thành , nhất định không có việc gì . Ha ha ha ha, Lịch vương hắn nhất định sẽ thành công !” Hoàng hậu nói xong, hướng cây cột bên cạnh, dùng hết sức đập vào, nhất thời máu tươi tuôn chảy, người theo cây cột chậm rãi ngã xuống đất.
Nguyên Phúc đi lên xem xét, sờ sờ hơi thở của hoàng hậu.”Hoàng Thượng, hoàng hậu nàng… Chết.”
Hiên Viên Hãn Thừa trở lại ngự thư phòng, hôm nay trải qua rất nhiều sự tình, huyệt Thái Dương ẩn ẩn đau. Nếu lời hoàng hậu đều là sự thật, như vậy mấy năm nay, hắn ở trong cung đúng là giống như một kẻ ngốc, bị tuỳ ý trêu đùa.
“Nguyên Phúc, truyền Trịnh Dung tới gặp trẫm.”
Trịnh Dung là tổng quản ám vệ của hắn , bình thường chuyên tìm hiểu tin tức của các triều thần , chấp hành nhiệm vụ bí mật. Là một tâm phúc của hắn.
“Tham kiến Hoàng Thượng.” Trịnh Dung chỉ trong chốc lát liền nhập ngự thư phòng yết kiến.
“Đi hỏi Bích Châu rành mạch mọi chuyện. Điều tra lại từ lúc trẫm vẫn là Thái tử” Hiên Viên Hãn Thừa phân phó .
Lịch vương quả nhiên sau khi nhận được tín hiệu , biết kế hoạch không thành, Dẫn nhân mã sát xuất cửa thành tây, trở về đất phiên . Cùng năm khởi binh tạo phản, Lịch vương nhanh chóng đánh chiếm được vài toà thành trì chung quanh, tự lập xưng vương. Bởi vì đất phiên này vật tư phong phú, binh hùng tướng mạnh, dễ thủ khó công, Hiên Viên Hãn Thừa phải kiên trì nhiều năm mới có thể tiêu diệt được hắn. Chờ sau khi tự tay chặt đầu Lịch vương Hiên Viên Chiêu Hồng, Hiên Viên Hãn Thừa ở trong lòng yên lặng nói một câu, “Ta báo thù cho ngươi .” Trên nét mặt cũng không có niềm sung sướng sau khi chiến thắng.
Ám vệ từ trong miệng Bích Châu biết được không ít chứng cứ Thục Phi nương nương mưu hại hoàng tự , tra xuống dưới quả thật đều là sự thật. Trừ bỏ Thục Phi nương nương , vài tần phi khác cũng tra ra được không ít chuyện. Tần phi hãm hại lẫn nhau ùn ùn. Chờ chứng cứ phạm tội dâng lên trước mặt Hiên Viên Hãn Thừa , Hiên Viên Hãn Thừa tự giễu nở nụ cười. Cư nhiên không một người là sạch sẽ , chính là không có mưu hại đến con nối dòng, nhưng cũng thường xuyên lấy cung nữ thái giám trút giận, trong tay đều có không ít mệnh người. Hiên Viên Hãn Thừa mặc kệ Từ Tuyết Doanh thanh minh biện hộ, đối với nàng thất vọng đến cực điểm, đem nàng nhốt vào lãnh cung.
Mà người duy nhất sạch sẽ chính là Lâm Quý Nhân. Y không hãm hại người khác, thậm chí bởi vì y không chịu sủng ái ngược lại bị nô tài hà khắc. Nghĩ đến Lâm An Trúc đã sống những ngày như vậy trong cung , Hiên Viên Hãn Thừa không thể nén cơn giận. [Y-H: mình cũng giận. không. Mình đau lòng]
Hiên Viên Hãn Thừa cố gắng hồi tưởng lại từng chút những chuyện của y, rất nhiều chi tiết cũng đã nghĩ không ra . Nguyên lai chính hắn cũng chưa từng hảo hảo chú ý đến y. Vài năm sau đó, Hiên Viên Hãn Thừa điên cuồng chấp nhất thu thập hết thảy tất cả những gì thuộc về y .
Hiên Viên Hãn Thừa đi qua tiểu thiên điện nơi y ở, nhìn cách bài trí , từ cung nữ hầu hạ y biết thêm về những thứ y yêu thích. Biết y tính cách ôn hòa, đối hạ nhân cũng không có sinh khí. Nhìn một đống lớn bảng chữ mẫu mà y vẽ qua, Hiên Viên Hãn Thừa đỏ hốc mắt. Là Hiên Viên Hãn Thừa tùy ý viết vài chữ dạy y. Lâm Quý Nhân không biết nhiều chữ nhiều lắm nên đối với hắn rất là sùng bái, nhượng hắn rất là hưởng thụ. Còn nhớ rõ chỉ thuận miệng nói một câu là muốn y hảo hảo luyện chữ, về sau hắn muốn xem xét công khóa của y. Nhưng về sau Hiên Viên Hãn Thừa liền quên, không còn có nhắc tới qua. Giờ thấy được mấy xấp giấy Tuyên Thành thật dày tràn ngập tự, bởi vì giấy Tuyên Thành mà y nhận được không tốt lắm, có chút đã hóa mờ, nên một số chỗ bị lem mực. Nghĩ đến cảnh tượng Lâm An Trúc một mình tại cung điện lạnh lẻo, lẳng lặng viết chữ chờ hắn tới , Hiên Viên Hãn Thừa chợt đau lòng vạn phần. [Y-H: buồn chết mất]
Hiên Viên Hãn Thừa thậm chí còn đi đến thôn trang nhỏ nơi y sinh ra . Là một tiểu sơn thôn tên là Lâm gia thôn.
Lâm An Trúc vốn tên là Lâm Gia Bảo, là một song nhi. Trong nhà có năm người huynh đệ tỷ muội , y là thứ tư. Cha mẹ Lâm Gia Bảo không vì y là một song nhi mà đối y không tốt, ngược lại gọi y là gia bảo, ngụ ý là bảo bối trong nhà, đối với y yêu thương gấp đôi. Tuy rằng trong nhà nghèo khổ, nhưng cha mẹ yêu thương, huynh đệ tỷ muội hữu ái. Lâm Gia Bảo trãi qua thời thơ ấu khoái hoạt. Y ở nhà nhu thuận . Tuổi còn nhỏ mà đã bắt đầu giúp cha mẹ làm gia sự, chiếu cố đệ muội, điều này tạo nên tính cách thiên chân nhu thuận không tâm kế của y. Gia bảo, một bảo bối như vậy vẫn luôn ở ngay bên cạnh hắn, mà hắn lại xem nhẹ , để rồi bỏ lỡ y.
Vận Thái tứ năm.
Lâm Gia Bảo mười hai tuổi tiến cung làm cung thị. Sau khi tiến cung cải danh thành Lâm An Trúc, được an bài đến ngự hoa viên chỉnh lý hoa cỏ. Vào lúc y mười lăm tuổi, sau khi bị hắn cưỡng bức , mẫu hậu ban thưởng y cho hắn làm tiểu thị. Vẫn luôn an tĩnh nhu thuận, sau khi hắn đăng cơ thì được phong làm quý nhân, ngụ tại một cung điện xa xôi lạnh lùng , không có tiếng tăm gì , thẳng đến khi y giúp hắn chắn độc kiếm, mất máu mà chết. Thời điểm Lâm Gia Bảo chết mới hai mươi tuổi, kết thúc thời gian sống ngắn ngủi ở trong cung .
“Hoàng Thượng, khuya rồi , ngài nên nghỉ tạm , ngày mai còn phải lâm triều.” Nguyên Phúc đánh gãy hồi ức của Hiên Viên Hãn Thừa .
Hiên Viên Hãn Thừa vừa nghĩ tới ngày mai liền sinh ra một trận chán ghét, lại là thương nghị lập trữ [ Y-H: lập thái tử] . Trước đây, độc tố trong thân thể Hiên Viên Hãn Thừa sau khi trải qua điều trị của thái y đã được thanh lý sạch sẽ. Sau đó lại tuyển tú một lần nữa , lục tục có mấy người sinh đã ra hoàng tử .
Lúc trước, sau khi Hiên Viên Hãn Thừa phế đi hoàng hậu , vẫn không tái lập hậu. Mà nhóm hoàng tử có một chút tư chất thì dã tâm bừng bừng. Càng lớn lên liền bắt đầu ở trong triều lập bang kết phái tranh quyền đoạt thế.
Hiên Viên Hãn Thừa lần thứ hai nhìn về phía nhân ảnh mà hắn hoạ ở trên bàn, nghĩ nếu hài tử của bảo bối hắn còn ở đó, chắc cũng đã lớn. Không biết là một tiểu tử nghịch ngợm gây sự hay sẽ là một song oa tử giống như y nhu thuận đáng yêu .
Trước khi tiến vào giấc ngủ, Hiên Viên Hãn Thừa vẫn luôn ở trong đầu ảo tưởng đến cảnh tượng tốt đẹp vừa có bảo bối cùng hài tử , cứ như vậy hắn chậm rãi tiến vào mộng đẹp.
Yuki-Hana: Mình cảm thấy rất tội cho ông vua này. Dằn vặt duốt 30 năm thật không dễ chịu. May mắn là chỉ có 1 chương ảm đạm thế này, phía sau toàn là ngọt ngào. Cũng phải thôi, có một cơ hội để làm lại tất cả thì ai cũng không muốn bỏ lỡ hạnh phúc của mình một lần nữa. (^_^)
Chương 2: Trọng sinh
.
Cám ơn NanaYJ đã góp ý chỗ mình không biết.
.
Hiên Viên Hãn Thừa vừa tỉnh dậy, nhìn tẩm cung xa lạ lại quen thuộc mà ngây ngẩn cả người. Đây không phải là tẩm cung mà đêm qua hắn đi vào giấc ngủ, đây là nơi mà lúc hắn còn là Thái tử đã ở: Trường Nhạc cung. Xảy ra chuyện gì, như thế nào hắn tỉnh dậy lại ở chỗ này, Hiên Viên Hãn Thừa theo thói quen kêu một tiếng “Nguyên Phúc.”
“Thái tử điện hạ, ngài tỉnh.”
Nguyên Phúc đang hầu ở bên ngoài , nghe thấy Hiên Viên Hãn Thừa gọi liền lập tức đi vào. Nguyên Phúc dẫn theo vài cung nhân bắt đầu hầu hạ Hiên Viên Hãn Thừa mặc quần áo, rửa mặt.
“Nguyên Phúc, ngươi… Ngươi như thế nào…”
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn Nguyên Phúc mới hai mươi mấy tuổi, trong lòng rất giật mình. Lại nhìn thấy bộ dáng thanh niên của hắn trong gương đồng đành nuốt vào lời muốn hỏi, mặt ngoài làm bộ như bình tĩnh, trong lòng đã nổi lên sóng to gió lớn. Hỏi: “Hôm nay là ngày nào?”
“Hồi chủ tử, hôm nay là Vận Thái tứ năm, hai tháng sơ thất.”
Nguyên Phúc nhìn sắc mặt Hiên Viên Hãn Thừa, không có chút nghi vấn hồi đáp. Mấy ngày hôm trước tiểu hoàng tử do Du chủ tử sinh bị chết bệnh . Đây đã là nhi tử thứ hai của Thái tử điện hạ bị chết. Gần đây tâm tình của chủ tử vẫn luôn buồn bực không vui, tinh thần đều có chút hoảng hốt .
“Thái tử điện hạ, ngài cần phải bảo trọng thân thể , ngài còn trẻ, về sau nhất định là nhiều tử nhiều phúc .” Nguyên Phúc thật cẩn thận nói.
Hiện tại mới Vận Thái tứ năm, chính hắn cư nhiên về lại năm 18 tuổi kia. Thật thật là bất khả tư nghị a! Hiên Viên Hãn Thừa chậm rãi phục khởi tâm tình, mặc kệ vì sao hắn trở lại quá khứ, nhưng nếu lão thiên an bài như vậy thì hắn nhất định không thể cô phụ ý tốt của lão thiên. Hắn đời này nhất định phải hảo hảo sống, không thể tái lưu một tia tiếc nuối.
“Thái tử phi phái người tới hỏi, Thái tử điện hạ có cùng ăn sáng?” Nguyên Phúc nghe được cung nhân phía dưới truyền lời, hỏi.
“Đi truyền lời đi, cô một hồi sẽ qua.” Hiên Viên Hãn Thừa vừa nghĩ muốn nhìn thấy Tiết Thải Dụ, nhớ tới những việc mà nàng làm ở đời trước, trong lòng một trận căm tức.
“Dạ.”
Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa đến, Thái tử phi cùng những thị thiếp khác cũng đã đang chờ. Nhìn thấy Thái tử đến liền vội vàng hành lễ vấn an.
“Dùng bữa đi.”
Hiên Viên Hãn Thừa sau khi ngồi xuống thì các cung nữ ở bên cạnh bắt đầu chia thức ăn, sau đó hắn Thừa yên lặng tập trung dùng bữa.
Sau khi ăn xong, uống trà do Nguyên Phúc đưa tới, Hiên Viên Hãn Thừa bắt đầu quan sát nữ nhân của hắn. Bây giờ là Vận Thái tứ năm, nữ nhân bên người của Hiên Viên Hãn Thừa cũng không có nhiều người. Bỏ Thái tử phi Tiết Thải Dụ, còn có ba thị thiếp. Từ thị Từ Tuyết Doanh, Du thị Du Cần cùng Tống thị Tống Y Vân. Trước còn có một Trương thị, liều chết sinh hạ một hoàng tử. Đáng tiếc thân mình đứa bé kia quá kém, chỉ sống được vài ngày.
Trong ba người , Tống Y Vân là người sớm nhất được thu xếp bên cạnh hắn. Bộ dạng chỉ có thể xưng là thanh tú, tính cách thành thật chất phác, vì hắn sinh được hai nữ nhi, nữ nhi thứ nhất sau khi sinh hạ liền chết non , nữ nhi thứ hai thì thể chất yếu ớt nhiều bệnh, từ nhỏ đã liên tục uống thuốc, lấy nhũ danh Khang nhi, hiện tại được 3 tuổi, nếu như không có gì bất ngờ xảy thì sẽ bình an lớn lên, sau này sẽ là đại công chúa của hắn : Khang Bình công chúa.
“Khang nhi gần đây thân thể như thế nào?” Hiên Viên Hãn Thừa hỏi Tống thị.
“Hồi Thái tử điện hạ, đoạn thời gian trước Khang nhi bị cảm lạnh , có một chút ho khan, Thôi thái y ở thái y viện đã đến xem qua, có đưa chút dược, sau khi uống thuốc, Khang nhi hiện đã tốt hơn nhiều.”
Tống Y Vân nghe được Hiên Viên Hãn Thừa quan tâm tình huống của nữ nhi, trả lời có một chút khẩn trương vì sợ Hiên Viên Hãn Thừa trách tội nàng chiếu khán không chu toàn.
Hiên Viên Hãn Thừa gật đầu, “Cần phải chiếu cố nhiều hơn, nếu bọn hạ nhân có chút không lưu tâm thì cần phải trách phạt một phen” Thôi thái y là chuyên trị bệnh tật cho trẻ nhỏ, đối với y thuật của người này hắn vẫn tương đối yên tâm .
Hiên Viên Hãn Thừa lại chuyển hướng Du thị hỏi: “Thân mình hảo?”
Du Cần nghe được câu nói thân thiết của Hiên Viên Hãn Thừa, kích động trả lời. “Tỳ thiếp đã khỏe lên một chút , Thái tử phi nương nương đã phái người đưa tới rất nhiều dược liệu tốt nhất, còn nhượng thái y thường xuyên tới xem mạch. Tỳ thiếp… Tỳ thiếp thật sự là thụ chi không nổi a, đều là tỳ thiếp vô dụng, không chiếu khán thật tốt cho hoàng tử.” Nói xong lại nghẹn ngào đứng lên, thần tình bi thiết.
Du Cần cùng Từ Tuyết Doanh đều là sau này mới thành thân cùng Thái tử Hiên Viên Hãn Thừa, là thị thiếp do mẫu hậu ban cho. Từ Tuyết Doanh ôn nhu khả nhân, diện mạo diễm lệ, hắn tối là yêu thích. Du Cần tính cách hoạt bát, dáng người khéo léo lung linh, trước sau vì hắn sinh được một gái một trai. Nữ nhi tuy rằng thể yếu, nhưng là kham kham vừa được 2 tuổi . Về sau trưởng thành chính là nhị công chúa của hắn: Khang Nhạc công chúa.
Sau khi Du Cần sinh nhi tử liền có chút đắc ý, đây chính là trưởng tử của Thái tử a. Đáng tiếc đắc ý không bao lâu, hài tử còn chưa đầy nguyệt liền bị một trận phong hàn lấy đi mạng nhỏ. Nhìn Du Cần hiện tại sắc mặt vàng như nến, vẻ mặt tiều tụy, lại nhìn Từ Tuyết Doanh ngồi bên cạnh nàng đang cố ý tỏ vẻ thân thiết, vì đã biết được chân tướng của sự tình nên Hiên Viên Hãn Thừa trong lòng âm thầm thở dài. Đời trước hắn như thế nào không nhìn ra Từ Tuyết Doanh hư tình giả ý đâu.
Từ Tuyết Doanh cảm giác Thái tử đang chăm chú nhìn vào nàng, vội vàng đối với Thái tử lộ ra ánh mắt đưa tình.
“Hảo , chính ngươi cần dưỡng hảo thân mình, ngươi còn có nữ nhi cần chiếu cố, cũng không cho phép xảy ra chuyện tương tự .” Hiên Viên Hãn Thừa đối Du Cần phân phó, còn làm bộ như không nhìn thấy ánh mắt thân thiết của Từ Tuyết Doanh.
“Dạ. Tỳ thiếp nhất định sẽ hảo hảo chiếu cố .” Vi mẫu thì cường, Du Cần biết hiện tại nữ nhi là hy vọng duy nhất của nàng.
“Thái tử phi ngươi cũng chú ý chiếu cố một chút.”
Thái tử phi Tiết Thải Dụ duy trì thái độ chủ mẫu hiền thục đáp, “Thái tử điện hạ yên tâm, thân là mẹ bọn nhỏ cả, ta tự nhiên sẽ dụng tâm chiếu cố.”
Sau khi Hiên Viên Hãn Thừa dùng xong đồ ăn sáng liền về thư phòng. Gần đây hắn mới vừa mất hài tử, hoàng đế nhìn tâm tình của hắn rầu rĩ không vui, đặc biệt phóng hắn nghỉ ngơi mấy ngày, không cần vào triều.
Hiên Viên Hãn Thừa ngồi ở thư phòng cho tới trưa, sau khi ăn chút ngọ thiện đơn giản, liền phân phó Nguyên Phúc nhượng Trịnh Dung tới gặp hắn. Sau khi Trịnh Dung đến thư phòng , hai người ở đó ngây người một canh giờ. Sau khi Trịnh Dung đi rồi, Hiên Viên Hãn Thừa liền cố nhớ và viết ra trên giấy những chuyện đã xảy ra của đời trước vào Vận Thái tứ năm.
May mắn lão thiên cho hắn trở lại, rất nhiều chuyện còn chưa có phát sinh. Hắn có thể hảo hảo quy hoạch một chút .[Y-H: cố mà làm đi, ko thì hối hận tiếp]
Bây giờ là Vận Thái tứ năm hai tháng. Tháng trước Lịch vương mới vừa kết thúc việc giữ đạo hiếu đối với thái hoàng thái hậu, *đi phiên mà lịch thành*. Cũng là từ khi Lịch vương đi phiên liền bắt đầu chiêu binh mãi mã, âm thầm huấn luyện sĩ binh. Hắn nghĩ ngay từ đầu cần bóp chết thế lực bên trong của Lịch vương , được vậy về sau hắn cũng sẽ không cùng Lịch vương xung đột vũ trang nhiều năm như vậy .
Trừ bỏ Lịch vương, một năm Vận Thái này còn có một đại sự phát sinh mà đối với hắn có ảnh hưởng cực đại. Vận Thái tứ năm tháng mười, man tộc phương Bắc xuôi nam, đốt sát đánh cướp vài cái trấn nhỏ, không có điều ác nào không làm, khiến cho dân chúng biên thành ngày ngày lầm than.
Man tộc phương Bắc vẫn luôn là một uy hiếp đối với Hiên Viên vương triều. Bọn họ là dân tộc du mục sinh trưởng trên thảo nguyên, cày ruộng cực nhỏ, tôn sùng bạo lực dã man, không lễ nghĩa liêm sỉ. Cách vài năm sẽ tới biên thành đến đốt sát đánh cướp, khi đến chỗ nào liền sẽ đem lương thực cùng gia súc trong thôn cướp sạch, sau phóng hỏa đốt thôn.
Ở thời điểm Vận Thái hai năm, Hiên Viên Hãn Thừa đã từng lãnh binh xuất chinh giao chiến. Hiên Viên Hãn Thừa dụng binh dũng mãnh, đánh bọn họ cúi đầu xưng thần, sau đó ký kết khế ước, đáp ứng sẽ không xâm phạm, mà hàng năm còn thượng kinh tiến cống. Chính là man tộc nhân trời sanh tính vô sỉ, căn bản chẳng hề quan tâm đến khế ước, Hiên Viên Hãn Thừa biết sau khi thu hoạch vụ thu năm nay, man tộc lại sẽ đến.
Đời trước phụ hoàng biết được thì giận tím mặt, ngự giá thân chinh. Phụ hoàng mang theo nhị hoàng tử cũng chính là thân đệ của hắn Hiên Viên Hãn Khải cùng nhau đi, nhất cử lấy được toàn thắng, thẳng tiến vương thành man tộc, trăm triệu lần không nghĩ tới, ở trên đường gặp mai phục, đệ đệ của hắn vì bảo hộ phụ hoàng nên tử vong. Mà phụ hoàng thân giữa dòng tiến cũng bị thương tâm mạch. Sau khi hồi kinh liền trị thương nên đem ngôi vị hoàng đế truyền cho hắn, sau đó không bao lâu liền chết bệnh . Mẫu hậu cùng một lúc mất đi phu quân cùng nhi tử nên không bao lâu sau cũng mất .
Hiên Viên Hãn Thừa ngay tại tình huống như vậy mà vội vàng đăng cơ. Cho nên hắn phải đối mặt với một cái giang sơn bấp bênh. Ngoại có man tộc như hổ rình mồi, nội có Lịch vương dã tâm bừng bừng, trong triều đình còn có Tiết thị bộ tộc không thể đối phó.
Thời điểm Hiên Viên Hãn Thừa vừa mới đăng cơ có thể nói là rất khó khăn, mất một năm diệt man tộc báo thù cho phụ hoàng cùng hoàng đệ. Sau đó bắt đầu làm suy yếu thế lực của Tiết gia tại triều đình, bồi dưỡng thân tín của hắn. Mạnh mẽ tổ chức khoa cử, chọn lựa nhân tài, Hiên Viên Hãn Thừa tự cho là hắn làm không tồi.Đáng tiếc hắn đã xem nhẹ hậu cung của hắn, nhận thức người không rõ, chẳng những nhượng Tiết Thải Dụ cùng Từ Tuyết Doanh quấy phá con nối dòng của hắn. Còn nhượng Tiết Thải Dụ cấu kết với Lịch vương, an bài thích khách ám sát hắn. Hại chết bảo bối của hắn!
Mà ở đời này, hắn chắc chắn hảo hảo trù tính, không thể làm cho bảo bối của hắn bị một tia thương tổn. Từ lúc dùng hơn ba mươi năm hồi ức nhớ về Gia Bảo đã vô tình làm cho hắn yêu y thật sâu. Cho nên cả đời này , Hiên Viên Hãn Thừa cũng chỉ muốn một mình Lâm Gia Bảo.
Vận Thái tứ năm là một năm vô cùng trọng yếu vì là thời gian bảo bối của hắn vào cung. Tính từ bây giờ thì còn một tháng nữa.
Hiên Viên Hãn Thừa đã không thể chờ đợi được ngày nhìn thấy Lâm Gia Bảo , nghĩ đến chuyện này hắn liền kích động vạn phần, tâm tình cũng nhảy lên cao.Từ khi trọng sinh cho tới nay, đây là lần đầu tiên hắn nỡ ra một nụ cười tươi.
Từ bên ngoài cửa thư phòng truyền đến thanh âm của Nguyên Phúc “Thái tử điện hạ, Bích Châu bên người Từ chủ tử cầu kiến.”
“Để cho nàng đi vào.” Hiên Viên Hãn Thừa đem giấy Tuyên Thành vừa mới viết đốt bỏ rồi nhìn tro tàn rơi vào bên trong lư hương.
Bích Châu bưng một cái khay, trên mặt có một chén thang rất tinh xảo. Sau khi tiến vào liền hướng Hiên Viên Hãn Thừa hành lễ: “Thái tử điện hạ, đây là canh gà mà Từ chủ tử tự tay vì ngài nấu. Từ chủ tử nhìn ngài gần đây khí sắc không tốt nên cố ý làm cho ngài. Từ chủ tử còn nói…”
“Đi , thang lưu lại, ngươi đi xuống đi.” Hiên Viên Hãn Thừa đánh gãy lời nói của Bích Châu, ý bảo Nguyên Phúc.
Nguyên Phúc hiểu ý tiến lên một bước, tiếp nhận khay. Phân phó Bích Châu đi xuống, Bích Châu còn muốn nói gì đó nhưng nhìn đến ánh mắt của Thái tử, trong lòng nàng có chút lạnh. Ánh mắt Thái tử điện hạ làm cho nàng không dám nói nữa từ, vội vàng lui xuống.
Hiên Viên Hãn Thừa nhìn Bích Châu đi ra ngoài cửa, nói với Nguyên Phúc: “Ngươi lập tức dẫn người bắt Bích Châu cho ta, phải nhanh, lục soát thân thể của nàng, làm việc gọn nhẹ một chút.”
Hiên Viên Hãn Thừa đoán là trên người Bích Châu có mang theo thuốc bột để tiện hạ độc trên đường đưa thang. Bởi vì hắn đối với việc dâng lên đồ ăn rất nghiêm cẩn, nội quy phòng bếp cũng rất nghiêm khắc, cho nên nàng cũng sẽ không dám động thủ ở phía đó .
“Dạ.”
Nguyên Phúc nghĩ thầm rằng Bích Châu chính là cung nữ đắc lực bên người Từ chủ tử i, Thái tử điện hạ vì sao lại muốn bắt hạ nàng ?!. Bất quá vẫn là nên chạy nhanh ra ngoài thôi. Nguyên Phúc mang theo hai thị vệ đuổi theo Bích Châu vốn còn chưa đi ra khỏi nội viện, ra lệnh một người một chưởng đánh cho nàng hôn mê sau đó dẫn người đi xuống.Chỉ chốc lát, Nguyên Phúc đầu đầy mồ hôi trở lại. bẩm báo với Hiên Viên Hãn Thừa:
“Thái tử điện hạ, ở trong ví trên người của Bích Châu, phát hiện cái này.”
Nguyên Phúc trình lên một cái bọc giấy nhỏ còn có một ít bột phấn màu trắng lưu lại ở mặt trên.
“Đi thái y viện, gọi Tiền Xuân Vinh tới cho ta.” Hiên Viên Hãn Thừa ánh mắt phức tạp, nhìn canh gà trước mặt phân phó.
“Dạ.” Nguyên Phúc nhanh chóng phân phó thủ hạ đi gọi người.
Đời trước, khi Từ Tuyết Doanh đưa thang cho hắn, hắn sẽ tán thưởng nàng ôn nhu săn sóc. Đại đa số là sau khi dùng thang, hắn sẽ đi đến cung của nàng. Chính là, nếu hắn không ở chỗ của nàng ta mà ở chỗ của Du thị hoặc Tống thị thì sau khi dùng thang mà Từ thị dâng lên thì hắn cũng sẽ lại đi đến chỗ của nàng. Mỗi lần uống xong , tổng cảm thấy tinh thần sáng láng, không biết hề biết rằng trong những thang đó … Ai…
Tiền Xuân Vinh là nhi tử của viện thủ thái y viện, từ nhỏ lớn lên tại y dược thế gia, y thuật rất có thiên phú, tuổi còn trẻ mà đã trở thành người trong thái y viện. Đời trước, y nhiều lần làm quân y theo hắn xuất chinh, y thuật cao siêu, đối với hắn cũng thực trung tâm.
Chỉ chốc lát sau, Nguyên Phúc dẫn Tiền Xuân Vinh vào thư phòng. Sau đó vẫy lui hạ nhân, ra lệnh bọn thị vệ đều canh giữ ở trong viện.
Hiên Viên Hãn Thừa nói với Tiền Xuân Vinh rằng: “Ngươi lại đây nhìn xem, cái này là cái gì, bên trong canh gà có thể có thuốc bột này không?”
Tiền Xuân Vinh vẻ mặt nghiêm túc tiến lên, thật cẩn thận tiếp nhận bọc giấy kia. Đầu tiên là quan sát, sau lại dùng ngón út tiêm điểm điểm bột phấn lưu lại, để vào miệng tinh tế thưởng thức liền lập tức nhăn mày, lại nếm qua một hơi canh gà, bên trong thang, trừ bỏ chút hương vị của dược liệu bổ dưỡng còn kèm theo một mùi đặc biệt, rất khó phát hiện. Do vừa mới thử mùi vị của mớ bột phấn trong gói giấy nên y có thể khẳng định mùi đặc biệt trong chén thang chính là hương vị kia, cho nên , hương vị này chính là…
“Hồi bẩm Thái tử điện hạ, bột phấn này chính là dùng *hoán hoa thảo* chế thành. Bên trong canh gà quả thật có chút ít bột phấn hoán hoa thảo.” Tiền Xuân Vinh đáp.
“Hoán hoa thảo?”
Nguyên Phúc ở một bên sớm đã bị dọa khiến một thân đổ đầy mồ hôi lạnh. Hắn không nghĩ tới trên người Bích Châu cư nhiên mang theo thuốc bột. Nghe tên thuốc liền có dự cảm bất hảo.[Y-H: hay quá] Nhìn về phía chén canh gà còn bốc khói trên bàn, Nguyên Phúc oán hận nghĩ vì sao hắn đã dùng ngân châm thử rồi mà không có phát hiện ra?! Hoàn hảo, Thái tử điện hạ anh minh, nếu không thì uống chén canh này không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.
“Ngươi nói một chút về hoán hoa thảo, nó có tác dụng gì?”
Hiên Viên Hãn Thừa tuy rằng đã biết hết thảy nhưng vẫn làm bộ như không biết chuyện gì mà hướng Tiền Xuân Vinh hỏi.
“Hoán hoa thảo là một loại thảo dược tị tử, dược tính thập phần bá đạo, đối nữ tử thương tổn cực đại. *Hiện tại giống nhau cũng đã dùng xạ hương, hoa hồng chờ dược thay thế*[Yamiryu: Hiện tại đã thay thế bằng dược xạ hương, hoa hồng có tác dụng giống vậy]. Cho nên hoán hoa thảo có rất ít người dùng đến ,nếu có thì cũng do một ít kỹ viện hạ đẳng còn sử dụng mà thôi.”
Tiền Xuân Vinh xem qua một quyển y dược tạp thư có ghi về hoán hoa thảo. Trong thư có ghi lại khí vị của loại dược thảo này giống như loại hắn vừa mới kiểm tra qua, thập phần khẳng định.
“Nhưng nếu nam tử dùng loại dược vật này thì sao?” Hiên Viên Hãn Thừa tiếp tục hỏi.
Tiền Xuân Vinh hút một hơi lãnh khí, trả lời: “Nếu là… nếu là nam tử dùng thì sẽ vô cùng bất lợi đối với tử tự của chính mình! Hoán hoa thảo có thành phần rất nhỏ là chất thúc tình, sau khi dùng sẽ đối làm tổn hại cực đại đến dương nguyên. Nếu sau khi dùng mà cùng nữ tử sinh hoạt vợ chồng thì sẽ thực khó thụ thai. Nếu may mắn nhượng nữ tử thụ thai thì sẽ ảnh hưởng rất lớn đối với thai nhi. Hài tử sau khi sanh ra, nếu không là tảo yêu[Y-H: chắc chết non nhỉ]vì mang theo độc tố trong bụng mẹ, thì cũng đều là thể trạng yếu ớt nhiều bệnh .”
Tiền Xuân Vinh nghĩ tới tình huống con thừa tự của Thái tử Đông Cung liền suy tư, hắn sợ hắn đã biết một tin tức vô cùng nguy hiểm.
“Thái tử điện hạ, Thái tử điện hạ này…” Nguyên Phúc cũng đã suy nghĩ cẩn thận đến điểm mấu chốt bên trong việc này nên cảm thấy rất lo lắng cho Thái tử điện hạ.
“Còn có thể trị được?” Nguyên Phúc vội vàng hỏi han Tiền Xuân Vinh, sự tình có liên quan đến vấn đề con nối dòng của Thái tử điện hạ, hiện tại hắn thật sự là áy náy vô cùng.
“Thái tử điện hạ yên tâm, dược tính này tuy rằng bá đạo, sau khi cùng nữ tử sinh hoạt vợ chồng độc tố liền sẽ ở lại bên trong cơ thể nữ tử, đối nam tử cũng không phải ngại . Chỉ cần về sau không dùng thuốc này nữa, sau đó hảo hảo điều trị mấy tháng có thể khỏi hẳn. Đối với con nối dòng ngày sau cũng không ảnh hưởng .”
Hiên Viên Hãn Thừa vừa lòng gật đầu, hiện tại mới Vận Thái tứ năm, việc này phát hiện sớm, tình huống so với đời trước tự nhiên là tốt hơn nhiều. Mà lúc này, Nguyên Phúc nghe xong thì thở ra một hơi nhẹ nhỏm.
“Tiền thái y, chuyện điều trị thân thể của ta, ta giao cho ngươi làm.” Hiên Viên Hãn Thừa phân phó Tiền Xuân Vinh. “Mặt khác, ta sẽ đem chuyện này bẩm báo với phụ hoàng cùng mẫu hậu. Bọn họ khẳng định sẽ triệu kiến ngươi hỏi ý kiến, nếu bọn họ hỏi tình huống cơ thể của ta, ngươi liền nói cho họ rằng ta cần điều trị ít nhất là ba năm mới có thể khôi phục. Nghe rõ ràng chưa?”
“Dạ. Nô tài hiểu rõ, nô tài nhất định sẽ điều trị hảo thân thể của Thái tử điện hạ.”
Tiền Xuân Vinh thập phần kính nể vị Thái tử điện hạ văn thao vũ lược, trí dũng song toàn này. Mặc dù có nghi vấn nhưng vẫn không nghĩ nhiều liền đáp ứng. Thái tử điện hạ nhất định có dụng ý của hắn.
“Vậy ngươi trở về hảo hảo chuẩn bị đi.” Hiên Viên Hãn Thừa dặn dò , sau đó nháy mắt ra hiệu với Nguyên Phúc. Nguyên Phúc hiểu ý cung tiễn Tiền Xuân Vinh xuất môn.
“Nô tài cáo lui.”
Từ trong thư phòng đi ra, Nguyên Phúc đem ngân phiếu đã chuẩn bị tốt lặng lẽ nhét vào trong cổ tay áo của Tiền Xuân Vinh. Nghiêm túc nói với Tiền Xuân Vinh:
“Đây là Thái tử điện hạ cho ngươi, ngươi nhận lấy đi. Chuyện ngày hôm nay cũng không thể thổ lộ với người ngoài một chữ.”
“Nguyên công công, ngươi yên tâm, ta dù chết cũng sẽ không để lộ ra nửa câu .”
Tiền Xuân Vinh cho tới nay đều đối với Thái tử điện hạ vạn phần tin phục, qua hôm nay, hắn biết được bí mật của Thái tử. Chính hắn đã không có lựa chọn khác, chỉ cần hắn hảo hảo đi theo Thái tử điện hạ, hảo hảo biểu hiện, hắn có thể dự cảm được tương lai của mình sẽ là một mảnh quang minh.
Nguyên Phúc sau khi trở về liền hướng Hiên Viên Hãn Thừa xin chỉ thị: “Thái tử điện hạ, Bích Châu phải xử trí như thế nào?”
“Bí mật giam giữ, hảo hảo thẩm vấn, giao cho Trịnh Dung đi làm đi. Đối với người ngoài thì nói Bích Châu va chạm ta, bị ta trượng đập chết. Lát nữa đi truyền lời rằng thư phòng là nơi trọng địa không phải là chỗ mời sủng, đem Từ thị cấm túc.” Hiên Viên Hãn Thừa phân phó Nguyên Phúc.
“Dạ.” Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT