CHƯƠNG 27: MẠO HIỂM

.

Mình gần đây bận quá, các bạn thông cảm. (^_^). 

.

Một ngày trước, Lâm Gia Bảo theo thông lệ sáng sớm liền đi thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Lâm Gia Bảo đến rất sớm, mỗi lần thỉnh an, y luôn là người đầu tiên đến, sau đó mới tới các tần phi khác, dần dần Gia Bảo cũng cùng các nàng quen thân.

 

Chờ Hoàng hậu nương nương đến, Lâm Gia Bảo cùng các tần phi đồng thời thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Sau đó, Hoàng hậu nương nương sẽ nói chút công vìệc trong hậu cung. Khi nói xong cũng sẽ tán gẫu một chút về một số sự tình trong hậu cung, nói đến đại điển tế thiên lần này, vẻ mặt của hoàng hậu cùng mẫu phi của các vị hoàng tử đều vui vẻ. Lâm Gia Bảo ngồi ở ghế phía sau, an tĩnh mà lắng nghe.

 

Lâm Gia Bảo nghe được Thái tử điện hạ còn một ngày nữa sẽ trở lại trong lòng rất vui vẻ. Khi Lâm Gia Bảo nhìn theo bóng dáng Thái tử điện hạ rời đi, liền nhịn không được bắt đầu tưởng niệm… Ban đêm không có Thái tử điện hạ ôm ấp, Lâm Gia Bảo lăn lộn khó ngủ, tướng công nhanh chút trở về đi…(^_^)

 

Mọi người vừa mới nói trong chốc lát, hoàng hậu liền bảo các nàng tán đi, nói với các tần phi: “Hôm nay tới đây thôi, đều sớm đi trở về đi…”

 

“Dạ.”

 

Các tần phi sôi nổi đứng dậy hướng Hoàng hậu nương nương cáo lui. Lâm Gia Bảo cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi.

 

“An Trúc  ngươi lưu lại…” Hoàng hậu gọi Lâm Gia Bảo.

 

Trong số các tần phi có người lộ ra vui sướng khi có kẻ gặp họa, vào đêm trừ tịch, Thái tử điện hạ mang theo Lâm tiểu thị tham dự, đồng thời để y  ngồi ở vị trí của Thái tử phi, vìệc này tất cả mọi người đều nhìn thấy. Không nghĩ tới lúc ấy Hoàng Thượng cùng Hoàng hậu nương nương giống như không chú ý tới, căn bản không có trách cứ. Xem ra hôm nay Hoàng hậu nương nương chuẩn bị giáo huấn Lâm tiểu thị một phen .

 

Lâm Gia Bảo theo lời lưu lại, nhìn thấy ánh mắt khác lạ của các tần phi khác, không biết Hoàng hậu nương nương vì sao bảo y lưu lại …

 

“An Trúc  ngươi đến trước mặt ta …” Hoàng hậu bảo Lâm Gia Bảo.

 

“Dạ.” Lâm Gia Bảo đi đến trước mặt Hoàng hậu nương nương.”Hoàng hậu nương nương ngài có gì phân phó?”

 

Hoàng hậu nhìn Lâm Gia Bảo ở trước mặt, Lâm tiểu thị này đúng là một hài tử ai nhình cũng thích. Nhìn đôi mắt hồn nhiên trong suốt của Lâm Gia Bảo, không người nào mà không thích, khó trách Thái tử sẽ có chút trầm mê . Mà thứ quý giá nhất của Lâm tiểu thị chính là y được Thái tử sủng ái như vậy mà vẫn có thể duy trì bản tính, không kiêu không nóng, không quên hết tất cả, thật sự là đáng quý. Hoàng hậu thở dài ở trong lòng, đáng tiếc là một song nhi… Con nối dòng sẽ rất khó khăn so hơn so với nữ tử, đáng tiếc …Hoàng hậu nghĩ nghĩ, dùng thái độ ôn hòa nói với Lâm Gia Bảo:

 

“An Trúc  a, về sau trừ bỏ Thái tử mang ngươi đến Vĩnh Thọ cung, trong ngày thường ngươi cũng không cần đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an …”

 

Lâm Gia Bảo nghe xong sững sờ một chút, “Hoàng hậu nương nương, An Trúc  có chỗ nào làm không tốt?”

 

Lúc này Chu má má vội vội vàng vàng tiến vào, “Khởi bẩm Hoàng hậu nương nương, Ly An điện cháy …”

 

“Xảy ra chuyện gì? Sao lại bị cháy?” Ly An điện là một tòa cung điện tương đối gần Vĩnh Thọ cung, đã từng là nơi ở của thái phi tiên hoàng, sau khi thái phi qua đời lthì không còn ai ở nữa, như thế nào sẽ cháy? Hoàng hậu nương nương nghi hoặc.

 

“Hồi bẩm Hoàng hậu nương nương, không biết như thế nào bị cháy . Có thể là thời tiết khô ráo đi, lão nô đã ra lệnh cho bọn thị vệ đi cứu hỏa. Tin tưởng thực nhanh có thể dập tắt, sẽ không lan tràn đến Vĩnh Thọ cung.” Chu má má đáp lời.

 

“Phái thêm nhiều thị vệ một chút, xem xét nguyên nhân cháy. Cần phải dập hết lửa…” Hoàng hậu phân phó  Chu má má.

 

“Dạ.” Chu má má lui ra ngoài.

 

Hoàng hậu quay đầu nhìn về phía Lâm Gia Bảo, “Vừa mới nói, về sau ngươi không cần mỗi ngày đến Vĩnh Thọ cung thỉnh an , ngươi hiểu được?”

 

Lâm Gia Bảo có chút khó hiểu, y cảm thấy mỗi ngày thỉnh an mẫu hậu của Thái tử điện hạ là việc bình thường, y cũng có thể cảm giác được Hoàng hậu nương nương có thiện ý với y, mà y đối với Hoàng hậu nương nương cũng luôn thực cung kính. Mỗi ngày, Lâm Gia Bảo đều sẽ đến sớm, gió mặc gió, mưa mặc mưa, đến nay đều là như thế…

 

Hoàng hậu hỏi Lâm Gia Bảo: “Tại thời điểm ngươi thỉnh an có thể gặp qua Tống thị cùng Du thị?”

 

Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ trả lời: “Chưa từng gặp qua…” y quả thật chưa từng gặp qua Tống thị cùng Du thị tại Vĩnh Thọ cung, bây giờ nghĩ lại là có chút kỳ quái , các nàng như thế nào không đến thỉnh an Hoàng hậu nương nương đâu?

 

“Có thế chứ, theo lý thuyết thì thị thiếp Thái tử là không có tư cách thỉnh an Bổn cung. Cho nên khi ngươi tới thỉnh an mới chưa từng gặp qua bọn họ. Ngươi xem mỗi ngày có mười tần phi đến thỉnh an ta, không phải toàn bộ hậu cung của hoàng thượng,  chỉ có người được phong tần phi thì mới  thỉnh an Bổn cung …”

 

Hoàng hậu nhìn biểu tình mất mát tràn đầy trên mặt Lâm Gia Bảo, đây thật là một hài tử có cái ý gì đều vìết ở trên mặt a. Hoàng hậu không tự giác phóng nhẹ âm thanh nói:

 

“Ngươi là một hài tử tốt, nhưng trong cung có quy củ, cấp độ trong cung cần phải rỏ ràng không thể vượt qua . Nếu cứ như vậy sẽ ảnh hưởng không tốt đối với ngươi và Thái tử, các quan Ngự Sử cũng sẽ lấy việc này để làm khó dễ cho Thái tử .”

 

“Hoàng hậu nương nương, An Trúc  hiểu được , An Trúc  nhất định sẽ tuân thủ nghiêm ngặt cung quy, không gậy thêm phiền toái cho Thái tử điện hạ  …” Lâm Gia Bảo nặng nề mà gật đầu.

 

Lúc này, Chu má má dẫn thủ lĩnh thị vệ của Vĩnh Thọ tiến vào.”Hoàng hậu nương nương, không tốt , Tiết Tùng dẫn rất nhiều tặc nhân ẩn vào hậu cung, đang đánh tới Vĩnh Thọ cung. Nghĩ rằng Ly An điện bị cháy cũng là do những tặc nhân đó làm, mục đích là vì kéo bọn thị vệ rời đi …”

 

“Tiết gia chết tiệt[ Y-H: á, hoàng hậu chữi tục nha], đây là muốn tạo phản sao?” Hoàng hậu tức giận tận trời, hỏi: “Hiện tại Vĩnh Thọ cung còn có bao nhiêu thị vệ?”

 

Thủ lĩnh thị vệ  trả lời: “Hiện tại trong Vĩnh Thọ cung còn dư hai mươi mấy thị vệ có thể ngăn cản một trận, những tặc nhân đó có gần trăm người, đang thẳng đến Vĩnh Thọ cung, thỉnh Hoàng hậu nương nương sớm an bài.”

 

Hoàng hậu từ từ tỉnh táo lại, “Lấy phượng lệnh của ta đi tìm thống lĩnh cấm quân để hắn mau chóng điều cấm quân đến.” Hoàng hậu đem phượng lệnh giao cho thị vệ, “Nhanh đi…”

 

“Dạ.” Thị vệ hai tay tiếp nhận phượng lệnh, nhanh chóng lui ra ngoài.

 

“Nhanh đi lấy bộ xiêm y cung nữ cho ta…”

 

Hoàng hậu hướng Chu má má phân phó. Nàng phải nhanh chóng chuẩn bị, nếu cấm quân không thể đuổi tới đúng lúc, nàng cũng không có thể ngồi chờ chết. Nếu hướng về phía Vĩnh Thọ cung, có nghĩa là vì nàng mà đến .

 

“Hoàng hậu nương nương ngài nhanh thay, thị vệ bên ngoài sân kiên trì không lâu lắm .” Chu má má lo lắng nói.

 

Hoàng hậu đem xiêm y cung nữ mặc vào bên ngoài, “Đem thị vệ ngoài điện cũng gọi vào đi. Chúng ta đi Càn Thanh cung, thị vệ bên kia tương đối nhiều, đi chỗ đó an toàn một ít.”

 

Vài thị vệ lui vào, trên người đều bị thương. Nguyên Khánh cũng tiến vào hộ tại bên người Lâm Gia Bảo.

 

Hoàng hậu nhìn Lâm tiểu thị đang cố nén sợ hãi, an ủi y: “Đừng sợ, cấm quân lập tức tới , chúng ta đi Càn Thanh cung tránh né một chút trước.”

 

Hoàng hậu từng trải qua cuộc đấu đá tranh giành ngôi vị hoàng đế trước kia, bức vua thoái vị cái gì cũng đều đã gặp qua. Nàng biết Lâm tiểu thị tuổi còn nhỏ, thì làm sao mà trải qua được những chuyện này.

 

“Hoàng hậu nương nương ta không sợ …” Lâm Gia Bảo nắm tay nói.

 

Hoàng hậu đối với biểu hiện của Lâm Gia Bảo là tương đối vừa lòng , cũng may y không khóc sướt mướt .

 

Hoàng hậu cùng Lâm Gia Bảo và bọn thị vệ hộ vệ , bước nhanh về phía cửa sau. Bọn thị vệ ở tiền vìện dần dần duy trì không được, đã có người tiến vào. Đi đầu là Tiết Tùng, mắt thấy hoàng hậu, hô to một tiếng:

 

“Hoàng hậu ở nơi đó, Lịch Vương nói ai có thể bắt được Hoàng hậu nương nương, thưởng một vạn lượng hoàng kim.”

 

Lời này vừa nói ra, liền có tặc nhân vọt tới bên này, bọn thị vệ sôi nổi tiến lên ngăn cản.

 

Nhóm thị vị tiếp tục hộ vệ Hoàng hậu nương nương cùng Lâm Gia Bảo đi trước. Càng ngày càng nhiều người hướng lại đây, trong lúc nhất thời thanh âm chém giết vang lên bên tai Lâm Gia Bảo.

 

Hộ vệ bên người Lâm Gia Bảo càng ngày càng ít, gian nan đi trước . Hai ám vệ bên người Lâm Gia Bảo cũng gia nhập chém giết, có hai người này gia nhập. Tình thế có một chút chuyển biến tốt đẹp, nhưng vì đối phương nhân số đông đảo, hai cái ám vệ cũng ứng phó mệt mỏi. Cuối cùng vẫn tìm ra kẻ hở hướng bọn họ đánh úp lại.

 

Một tặc nhân thấy phải bắt được bọn họ, đã bị bọn thị vệ liên hợp chém giết. Nhưng phía sau còn có rất nhiều người không sợ chết không ngừng tiến đến, mắt thấy nhóm thị vệ bên người đều bị tặc nhân cuốn lấy. Nguyên Khánh cũng nhào qua, ôm lấy một tên tặc nhân đang đến gần.

 

”Hoàng hậu nương nương, Lâm tiểu chủ các ngươi đi mau…”

 

“Nguyên Khánh…”

 

Trong mắt Lâm Gia Bảo hàm nước mắt, nhặt lên đại đao mà một thị vệ làm rơi xuống cách đó không xa, dìu Hoàng hậu nương nương chạy.

 

Hoàng hậu chạy không rất xa, dưới chân vấp phải thứ gì đó liền ngã trên mặt đất.

 

“Hoàng hậu nương nương ngài không có vìệc gì đi?” Lâm Gia Bảo tiến lên nâng Hoàng hậu nương nương dậy.

 

“Tê… Ta chân uy …” ngày thường, Hoàng hậu nào đi đường nhiều như vậy.

 

Lâm Gia Bảo không hề nghĩ ngợi liền cõng Hoàng hậu nương nương lên đi về phía trước, Hoàng hậu nương nương là người trung niên, thể trọng không nhẹ. Lâm Gia Bảo cảm giác trên người mình trầm xuống, khẽ cắn môi cố gắng chống đỡ.

 

Lâm Gia Bảo cố gắng hết sức, cõng Hoàng hậu nương nương liều mạng mà chạy về phía trước .

 

Lâm Gia Bảo hoảng loạn, không chọn đường mà cứ chạy thật lâu, chuyên chọn đường nhỏ trong cung mà đi, sau khi chạy một hồi thì đem tặc nhân đều bỏ xa phía sau. Hoàng hậu nhìn cổ và mặt của Lâm Gia Bảo đều là mồ hôi, nghĩ thân mình y  nhỏ gầy nhừ vậy mà cõng nàng chạy lâu như thế… Trong lòng rất là cảm động… Hoàng hậu thấy bốn bề vắng lặng,

 

“Phóng Bổn cung xuống đây đi, chắc ngươi mệt muốn chết rồi … Bổn cung chính mình đi.”

 

Lâm Gia Bảo dùng tay lau mồ hôi, “Hoàng hậu nương nương, ta không phiền lụy, ta tiếp tục cõng ngài chạy trong chốc lát, cũng không thể để người xấu bắt được ngài.”

 

Cũng may Lâm Gia Bảo là lớn lên từ nông thôn, đôi bàn chân cũng có sức. Tiếp theo, Lâm Gia Bảo lại nhẫn nại chạy thêm một ít đường.

 

”Hoàng hậu nương nương, lúc ta chạy không nhìn đường, nơi này hình như không phải đường đến Càn Thanh cung …”

 

“Không quan hệ, chúng ta tìm một chỗ trốn trước. Cấm quân trong cung đông đảo, đối phó với hơn trăm người kia khẳng định không vấn đề, chúng ta chỉ cần tìm một chỗ bí mật trốn trước, không được để cho tặc nhân bắt. Hoàng Thượng cùng Thái tử điện hạ cũng sẽ mau chóng trở lại …”

 

Hoàng hậu biết nếu Lâm Gia Bảo không liều mạng mà cõng nàng chạy, nàng chỉ sợ sớm đã bị bắt. Nếu nàng bị dùng để áp chế Hoàng Thượng thì sẽ không tốt, hoàn hảo có Lâm An Trúc  ở bên cạnh…

 

Lâm Gia Bảo lại hết sức cõng Hoàng hậu nương nương thêm một đoạn đường, hoàng hậu thấy y thật sự mệt, “Mau thả Bổn cung xuống đây đi…”

 

Lâm Gia Bảo đem Hoàng hậu nương nương buông xuống, lưng của y  sớm bị mồ hôi làm ướt hết. Lâm Gia Bảo dùng đại đao vẫn luôn nắm chặt ở trong tay chống xuống đất, nâng Hoàng hậu nương nương tiếp tục đi về phía trước. Cái đại đao này đối với Lâm Gia Bảo mà nói là phi thường nặng, nhưng y không dám buông tay, nếu có chuyện gì xảy ra, dùng cái đao này thì y cũng có thể bảo hộ Hoàng hậu nương nương.

 

“An Trúc , đường này ngươi biết sao?”

 

Hoàng hậu hỏi Lâm Gia Bảo. Khi hoàng hậu xuất hành rất ít đi bộ, nàng thường dùng bước liễn xuất hành. Hoàng hậu nhìn về phía đường đến cung hẻo lánh, nghĩ nơi này hẳn là sẽ an toàn chút đi…Lâm Gia Bảo nhìn nhìn bốn phía, hồi đáp:

 

“Hồi Hoàng hậu nương nương, thời điểm An Trúc  tiến cung, ma ma yêu cầu biết qua lộ tuyến trong cung, hơn nữa nơi này ta từng đến. Qua khỏi chỗ này là Tây Ly cung , sau khi An Trúc  vào cung, tháng đầu tiên  chính là ở nơi đó.”

 

Lâm Gia Bảo nghĩ nghĩ sau đó nói với  Hoàng hậu nương nương: “Hoàng hậu nương nương, chúng ta liền đến Tây Ly cung đi, nơi ấy An Trúc  tương đối quen thuộc. Hơn nữa hiện tại không có cung nhân mới tiến vào, bên đó có thể là không có người dùng, hẳn là tương đối bí mật .”

 

Hoàng hậu nghĩ nghĩ cũng thực đồng ý, nói: “Liền đi Tây Ly cung đi.”

 

Dứt lời hai người cũng không trì hoãn, rất nhanh đi đến Tây Ly cung.

 

Đến Tây Ly cung, phát  hiện quả thật như Lâm Gia Bảo nói, không có một người. Lâm Gia Bảo mang theo Hoàng hậu nương nương tìm được phòng mà quản sự ma ma từng ở, đó cũng là một gian phòng tốt nhất ở Tây Ly cung. Vì thời gian dài không có người ở khiến trong phòng tích một tầng bụi.

 

”Hoàng hậu nương nương ngài chờ ta tới thu thập một chút.”

 

Lâm Gia Bảo tìm một mảnh vãi bố lau chùi khắp nơi. Hoàng hậu nương nương cũng không có đứng nhìn, cũng tới giúp đỡ Lâm Gia Bảo, chỉ chốc lát sau liền đại khái thu thập xong .

 

“Hoàng hậu nương nương, chân ngài có tốt hơn chút nào không?” Lâm Gia Bảo dùi Hoàng hậu nương nương ngồi xuống bên giường.

 

“Đã tốt hơn nhiều, ngươi cũng ngồi xuống đi, hôm nay ngươi đã mệt rất nhiều.” Hôm nay, Hoàng hậu thấy hành động của Lâm tiểu thị, trong lòng dị thường cảm động, cảm kích nói với Lâm Gia Bảo.

—– Đăng bởi: admin

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play