Hiên Vìên Chiêu Hồng không thể tin được mà nhìn hoàng đế Hiên Vìên Chiêu Thâm cùng Thái tử Hiên Vìên Hãn Thừa còn có Nhị hoàng tử Hiên Vìên Hãn Khải cùng rất nhiều thị vệ từ xa tới gần.
“Không có khả năng… Không có khả năng…” Lịch Vương nhìn về phía Tiết Quý, trong ánh mắt tràn ngập sát khí, “Là ngươi… Có phải ngươi phản bội bổn vương hay không …” Nếu ánh mắt có thể giết người, Tiết Quý sợ là đã sớm biến thành tro tàn.
“Không… Ta không, Lịch Vương điện hạ. Thần rõ ràng nhận được tín hiệu của nhi tử.” Tiết Quý cũng không biết vì cái gì sẽ như vậy…
“Chỉ bằng mấy chiêu đó mà nghĩ tạo phản, quả thực là không biết tự lượng sức mình.” Hiên Vìên Chiêu Thâm không khách khí mà nói.”Lịch Vương ngươi tốt nhất buông tay chịu trói, chậm trễ giờ lành hiến tế, tội của ngươi sẽ càng thêm nặng …”
Hiên Vìên Hãn Thừa vỗ vỗ tay, trong đội thị vệ phía sau hắn tiến ra một đội cung thủ, hướng về phía nhóm người Lịch Vương …
“Bên ngoài còn có năm nghìn quân đội chờ ngươi, Lịch Vương thúc ngươi trốn không thoát đâu.” Hiên Vìên Hãn Thừa nhìn Lịch Vương nói.
“Ha ha ha ha, muốn bắt ta cũng không dễ dàng đâu.” Hiên Vìên Chiêu Hồng mãnh liệt kéo người đang đứng gần Tiết Quý lại, chắn ở phía trước.
Trong nháy mắt Hiên Vìên Chiêu Hồng hành động, cung thủ đã bắn ra. Tiết Quý đứng phía trước Lịch Vương, trên người đã bị cắm đầy tên.
“Ha ha các ngươi cứ bắn tên a… Để Tạ Thừa tướng trở người thứ nhất trong Hiên Vìên vương triều trở thành vị Thừa tướng bị bắn thành con nhím đi ha ha ha…”
“Buông Thừa tướng ra, trẫm để ngươi toàn thây.” Hiên Vìên Chiêu Thâm trầm giọng nói, trong lúc nhất thời mội người không dám hành động, không khí có chút vô cùng lo lắng.
“Hoàng Thượng, không cần phải xen vào an nguy của cựu thần …” Tạ Trường Thanh không để ý đến nguy hiểm của chính mình giãy dụa nói.
“Đều tránh ra cho ta… Nếu không nghĩ lão già này chết, liền ngoan ngoãn nhường đường cho ta.” bả đao của Lịch Vương đặt ở trên cổ Tạ Trường Thanh.
Hiên Vìên Chiêu Thâm bất đắc dĩ, hắn tuy rằng thực không nghĩ để cho Lịch Vương chạy. Nhưng hắn không thể tổn hại tánh mạng Tạ Trường Thanh, càng không thể rét lạnh tâm của các thần tử.
Những người vây quanh Hiên Vìên Chiêu Hồng ngừng lại, Hiên Vìên Chiêu Hồng cùng Tạ Trường Thanh đang bị vây quanh ở tận cùng bên trong, chậm rãi đi ra phía ngoài, Hiên Vìên Chiêu Hồng thô bạo kéo Tạ Trường Thanh lên ngựa, kiêu ngạo nói:
“Hiên Vìên Chiêu Thâm ngươi sao làm khó dễ được ta… Ha ha ha ha…”
“Phụ hoàng nhanh tế thiên đi, nhi thần đuổi theo…”
“Ta cũng đi…”
Nhị hoàng tử Hiên Vìên Hãn Khải cũng cỡi mã, hướng về phía Lịch Vương thoát đi mà đuổi theo.
Khoái mã chạy như bay sau một hồi lâu, rốt cục thấy bóng dáng Lịch Vương bọn họ. Lịch Vương thấy thế liền đem Tạ Trường Thanh bỏ xuống, Hiên Vìên Chiêu Hồng không dám thật sự giết chết Tạ Trường Thanh, Tạ Trường Thanh ở trong triều có uy vọng khá cao, rất được nhóm văn thần kính yêu, nếu giết Tạ Trường Thanh, hắn sợ bị người đọc sách trên khắp thiên hạ thóa mạ.
Nhóm người Hiên Vìên Hãn Thừa không thể không giảm tốc độ tiến lên cứu Tạ thừa tướng trước. Hiên Vìên Hãn Khải không cam mà nhìn bóng dáng Lịch Vương rời khỏi cung. Chỉ nghe vèo một tiếng, trên lưng Hiên Vìên Chiêu bị trúng một mũi tên, suýt nữa khiến hắn rớt xuống đất. Hiên Vìên Chiêu Hồng không nghĩ tới tài bắn cung của Nhị hoàng tử Hiên Vìên Hãn Khải tốt như vậy, hắn kỵ mã chạy đi xa như vậy , cư nhiên còn bị bắn trúng… Cũng may không có thương tổn đến chỗ yếu hại.
Hiên Vìên Hãn Thừa nâng Tạ Trường Thanh dậy, “Thừa tướng ngài không có vìệc gì đi?”
“Thái tử điện hạ, cựu thần không ngại . Các ngươi mau đuổi theo Lịch Vương đi…” Tạ Trường Thanh chỉ là chịu chút kinh hách, trên người có chút trầy da, cũng không lo ngại.
Hiên Vìên Hãn Thừa phân phó vài thị vệ hộ tống Thừa tướng trở về. Hiên Vìên Hãn Thừa và đệ đệ mang theo kỵ binh tiếp tục đuổi theo.
Dựa theo vết máu dọc theo đường, bọn họ không đến mức mất đi tung tích của Lịch Vương. Dọc theo đường đi bọn họ chưa từng ngừng nghỉ, không ngừng truy đuổi, nhiều lần sắp bắt kịp , Lịch Vương liền sẽ phái vài tử sĩ của hắn chặn lại. Tuy rằng kỵ binh của Hiên Vìên Hãn Thừa đông đảo, rất có ưu thế, thực nhanh giải quyết bọn họ, nhưng vẫn để cho Lịch Vương chạy thoát thân.
“Bên người Lịch Vương hiện không còn bao nhiêu người , bất quá phương hướng mà bọn hắn trốn không phải là về Lịch Thành, mà là hướng về kinh thành…” Hiên Vìên Hãn Khải đuổi theo nửa ngày, nói ra nghi vấn trong lòng.
“ Chắc là Lịch Vương còn có an bài… Không thể để cho hắn đi kinh thành…” Hiên Vìên Hãn Thừa sinh ra dự cảm bất hảo…
“Truy…”
Trải qua một ngày một đêm truy đuổi, song phương đều sức cùng lực kiệt. Lịch Vương không nghĩ tới Hiên Vìên Hãn Thừa ngoan cố như vậy, vẫn luôn đuổi sát hắn không tha. Làm hại hắn không có thời gian nghỉ ngơi và hồi phục, tử sĩ bên người càng ngày càng ít. Đoàn người Hiên Vìên Chiêu Hồng vừa đói vừa khát, nhưng hắn vẫn cố chống, trong lòng vẫn luôn có một tín niệm, chỉ cần hắn đến được kinh thành, hắn sẽ cùng một nhóm tử sĩ khác hội hợp, hắn tin tưởng có thể tái khởi…
Một thị vệ bên người dìu Lịch Vương xuống ngựa, “Lịch Vương điện hạ ngài nghỉ ngơi một chút, nơi này rất khó bị tìm thấy vào buổi tối, thuộc hạ tìm chút thức ăn nước uống cho ngài …”
Lịch Vương để tử sĩ bên người băng bó miệng vết thương cho hắn, trên lưng trúng tên tuy rằng không nặng, nhưng mất máu quá nhiều, Hiên Vìên Chiêu Hồng cảm giác có chút choáng:
” Tìm cho ta chút nước, chúng ta lập tức đi… nhanh một chút đến Từ Vân tự.”
“Dạ.”
Lịch Vương hướng tâm phúc của hắn hỏi, “Ngươi nói bên phía Tiết Tùng sẽ thành công sao?” Hiên Vìên Chiêu Hồng trải qua biến cố hôm nay, trong lòng ẩn ẩn lo lắng.
“Lịch Vương điện hạ ngài yên tâm, ngài đưa cho Tiết Tùng này một trăm tử sĩ, lại cho Tiết Tùng nhiều vàng bạc như vậy để hắn thuê cao thủ giang hồ, còn vận dụng lợi thế cuối cùng mà thái hậu nương nương để lại cho ngài. Nhất định có thể thành công …” Chuyện cho tới bây giờ, trong lòng tâm phúc cũng không xác định, đành phải an ủi Lịch Vương.
Chờ một hồi còn không thấy thị vệ mang nước về , Hiên Vìên Chiêu Hồng cảm giác nguy hiểm, “Không tốt, đi mau…”
Lịch Vương bọn họ cỡi ngựa đi không lâu, chợt nghe phía sau truyền đến tiếng vó ngựa, là Thái tử Hiên Vìên Hãn Thừa đuổi theo .
Hiên Vìên Hãn Thừa bọn họ suốt một ngày đêm đều không có ngừng nghỉ, ở trong lòng chỉ có một suy nghĩ là phải ngăn Lịch Vương, không cho hắn bước đến kinh thành một bước. Suốt một ngày đêm, dù là đội kỵ binh phía sau Hiên Vìên Hãn Thừa là tinh anh trong tinh anh, cũng đều cảm thấy mỏi mệt bất kham. Suốt một ngày một đêm này, bọn họ có một lần dừng lại. Hiên Vìên Hãn Thừa hạ lệnh giết một chiến mã, uống mã huyết để bổ sung thể lực. Hiên Vìên Hãn Khải đối với ca ca càng khâm phục không thôi, hắn đã có nhiều lần chống đỡ không trụ, nhưng vẫn cắn răng kiên trì xuống.
Hiên Vìên Hãn Thừa đuổi theo nhóm người Lịch Vương, xung ngựa chạy lên trước, cùng bọn thị vệ chém giết, “Lịch Vương thúc ngươi trốn không thoát…”
Bên người Lịch Vương Hiên Vìên Chiêu Hồng chỉ còn lại có hơn ba mươi người, căn bản không phải đối thủ của Hiên Vìên Hãn Thừa, thực nhanh bị vây vào thế yếu. Hiên Vìên Chiêu Hồng nhìn thấy tử sĩ bên người một người rồi một người ngã xuống, đột nhiên cười ha ha.
”Hiên Vìên Hãn Thừa ngươi chớ đắc ý, ngươi cho là bổn vương không chuẩn bị ở sau sao? Tiếp qua nửa canh giờ, người của ta nếu không nhìn thấy ta, hoàng hậu đừng nghĩ sống…”
“Ngươi nói cái gì, ngươi làm gì mẫu hậu của ta.” Hiên Vìên Hãn Khải nghe xong khẩn trương mà rống to.
“Ha ha sáng sớm hôm qua Tiết Tùng hẳn là mang theo nhóm tử sĩ lẻn vào hậu cung, hoàng hậu và phi tần của phụ hoàng ngươi, a ha hả… Có lẽ còn có tân sủng gì đó của Thái tử nhà ngươi, đều dưới sự khống chế của ta. Nếu ta không đúng hạn xuất hiện tại địa phương ước định, tiếp qua nửa canh giờ, những người đó sẽ chết” Hiên Vìên Chiêu Hồng đắc ý nói.
Hiên Vìên Chiêu Hồng đã sớm chuẩn bị cẩn thận, nếu là thất bại , hắn cũng sớm nghĩ đến đường lui. Trước khi hành động, hắn cố ý gặp Tiết Tùng, đem bí mật của hắn cùng Thái tử phi Tiết Thải Dụ đều nói với Tiết Tùng. Lúc ấy Tiết Tùng liền sợ cháng váng, hắn thật không ngờ trưởng nữ sẽ lớn mật như thế. Vìệc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể đi theo Lịch Vương điện hạ rồi. Hiên Vìên Chiêu Hồng đồng ý với hắn, nếu đại sự có thể thành, chờ hắn sau khi lên ngôi sẽ phong cho muội của Tiết Thải Dụ là quý phi, đồng thời cũng cho Tiết Tùng thăng quan tiến tước.
Tiết Tùng nghe theo Lịch Vương điện hạ an bài, kế hoạch lẻn vào hậu cung. Mục tiêu nhắm thẳng vào hoàng tử, hoàng hậu cùng hậu cung tần phi, bắt lấy bọn họ cùng Lịch Vương hội hợp, như vậy nếu Lịch Vương thất bại, có bọn họ làm áp chế, hắn cũng có thể an toàn thuận lợi mà hồi thành. Nếu là thành công những hoàng tử, hoàng hậu các nàng tự nhiên cũng sẽ chết.
Hiên Vìên Chiêu Hồng không nghĩ tới tế thiên lần này, hoàng đế sẽ đem tất cả hoàng tử đều mang đi. Bất quá không quan hệ, chỉ cần bắt hoàng hậu hoặc là một hai tần phi thì tốt rồi. Những tần phi đó hợp với tiền triều, nếu hoàng đế không để ý an nguy các nàng mà cố ý đẩy hắn vào chỗ chết. Vậy Hiên Vìên Chiêu Thâm cũng vô pháp công đạo với triều thần. Chỉ cần có bùa hộ mệnh này hắn có thể không cần lo lắng trong thời gian ngắn Hiên Vìên Chiêu Thâm sẽ tiến đến Lịch Thành, hắn cũng có thể nghỉ ngơi lấy lại sức, mở rộng thực lực của chính mình.
“Hiên Vìên Hãn Thừa ngươi dám không để ý an nguy của mẹ ngươi sao? Ha ha, nếu các ngươi không tha ta đi, thì sẽ có nhiều người chôn cùng ta …”
Hiên Vìên Chiêu Hồng thấy nhóm người Hiên Vìên Hãn Thừa đang ngây ngẩn, cười lớn sau đó cùng nhóm tử sĩ còn sót lại lên ngựa rời đi.
“Hoàng huynh chúng ta làm như thế nào? Mẫu hậu nàng…” Hiên Vìên Hãn Khải không cam lòng hỏi ca ca, đồng thời cũng thực lo lắng an nguy của mẫu hậu.
“Ta đã phái người đuổi kịp bọn họ, do bọn họ cưỡi ngựa nên ven đường sẽ lưu lại dấu vết. Cần phải điều tra ra địa điểm ước định của bọn họ, trước khi điều tra rõ ràng thì không cần kinh động bọn họ.” Hiên Vìên Hãn Thừa nói với đệ đệ “Thả ra tín hiệu nhờ phụ hoàng dẫn đại quân tiến đến, tìm được địa điểm bọn họ ước định sẽ lập tức bao vây bọn họ.”
“Dạ. Ta hiểu được, nhất định không thể buông tha hắn, nếu mẫu hậu có cái gì, ta nhất định đem hắn thiên đao vạn quả…” Hiên Vìên Hãn Khải tức giận tận trời.
Hiên Vìên Hãn Thừa phân phó thị vệ leo lên ngọn cây, nhìn ra xa hướng kinh thành.
”Thái tử điện hạ, phía trên hoàng thành toát ra khói đen nồng đậm …”
Hiên Vìên Hãn Thừa nghe xong trong lòng căng thẳng, ngoan bảo của hắn …Hiên Vìên Hãn Thừa quyết định thật nhanh nói:
“Ta mang một nửa người về kinh thành trước. Lời Lịch Vương nói không nhất định là thật, trong cung cấm quân đông đảo, muốn áp chế cũng không dễ dàng như vậy. Ta muốn tự mình trở về nhìn xem…”
Hiên Vìên Hãn Thừa nói với đệ đệ: “Lịch Vương nói là nửa canh giờ, cho thấy nơi đặt chân cũng cách nơi này không xa, có thể tìm tòi ở khu vực ngoại thành. Ta hồi cung nhìn, nếu là mẫu hậu bọn họ bình an vô sự liền lập tức gởi thư tín báo cho ngươi.”
Sau đó Hiên Vìên Hãn Thừa lại dặn đệ đệ không cần lỗ mãng làm vìệc, điều tra rõ nơi Lịch Vương ẩn thân, sau đó nhất định chờ đại quân tiến đến mới hành động.
Hiên Vìên Hãn Thừa mang theo một tiểu đội kỵ mã chạy về hướng kinh thành, ngoan bảo của hắn nhất định phải hảo hảo … Hắn thật sự chịu không nỗi lại một lần nữa mất đi bảo bối…
Lịch Vương Hiên Vìên Chiêu Hồng chật vật dẫn dắt mười người chạy tới Từ Vân tự. Khi mẫu hậu của hắn còn tại thế thường xuyên tới đây thắp hương, trụ trì trong tự từng chịu ân huệ của mẫu hậu hắn. Sau khi mẫu hậu của hắn mất đi, Từ Vân tự cũng dần dần không được coi trọng, hương khói cũng không tràn đầy, nơi này cũng là chỗ ấn nấp kính đáo nhất của hắn ở kinh thành, lần này hắn đến kinh thành đều ở nơi đây, rất an toàn và đáng tin cậy.
Trụ trì thấy Lịch Vương điện hạ đầy người máu tươi, “Lịch Vương điện hạ, Lịch Vương điện hạ… Ngài không có vìệc gì đi…”
“Bọn người Tiết Tùng đâu…” Hiên Vìên Chiêu Hồng bắt lấy trụ trì hỏi.
“Lão nạp ở đây đợi một ngày một đêm , đều không thấy Tiết đại nhân bọn họ… Sợ là…” Trụ trì hồi đáp.
Hiên Vìên Chiêu Hồng sau khi nghe thì khí huyết dâng lên, hắn bưng ngực, cuối cùng không nhịn xuống được mà phun ra một ngụm máu tươi.
”Như thế nào sẽ… Như thế nào sẽ như vậy… tên Tiết Tùng phế vật này!”
Trong lòng Lịch Vương nghĩ biện pháp thoát thân, hắn không muốn chết, hắn không cam lòng…
Lúc này tiểu hòa thượng bên người trụ trì báo lại: “Không tốt , không tốt . Tự vìện bị quân đội vây quanh , binh lính ở bên ngoài đã có khoảng ngàn người, phía sau còn có sĩ binh đang cuồn cuộn không ngừng tiến đến…”
Trước mắt Hiên Vìên Chiêu Hồng tối sầm, thượng thiên là muốn diệt hắn sao…
Đăng bởi: admin
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT