Khu Ngự Cẩm Hoa là một khu biệt thự cực kỳ nổi tiếng nằm ở phía nam
thành phố W. Lâm Thần Hàn, anh trai của Lâm Vi Lam ở nơi này, đương
nhiên, đây cũng là một trong những khu đất do nhà họ Lâm đầu tư.
Đi qua cửa kiểm soát, Lâm Vi Lam kéo hành lý đi vào nhà A, nhìn tòa nhà
trước mặt, một con người bé nhỏ ở trong lòng Lâm Vi Lam lặng lẽ cắn khăn tay, cái cảm giác đột nhiên từ giai cấp vô sản biến thành kẻ có tiền
này... thật sự không dễ chịu lắm!!!
Cô chủ động lấy chìa khóa ra mở cửa, đá bay đôi giầy trên chân, quen
thuộc đi thẳng vào phòng bếp, lấy một lon nước ngọt. Đi suốt chặng đường dài, khát chết cô mất thôi.
Đợi đã, tiếng gì thế nhỉ? Động tác chuẩn bị uống nước của Lâm Vi Lam
dừng lại ngay bên miệng, không phải là có trộm vào nhà chứ???
Dưới sự huấn luyện của trường cảnh sát, Lâm Vi Lam nhất thời không sửa
được căn bệnh nghề nghiệp của mình, liền buông lon nước trong tay xuống, nhẹ nhàng, chậm rãi bước đến nơi phát ra tiếng động. Lúc này, cô đã
hoàn toàn quên mất, ở khu dân cư cao cấp này, làm gì có trộm chứ?!
“A... ưm... mạnh vào... to quá... A...” Tiếng kêu phóng đãng của phụ nữ khiến Lâm Vi Lam đen mặt!!!
Cái thằng anh khốn kiếp kia lại dám mang phụ nữ bừa bãi về nhà, muốn chết sao?!!!
Lâm Vi Lam bùng lửa, đạp thẳng vào cửa phòng, hình ảnh đập vào mắt khiến Lâm Vi Lam nhướng mày, chẹp chẹp, tình hình chiến sự thật kịch liệt!!!
Hương vị tình dục tràn ngập khắp căn phòng, quần áo rơi trên đất đã bị
xé rách đến không nhìn ra hình ra dạng gì.
Tiếng động lớn vang lên khiến đôi nam nữ đang vận động kịch liệt trên ghế salon vụt ngẩng đầu lên.
Thấy Lâm Thần Hàn ngẩng đầu lên, Lâm Vi Lam liền huýt sáo một cái. Cô
cũng đã nhìn thấy không ít đàn ông trần truồng, nhưng thân hình của Lâm
Thần Hàn lại đẹp hơn tất cả những kẻ cô đã từng nhìn thấy. Đi đứt rồi,
có cảm giác muốn chảy máu mũi nữa chứ. A, chết tiệt thật, sao người đàn
ông này lại là anh trai của cô cơ chứ! Nếu không thì cô đã có thể thẳng
tay đẩy anh ta xuống rồi, tiếc thật!
Nhìn Lâm Vi Lam đứng ở cửa, phản ứng đầu tiên của Lâm Thần Hàn là đỏ
mặt, sau đó là biến thành xanh mét, thứ gì đó chôn trong cơ thể người
phụ nữ kia vì tiếng động quá lớn vừa rồi cũng trở nên mềm nhũn, lần này
thì mất hết cả thể diện rồi!!!
“Lâm Vi Lam, cô cút ngay cho anh!!!” Là một người đàn ông, bị phụ nữ
nhìn thấy thân thể thật sự cũng không phải là vấn đề gì lớn. Nhưng cô
gái này là em ruột của hắn thì lại là chuyện khác. Lâm Thần Hàn vô cùng
tức giận, nhưng mà... hắn không dám cử động! A a a a a, cô nàng này thật sự là em gái của hắn sao? Sao lại có thể nhìn chằm chằm cơ thể trần
truồng của anh trai mình mà không thèm chớp mắt chứ?! Mẹ kiếp, đã nhìn
lại còn huýt sáo nữa, a a a a... mọi người trên thế giới này đều điên
hết cả rồi hay sao???
Lâm Vi Lam căn bản không thèm để ý tới sự giận dữ của Lâm Thần Hàn, chỉ
hơi nheo mắt nhìn cô gái đang bị anh trai cô đặt bên dưới người mình,
mắt lộ ra những tia sáng hung dữ.
Cố Hiểu Hiểu, ngôi sao mới của giới giải trí, dùng hình tượng trong sáng để xuất hiện trước công chúng, lúc này lại như một con người khác nằm
ngân nga dưới thân đàn ông, chà, cái thế giới chết tiệt gì đây???!!!
Lâm Vi Lam đột nhiên chuyển động, dưới ánh mắt hoảng sợ của đôi nam nữ
trần truồng kia, cô thoải mái bước đến bên cạnh hai người, đạp một cước
vào người Lâm Thần Hàn vẫn còn đang dính sát vào người Cố Hiểu Hiểu.
Thương thay cho một người đàn ông với chiều cao 1m85, nặng 80kg như Lâm
Thần Hàn, bị Lâm Vi Lam đạp một cú liền uất ức dính bẹp vào tường, nửa
ngày còn không rơi xuống.
Lúc này Cố Hiểu Hiểu mới chậm chạp có phản ứng, vội ôm ngực mình hét ầm lên.
Lâm Vi Lam đứng từ trên cao nhìn xuống khuôn mặt đang làm ra vẻ như nạn
nhân bị cưỡng bức hét ầm hét ĩ của Cố Hiểu Hiểu. Mặt cô đen lại, vô cùng thô bạo nắm một bên vai Cố Hiểu Hiểu. Nhìn thấy mặt Cố Hiểu Hiểu biến
sắc, Lâm Vi Lam khẽ cười, vung tay lên, một khối thịt trắng bóng, trơn
mịn liền bay ra khỏi cửa.
Cùng với tiếng thét chói tai của Cố Hiểu Hiểu, là tiếng vật nặng rơi
xuống đất rất lớn, sau đó... Cố Hiểu Hiểu nằm im không nhúc nhích.
Lâm Thần Hàn rốt cuộc cũng trượt từ trên tường xuống, vội vàng cầm thứ
gì đó che khuất thân dưới của mình, nghiến răng, nhếch mép, trừng mắt
nhìn Lâm Vi Lam, gào lên giận dữ: “Cái con nhóc chết tiệt nhà cô, muốn
ăn đòn à?! Còn không mau ra ngoài!” Đương nhiên, Lâm Thần Hàn cũng chỉ
dám gào lên vậy thôi, chứ đối với cô em gái từ nhỏ đã thích võ công này
của hắn, hắn thật sự không dám đánh, cũng không đánh được. Dù đúng dù
sai thế nào, thì cô cũng là em gái ruột của hắn mà!
“Chẹp chẹp.” Lâm Vi Lam không thèm để ý, khẽ nhíu mày, ánh mắt vẫn lưu
luyến trên ngực Lâm Thần Hàn, phun ra câu nói khiến người nghe tức muốn
chết: “Bố nói trước khi khai giảng, em phải ở lại đây. Sau này, nếu anh
còn dám đưa bừa bãi mấy cô nàng này về nhà, em không ngại bắt mấy cô ấy
chạy khỏa thân đâu.”
“Cái gì mà ở lại đây, đâu phải cô không có chỗ nào ở. Sao lại tới đây?”
Nghe Lâm Vi Lam nói vậy, Lâm Thần Hàn trợn trừng mắt, cô em gái này của
hắn bị động kinh à? Ở đâu không ở, lại đến cướp chỗ của hắn, không phải
cô cực kỳ không thích nhìn thấy hắn sao?
“À, đúng rồi, quên báo cho anh biết, bố đã khóa hết thẻ của anh rồi. Nói cách khác...” Lâm Vi Lam cười như ác ma: “Nếu em không ở đây, đại thiếu gia Lâm anh cũng có thể ra ngoài xin cơm, đương nhiên, em cũng không có tiền đâu.”
“Cái gì...” Lâm Thần Hàn nghe hết lời Lâm Vi Lam xong, liền kích động
đến đứng bật người dậy, mặt đỏ tía tai chỉ thẳng vào Lâm Vi Lam, gào
lên: “Con nhóc này, mày lại nói linh tinh gì với bố thế?”
Gào lên xong, Lâm Thần Hàn chợt nhớ ra không ổn, vội vàng che phía dưới
lại, mặt đỏ đến mức có thể rán trứng được, tiếp tục gào thét: “Còn không đi ra ngoài mau lên!!!”
Mặt Lâm Vi Lam không đổi sắc, rất bình tĩnh nhìn thân thể trần truồng
của Lâm Thần Hàn, khẽ gật đầu nói: “Vậy, ông anh cứ từ từ mặc quần áo
nhé!” Nói xong, Lâm Vi Lam làm như không có chuyện gì xảy ra, quay đầu
ra ngoài. Vừa đi tới cửa, Lâm Vi Lam bất chợt quay đầu lại, Lâm Thần Hàn đang mặc quần lót liền kinh hãi, chân còn chưa xỏ vào nốt, ngã thẳng
xuống đất. Tiếng động đó lớn đến mức nghĩ đã thấy đau...
Lâm Vi Lam không hề cảm thấy áy náy, chỉ khẽ nhún vai nói: “Anh trai,
anh nghĩ, nếu em mà nói với bố là anh ‘thả chim đi rông’ trước mặt em
gái, thì kết quả sẽ thế nào nhỉ...” Lâm Vi Lam thích thú nhìn người nào
đó đang quỳ rạp trên mặt đất, cười ngọt ngào, rồi tốt bụng đóng cửa lại.
Lâm Thần Hàn nằm trên đất đau đến nghiến răng nghiến lợi, chết lặng nhìn theo bóng dáng thướt tha của cô em gái ruột thịt ác ma nhà hắn biến mất sau cánh cửa, một lúc lâu mới kêu lên thảm thiết: “Thả chim đi rông cái em gái nhà cô ấy!!!”
Nghe tiếng kêu của Lâm Thần Hàn, Lâm Vi Lam không hề thấy xấu hổ, khẽ
cong môi, quay đầu nhìn thấy ngay Cố Hiểu Hiểu đang run rẩy vì sợ hãi
ngồi thu lu trên ghế salon. Đột nhiên Lâm Vi Lam có cảm giác, cô nàng
này cũng không đáng ghét lắm!
Giờ phút này, Cố Hiểu Hiểu như muốn điên lên vậy, cái cảm giác đang tới
cao trào thì bị người ta cắt đứt... Cô thực sự rất muốn chửi người!!!
Chỉ là... cô không dám... a a a nhìn cô nhóc này chỉ mới có mười mấy
tuổi thôi, nhưng mẹ kiếp, sao lại khỏe đến mức có thể ném một người lớn
như cô ra ngoài chứ. A a a a...
Nhìn vẻ mặt ai oán của Cố Hiểu Hiểu, Lâm Vi Lam rất hào phóng quăng cho
cô ta một tờ chi phiếu, đôi mắt xinh đẹp nhìn chằm chằm Cố Hiểu Hiểu,
cười ngọt ngào nói: “Cô Cố chắc cũng biết cái gì nên nói, cái gì không
nên nói chứ? Hả?...”
Cô nâng cao giọng, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra ý cảnh cáo trong đó. Tuy đại thiếu gia Lâm là một mỏ vàng, nhưng so với bị giết người diệt
khẩu thì không đáng chút nào. Vì thế, Cố Hiểu Hiểu rất thức thời nhận
chi phiếu, sau đó nhìn Lâm Vi Lam không nói được câu gì. Quần áo của cô
ta vẫn còn đang ở trong phòng ngủ mà! Chạy khỏa thân không phải là phong cách của cô, nhưng nếu cấp đủ tiền thì... cũng không phải là không
được!!!
Chẹp chẹp, Lâm Vi Lam căn bản không thèm để tâm đến ý tứ của Cố Hiểu
Hiểu, cô đứng cản trước mặt Cố Hiểu Hiểu không nhúc nhích, ánh mắt lướt
qua bộ ngực của cô ta, dừng lại một lát, sau đó dần dần lướt xuống
dưới... Khuôn ngực thật hoàn mỹ, bụng phẳng lì, ôi ôi, thật không hổ
danh là minh tinh!!! Trong lòng Lâm Vi Lam cảm thấy cực kỳ đố kỵ.
Dù da mặt Cố Hiểu Hiểu có dày đến đâu thì cũng không chịu nổi ánh mắt
trần trụi của Lâm Vi Lam, cô ta chợt nhớ đến tiếng huýt sáo khi cô vừa
vào cửa lúc trước, giọng cô ta hơi run lên: “Cô Lâm...” Chị bán thân thì bán thân thật, nhưng chị không bán cho đồng tính đâu...!
“Dưới gầm bàn có quần áo, chịu khó mặc tạm đi! So với bộ đồ kia của cô
thì còn khá hơn nhiều!” Lâm Vi Lam vẫn nhìn Cố Hiểu Hiểu đầy ẩn ý, không hề lùi bước. Chị đây quá hâm mộ, quá ghen tị, quá hận đi!!!!
Cố Hiểu Hiểu không biết làm sao, cô ta cũng không thể trần truồng mà đi
ra đường được! Nhưng mà... Cố Hiểu Hiểu trợn trừng mắt lấy bộ quần áo
dưới gầm bàn ra, suýt nữa hai mắt lòi cả ra ngoài, quần áo của giúp việc là thứ cho một đại minh tinh như cô mặc hay sao???
Nhìn ánh mắt bài xích của Cố Hiểu Hiểu, Lâm Vi Lam lại khẽ nói: “Chẳng
lẽ cô Cố muốn mặc lại thứ quần áo đã bị xé thành từng mảnh nhỏ sao?” Tôi không muốn cho cô được thoải mái đấy!!! Một con người khác trong lòng
Lâm Vi Lam càng trở nên đen tối hơn.
Cố Hiểu Hiểu nghiến răng, chắc chắn là cô nhóc này cố ý. Quần áo của cô
có gì mà không mặc được chứ? Có điều, cô ta cũng không dám đối nghịch,
chỉ đành chấp nhận số phận mặc bộ đồ của người giúp việc vào, dưới khuôn mặt tươi cười như hoa nở của Lâm Vi Lam, cô ta nhanh chóng chạy biến
không kịp nhìn thấy bóng. Mẹ kiếp, ánh mắt đó thật đáng sợ!
Sau khi không nhìn thấy bóng Cố Hiểu Hiểu nữa, Lâm Vi Lam mới bắt chéo chân nhìn ông anh trai lao ra khỏi phòng ngủ.
Ôi, đừng nói nữa, anh trai này của cô ấy mà, trừ vóc dáng khiến người ta muốn chảy máu mũi kia, thì bộ mặt cũng đẹp trai đến mức quỷ khóc thần
sầu, bảo sao mà lại có nhiều cô nàng người này tiếp người kia, hy vọng
được hắn vùi đầu vào ngực như vậy! Đúng là tạo nghiệt mà!
“Lâm Vi Lam, cô cút ra ngoài cho anh.” Lâm Thần Hàn nổi giận đùng đùng
đi tới trước mặt Lâm Vi Lam, gân xanh trên trán nảy mạnh lên. Vừa rồi
khi hắn gọi điện thoại về cho mẹ, nhận ngay được câu trả lời là những gì mà em gái hắn vừa nói. Aaa, mọi người trên thế giới này đều điên hết
rồi hay sao thế?
Lâm Vi Lam nhướng mày: “Đại thiếu gia Lâm anh muốn đi ra ngoài, thì em
không có ý kiến gì cả. Có điều, anh đi rồi thì đừng về nữa nhé. Nơi này
sẽ thuộc về em!”
Lâm Thần Hàn giận đến tái mét mặt, con nhóc chết tiệt này đúng là không
biết xấu hổ!!! Nắm đấm của hắn hết nắm rồi lại thả ra, tay hắn thật sự
rất ngứa ngáy!!!
Lâm Thần Hàn suýt thì phun máu vào mặt Lâm Vi Lam, thế quái nào mà hắn
không phát hiện ra con nhóc này lại lưu manh như thế chứ?! Cái
@(*@&^!# chứ!!!
“Em đói.” Lâm Vi Lam không chút áy náy, quay đầu về phía phòng bếp bĩu môi.
“Trong bếp có đồ nấu ăn.” Lâm Thần Hàn chán nản ngồi trên ghế salon,
nghĩ đến tình cảnh từ nay về sau sẽ sống cùng với cô em gái này. Ặc, Lâm Thần Hàn sợ đến run người, thật sự rất đáng sợ!
“Em không biết nấu.” Lâm Vi Lam rất không biết xấu hổ thật thà nói.
“Anh cũng không.” Lâm Thần Hàn trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, không biết là quân tử phải cách xa phòng bếp hay sao hả?
Lâm Vi Lam trừng mắt nhìn lại Lâm Thần Hàn, không nói gì. Lâm Thần Hàn
cũng trừng mắt nhìn Lâm Vi Lam, im lặng. Hai người không biết nấu cơm
sống cùng với nhau, còn ở trong tình trạng không một xu dính túi... Ôi,
nghĩ còn không dám nghĩ nữa.
Nhất thời, căn phòng yên lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng một cái kim rơi xuống đất.
Một lúc lâu sau, Lâm Vi Lam mới bật người nhảy lên khỏi ghế salon, dọa
cho Lâm Thần Hàn sợ đến run chân, suýt nữa ngã phịch xuống đất. Lâm Vi
Lam ngẩng đầu lên, một tay siết chặt lại, một tay xoa thắt lưng, gào to: “Nhân lúc còn nghỉ, chúng ta đi làm kiếm tiền đi!”
“Rầm.”
Lâm Thần Hàn ngã thẳng xuống đất, nửa ngày cũng không thấy đứng lên.
Hết chương 3.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT