Đi ra ngoài kiếm việc làm, nói thì đơn giản, chứ làm thì còn khó hơn lên sao Hỏa. Qua sự sàng lọc, chọn lựa của Lâm Vi Lam, số lượng công việc thích hợp còn lại thực sự là ít đến đáng thương. Cái ông anh trai của cô ấy mà, trừ việc dỗ dành phụ nữ lên giường, và cái mặt đẹp trai khiến người người đều oán thán kia, thì căn bản là cái gì cũng tệ. Quan trọng nhất là, mẹ kiếp, tính tình của đại thiếu gia hắn thật quá công tử đi! Chỉ mỗi việc là mỗi ngày khuyên nhủ hắn đi cùng cô ra ngoài tìm việc làm đã lãng phí hết n tế bào não của cô rồi đấy!

Hôm nay ánh nắng rất chói chang, trời rất xanh, Lâm Vi Lam nghĩ đến ông chủ vừa phỏng vấn họ, ưỡn cái bụng bia ra, mặt như sắp khóc nói với anh của cô: “Nhìn cậu còn giống ông chủ hơn cả tôi. Rốt cuộc cậu là chủ hay tôi là chủ?” Vào giây phút đó, dù Lâm Vi Lam không có trứng cũng thấy ê ẩm đau, ôi, đây là cái thế giới chết tiệt gì thế?!

Hôm nay cô đã đặc biệt dậy thật sớm, đi xe mất ba tiếng liền, tới nơi bé nhỏ hẻo lánh này, chỉ để nhận được một câu như vậy thôi sao? Trong một khoảnh khắc, Lâm Vi Lam có cảm giác như đầu mình biến thành đầu bò vậy, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lâm Thần Hàn, tay cô ngứa ngáy đến mức chỉ muốn đập cho hắn một trận.

“Này, anh nói này Lâm Vi Lam, cô làm loạn thế đủ chưa? Anh không có thời gian mà đùa giỡn với cô! Đồng Đồng còn đang chờ anh!” Lâm Thần Hàn không thèm để ý đến vẻ mặt càng lúc càng đen của Lâm Vi Lam. Trong mắt Lâm Thần Hàn, những việc mà Lâm Vi Lam làm trong thời gian này, chẳng qua là vì cô em gái của hắn đang bị động kinh muốn hành hạ hắn cho vui mà thôi! Chờ cho cô chơi chán rồi, chắc chắn sẽ không thèm để ý đến hắn nữa.

Lâm Vi Lam không thèm tốn hơi nói chuyện với hắn, chỉ thở phì phì thật mạnh. Thế giới tốt đẹp như thế, vậy mà cô lại cáu kỉnh thế này, không tốt, không tốt chút nào. Cô hít thật sâu vài hơi mới có thể ép cơn giận dữ trong ngực xuống. Vừa định nói chuyện, đã bị tiếng gào thét của anh trai mình làm giật mình suýt thì chết nghẹn.

“Buông cô ấy ra!” Một tiếng hét lớn như bố Mã gào thét, khiến Lâm Vi Lam giật mình buông lỏng tay, tài liệu mà cô đang cầm trong tay rơi lả tả xuống đất như hoa tuyết.

Bố Mã gào thét: diễn viên Mã Cảnh Đào hay còn có biệt danh là giáo chủ gào thét.

Lâm Vi Lam nghiêm mặt quay đầu nhìn vị anh trai cực phẩm của mình đang kéo cánh tay của một người đẹp, rồi tung một cú đấm vào thẳng mặt người đàn ông đối diện.

Lâm Vi Lam đưa tay lên che mặt, ôi, cái thế giới chết tiệt gì đây!!!

Chuyện anh hùng cứu mỹ nhân vẫn luôn là hành động được người người tán thưởng, nhưng mà, cô ả kia, cô có thể đừng hét lên như thế nữa hay không? Điếc tai chết đi được!

“A a a a, anh cẩn thận a a a a...”

Thật ra, Lâm Thần Hàn không phải là dạng người biết đánh nhau. Hắn đường đường là một cậu ấm nhà giàu, ngày ngày chỉ biết sống phóng túng thì làm quái gì có sức lực gì đáng nói. Huống chi, tình hình hiện giờ lại là một người đấu với nhiều người nữa.

Đến khi Lâm Thần Hàn bị đánh đến nửa quỳ trên mặt đất, Lâm Vi Lam thực sự không vui. Cô gái Lâm Vi Lam này có một tật xấu chết tiệt, đó là dung túng. Đối với người nhà của cô, thì đó là sự dung túng không cần phân biệt phải trái, đúng sai. Tuy anh trai của cô có cặn bã một chút, hư hỏng một chút, xấu xa một chút, nhưng dù sao đó cũng là anh trai ruột của cô, là người anh trai ruột thịt biết quan tâm chăm sóc cô. Vậy mà mấy thằng khốn này không biết chạy từ đâu tới, lại dám ngang nhiên đánh anh cô, chê cuộc sống quá dài phải không?!!!

Vì thế, Lâm Vi Lam chống nạnh cực kỳ khí phách, đi vào giữa đám người cách đó không xa, trợn trừng mắt lên, giận dữ quát: “Này, các anh nghĩ tôi là người chết đấy à?!”

Thật ra, sau khi ra tay, Lâm Thần Hàn đã cảm thấy hối hận rồi, lúc ấy hắn chỉ nghĩ, làm anh hùng cứu mỹ nhân biết đâu lại vớ được một đoạn tình cảm ướt át, cũng có thể tránh né được bàn tay ma quỷ của em gái hắn, một mũi tên trúng hai đích. Nhưng ai ngờ, mấy gã này đều là dân lão luyện cả, đúng là xôi hỏng bỏng không. Lúc này nhìn thấy em gái nhà mình ra mặt, Lâm Thần Hàn vội vàng quát: “Con nhóc chết tiệt kia, tránh sang bên cạnh, đừng đứng đây vướng chân vướng tay!” Nói xong hắn còn ra sức nháy mắt, nháy đến mức mắt như sắp bị chuột rút vậy.

Dù ở trong truyện, ông anh trai này của cô là một người đàn ông hư hỏng, hư hỏng tới một cấp độ nào đó. Nhưng đối với người nhà của hắn, thì thật sự hắn cũng chưa từng làm chuyện gì xấu. Sự độc ác nham hiểm của hắn, đều là dùng để đối phó với người ngoài, ví dụ như hiện giờ, hắn đã hoàn toàn quên mất, võ công của em gái hắn, cũng chính là cô đây, đã ở trình độ nào!!!

Lâm Vi Lam giấu đi cảm giác ấm áp trong đáy mắt, rất đắc ý nói với đám người kia: “Dám đánh anh trai tôi, đúng là thiếu dạy bảo!!!”

Nghe Lâm Vi Lam nói vậy, Lâm Thần Hàn chỉ muốn dùng đầu mà xới đất, có cần phải sốt ruột tìm rắc rối thế không hả?! Giờ không phải là lúc nên cố gắng mà chạy thật xa hay sao chứ?

Lâm Vi Lam cũng không thèm để ý đến gương mặt nhăn như quả mướp đắng của Lâm Thần Hàn, vì cô đã trực tiếp động thủ.

Từng động tác lưu loát như mây bay nước chảy, cô giơ tay, nhấc chân, đá cạnh, lật người đẹp như đang múa. A, không phải, mà là nhanh nhẹn như một chú báo.

Lâm Thần Hàn trợn tròn mắt nhìn cô em gái khí phách ngời ngời của mình.

Người đẹp được cứu cũng trợn tròn mắt, cơ thể mảnh mai dán chặt vào người Lâm Thần Hàn, run rẩy.

Ba phút trôi qua, Lâm Vi Lam vô cùng thô bạo, vỗ vỗ tay, nhìn đám người đang nằm rên rỉ vì đau đớn ở cưới đấy một cách đầy khinh bỉ, hừ lạnh một tiếng: “Đây là hậu quả của việc dám đánh anh trai tôi!!!”

Lâm Vi Lam đang muốn khoe công trạng với anh trai mình, nhân tiện đả kích hành vi thiếu não của hắn, nhưng vừa quay đầu, cô đã nhìn ngay thấy hình ảnh người đẹp nào đó đang dán sát vào người anh trai cô, mẹ kiếp, người đẹp kia có cần phải như rắn nước thế không hả?!

Lâm Vi Lam không vui, cực kỳ không vui. Cô nói xem, tôi thì đang đứng đây đánh nhau đến mệt chết đi được, mà người đẹp rắn nước nhà cô lại cứ dán vào người anh trai nhà tôi như vậy, rốt cuộc là cô muốn làm cái khỉ gì hả?

Lâm Vi Lam đảo mắt một vòng... à, có cách rồi! Lâm Vi Lam vòng hai tay trước mặt, cười vô cùng bỉ ổi: “Cô bé này, người cứu cô là bản tiểu thư đây, quấn quít lấy anh tôi cũng vô ích thôi. Nhu cầu của tôi cũng không cao, có muốn cặp đôi với tôi, rồi chúng ta đi 419 một lần không? Thấy thế nào?”

Mặt người đẹp cứng lại, vẻ mặt ghê tởm như vừa nuốt nhầm phải một con ruồi vậy.

Lâm Thần Hàn trợn mắt há hốc mồm nhìn dáng vẻ lưu manh của em gái nhà hắn, mọi lời nói đều nghẹn lại ở cổ họng. Đây là ai thế? Hắn không biết người này! Lesbian cái em gái cô ấy! 419 cái em gái cô ấy!

“Này, được không hả? Sao không nói gì thế?” Nhìn mặt người đẹp đờ đẫn không có phản ứng gì, Lâm Vi Lam bực bội, bước về phía trước hai bước.

Hành động của Lâm Vi Lam khiến người đẹp bị kinh hãi, cô ta hét ầm lên một tiếng như chim sợ cành cong, vội vàng bỏ chạy. Tốc độ đó... chà, thật sự là không thể đuổi kịp được!

Lâm Vi Lam trợn mắt, nhìn Lâm Thần Hàn đầy vẻ khó hiểu: “Anh, người đẹp chạy mất rồi!” Cô cũng đâu có làm chuyện gì khác người chứ?!

Lâm Thần Hàn lau lau mồ hôi trên trán, nghĩ đến cái huýt sáo ngày hôm đó, hắn bỗng có cảm giác, thật ra cái huýt sáo ấy, là Lâm Vi Lam thổi với Cố Hiểu Hiểu thì phải...

Lâm Thần Hàn nghĩ mãi nghĩ mãi, cuối cùng không nhịn được liền hỏi: “Em gái này! Cô nói thật với anh đi, cô thật sự thích phụ nữ à?”

“Anh nghĩ thế nào?” Lâm Vi Lam nhướng mày, nhìn vẻ mặt rối rắm của Lâm Thần Hàn, nhưng sao nhìn cảnh này cô lại thấy thích thú thế nhỉ.

“Nếu em gái anh có là lesbian, thì cũng là một lesbian xinh đẹp nhất...” Lâm Thần Hàn đã hoàn toàn không còn biết được mình đang nói gì nữa rồi. Hắn lẳng lặng đưa tay lau mồ hôi trên trán. Lâm Thần Hàn thực cảm thấy đầu óc choáng vàng, một hàng chữ nối tiếp nhau chạy vòng vòng trong óc hắn, lesbian, lesbian, lesbian...

“Em đang hỏi anh là anh nghĩ thế nào về chuyện vừa rồi.” Lâm Vi Lam không thèm để tâm đến sắc mặt của Lâm Thần Hàn. Sau chuyện vừa rồi, Lâm Vi Lam phát hiện ra khả năng đánh nhau của anh mình quá thấp, cần phải rèn luyện nhiều!

“Nghĩ, nghĩ cái gì?” Suy nghĩ của Lâm Thần Hàn không theo kịp tiến độ câu chuyện.

“Chẳng lẽ anh không thấy mình quá yếu sao?” Lâm Vi Lam có cảm giác chỉ số thông minh của anh trai mình có xu hướng lao thẳng xuống dốc, chưa gặp Dương Nham Du mà đã như vậy sao? Không khoa học chút nào!

“Hả? Cô nói gì? Gió to quá anh nghe không rõ.” Vẻ mặt ghét bỏ của Lâm Vi Lam khiến Lâm Thần Hàn nghẹn ngào suýt khóc, hắn lại bị em gái mình ghét bỏ... vì thế, em gái mình nói gì, hắn cũng coi như không nghe thấy...

“Anh cố tình đúng không! Muốn ăn đòn à...”

“Cái gì...”

...

Hai anh em vừa ầm ĩ vừa đi, bóng người càng lúc càng xa, cho đến khi hoàn toàn biến mất...

Hai anh em càng đi càng xa, để lại đám người đang bò lê bò càng dưới đất tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Một chiếc xe Maybach mới tinh đậu trong góc đường tối tăm gần đó. Ở một nơi tối tăm bẩn thỉu này, lại có một chiếc xe đắt tiền như vậy dừng lại, nhìn thật không hợp mắt chút nào.

Ngồi trong xe không phải là cậu ấm cô chiêu nhà giàu nào, mà là hai người đàn ông trẻ tuổi, vũ trang đầy người. (Tớ ko dùng từ vũ khí, vì vũ trang ở đây có nghĩa là vũ khí, trang bị sử dụng trong quân đội nhé.)

“Lão đại, làm sao bây giờ?” Người đàn ông ngồi ở ghế phụ quay sang hỏi người đàn ông đang ngồi bên ghế lái.

Bàn tay đi găng tay gõ nhẹ vào tay lái một lúc mới trả lời: “Chúng ta cứ báo những việc đã nhìn thấy cho ông già biết là được rồi.”

“Cái gì...” Người đàn ông ngồi ở ghế phụ lái trợn tròn mắt. Quay về nói như vậy, chắc chắn sẽ bị ông già ném tới rừng Amazon huấn luyện mất...

“Chẳng lẽ cậu có cách tốt hơn à?” Người ngồi ở ghế lái đeo một cặp kính che phần lớn khuôn mặt khẽ cong khóe môi, cười vô cùng gian xảo. Nếu không muốn bị ném tới Amazon, thì tất nhiên là phải nghĩ cách lừa bịp cho qua chuyện thôi. Đương nhiên anh cũng không muốn, cho nên, đành phải để cho người anh em tốt này vất vả một phen rồi.

Có điều... người đàn ông đưa tay lên vuốt cằm, cười tươi phơi phới, động tác của cô nhóc kia thật sự rất xinh đẹp! À, chắc là anh nên đi tìm hiểu một chút, xem rốt cuộc cô nhóc kia là con cái nhà ai! Cô ấy khiến cho anh cảm thấy rất hứng thú.

Hết chương 4.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play