Trong tiểu thuyết , Lâm Vi Lam là một em gái vô cùng khổ sở. Cô ấy có thân thế rất oanh liệt, có bố mẹ yêu thương, ngàn vạn sự cưng chiều chỉ tập trung vào một mình cô ấy. Nhưng bạn nói thử xem, sao cô ấy thích ai không thích, lại đi thích nam chính vừa phúc hắc vừa mặt than, để rồi liên tục liên tục bày mưu tính kế hãm hại nữ chính chứ? Kết quả là lại bị nữ chính như Bạch Liên Hoa kia cùng với nam chính giống bậc đế vương đó bày mưu hãm hại khiến cả nhà đều gặp họa.
Đương nhiên là sau khi xem hết cuốn tiểu thuyết này, Lâm Vi Lam nghĩ rằng, tác giả thực sự đã biến những đứa con của mình thành thần thánh hết rồi, nếu không, thì hai người từ đầu tới cuối truyện chỉ suốt ngày ư ư a a , làm sao có được cấp bậc đại boss mà hành hạ nhà họ Lâm lên bờ xuống ruộng chứ? Chà! Ai nghiêm túc thì người đó sẽ thua!
Tất nhiên, cũng không thể phủ nhận rằng, kết cục mà nhà họ Lâm gặp phải, thì mười phần cũng là do sự kiêu ngạo của Lâm Vi Lam và ông anh trai Lâm Thần Hàn không có việc gì lại đi trêu chọc nữ chính kia gây ra. Lâm Thần Hàn cũng thật là, anh thử nói xem, anh là một nam phụ cực kỳ độc ác, sao rảnh rỗi thế nào lại đi đùa giỡn Bạch Liên Hoa làm gì chứ? Anh đùa giỡn Bạch Liên Hoa, chi bằng đùa giỡn nam chính còn hơn! Từ từ đã, có chỗ không ổn. Lâm Vi Lam chớp mắt, có vẻ vừa rồi cô hơi hỗn loạn.
Thật ra, khi đọc truyện, Lâm Vi Lam đã nghĩ, sự tồn tại của người đàn ông tên Lâm Thần Hàn này đúng là sống thì lãng phí không khí, chết thì lãng phí đất chôn. Đầu đầy những suy nghĩ xấu, ngay cả nam chính cũng đôi khi bị hắn hành cho lên bờ xuống ruộng. Tuy kết cục cuối cùng vẫn là nam chính nữ chính ư ư a a, nhưng đứa bé này vẫn dốc sức phá hoại hai người, hai người tiếp tục ư ư a a, lại phá hoại, lại ư ư a a, lại phá hoại... Toàn bộ câu chuyện như một vòng tuần hoàn, càng lúc càng xấu, xuyên suốt cả tác phẩm, Lâm Thần Hàn là một nam phụ độc ác độc nhất vô nhị, Lâm Vi Lam thực sự bái phục ý chí kiên định bền bỉ của hắn.
Nhưng hiện giờ, tên đàn ông hư hỏng đó lại thành anh trai cô, Lâm Vi Lam cảm thấy như gặp phải một núi đá lớn trước mặt. Nếu bảo nàng thực hiện nhiệm vụ cải tạo lại tên đàn ông hư hỏng đó, thì chi bằng nhét lão anh của cô vào lại bụng mẹ rồi nhào nặn sinh ra lại một lần nữa còn thiết thực hơn. Đương nhiên, điều này cũng chỉ có thể tồn tại trong suy nghĩ.
Nhớ đến kết cục cuối cùng của nhà họ Lâm, Lâm Vi Lam sợ đến run cả người. Cô không muốn bị ném vào trong nhà đá, rồi bị đám đồng tính nữ XXOO rồi lại XXOO, sau đó chết vô cùng thê thảm đâu!!!
AAA, cái thế giới chết tiệt gì thế này!!!
Vì tương lai của mình, Lâm Vi Lam siết chặt nắm tay, ai dám ngăn chặn không cho cô được hạnh phúc, cô sẽ đập hắn đến mức mẹ hắn còn không nhận ra! Dù gì thì danh tiếng là cao thủ đai đen Taekwondo, Karate của cô cũng đâu phải chuyện đùa!
Chuyện đang xảy ra hiện giờ là khi Đằng Vũ đưa Lâm Vi Lam đi chơi ở thành phố Y một chuyến, kết quả là có một tay không có mắt dám đùa giỡn em gái Lâm. Mà em gái Lâm là người thế nào? Là chúa nóng tính, quan trọng nhất là, từ bé, đứa nhỏ này đã có giấc mộng làm nữ hiệp, vì thế, em gái Lâm liền động thủ tại chỗ, trong lúc hỗn loạn, không ngờ chính mình lại ngã ùm xuống nước, và tạm dừng, cũng đúng lúc Lâm Vi Lam cô bị xuyên vào đây. Lâm Vi Lam thầm chửi thề, đúng là thế giới chết tiệt! Có thể khốn kiếp hơn một chút nữa được không?!
Có điều, thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng, nếu muốn thay đổi kết cục, thì trước phải thay đổi những tật xấu hư hỏng của anh trai cô đã, rảnh rỗi lại đi vùi đầu vào ngực mấy em gái thì làm được cái trò gì. Nếu không, để đến mức có một tên đồng đội như heo, Lâm Vi Lam sẽ không thể kiềm chế... Cô không thể để nhà họ Lâm đi đến kết cục như thế được!
Đầu tiên, cô phải đề nghị bố già cắt đứt nguồn cung cấp kinh tế của anh trai, trong xã hội hiện nay, có tiền có thể sai khiến cả ma quỷ, còn không có tiền à, ha ha! Lâm Vi Lam cười rộ lên, lộ ra hai chiếc răng nanh nhỏ xíu. Ở đâu đó xa xa, người đàn ông nào đó đang vùi mặt vào ngực mấy em gái xinh đẹp, hắt xì hơi mạnh một cái.
“Vi Vi, xuống ăn cơm. Hôm nay mẹ làm rất nhiều món ngon cho con tẩm bổ!” Giọng nói dịu dàng của mẹ Lâm truyền từ ngoài cửa vào. Sau khi mẹ Lâm xác nhận đi xác nhận lại với bác sĩ là con gái nhà mình không có vấn đề gì lớn, thì chui luôn vào phòng bếp, bắt đầu công cuộc tẩm bổ, con gái của bà phải tẩm bổ, phải tẩm bổ thật nhiều!!!
Bụng Lâm Vi Lam cũng rất thức thời kêu rột rột một tiếng, khụ khụ, Lâm Vi Lam vội yên lặng chạy xuống nhà ăn cơm, có thể xấu hổ hơn nữa được không?!!!
Nhà họ Lâm là trùm địa ốc, khống chế hầu hết giới địa ốc của thành phố W, tình huống trong truyện cũng diễn ra giữa các gia đình giàu có nhất thành phố W. Nếu không, dù hai anh em họ đã đắc tội với nhiều người, thì cuối cùng cũng không đến mức phải rơi vào kết cục kia. Có điều... Lâm Vi Lam trợn tròn mắt nhìn bàn ăn đầy những món sơn hào hải vị. Bạn đừng mong một người lính thô lỗ dưới sự e ngại của mọi người xung quanh mà có thể hiểu được nghi lễ trên bàn ăn. Cái thứ gọi là nghi lễ kia có no bụng được đâu!!!
Cả Lâm Chấn Tung, người bố hiện giờ của Lâm Vi Lam, và Đỗ Mẫn Nhu, người mẹ hiện giờ của Lâm Vi Lam, đều không ăn cơm, ánh mắt nóng rực nhìn về phía cô. Khóe mắt Lâm Vi Lam run lên, bị nhìn chằm chằm như vậy, cô còn nuốt trôi được mới là lạ ấy.
“Vi Vi, con ăn nhiều một chút đi, con nhìn xem, con gầy thế kia kìa. Tên nhóc nhà họ Đằng cũng thật là... đã không biết chăm sóc người khác, thì đừng có đưa Vi Vi đi cùng chứ. Nếu Vi Vi mà xảy ra chuyện gì, mẹ... Lần sau con không được đi cùng nó nữa. Lần sau, mẹ nhất định phải nói chuyện cho ra lẽ với dượng của con. Thằng nhóc ấy thật không biết điều gì cả.” Mẹ Lâm cố gắng giấu đi hơi nước trong mắt, tiếp tục giận dữ cằn nhằn. Lần này bà vô cùng tức giận, nên trút lên cả em rể của mình. Không ai có thể gây chuyện xấu với bảo bối nhà bà, dù là em gái ruột cũng không được. Nếu Vi Vi xảy ra chuyện gì, bà thực sự không dám nghĩ nữa.
“Mẫn Nhu...” Lâm Chấn Tung hơi đau đầu với bà vợ yêu con gái đến phát cuồng của mình. Vi Vi của bọn họ bị chiều đến hư mất rồi, có điều, lần này tên nhóc nhà họ Đằng thực sự cũng hơi quá đáng.”
“Mẹ... mẹ... chuyện này không liên quan gì đến Đằng Vũ. Là tự con muốn đi mà.” Lâm Vi Lam có cảm giác như mình biến thành thánh mẫu vậy. Trong truyện, Đằng Vũ là một gã đàn ông nham hiểm, giả dối, độc ác, vì nữ chính Dương Nham Du, chuyện gì gã cũng có thể làm được! Rất nhiều chuyện xấu của Lâm Vi Lam đều là do tên Đằng Vũ này khởi xướng! Còn cái vị anh trai kia của cô, vừa nhìn thấy Dương Nham Du đã như ong nhìn thấy mật, bổ nhào vào người người ta. Chẹp chẹp, IQ tụt thẳng xuống con số âm đã đành, còn làm toàn những chuyện ngu xuẩn. Không được, cô nhất định phải ngăn cản tình huống anh trai mình nhìn thấy Dương Nham Du, cách ly hoàn toàn khỏi nội dung câu chuyện, cách xa nữ chính.
“Không trách nó thì trách ai, tên nhóc đó, lần sau đừng có mà vác mặt tới nhà chúng ta.” Mẹ Lâm nghiêm mặt, thẳng thừng hạ lệnh cấm.
Lâm Vi Lam và ông bố già nhà mình lén lút liếc nhau, đành phải cười khổ, lời của mẹ cô là thánh chỉ, mà người yêu vợ hơn mạng sống như Lâm Chấn Tung ông cũng tuyệt đối không phản đối bà xã mình. Với Lâm Vi Lam, tuy lần này thật sự không liên quan đến Đằng Vũ, nhưng ai bảo Đằng Vũ là một tên đàn ông hư hỏng chứ! Vì thế, Lâm Vi Lam cũng không hề áy náy khi khiến Đằng Vũ phải mang tiếng xấu lên người.
“Bố, anh đâu ạ?” Lâm Vi Lam nhìn ba người bên bàn cơm, tuy cô biết hiện giờ tên anh trai cặn bã của mình nhất định là đang chìm chìm nổi nổi trong lòng một cô nàng không biết tên nào đó, nhưng cái gì cần nói thì phải nói, cái gì cần làm cũng phải làm.
Cô vừa hỏi câu này, bàn ăn hoàn toàn yên lặng.
Nhìn hai người đang nhìn mình đầy kinh ngạc, Lâm Vi Lam cảm giác như phải đối mặt với một ngọn núi lớn: “Sao... sao lại nhìn con thế ạ?” Chẳng lẽ họ nhận ra cô không phải là người thật sao?
“Con mà lại hỏi đến anh trai con à? Không phải hai anh em các con...” Bố Lâm vốn muốn nói là hai đứa không hợp nhau, nhưng lại nghĩ, cả hai đều là con của mình, nói như vậy thì thật là...
Đầu óc Lâm Vi Lam xoay chuyển một chút, thời điểm này có lẽ là lúc Lâm Vi Lam sắp lên đại học, hỏi về anh trai mình một chút, chắc cũng sẽ không khiến người khác nghi ngờ đâu: “À, thật ra... đã lâu con không gặp anh ấy, nên muốn hỏi chút thôi!”
Nhớ đến lúc biết có thể được học đại học lần nữa, Lâm Vi Lam đã rất vui sướng, nhưng khi nhớ đến trường của chủ thân thể này, Lâm Vi Lam thực sự muốn đâm đầu xuống đất. Học viện cảnh sát đâu phải là nơi mà ai cũng học được chứ!!! Cảm ơn nhé! Bố Lâm, mẹ Lâm à, vì cái lông gì mà lúc ấy hai người lại không ngăn cản một chút chứ?! Cô không muốn phải học lại một lần nữa đâu!!!
“Hừ! Nhắc đến nó làm cái gì. Thằng hư hỏng!” Bố Lâm dường như đã sớm quen với sự phóng túng của con trai nhà mình, vừa nghe cô con gái nhỏ hỏi, ông liền hừ lạnh một tiếng, cầm đũa bắt đầu ăn cơm.
“Ông thật là, ông nói con trai như thế là sao. Nếu ông không thích con trai mình, thì đuổi nó ra khỏi nhà họ Lâm là được rồi. Đừng có lo cho nó nữa.” Vừa nhìn thấy dáng vẻ của bố Lâm, mẹ Lâm cũng tức giận, cậu con trai ngoan ngoãn của bà cuối cùng đã biến thành thế này, giờ Lâm Chấn Tung nói vậy là có ý gì chứ?
Thấy vợ mình tức giận, Lâm Chấn Tung yêu vợ hơn mạng sống vội vàng dỗ dành bà xã, bỏ mặc con gái ngồi một mình ở bàn ăn, hai người thoải mái ngồi đó anh anh em em tình cảm với nhau.
Nhìn hai bố mẹ bảo bối đang đùa giỡn trước mặt mình, tâm trạng của Lâm Vi Lam vô cùng phức tạp. Bọn họ chẳng qua cũng đang cố chọc cho cô vui vẻ thôi, không thể phủ nhận rằng, Lâm Vi Lam thực sự rất may mắn, có bố mẹ vô cùng yêu thương cô. Lâm Vi Lam giấu đi sự cô đơn trong đáy mắt, lòng càng kiên định hơn: từ nay về sau, tôi là cô, người nhà họ Lâm nhất định sẽ không đi trên con đường ban đầu nữa!!!
Buổi tối cùng ngày, Lâm Vi Lam gõ cửa phòng đọc sách của bố Lâm. Ngày hôm sau, Lâm Vi Lam kéo hành lý gọn nhẹ bước vào hành trình thay đổi anh trai và vận mệnh của nhà họ Lâm.
Ở cửa, bố Lâm rít một hơi thuốc lá đã lâu không còn động đến.
Mẹ Lâm ôm cánh tay bố Lâm, vừa khóc vừa cười, con gái bà rốt cuộc cũng trưởng thành rồi.
Hết chương 2.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT