Bảo Trân là con gái thị trưởng thành phố S, từ nhỏ đã tiếp xúc với những mặt trái của xã hội, nên lần đầu tiên nhìn thấy Dương Nham Du, Bảo Trân đã cực kỳ ghét cô ả giả dối đó.

Việc phân phòng ở ký túc xá khiến Bảo Trân cực kỳ khó chịu, biết rõ cô ghét nhất là mấy cô chủ nhỏ nhà giàu, vậy mà phân cho cô cái phòng có ba cô bạn khác đều là cô chủ con nhà giàu.

Tuy cô thật sự rất muốn rời khỏi căn phòng ký túc xá này, tự ra ngoài sống, nhưng trường học của cô lại không cho phép cô ra ngoài sống, vì vậy, đa số thời gian học cô đều quay về phòng rất muộn, hơn nữa, toàn thân đều tỏa ra luồng khí lạnh lẽo khiến mọi người chùn chân. Cô không muốn tiếp xúc nhiều với mấy người này.

Tuy cuộc sống của Bảo Trân đã cực kỳ khiêm tốn, khép kín, nhưng là con gái của Bảo Cường, cuộc sống cũng không thể quá yên lặng được. Đối với các đối thủ của mình, Bảo Cường luôn tìm mọi cách khiến bọn họ phải bó tay chịu thua, nhưng Bảo Trân lại là người duy nhất có thể dùng để uy hiếp được Bảo Cường. Dù Bảo Trân có giấu mình đến mức như người qua đường Giáp, nhưng chỉ mới khai giảng được một tuần, cô đã ba lần gặp người muốn bắt cóc cô.

Có điều, dù sao Bảo Trân cũng là một cô gái trẻ, dù có võ công không tồi, những thoát được từ tay mấy người đó đã là quá giỏi rồi, không thể tránh khỏi việc bị thương.

Ba lần trước, Bảo Trân may mắn trốn thoát được, nhưng có lẽ vận may của cô ấy đã dùng hết, nên vào một buổi tối trăng non sáng rõ, trên một con đường nhỏ không hoang vu lắm, Bảo Trân lại một lần nữa bị người ta chặn lại.

Ba chiếc xe màu đen dừng lại giữa đường, chặn lối đi của Bảo Trân.

“Cô Bảo, hy vọng cô đừng chống cự vô ích, chúng tôi sẽ không làm cô bị thương.” Người đàn ông đeo kính râm, ăn mặc chỉnh tề có ý tốt nhắc nhở Bảo Trân.

“Bị thương à? Ông nghĩ tôi là đồ ngốc à?” Sau khi trải qua quá nhiều chuyện như thế này, Bảo Trân không hề tin một câu nào trong lời nói của bọn họ. Như vậy mà không tính là bị thương, thì thế nào mới gọi là bị thương?

“Ý của cô Bảo, là không muốn phối hợp với chúng tôi sao?” Dường như gã đàn ông đó đã dự đoán trước được là Bảo Trân sẽ không ngoan ngoãn đi cùng gã, nhưng gã cũng chẳng thèm quan tâm, chỉ phất tay với phía sau: “Cẩn thận một chút, cô Bảo là khách quý.”

Đã nói đến nước này, thì cũng không cần phải nói thêm gì nữa.

Nhưng mấy người lần này rõ ràng không giống với những lần trước, người nào cũng được huấn luyện chuyên nghiệp, một mình Bảo Trân sao có thể đánh thẳng được cả đám đàn ông khỏe mạnh đó. Cô nhanh chóng bị khống chế không nhúc nhích được. Còn những người qua đường, hầu như đã biến mất ngay khi bọn họ bắt đầu hành động, không một ai báo công an, khiến Bảo Trân hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Bảo Trân rất bực bội, bố cô có thể đừng đối nghịch với nhiều người như vậy được không?! Dù cô biến thành người qua đường Giáp mà cũng có thể bị người ta tìm được, đúng là muốn ngửa mặt lên trời mà gào thét!

Ngay khi Bảo Trân tuyệt vọng, nghĩ lần này chắc phải cúi đầu chịu trói, một giọng nói quen thuộc vang lên giữa không trung, nhưng giọng nói này, đối với Bảo Trân mà nói, lại giống như một luồng sáng lóe lên trong bóng đêm.

“Này, mau buông cô ấy ra.” Lâm Vi Lam đứng cách đó không xa, quát lên với mấy gã đàn ông mặc đồ đen đang ghìm chặt Bảo Trân xuống.

“Này cô bé, đừng xen vào việc của người khác.” Người đàn ông đeo kính râm căn bản không thèm quan tâm tới sự xuất hiện của Lâm Vi Lam, mục tiêu của gã là Bảo Trân, có điều, nếu cô gái nhỏ này cứ cố tình xen vào việc của gã, thì đừng có trách gã.

“Vậy sao?” Lâm Vi Lam cũng không thèm quan tâm đến sự uy hiếp của người đàn ông đeo kính đen kia, mà trực tiếp rút điện thoại ra, cười vô cùng xảo trá: “Có điều tôi đã báo công an rồi! Bọn họ bảo sẽ tới nhanh thôi!”

Trong bóng đêm mờ mịt, có thể nhìn thấy rõ ràng màn hình hiển thị cuộc gọi tới 110.

Người đàn ông kia vừa nhìn thấy vậy, liền tức giận chửi thề một câu, rồi khoát tay bảo mọi người nhanh chóng rời đi, không ai muốn tới cục cảnh sát uống trà hết.

Bảo Trân day day cổ tay đau nhức, trừng mắt lên uy hiếp Lâm Vi Lam: “Không cho nói với ai!”

Lâm Vi Lam không thèm để ý đến thái độ tồi tệ của Bảo Trân, nhún vai nói: “Tôi chỉ là người qua đường, cậu có thể không cần để mắt tới tôi. Thật đấy!”

Lời nói của cô ấy khiến khóe miệng Bảo Trân run lên, sao cô chưa từng phát hiện ra bạn cùng phòng của cô lại ngốc như thế nhỉ? Nhưng rồi cô lại nhanh chóng phát hiện ra, một tiểu thư nữa trong phòng ký túc xá của cô cũng cực kỳ ngốc.

“Chúng tôi đều là người qua đường Giáp, cậu không nhìn thấy chúng tôi đúng không! Vi Vi, chúng ta đi thôi.” Không biết Lâu Y Y chui đâu ra, giữ chặt cánh tay Lâm Vi Lam, nói với Bảo Trân, rồi sau đó còn làm ra vẻ xác nhận lại, gật gù một lúc.

Nhìn thấy hai người làm như không có chuyện gì rời đi, cả cơ mặt của Bảo Trân đều run lên, các cậu có thể đừng có phớt lờ tôi như thế được không?

Cũng từ lúc đó, Bảo Trân bắt đầu chú ý đến hai người trong phòng. Cô Lâm của nhà họ Lâm thành phố W, và cô Lâu của nhà họ Lâu thành phố W, tuy hai người đều là tiểu thư nhà giàu, nhưng tốt hơn cái cô Dương Nham Du của nhà họ Dương kia nhiều, đây mới là tác phong một tiểu thư nhà giàu nên có.

Cuộc sống trong trường học trôi qua rất nhanh, tập quân sự kết thúc bằng một buổi tối đốt lửa trại. Sau đợt huấn luyện quân sự, mọi người thích nhất là buổi tối đó.

Cũng chính trong buổi tối này, lần đầu tiên Bảo Trân nhận ra, cô ả Dương Nham Du kia thật độc ác.

Nhìn thấy Lâm Vi Lam lóp ngóp trong nước, Bảo Trân không nghĩ ngợi gì lập tức nhảy thẳng xuống nước.

Người không biết bơi thường sẽ vùng vẫy loạn trong nước, hại chính cô cũng phải uống mất mấy ngụm nước. Cuối cùng Lâm Vi Lam bị sặc ngất xỉu đi, cô mới có thể kéo cô ấy lên.

Không ít sinh viên kéo tới đây, có người gọi cấp cứu, có người cùng giúp cô đưa Lâm Vi Lam đến bệnh viện. Cũng chính lúc này, cô gặp được tên nhóc khốn kiếp Thẩm Vĩ Bạch của nhà dì Tiền.

Nhìn dáng vẻ xum xoe gọi Lâm Vi Lam là chị dâu, trong mắt Bảo Trân tràn ngập ý cười. Vì cô vẫn nhớ rõ, ngày xưa mặt hắn giàn rụa nước mắt nước mũi đuổi theo sau lưng anh cả Thẩm, vừa ngã sấp xuống là khóc đến bù lu bù loa.

Tuy tên nhóc ngốc đó thoạt nhìn có vẻ rất lưu manh, nhưng đối với những chuyện mà anh cả Thẩm dặn dò, thì hắn luôn làm rất nhiệt tình.

Mọi người đều nói, khi đàn ông nghiêm túc là lúc họ quyến rũ nhất. Cô muốn biết Thẩm Vĩ Bạch bây giờ rốt cuộc khác với trước kia như thế nào.

Ánh mắt của cô bắt đầu bất giác đuổi theo bóng Thẩm Vĩ Bạch, dần dần không rời đi nổi.

Suy nghĩ của chính mình khiến Bảo Trân hoảng sợ, dù lúc nhỏ dì Tiền hay trêu đùa bảo cô gả cho tên nhóc kia, sau đó hắn rất hay khóc vì bị cô ghét bỏ, nhưng nếu chuyện này thành thật, cô lại thẹn thùng.

Từ trước tới giờ, ánh mắt Bảo Trân luôn dõi theo Thẩm Vĩ Bạch, đột nhiên tới một ngày, ánh mắt của cô không còn đặt trên người hắn nữa, Thẩm Vĩ Bạch lại thấy thiếu thiếu. Thẩm Vĩ Bạch suy nghĩ rất nhiều ngày, cuối cùng rút ra một kết luận, nếu em đã không nhìn tôi, thì tôi nhìn em là được rồi.

Bởi vậy, với cái suy nghĩ ngốc nghếch này, Bảo Trân thẹn quá hóa giận, trợn trừng đôi mắt to tròn lên nhìn Thẩm Vĩ Bạch: “Anh nhìn tôi làm cái gì?!”

“Này, lúc em nhìn anh, anh có nói gì đâu, anh mới nhìn em có hai ngày thì làm sao?” Thẩm Vĩ Bạch kiêu ngạo, bướng bỉnh hất cằm lên.

“Nói bậy, tôi nhìn anh bao giờ?” Dáng vẻ kiêu ngạo của Bảo Trân lập tức biến mất. Tên khốn kiếp Thẩm Vĩ Bạch này, sao có thể nói ra mấy câu như thế được chứ.

Thẩm Vĩ Bạch không nói gì thẳng tay mạo phạm Bảo Trân, sau này phải chạy không ngừng trên con đường theo đuổi vợ. Mà Bảo Trân thì dù thế nào cũng không chịu đồng ý, chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến người khác, đây chỉ là bí mật giữa hai người bọn họ mà thôi.

Hết chương 56.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play