“
Không, ai bảo chúng ta vô duyên…” Giọng nói trầm ấm phía sau vang lên
khiến Uyển Nhu giật mình bật nảy người lên. Giọng nói này là của anh…là
anh ấy… Uyển Nhu chầm rãi quay lại……anh kia rồi…anh vẫn đẹp trai phong
độ như xưa, nhưng sao trông anh sao trong đôi mắt lại là một nỗi buồn
sầu thẳm.
“ Tại sao? Em nhẫn tâm bỏ anh đi những năm năm?” Hạo
Nhiên hỏi to. Hôm nay cũng như mọi ngày anh đều đến đây đợi Uyển Nhu- cô vợ nhỏ của anh. Nhưng hôm nay đúng là trời không tuyệt đường con người
đã giúp anh gặp lại vợ và điều hạnh phúc hơn là bên cạnh cô là hai tiểu
bảo bảo vô cùng đáng yêu.
“ Em…em…em đã ghi trong bức thư?” Uyển nhu lắp bắp không biết nói thế nào khi nhìn vào ánh mắt kia của anh.
“ Thư à…em nghĩ sau 4 năm anh sẽ còn yêu Gia Nhi ư? Đối với anh cô ấy
chỉ như một cô em gái thôi em à? Người anh yêu mới đích thực là em. Ngày ấy anh định khi chúng ta đi hết đoạn đường, gặp lại nhau anh sẽ nói
‘anh yêu em’ nhưng có mơ anh cũng không nghĩ ra là đoạn đường mà em phải đi mất đến những năm năm, năm năm đó Uyển Nhu à. Năm năm anh luôn chờ
đợi em ở nơi này, năm năm trái tim anh đã ngập tràn bóng hình của em và
năm năm anh đã hối hận, dằn vặt và đau khổ khi biết em mang thai con của anh nhưng lại rời anh đi, em có biết không?” Hạo Nhiên hét lên.
“Em..em..”
“ Anh yêu em. Hãy quay về bên anh. Anh hứa sẽ cho em và 2 con một gia
đình hạnh phúc nhất thế gian này. Hãy để anh bù đắp khoảng thời gian năm năm không có anh bên cạnh. Anh yêu em vợ nhỏ à.” Hạo Nhiên đi tới ôm
chặt lấy Uyển Nhu vào lòng, cô nào biết hàng đêm anh đều khao khát nó.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT