* Sân bay Đào Viên

Một người phụ nữ trẻ tuổi kiều diễm bước ra với hai tay và hai tiểu bảo bảo xinh đẹp, một trai một gái. Ba mẹ con đã làm nổi bật sân bay với vẻ đẹp hoàn hảo này, ai ai cũng trầm trồ khen ngợi.

“ Hạo Luân, Uyển Nhi, đây là Đài Loan quê hương của chúng ta.” Uyển Nhu mỉm cười hiền hậu với hai đứa con của cô. Mỗi lần nhìn hai tiểu bảo bối này cô lại thấy được hình bóng của cô và Hạo Nhiên trong đó. Cô đã thầm cảm ơn Hạo Nhiên ban cho cô niềm hạnh phúc này.

“ Mẹ, thế cha con cũng ở đây chứ ạ?” Cậu nhóc Hạo Luân, gương mặt baby trông y như Hạo Nhiên cười hỏi. Cậu bé mặc một bộ quần áo bảnh bao của hãng thời trang nổi tiếng Milan mà chính xác hơn là của Uyển Nhu. Mái tóc được vuốt ngược, mắt được che bởi đôi kính đen.

“ Mẹ ơi, con muốn gặp cha ạ.” Cô bé Uyển Nhi bên cạnh cũng lắc lắc tay mẹ làm nũng trông cute vô cùng.

“ Được, mẹ hứa sẽ đưa hai con tới gặp cha. Nhưng trước tiên mẹ có một nơi cần đến, chúng ta đi.” Uyển Nhu dẫn hai đứa trẻ đến con đường mòn ngày, xưa, nơi cô đã rời bỏ chồng mình. Quang cảnh vẫn như xưa, vẫn tĩnh lặng và tươi đẹp.

“ Mẹ ơi, đây là đâu ạ?” Uyển Nhi chạy nhảy tung tăng hỏi to.

“ Đây là nơi mẹ và cha con gặp nhau lần cuối năm năm trước.” Uyển Nhu nói rồi bước lại ghế đá gần đó ngồi xuống.

“ Tại sao mẹ và cha xa nhau ạ?” Hạo Luân tuy còn nhỏ nhưng rất hiểu chuyện.

“ Tại chúng ta không có duyên thôi.” Uyển Nhu cười buồn thầm nghĩ chắc giờ phút này anh đang hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play