Tô Niệm Cầm vốn định ngồi đó đợi cô đi trước, sau đó gọi người đến đón. Không ngờ Tang Vô Yên ngồi lại chơi đến cùng luôn.
Mùa đông ở thành phố A tuy không có tuyết nhưng cứ ngồi im ở ngoài trời một lúc lâu thế này vẫn rất lạnh. Viện mồ côi cách trường đại học A không
xa, con đường bên cạnh con đường này chính là phố ăn vặt ở cổng phía bắc đại học A. Có rất nhiều sinh viên qua lại, thỉnh thoảng lại có người đi qua rõ xa còn ngoảnh lại nhìn Tô Niệm Cầm rồi quay sang nhìn Tang Vô
Yên.
Chiều tối ngày lễ Tình nhân, có rất nhiều cặp tình nhân. Nhưng hai người trông như một đôi đang cãi nhau.
Tang Vô Yên ngồi đó được một lúc đã thấy lạnh. Cô đeo găng tay, giơ hai tay
lên hà hơi rồi xát vào nhau, quay sang nhìn Tô Niệm Cầm, anh không đeo
găng tay, bàn tay nắm gậy dẫn đường đã tím tái cả lại nhưng vẫn ngồi im
không cử động. Tang Vô Yên chau mày, cô hoàn toàn không nghi ngờ cho dù
có chết cóng ở đây thì anh cũng sẽ không nhận thua.
“Anh lạnh không?”. Cô hỏi.
Tô Niệm Cầm im lặng, đổi gậy sang tay kia. Nếu không chú ý chiếc gậy đó,
anh ngồi như vậy khó mà nhận ra anh là một người mù. Anh quá đẹp trai,
đầu hơi ngẩng lên, thần thái kiêu ngạo, vẻ lạnh nhạt tỏa ra từ trong
xương tủy.
Tang Vô Yên lấy khăn quàng cổ xuống, định trước khi đi sẽ quấn đôi bàn tay đã đông cứng của anh lại, nhưng lại sợ bị anh từ
chối, nhỡ anh vứt khăn xuống đất, giẫm thêm mấy cái thì mất mặt chết đi
được. Cô còn đang do dự thì có người gọi cô.
“Tang Vô Yên!”.
Đúng là oan gia ngõ hẹp, người gọi cô chính là Hứa Tây và Ngụy Hạo. Hứa Tây
gọi tên cô xong liền kéo Ngụy Hạo lại gần, lại còn tỏ vẻ bề trên nhìn
cô.
Tang Vô Yên và Ngụy Hạo đã hoàn toàn tan vỡ, giờ họ càng có thể thản nhiên đi ra đường.
“Hai người?”. Ngụy Hạo chưa từng gặp Tô Niệm Cầm.
Tang Vô Yên vênh mặt, thuận thế luồn tay vào cánh tay Tô Niệm Cầm, tựa vào người anh, tỏ vẻ âu yếm nói: “Hẹn hò”.
Hứa Tây đánh giá cách ăn mặc và vẻ ngoài của Tô Niệm Cầm, tỏ ra hơi ngạc nhiên.
Tang Vô Yên không muốn tỏ ra yếu thế mỉm cười. Thực ra trong lòng cô đang
thầm cầu xin Tô Niệm Cầm: Thầy Tô, Tô đại nhân, Tô đại thần, ngài hãy
làm việc thiện đi, cứ coi như anh hùng cứu mĩ nhân đi, cầu xin anh, đừng khui ra là được. Cô ôm ấp hi vọng yếu ớt đó, thầm cầu khẩn anh chàng
này miệng dao găm nhưng bụng có tấm lòng bồ tát cứu vớt người trong cơn
hoạn nạn.
Khi ba cặp mắt này đều đang nhìn Tô Niệm Cầm, Tô Niệm
Cầm vô cùng ga lăng bỏ tay của Tang Vô Yên ra, nới rộng khoảng cách giữa hai người rồi chậm rãi nhả ra một câu khiến Tang Vô Yên chỉ muốn chết
luôn cho xo>
“Cô Tang, phiền cô tự trọng”.
Dứt lời anh
đứng dậy dùng gậy dò đường, chầm chậm bước về phía trước. Anh mặc một
chiếc áo khoác dài màu xám sẫm, thân hình cao gầy, nhìn từ đằng sau thật là hoàn mĩ. Nhưng lúc này Tang Vô Yên không có tâm trạng đâu mà thưởng
thức, chỉ hận một nỗi không thể lập tức băm vằm bóng dáng ấy ra thành
thịt băm.
Khi Tô Niệm Cầm biến mất ở góc đường, Hứa Tây và Ngụy Hạo mới quay đầu lại cùng nhìn Tang Vô Yên.
Theo như cô thấy thứ đôi này chỉ có một vẻ mặt, đó là háo hức xem trò cười
của cô. Cô vừa tức vừa giận nhưng vẫn phải tỏ ra không quan tâm, lại còn cố chống chế: “Anh ấy... chắc chắn là lạnh quá nên đâu óc lú lẫn rồi”.
Nói xong bèn cuống cuồng chạy theo hướng Tô Niệm Cầm biến mất.
Hai người bọn họ chắc chắn là đang cười nhạo cô, cô vừa chạy vừa nắm chặt
chiếc khăn quàng cổ trong tay, gió lạnh buổi chiều tối cắt lên mặt đau
rát, thổi vào mắt làm cô cảm thấy mắt mình bắt đầu ươn ướt.
Chẳng qua cô chỉ muốn làm thế cho bõ tức.
Qua một ngã rẽ, cô nhìn thấy Tô Niệm Cầm trước, giận quá, Tang Vô Yên gào lên: “Tô Niệm Cầm!”.
Anh coi như không nghe thấy gì.
“Tô Niệm Cầm! Anh đứng lại cho tôi!”.
Anh vẫn đi với tốc độ không thay đổi.
“Anh đứng lại!”. Tang Vô Yên đi nhanh hơn, nắm chặt lấy tay áo anh.
Một loạt động tác này khiến người đi đường trố mắt nhìn.
Vì bị Tang Vô Yên bám chặt tay áo, Tô Niệm Cầm buộc phải quay đầu lại, đôi mắt đen láy không có điểm nhìn, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Cô bỏ tay ra
cho”.
“Tôi không bỏ!”.
Tô Niệm Cầm giơ cánh tay lên, định ép cô buông tay. Nhưng dù gì anh cũng là đàn ông, không dám quá mạnh ty.
“Bỏ ra cũng được, nhưng anh phải cùng tôi quay lại nói rõ ràng với họ”.
“Chẳng lẽ vừa rồi tôi nói sai sao?”. Anh hỏi.
“Anh…”. Tang Vô Yên không biết nói gì.
Hai người một người ăn nói cộc cằn, một người đỏ mặt xấu hổ. Một đôi nam nữ đứng trên đường giằng co trong ngày lễ Tình nhân, khó tránh khỏi khiến
người ta hiếu kì. Có người đi chậm lại, trên làn đường dành cho xe đạp,
có người thậm chí còn dừng xe đứng nhìn họ.
“Sao anh lại là loại người như vậy”.
“Tôi là loại người nào?”.
Tang Vô Yên liếc nhìn anh, cô biết Tô Niệm Cầm sợ điều gì nhất. Vừa rồi anh
dám làm cô xấu hổ thì bây giờ cô nhất định cũng sẽ không tha cho anh.
Sau khi hạ quyết tâm, Tang Vô Yên cắn chặt răng, nhè miệng ra, giả bộ như
vừa khóc vừa nói: “Sao anh lại là loại người này. Em theo anh nhiều năm
như vậy, lại còn cãi nhau với gia đình, cùng anh tới thành phố A, một
thân một mình không nơi nương tựa. Bây giờ còn có con của anh nữa, sao
anh nói đi là đi luôn, muốn đi hẹn hò với đứa con gái đó. Tối nay em còn chưa ăn cơm tối, cả con và em đều đang đói đây, sao anh có thể nhẫn tâm chạy đi vờn hoa ghẹo liễu, đi tìm con đàn bà đó chứ”.
Cô vừa nói vậy, những người đứng xem lập tức tỏ ra hóa ra là thế, tuy Tô Niệm Cầm
không nhìn thấy nhưng anh hoàn toàn có thể nghe thấy những tiếng xì xào
chỉ trích đó.
“Từ nhỏ anh đã tốt với em, bây giờ lại yêu người
phụ nữ khác, nếu là người khác em còn chịu được, nhưng cô ta lại là bạn
thân nhất của em. Sao các người có thể lừa dối em như vậy”. Tang Vô Yên
vốn đang giả khóc, nhưng nói một hồi không biết tại sao lại coi Tô Niệm
Cầm là Ngụy Hạo, bắt đầu thấy buồn thật, kéo tay áo Tô Niệm Cầm ngồi bên đường đau lòng khóc thút thít, từ khóc giả thành khóc thật.
Xung quanh có người lắc đầu, tiếng chỉ trích càng lúc càng lớn.
“Vợ có con rồi còn ngoại tình”.
“Còn trẻ như vậy mà đã..., đúng là không thể trông mặt bắt hình dong được”.
“Đàn ông đẹp trai thế kia không lăng nhăng mới là lạ”.
Còn có một bác gái trung niên tay xách làn nghiến răng nghiến lợi nói: “Cầm thú!”.
Mặt Tô Niệm Cầm tối sầm, khóe miệng giật giật: “Tang Vô Yên, cô đứng dậy”.
“Không!”.
Sắc mặt Tô Niệm Cầm sắt lại nhưng không nổi điên, anh hít sâu rồi nói: “Cô muốn thế nào cũng được, cô đứng lên trước đã”.
Câu nói này bị anh rít từng từ qua kẽ răng, phải cố kìm nén cơn giận dữ mới thốt ra được, suýt chút nữa thì bị nội thương.
Hai người choảng nhau, người khỏe thắng.
Hai người khỏe choảng nhau, người khôn thắng.
Hai người khôn choảng nhau, người vô lại thắng...
4
Kết quả của việc Tô Niệm Cầm thỏa hiệp là hai người tìm một quán KFC gần đó ăn chút gì. Lúc này đã qua giờ đông khách nhưng không khí náo nhiệt
trong quán hoàn toàn không ăn nhập chút nào với hình tượng của Tô Niệm
Cầm. Anh chưa bao giờ tới những nơi như thế này nên không quen lắm.
Tiếng nhạc vui nhộn và ồn ào, tiếng cười đùa hò hét của bọn trẻ cùng đập vào tai anh khiến anh bất giác chau mày.
“Tôi và anh ấy quen
nhau từ hồi còn trong bụng mẹ”. Tang Vô Yên vừa nói vừa cắn mạnh một
miếng hamburger, cũng không buồn quan tâm Tô Niệm Cầm có hứng nghe
không, cứ một mạch kể hết đầu đuôi câu chuyện giữa ba người.
Tô Niệm Cầm sờ chiếc đồng hồ trên tay, có chút bất lực.
“Chúng tôi sinh cùng bệnh viện, sống cùng khu nhà. Anh ấy lớn hơn tôi hai thá
vẫn gọi anh ấy là anh, lúc đó Hứa Tây ở đâu? Nhưng cô ta dựa vào cái gì
mà nói tôi là kẻ thứ ba, dựa vào cái gì chứ?”. Mắt Tang Vô Yên mờ nước.
“Trước kia, cô ta xinh đẹp hơn tôi, dẻo miệng hơn tôi, rõ ràng thành tích học
tập cũng chỉ bằng tôi, nhưng thầy cô lại thích cô ta. Tôi vào hội học
sinh, cô ta cũng phải vào. Tôi vào đài phát thanh cô ta liền vào đài
phát thanh. Nói cái gì mà bạn thân phải tiến lùi cùng tôi. Anh ấy và tôi thi vào đại học A, Hứa Tây cũng đăng kí đại học A, thực ra là muốn giấu tôi yêu đương với anh ấy. Họ coi tôi là con ngốc, cứ giấu tôi suốt”.
Tang Vô Yên vừa nuốt miếng thịt gà trong miệng vừa dùng khăn giấy trên bàn
lau nước mắt: “Anh ấy thích cô ta, tôi biết anh ấy thích cô ta. Sau này
anh ấy ở bên tôi chẳng qua là muốn trêu tôi”. Cô hít một hơi, tiếp tục
thút thít nói: “Hai bọn họ thích nhau, là do tôi cố tình chia cắt họ,
tôi cũng biết thế. Nhưng tôi chỉ giận, giả vờ không biết gì, cũng không
cho phép họ yêu nhau, cứ nhất quyết đòi chia cắt họ”.
Cô khóc
sướt mướt, bộ dạng trông rất đáng thương, miệng toàn nói những lời ương
bướng khiến người ta cảm thấy vừa yêu vừa ghét. Chuyện này người bình
thường ai nghe thấy cũng dở khóc dở cười.
Bố của Tang Vô Yên và
Ngụy Hạo là bạn học thời trẻ, sau khi tốt nghiệp được phân về cùng một
đơn vị, sống trong cùng một khu nhà. Tang Vô Yên và Ngụy Hạo lớn lên bên nhau đến năm lớ
Sau đó bố mẹ Ngụy Hạo li dị, Ngụy Hạo sống với mẹ nên rời khỏi đó.
Trẻ con hay quên vì vậy những chuyện về Ngụy Hạo không để lại hạt giống hoài niệm nào trong mảnh đất kí ức của Tang Vô Yên.
Nhoáng một cái nhiều năm trôi qua.
Tang Vô Yên quen Hứa Tây, năm lớp tám, để tăng cường không khí học tập của
cả lớp, thầy chủ nhiệm sắp xếp chỗ ngồi theo thành tích thi cuối kì. Hứa Tây và Tang Vô Yên một người xếp thứ bảy, một người thứ tám nên thành
bạn cùng bàn. Trước kia, Tang Vô Yên gần như không có liên hệ gì với Hứa Tây. Hứa Tây cao, da trắng, xinh xắn, tính kiêu ngạo, là một người hoàn toàn khác với Tang Vô Yên.
Hai người ngồi cùng bàn ai hơn ai kém nhìn là biết ngay. Vì thế ngồi cạnh nhau nửa tháng, ngoài những câu như “Cô giáo gọi cậu”, “Hôm nay môn toán có bài gì thế ra”, Tang Vô Yên và
Hứa Tây không nói năng gì với nhau.
Các môn tự nhiên của Tang Vô
Yên tạm được, môn sử và môn nhạc thì kém không tả nổi. Nhất là môn nhạc, đừng nói là năm cái dòng kẻ ngớ ngẩn đó, dù cho có đặt những nốt nhạc
đơn giản trước mặt cô cũng phải dùng ngón tay đếm “đồ, rê, mi, pha, son, la, si” mới nhận ra được.
Sau vài lần chật vật, Tang Vô Yên cũng khôn ra, ghi trước lên phía trên bản nhạc “Đồ, rê, mi” rồi hát theo.
Tiếc là kì thi cuối kì môn nhạc năm lớp tám, cô giáo cho thi nói, bắt thăm
xong mới phát đề. Tang Vô Yên cầm bản nhạc, đứng trên bục giảng, chân
run rẩy, lần mò một lúc mới phát ra được âm “Đô” rồi đứng đó không hát
tiếp được nữa.
Im lặng vài giây, mặt Tang Vô Yên đỏ bừng lên.
Đúng lúc này Hứa Tây đột nhiên giơ tay nói: “Thưa cô, Tang Vô Yên bị khản giọng, không nói được”.
Tang Vô Yên ngạc nhiên quay đầu nhìn Hứa Tây lén chớp mắt với mình.
Bình thường Hứa Tây là học trò cưng của tất cả các thầy cô giáo dạy nhạc,
cách đây không lâu cô ấy đã làm người lĩnh xướng đội đồng ca của trường
tham dự cuộc thi hát “Mùng chín tháng mười hai” của học sinh toàn thành
phố. Thông thường trước mặt giáo viên dạy nhạc Hứa Tây nói gì thì là
thế.
“Vậy thì Tang Vô Yên thi lần sau vậy”. Cô giáo nhạc gật đầu bảo cô ngồi xuống.
Đây chính là giai đoạn nảy mầm cho tình bạn của họ, đó chính là lúc Hoàng
Tiểu Yến qua đời, sự xuất hiện của Hứa Tây khiến cho Tang Vô Yên đang ở
trong chân không tìm lại được dưỡng khí có thể cứu sống>
Tang
Vô Yên đột nhiên phát hiện, hóa ra chuyện các nữ sinh học giỏi, xinh đẹp đều thích bắt nạt bạn cùng lớp trên ti vi không phải đều đúng.
Nhưng hình tượng của Hứa Tây thực sự trở nên sống động trong lòng Tang Vô Yên phải bắt đầu từ một buổi chiều tan học.
Hôm đó trời rất lạnh, Tang Vô Yên vừa về đến nhà thì mẹ bảo cô xuống dưới
mua tương dầu. Cạnh cửa hàng quần áo là một hàng cho thuê truyện. Do môi trường giáo dục trong gia đình nên lúc đó trong nhân sinh quan non nớt
của Tang Vô Yên đọc sách ngoài giờ học chỉ có hai loại, đó là tứ đại
danh tác và danh tác nước ngoài.
Vì vậy khi các bạn nữ cùng lớp
đọc tiểu thuyết tình yêu, cô từng lén lút liếc vài dòng liền cảm thấy
xấu hổ. Thêm vào đó mẹ thường xuyên tiêm nhiễm vào đầu cô, trẻ con không được xem những loại sách đó. Thế là Tang Vô Yên luôn cảm thấy “hàng cho thuê truyện” cũng tương đương với “hàng sách cấm”.
Khi Tang Vô
Yên tay đút túi áo, thong dong lượn qua hàng cho thuê truyện, cô nhìn
thấy Hứa Tây đứng trước một dãy tiểu thuyết ngôn tình, tay cầm sách đọc
say mê.
“Hứa Tây?”. Tang Vô Yên gọi cô ấy.
Hứa Tây ngẩng đầu lên, khoảnh khắc thấy Tang Vô Yên cô ấy có vẻ ngượng ngùng.
Học sinh ưu tú có chút khuyết điểm mới chân thực, đây chính là chân lí mà
Tang Vô Yên ngộ ra được. Từ hôm đó, cô mới thực sự coi Hứa Tây là bạn.
Hóa ra gia cảnh nhà Hứa Tây không tốt như vẻ bề ngoài của cô ấy. Mẹ Hứa Tây là thanh niên trí thức thời cách mạng văn hóa, xuống nông thôn gặp bố
Hứa Tây góa vợ đã lâu, có một con trai. Cả nhà mẹ Hứa Tây đều là phần tử trí thức nhưng bố Hứa Tây chỉ đời đời là nông dân, là một người thô lỗ
nhưng thật thà. Có điều hai người hoàn toàn khác nhau như vậy cuối cùng
lại kết hôn. Sau đó cả nhà Hứa Tây dọn về thành phố, mẹ cô ấy làm công
nhân trong một phân xưởng dệt, nhiều năm sau mới có Hứa Tây.
Không biết có phải vì gửi gắm vào Hứa Tây ước nguyện chưa thể thực hiện của
đời mình hay không, mẹ Hứa Tây rất nghiêm khắc đến mức gần như hà khắc
với cô ấy, việc gì cũng phải giỏi nhất. Bây giờ mẹ Hứa Tây nghỉ hưu, bố
cô ấy mở hàng sửa xe đạp, thu nhập không cao. Nhưng mẹ cô ấy đưa cô ấy
đi học piano, thậm chí trong nhà còn có một chiếc đàn.
Khi điền
nguyện vọng thi cấp ba, Tang Vô Yên cuối cùng cũng được chứng kiến sự
chuyên chế của mẹ Hứa Tây. Lúc đó thành phố B không thi cấp ba chung đề
mà do các trường cấp ba tự ra đề. Thí sinh muốn thi trường nào thì phải
tới trường đó thi, chỉ lấy những học sinh đủ điểm. Tất nhiên để tránh
bất trắc, phụ huynh sẽ thả lưới rất rộng. Dù sao thời gian thi không
trùng nhau, thêm cơ hội cũng tốt, cùng lắm thì tốn ít tiền đăng kí.
Bố Tang Vô Yên không có yêu cầu gì với con gái, chỉ cần cô bình an hạnh
phúc là đủ. Vào trường điểm hay trường bình thường cũng được, chỉ cần
được đi học, ra đời có cơm ăn là được, không bao giờ gây áp lực cho con
gái. Mẹ cô tuy nghiêm khắc nhưng cũng nhận thức rõ tình thế, vì vậy Tang Vô Yên cũng đăng kí tất cả những trường có thể thi được.
Nhưng Hứa Tây thì khác, chỉ có trường Nhất Trung, các trường khác miễn bàn.
“Nhỡ thi rớt thì sao?”. Tang Vô Yên hỏi.
“Mẹ tớ bảo không thi vào Nhất Trung thì về quê trồng lúa, mảnh đất của bố
tớ vẫn để lại cho tớ”. Hứa Tây đáp. Tuy Hứa Tây nói rất bình thản nhưng
đó là lần đầu tiên Tang Vô Yên thấy mắt cô ấy ươn ướt.
Giây phút
đó cô mới cảm thấy hình như mình thực sự may mắn hơn Hứa Tây rất nhiều.
Hai tháng sau đó hai người cùng lao vào ôn thi cấp ba. Khi trường Nhất
Trung dán bảng điểm mọi người đều vui mừng, hai người lại trở thành bạn
cùng lớp.
Ngy đầu tiên đến lớp, ba tiết liền đều là tự giới
thiệu, khi đến lượt một nam sinh cao kều ngồi dãy bàn cuối cùng, cậu ta
chậm rãi đứng lên nói: “Tớ tên Ngụy Hạo, tốt nghiệp trường...”.
Tang Vô Yên nghe thấy hai chữ Ngụy Hạo liền cảm thấy quen quen.
Khi tan trường, anh chàng Ngụy Hạo đó đến trước bàn của Tang Vô Yên, cười hi hi nói: “Tang Vô Yên, sao em không nhận ra anh”.
Tang Vô Yên nhìn cậu ta từ đầu đến chân, từ chân lên đầu mới đào bới được
người này ra khỏi kí ức. Hình như có một người tên Ngụy Hạo từng xuất
hiện trong thời thơ bé của cô.
Cô chớp chớp mắt, hình như nhớ ra rồi.
Anh lớn hơn cô hai tháng, được cô gọi là “Anh Tiểu Hạo Tử”. Cô thích bám vào gấu áo anh, được anh dẫn đi khắp hang cùng ngõ hẻm.
Anh dẫn cô đi mò ốc ngoài cánh đồng bên cạnh khu nhà họ ở, sau đó rửa sạch, đập vỡ vỏ ra cho chút muối vào nướng lên ăn. Khi Tang Vô Yên về nhà đã
đau bụng đi ngoài mất ba ngày.
Tháng Giêng, anh hô hào mọi người cùng nướng dồi, sau đó Tang Vô Yên đem giấy tờ bản thảo của bố ra làm củi đốt lửa.
Bao nhiêu chuyện xấu hổ và trẻ con đó ào về trong tâm trí khiến Tang Vô Yên bật cười: “Là anh à?”.
Thế là thanh mai trúc mã gặp lại nhau.
Ba năm cấp ba, Tang Vô Yên và hai người đó duy trì tình bạn trong sáng,
sau đó cùng thi vào đại học A. Mãi cho đến buổi tối ngày nhận được giấy
báo nhập học, Hứa Tây hẹn Tang Vô Yên ra bàn bóng bàn trong trường, nói: “Có chuyện này mình luôn giấu cậu, Tiểu Yên”.
“Chuyện gì thế?”.
“Mình yêu rồi”.
“Thật á?”. Tang Vô Yên mừng rỡ nhảy lên: “Ai thế?” Hứa Tây cười rạng rỡ, có vẻ ngượng ngùng.
“Tớ quen không?”.
Hứa Tây gật đầu.
“Trong lớp mình hả?”. Tang Vô Yên đoán.
“Ừ”.
“Vương Hạo? Lí Hội Kiệt? Ngô Hiểu Bằng?” Cô đoán một lượt, Hứa Tây đều lắc đầu.
“Là ai vậy?”. Tang Vô Yên cuống lên.
“Là Ngụy Hạo”. Hứa Tây cười.
Cuối cùng, Tang Vô Yên cũng không biết mình về nhà thế nào, chỉ nhớ mình còn cười với Hứa Tây: “Không tồi”. Sau đó về phòng trùm chăn, bắt đầu cảm
thấy không ổn.
Lúc đầu chỉ là nghẹn thở, cảm thấy khó chịu, cuối cùng cô thút thít khóc ướt cả gối.
Năm thứ nhất, cô giả vờ không biết họ đang yêu nhau, vì Ngụy Hạo chiều cô
nên họ đi đâu cô cũng đi theo làm kì đà cản mũi, lập ra một kế hoạch với mục đích “phá hoại Hứa Ngụy”, khi cô kéo Trình Nhân vào cuộc, Trình
Nhân lắc đầu: “Cậu bệnh hả, Tang Vô Yên”.
“Cậu bệnh thì có”.
“Cậu đúng là người có trái tim còn đen tối hơn bà mẹ kế xấu tính của công chúa Bạch Tuyết”.
“Tớ không ăn cháo đá bát, tớ là gương thần trung thành bên cạnh mẹ kế đại nhân là cậu đấy. Chỉ nói thật
không nói dối”.
Nhưng đến một ngày khi Ngụy Hạo cuối cùng cũng rời bỏ Hứa Tây trở về bên cạnh cô, Tang Vô Yên mới phát hiện ra đây hình như cũng không phải là thứ cô muốn.
Cô bắt đầu chột dạ né tránh ánh mắt ghét bỏ của Hứa Tây,
cũng trốn cả Ngụy Hạo. Cho đến khi nhìn thấy Ngụy Hạo hôn Hứa Tây đang
say rượu, cô lại cảm thấy thở phào nhẹ nhõm chứ không phải là ghen
tuông.
5
Hai ngày trước tết Nguyên tiêu, Tang Vô Yên tới đài phát thanh.
Sau kì nghỉ Tết, có một vài điều chỉnh về nhân sự, Tang Vô Yên được phân về bộ phận tin tức, cùng một cô gái đến thực tập theo học một thầy nhà báo họ Giang.
Trước kia cô làm dẫn chương trình ở đài phát thanh
trường đại học A, bây giờ đột nhiên lại chuyển cô tới làm biên tập ở bộ
phận tin tức, viết bài đâu phải là thế mạnh của cô, vì thế trong lòng cô rất lo lắng.
Vì cô tới đây trước cô thực tập sinh kia nên cô Giang bảo cô đưa cô ấy đi làm quen với môi trường và quy trình làm việc ở đây.
Cô ấy có đôi mắt to, tên ở nhà là Viên Viên.
Tang Vô Yên chỉ ba văn phòng bên tay phải, nói: “Đây là phòng biên tập
chương trình, phòng máy và phòng họp. Phòng trong cùng là phòng chế tác
chương trình”.
Viên Viên vội ghi vào sổ.
“Sau đó cô Giang
nói, lát nữa cô ấy sẽ cho chúng ta một bản kế hoạch chương trình, để
chúng ta hiểu thêm về quá trình làm chương trình>Viên Viên gật đầu.
“Cậu chưa làm thẻ cơm của nhân viên đúng không, trưa nay tớ mời”.
Viên Viên tiếp tục ghi cả câu này của cô vào sổ.
“Ấy, đừng viết nữa”. Tang Vô Yên cười: “Có phải cậu đang phỏng vấn tớ đâu”.
Lúc ăn cơm, cô gặp chủ nhiệm Uông làm chuyên mục âm nhạc trước kia.
Chủ nhiệm Uông cười: “Tiểu Tang, sang bộ phận tin tức có quen không?”.
Tang Vô Yên cười: “Cũng tốt ạ, cảm ơn chủ nhiệm quan tâm”.
Sau khi chủ nhiệm Uông rời khỏi đó, Ngô Vị - anh chàng làm công việc thu
thập và biên tập tin tức từ đằng sau bước tới. Ngô Vị vừa bê khay thức
ăn ngồi xuống thì nghe thấy Tang Vô Yên ngọt ngào chào: “Em chào anh
Ngô”.
Ngô Vị còn chưa kịp nuốt miếng canh, suýt chút nữa thì phì
ra, gai ốc nổi đầy người. Anh ngẩng đầu nhìn Tang Vô Yên cười híp mắt
lại, nói: “Em có việc gì thì nói đi. Tiểu Tang, đừng cười thế, trông ghê quá”.
“Mọi người nói anh có bản copy chương trình phỏng vấn Nhất Kim của chị Hy, lát nữa anh giúp em copy một bản nhé?”. Cô luôn nhớ đến chuyện này.
“Ừ, chỉ có thế thôi chứ gì, chuyện nhỏ, hết giờ anh đưa cho”. Ngô Vị nói.
“Cảm ơn anh, lần sau em mời anh ăn cơm”.
Một lát sau, Ngô Vị lại nói: “Chắc em không phải là fan cuồng gì đấy chứ”.
“Vâng”. Tang Vô Yên thừa nhận luôn, lại còn không quên kháng nghị: “Cái gì mà fan cuồng gì đó, người ta có tên mà”.
“Em quen chị Hy mà, trước kia còn thực tập với chị ấy, hỏi thẳng chị ấy ấy”. Ngô Vị nói.
Đã có anh rồi, việc gì em phải làm phiền chị Hy nữa
Thực ra cô không đi nhờ Nhiếp Hy là vì hai lí do: Thứ nhất, Nhất Kim đã phá
lệ nhận lời phỏng vấn của cô ấy, thì chắc chắn cô ấy đứng cùng chiến
tuyến với Nhất Kim. Hơn nữa lần trước Tang Vô Yên đã tỏ ra vô cùng hứng
thú với Nhất Kim, lần này rất dễ bị Nhiếp Hy nghi ngờ, đánh rắn động cỏ. Thứ hai: Nhiếp Hy là người nổi tiếng của đài, tuy bình thường rất hòa
nhã nhưng luôn khiến người ta có cảm giác xa xách.
Từ nhà ăn đi
ra, hai người đang định chào Ngô Vị thì Viên Viên nãy giờ im lặng đột
nhiên nói: “Ngô... thầy Ngô”. Cô ấy ấp úng một lúc mới thốt ra một câu
xưng hô vô cùng lịch sự: “Có thể giúp tôi sao một bản không?”. Một cô
gái e dè như thế vậy mà khi nói những lời này hai mắt cô ấy sáng rực.
“Được chứ, hết giờ làm hai người đến lấy nhé”. Ngô Vị vui vẻ nhận lời.
Tang Vô Yên liếc nhìn Viên Viên, không lẽ ở đây cũng có tình địch sao?
Khi cô rời khỏi đài phát thanh trời đã muộn, cô bắt taxi về nhà. Khi đến
cửa ngõ vành đai hai đường hơi tắc, xe đi rất chậm, rất dễ khiến người
ta bực mình. Lái xe taxi chuyển mấy kênh mà không có chương trình gì
hay, bác ta bèn lật đống đĩa CD.
Tang Vô Yên nói: “Bác lái xe ơi, có thể giúp tôi mở cái đĩa này không?”. Dứt lời cô bèn lấy chiếc đĩa
ghi âm chương trình phỏng vấn từ trong túi xách tay ra.
Bác lái xe nói: “Được. Nhạc gì thế?”, rồi đặt vào máy, nhấn nút chạy.
Qua đoạn nhạc đầu là giọng nói của Nhiếp Hy.
Bác lái xe nói: “Tôi rất thích người dẫn chương trình này, giọng hay, nghe nói cũng rất xinh nữa”.
Tang Vô Yên cười, không đáp, cô đang chờ một giọng nói khác xuất hiện. Khoảng vài giây sau, Nhất Kim mở lời.
Nghe cuộc đối thoại không mấy liền mạch giữa Nhiếp Hy và Nhất Kim, bác lái
xe lại nói: “Cô ơi, chắc cô làm việc ở đài phát thanh hả, nếu không sao
lại có thứ này. Nếu cô làm việc ở đó chắc chắn sẽ biết Nhất Kim là người thế nào đúng không?”.
Tang Vô Yên bật cười: “Bác lái xe, bác cũng biết Nhất Kim à?”.
“Con gái tôi suốt ngày léo nhéo bên tai, tôi không biết mà được sao?”.
Vừa nói tới đây thì đường thông, xe chạy nhanh hơn.
Cô nhìn ra ngoài cửa xe hít sâu một hơi.
Chỉ vài ba chữ cô đã xác định được rồi.
Tô Niệm Cầm chính là Nhất Kim.
Hôm sau là cuối tuần, hiếm khi Tang Vô Yên không ngủ đến trưa.
Cô lấy tờ danh sách liên lạc của trường khuyết tật từ trong ngăn kéo ra,
hàng cuối cùng có một số điện thoại, cô đã lén sao một bản ở phòng hiệu
trưởng Phí.
Cô ngập ngừng nhấn số mà mãi không gọi đi được.
“Có gì mà do dự. Hẹn gặp anh ta, bảo cậu muốn phí bịt miệng”. Trình Nhân
nói: “Mấy tin tức như thế này mà bán cho tạp chí không biết được bao
nhiêu tiền ấy chứ. Bây giờ anh ta đưa tiền cho cậu, chúng mình kiếm được tiền, còn anh ta lại tiếp tục thần thần bí bí. Cậu biết thế gọi là gì
không?”.
“Gọi là gì?”.
“Đôi bên cùng có lợi!”. Trình Nhân nắm chặt hai tay phấn khích nói.
Tang Vô Yên lườm cô ấy một cái.
Khi biết anh chính là Nhất Kim, vì trước đó đã có nhiều đầu mối nên giây
phút đó cô không ngạc nhiên như mình tưởng. Nhưng cô luôn cảm thấy mối
quan hệ của hai người có gì đó thay đổi rất lạ lùng và cũng rất vi diệu.
Anh là Tô Niệm Cầm và cũng là Nhất Kim, một người nổi tiếng như vậy, cái
tên “Nhất Kim” vừa xuất hiện liền kéo dài khoảng cách giữa hai người.
Nhưng lại không hẳn là thế.
Cô biết bí mật của anh, từ một góc độ cảm xúc khác thì bí mật này lại khiến cho hai người trở nên gần gũi hơn.
Cô bực dọc day trán, cắn răng nhấn nút gọi.
“A lô!”. Hai hồi chuông vang lên, giọng anh liền vọng ra từ ống nghe.
“Em là Tang Vô Yên”.
“Có chuyện gì không?”.
“Anh là Nhất Kim?”. Tang Vô Yên nói.
Cô hỏi thẳng như vậy chính vì muốn khiến kẻ địch trở tay không kịp, trong lúc hoảng loạn cô sẽ có cơ hội tấn công.
Đầu dây bên kia im lặng khoảng hai giây, anh nói: “Nếu cô không còn chuyện gì khác thì tôi cúp máy đây”.
Anh tiếp tục không thừa nhận cũng không phủ nhận như lần trước. “Anh đúng
là Nhất Kim”. Cô thì thầm nhắc lại, có gì đó như cảm động, nhưng trước
sự kiệm lời của Tô Niệm Cầm, Tang Vô Yên bắt đầu vắt óc nghĩ chủ đề:
“Ừm... lần trước, cảm ơn anh nghe tôi kể lể”.
“Không cần cảm ơn. Tạm biệt”. Anh không nhiều lời, kết thúc cuộc gọi>
“A lô, a lô, a lô”. Tang Vô Yên vội ngăn cản nhưng tiếc là đã muộn, chỉ nghe tiếng anh cúp máy cái rụp.
Tang Vô Yên hoàn toàn không ngờ sẽ là như vậy. Cô nhìn màn hình điện thoại,
thời gian gọi: mười một giây. Anh chỉ cho cô mười một giây. Như thể cô
đã chuẩn bị lời thoại để diễn cả vở kịch, kết quả mới nói được hai câu
đã bị đạo diễn hô cắt, lại còn bị đuổi xuống khỏi sân khấu. Nghĩ đến đó, cô mất hết can đảm.
Lần đối đầu này chứng minh rằng dù là vô lại thì cách chiếc điện thoại cũng không làm được gì người ta.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT