Năm rưỡi là giờ sinh viên từ giảng đường, thư viện lũ lượt kéo đến nhà ăn
và phòng lấy nước, Tang Vô Yên đã ăn cơm từ lúc còn sớm, cô đang trên
đường đến phòng tự học. Mười phút sau, đài phát thanh trường bắt đầu
phát sóng. Hôm nay là thứ tư, không rõ ai trực ban ở phòng phát thanh.
Sau đoạn nhạc dạo quen thuộc, giọng nói của Hứa Tây vang lên: “Chào các
bạn, tôi là Tiểu Tây, bây giờ là chương trình ‘Bài hát yêu thích’ phát
sóng vào thứ tư hàng tuần. Đầu tiên tôi xin giới thiệu một bài hát mới,
tiếp đó sẽ là các bài hát trong bảng xếp hạng tuần trước của chúng
ta...”.
Phòng phát thanh của trường làm việc rất tiến bộ, tiết
mục phong phú hơn hồi Tang Vô Yên mới vào trường nhiều. Tiếc là đã lâu
lắm rồi cô không đến đó nữa.
Vô Yên đứng đợi trong vườn hoa mấy phút thì thấy Trình Nhân cười rạng rỡ đi tới.
“Sao thế? Sao mặt ngây ra vậy?”. Trình Nhân hỏi.
“Chết chìm trong giọng nói của Hứa Tây chứ sao nữa”.
“Theo tớ thấy thì cậu chết chìm trong sự ghen tuông của chính mình thì có">
“Đâu có, đâu có, đâu có đâu”. Tang Vô Yên bẹo má bạn.
“Còn chối à, cậu...”. Trình Nhân đang nói dở thì bị Tang Vô Yên ngắt lời.
“Suỵt...”. Cô đặt ngón trỏ lên miệng khẽ suỵt một tiếng rồi nghiêng đầu lắng nghe gì đó, chăm chú đến nỗi đứng im một lúc lâu.
Trình Nhân im lặng theo, một lát sau mới khẽ hỏi: “Sao thế?”.
Tang Vô Yên đáp: “Cậu nghe bài này đi”.
Trên loa đang phát bài hát. “Anh đang lạc đường giữa thảo nguyên, gió thổi
rạp những ngọn cỏ, có người đã từng hát bầu trời như mái lều
Yurt(*)...”. Những chữ cuối cùng được hát nhỏ đi như một lời thì thầm,
mềm mại đến độ thấm sâu vào trái tim.
Cả buổi tối, trong đầu Tang Vô Yên cứ vang lên bài hát đó. Chương trình ‘Bài hát yêu thích’ thứ tư
hàng tuần của đài phát thanh trường vốn do cô phụ trách nên cô mới có
chút nhạy cảm nghề nghiệp.
(*) Kiểu lều truyền thống của ngưòi Mông cổ.
“Đây là bài gì nhỉ? Hay thế”.
“Chắc là mới ra”.
“Muốn biết quá”. Tang Vô Yên than th
Cậu gọi điện hỏi Hứa Tây là biết ngay chứ sao”. Trình Nhân đưa ra ý kiến thứ nhất.
“Đánh chết tớ cũng không gọi”.
“Lên mạng tra thử xem, chắc là tìm được thôi”. Trình Nhân đưa ra ý kiến thứ hai.
“Không biết tên thì tra thế nào được?”. Tang Vô Yên nổi tiếng dốt IT.
“Ừm...”. Hai người bốn mắt nhìn nhau: “Tớ cũng chả biết”. Trình Nhân cũng không khá hơn là mấy.
Xem ra con gái đúng là không thể dựa dẫm vào con gái được.
Tang Vô Yên và cô bạn thân Trình Nhân chuyển ra ngoài thuê nhà chung từ đầu
năm học này. Cả hai đều là sinh viên năm cuối, trường không quản chặt
như trước, hơn nữa giờ cô lại đang làm thêm ở đài phát thanh, đôi khi
phải về muộn, ở kí túc xá thì hơi bất tiện.
Sáng hôm sau, Tang Vô Yên vừa đánh răng vừa ngân nga bài hát hôm qua, chợt nghĩ ra điều gì cô nhổ bọt trong miệng ra, ngẩng đầu lên hỏi: “Trình Nhân này, hay là tớ
cứ ngân nga gi điệu này đến trường hỏi chúng nó nhỉ?”.
“Sao cậu vẫn nghĩ về vụ đó thế?”.
“Tất nhiên rồi, tớ làm ở đài phát thanh mà, đó gọi là nhạy cảm nghề nghiệp”.
“Nhạy cảm nghề nghiệp á?”. Trình Nhân không nhịn được cười: “Loại chuyên hát
lạc điệu như cậu á, bài nào vào tay cậu cũng chỉ thành hợp xướng Hoàng
Hà thôi”.
“Trình Nhân”. Tang Vô Yên gắt lên.
Buổi chiều,
Tang Vô Yên không có tiết học nên đến đài phát thanh. Buổi tối là giờ
phát thanh của Nhiếp Hy, phát thanh viên gạo cội của đài. Sau khi vào
đài, Tang Vô Yên chủ yếu làm những việc lặt vặt. Trợ lí của Nhiếp Hy mới xin nghỉ cách đây không lâu, hiện chưa tìm được người thay thế, chủ
nhiệm thấy Tang Vô Yên đầu óc cũng nhanh nhạy liền để cô tạm thời làm
thay.
Tuy ở thành phố này Nhiếp Hy khá có tiếng nhưng cô ấy lại
là người dễ chịu, việc gì cũng tự tay làm, đối đãi với người khác cũng
hòa nhã. Tang Vô Yên gọi cô ấy là “chị Hy” giống như đám đàn em trong
đài.
Vô Yên ôm một đống thư từ chỗ bác bảo vệ ở tầng một lên, tất cả đều là của thính giả nghe đài gửi cho Nhiếp Hy. Cô thay Nhiếp Hy mở
từng lá, lá nào cần trả lời thì trả lời, lá nào nên chuyển lại thì
chuyển lại. Có điều gần như lần nào Vô Yên cũng đọc được những lá thư
rất buồn cười.
Mỗi lần cô đọc cho mọi người trong đài nghe, tất cả đều cười lăn.
Nhiếp Hy chỉ lắc đầu: “Vô Yên, em đúng là cây cười của đài đấy”.
Sau khi Tang Vô Yên sắp xếp xong một đống việc, đến nhà ăn ăn trưa rồi trở
về, Nhiếp Hy đã có mặt ở phòng làm việc để chuẩn bị trước rồi.
“Chị Hy, chị đến sớm thế ạ”.
Nhiếp Hy nháy mắt với cô, vặn nhỏ nhạc xuống bảo: “Muốn dùng mấy bài hát mới, chị phối thử xem hiệu quả thế nào”.
“Vâng”. Vô Yên ra hiệu chị cứ làm việc đi rồi định sang phòng bên cạnh.
Vô Yên vừa quay đi thì nghe thấy Nhiếp Hy đổi bài hát, đoạn nhạc dạo đầu
nghe quen quen. Đột nhiên một ý nghĩ lóe lên trong đầu cô, không ngờ đó
chính là bài hát hôm qua mà cô tìm mãi không thấy.
Cô vội vàng quay lại, lớn tiếng hỏi: “Chị Hy, đây là bài gì thế ạ?”.
Nhiếp Hy đang chăm chú viết gì đó, lại đang mải nghĩ bài hát nên nhất thời không nghe thấy cô hỏi.
“Chị Hy, bài chị bật tên là gì thế ạ?”. Vô Yên lại hỏi.
“Em hỏi bài này á?”. Nhiếp Hy nói: “Vỏ ốc Libya.”
“Nghe hay quá”. Vô Yên thốt lên.
“Cũng được. Tuy là bài hát mới của ca sĩ mới nhưng chị đoán chắc sẽ bán chạy đấy”.
“Hay thật đấy ạ, vừa nghe đã thấy mê rồi”.
Nhiếp Hy nhìn bộ dạng đó của cô, bật cười: “Vô Yên, chị còn một đĩa nữa nàỵ, nếu em thích chị cho mượn đấỵ”.
Vô Yên nghe thấy thế liền gật đầu lia lịa.
Hết giờ làm về đến nhà Vô Yên lấy ngay chiếc đĩa trong túi ra cho vào máy
nghe. Bài hát đó là bài hát chủ đề của cả album cùng tên, được xếp ở vị
trí đầu tiên.
Cô nghe liên tiếp mấy lần liền mới nghĩ đến chuyện tìm lời bài hát đi kèm CD.
Bìa của tập lời bài hát là ca sĩ đó, một chàng trai rạng rỡ như mặt trời,
đúng kiểu đang hot hiện nay, dáng nhìn nghiêng rất đẹp của anh ta hiện
ra trong ánh sáng mông lung.
Tang Vô Yên mở trang đầu tiên, đó là một bức tranh phong cảnh. Bức tranh đó rất đẹp, sa mạc ngút mắt bị ánh
mặt trời sắp xuống đường chân trời chiếu lấp lánh ánh vàng, vài ngôi sao lóe sáng gần mặt trời không quá chói mắt ấy, còn ở gần là một chiếc vỏ
ốc như được dát một lớp hào quang dưới ánh nắng.
Bên cạnh bức tranh là lời bài hát đó.
Vỏ ốc Libya
Anh đang lạc giữa thảo nguyên,
Gió thổi rạp những ngọn cỏ,
Có người đã từng hát bầu trời như mái lều Yurt.
Vòm trời ơi vòm trời,
Bắc Đẩu hãy chỉ lối cho tôi.
Anh đang lạc giữa sa mạc,
Cát vàng mênh mang,
Người xưa gọi nó (sa mạc) là hàn hải.
Hàn hải ơi hàn hải,
Phải chăng ngươi sẽ làm ta khô cạn.
Và anh đang lạc giữa trái tim em,
Hỡi người yêu dấu
Em có bằng lòng thổi chiếc vỏ ốc Libya của mình
Làm chiếc tù và chỉ lối cho anh chăng?
Anh đang lạc giữa thành phố,
Giữa những tòa nhà san sất
Người yêu dấu hãy cho anh hay nhà ở nơi nao.
Nhà của anh, nhà của anh,
Rẽ ngang biển Hồng Hải, vòng quanh Libya.
Hút một bao thuốc,
Quấn khăn quanh đầu,
Đôi mắt đen thăm thẳm
Biết nói những lời say đắm
Vỏ ốc Libya của anh,
Những ngôi sao rơi rớt.
Lời bài hát không tối nghĩa chút nào, vừa mang phong vị cổ điển lại vừa có
chút khác biệt với phong cách của các bài hát thịnh hành hiện nay, có
nét đặc sắc riêng của âm nhạc Ả-rập. Giai điệu và lời bài hát hòa quyện
với nhau, như có một chàng hoàng tử Ả-rập trong sa mạc đang gảy đàn và
hát cho người con gái chàng yêu nghe.
Vô Yên vô tình nhìn thấy phần chế tác phía sau, ngay dòng đầu tiên là mấy chữ ngắn gọn: “Nhạc và lời: Nhất Kim”.
2.
Cô luôn cảm thấy nhìn hai chữ này quen quen nhưng lại không nhớ ra được đã từng nhìn thấy ở đâu. Cô cũng không nghĩ ngợi gì nhiều liền tắm rửa rồi đi ngủ.
Đáng tiếc là trời vừa tờ mờ sáng, Vô Yên đã bị tiếng gáy của con gà trống nhà bà cụ trên tầng ba làm tỉnh giấc. Không biết đến
đời nào bà cụ mới thịt nó đây, bao nhiêu ngày rồi.
Tang Vô Yên
trùm chăn kín đầu ngủ tiếp, nhưng con gà đó cứ như được uống thuốc kích
thích, gáy một tràng rõ to, rõ dài. Sau đó, di động của cô đổ chuông.
Vừa thấy màn hình hiển thị tên người gọi đến là Ngụy Hạo, thì nhịp tim cô liền tăng tốc, không biết có nên nghe hay không.
Cô lại không dám tắt đi, tiếng chuông cứ thế vang mãi không ngừng, một lúc lâu sau mới im lặng.
Cô còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, chuông điện thoại lại reo lên lần nữa - vẫn là của Ngụy Hạo.
“Thằng cha này thật là, không biết sáng sớm người khác còn phải ngủ sao?”. Trình Nhân nói.
“Ừ”. Cô chau màỵ.
“Nghe đi, nghe cũng có ăn thịt được cậu đâu”.
“Sao tớ phải nghe chứ!”. Tang Vô Yên nói và vội vàng nhét chiếc điện thoại vào trong chăn cho bớt ồn.
Điện thoại im bặt rồi lại rống lên.
Vô Yên đè gối lên nó, một lúc lâ tiếng chuông mới ngừng hẳn.
Nhưng một buổi sáng sung sướng không phải đi học, được ngủ nướng thoải mái thế là đi tong.
Tang Vô Yên tuyệt vọng bò dậy mặc quần áo, ngồi thẫn thờ trong phòng một lúc rồi quyết định một mình ra phố Tiểu Tây ăn món bánh bao mà mình thèm
thuồng bấy lâu.
Đường phố buổi sớm trừ những học sinh trung học
vội vã đến lớp tự học ra thì chẳng còn ai nữa, phần lớn các cửa hàng còn chưa mở cửa.
Chiếc xe phun nước vừa mở nhạc vừa chuyển động chậm chạp trên đường.
Tang Vô Yên hít vào một hơi thật sâu, cô bỗng cảm thấy rất vui vẻ. Trước kia dậy sớm không phải vì đến đài thì là vì đến trường, lâu lắm rồi không
được hưởng cảm giác ung dung nhàn nhã thế này.
Thế là sau khi ăn bánh bao no căng bụng cô rẽ vào công viên.
Trong công viên náo nhiệt hơn nhiều, người tập thể dục, người chạy bộ.
Bên hồ có một cậu bé mũm mĩm đang tập thái cực quyền cùng các cụ ông cụ bà, trông cũng có vẻ ra dáng lắm. Cô rất thích trẻ con, nhìn dáng vẻ ngô
nghê đáng yêu của cậu bé cô thấy rất thích thú liền ngồi luôn xuống một
chiếc ghế ở bên đường.
Có lẽ hôm nay là một ngày đẹp trời. Tuy
bây giờ mới là cuối tháng chín nhưng thời tiết cũng không còn nóng bức,
ngồi trên chiếc ghế ngoài trời như thế này, gió mát vi vu, thật là sảng
khoái, thậm chí cô còn thấy hơi lạnh nữa.
Sắc trời phía xa dần sáng lên, ánh mặt trời buổi sớm bắt đầu xuyên qua tầng mây.
Ghế bên cạnh có một anh chàng. Lúc Vô Yên tới, anh ta đã ngồi một mình ở
đó, khẽ nhắm mắt hướng về phía hồ. Anh ta mang lại cho người khác một
cảm giác rất dễ chịu vì thế cô không kìm được lén nhìn gương mặt ngêng
nghiêng của anh ta mấy lần.
Màu môi của anh ta rất nhạt, đôi môi mỏng mím chặt, dáng vẻ rất lạnh nhạt.
Vì anh ta nhắm mắt nên Vô Yên mới có gan ngắm anh ta thêm chút nữa. Từ nhỏ thị lực của cô đã rất tốt, dù cách vài mét cũng có thể nhìn rõ hàng
lông mi đen nhánh, khá rậm của anh ta đang khép lại như một chiếc quạt
nhỏ.
Nhưng cũng chính vì anh ta nhắm mắt nên không thể thấy được cảm giác khi tất cả ngũ quan hài hòa với nhau.
Tang Vô Yên luôn tin rằng đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, một đôi mắt đẹp là điều kiện tất yếu của một người đẹp. Vì vậy cô tạm thời giữ lại hai chữ “cực kì” trong bốn chữ “cực kì đẹp trai” khi bình luận về anh ta, đợi nhìn
cả gương mặt rồi quyết sau.
Gần đó có mấy cụ ông cụ bà đang luyện giọng. Có người còn hướng về phía hồ hét váng lên, nghe nói làm thế có
thể đẩy được khí độc từ trong phổi ra, tốt cho tì vị, giúp sống lâu trăm tuổi.
Hễ thấy vui là Vô Yên lại muốn hát, thế là cô cũng bắt chước họ, đứng dậy chống hai tay vào hông cất cao giọng hát.
“Trái ba vòng, phải ba vòng, xoay cái mông rồi xoay cái cổ, ngủ sớm dậy sớm
chúng ta cùng tập thể dục, vẩy vẩy tay, vẩy vẩy chân, hít vào thở ra,
nhảy nhót theo ông nội, tôi sẽ không bao giờ già...”.
Mấy “ông
nội” đang tập thể dục bên cạnh nghe cô rống lên một tràng như vậy, bỗng
dưng ngại ngùng không tiếp tục xoay mông xoay eo nữa, chầm chậm dừng cả
lại.
Ấy - Hình như hơi trẻ con thì phải.
Nghĩ một hồi cô chuyển bài khác.
“Cờ đỏ sao vàng tung bay theo làn gió, tiếng hát ư ứ ư, đây là tổ quốc thân yêu của chúng ta tùng tùng tùng tùng...”.
Bài Tổ quốc hát vang vừa vang lên, mấy thím đang chạy bộ gần đó suýt nữa vấp ngã vì giật mình.
Nhưng điều đáng mừng là anh chàng đẹp trai lúc nãy chỉ hơi nghiêng nghiêng
tai khi cô mở miệng hát câu đầu tiên, còn đâu anh ta rất bình tĩnh.
Tang Vô Yên từ trước đến giờ không bao giờ nhớ lời, cứ đến đoạn nào không
nhớ liền à ờ cho qua hoặc tự mình bịa vài câu linh tinh chẳng ăn nhập
chút nào vào.
Rõ là mấy đoạn “ư ứ ư” sau đoạn cờ đỏ sao vàng kia là để thế chỗ cho mấy từ cô không nhớ.
Hơn nữa, mỗi lần đi hát karaoke, cầm micro hát không quá ba câu cô sẽ bị lũ bạn đánh đuổi khỏi sân khấu.
Lần nào Trình Nhân cũng đều lắc đầu than: “Bọn tớ nghĩ mãi không hiểu, thân là phát thanh viên chưa từng được lên sóng của một đài phát thanh, sao
cậu lại hát dở đến mức ấy hả?”.
Thô vậy.
Tang Vô Yên ngậm miệng lại, lắc lắc đầu.
Ở đây có nhiều người lớn tuổi, tốt nhất là không nên hát mấy bài nhạc
hoài niệm kiểu này thì hơn, để không ai bảo cô là làm hoen ố hình tượng
sáng chói của tổ quốc vĩ đại.
Vô Yên thầm nghĩ trong lòng, chuẩn bị hát một bài nhà nhà đều nghe.
Lúc này, cô bỗng nhớ ra bài hát Trời cao trong xanh của ca sĩ Từ Quan Quách mà cô rất ngưỡng mộ, bài đó khá nổi tiếng, lại hợp tình hợp cảnh nữa
chứ. Thế là cô lẩm nhẩm lời hát trong đầu một lúc rồi bắt đầu hát:
Làn gió sớm nhẹ thổi
Mang hương tóc em đến bên anh
Để anh bắt lấy mùi hương em trong làn gió sớm
Nhân lúc trời còn chưa sáng
Nhân lúc em còn chưa biết bí mật này
Anh đang ở dưới bầu trời xanh
…
Vì rất thích bài hát này nên ở nhà cô từng hát nó rất nhiều lần, vì vậy ít nhiều cũng nhớ được một đoạn. Tang Vô Yên mãn nguyện tự sướng bằng
giọng hát của mình.
Lần này số người bị vấp không nhiều như lần trước, có tiến bộ.
Có điều, chàng trai ở bên cạnh thì lại quay đầu lại, vẻ mặt vốn rất ôn hòa bỗng trở nên kì quái.
Anh vừa quay đầu lại vừa chậm rãi mở mắt. Khi đôi mắt ấy dần xuất hiện trước mặt, Tang Vô Yên gần như quên cả thở.
Anh có một đôi mắt cực kì đẹp.
Dưới hàng lông mi rậm, đôi mắt thâm trầm như màn đêm.
Sau này, Vô Yên hỏi anh: “Anh có biết lần đầu tiên nhìn thấy mắt anh, em nghĩ đến điều gì không?”.
Anh nghi hoặc.
Cô cười: “Giống như viên ngọc đen chìm trong làn nước”.
Thực ra, vẻ mặt chàng trai lúc này không phải là kì quái, mà nói thẳng ra là cực kì không vui.
Vô Yên rầu rĩ, cô hát nhạc của minh tinh Từ Quan Quách, tại sao anh ta
không vui chứ? Không lẽ anh ta là fan cuồng của Từ Quan Quách? Lúc này
Vô Yên nghĩ đến mớ tin khủng khiếp về những vụ fan cuồng theo đuổ thần
tượng.
Thế là, nhân lúc ánh mắt chết người kia còn chưa chiếu lên người mình, Vô Yên vội vàng im bặt, sau đó xách túi đứng dậy chuồn
thẳng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT