1

Chớp mắt đã đến kì nghỉ đông, sau khi kì thi cao học kết thúc, Tang Vô Yên trở về thành phố B.

“Con thi thế nào?”. Mẹ cô suốt ngày hỏi như vậy.

“Con không biết, không biết thật mà”.

“Không biết là thế nào?”.

“Con Có phải là thầy giáo chấm bài đâu, sao con biết được”.

“Thế thì chắc chắn là thi không tốt rồi”.

“Vâng, cứ coi như thế đi ạ”. Cô đỡ đ>

Đúng là cô làm bài không tốt, môn cuối cùng cô còn không thèm thi. Không biết tại sao đột nhiên cô cảm thấy chán học, không muốn thi cao học nữa. Hơn nữa cô chẳng ôn tập chút nào, môn chuyên ngành còn đỡ, nhưng môn tiếng Anh chắc chắn không qua.

Những cuộc đối thoại kiểu như vậy giữa hai mẹ con diễn ra vài lần, cuối cùng không ai nói về chuyện này nữa.

Nghỉ Tết thì cũng chỉ ở nhà xem ti vi, đi họp lớp hoặc cùng bố mẹ chúc Tết họ hàng, rảnh rỗi thì đi ra đường chơi.

Mùng ba tết, cô nhận được điện thoại nói bạn học cấp hai đều đã về thành phố, buổi tối ra ngoài tụ tập một chút.

“Hứa Tây cũng tới, hai cậu trước kia không phải là thân nhau nhất sao”. Lớp trưởng khích lệ.

“Thôi”.

“Đến mau đi, bọn mình đợi cậu”.

Nội dung họp lớp chỉ là ăn cơm sau đó đi hát karaoke, mọi người buôn chuyện ngày xưa, kể chuyện bây giờ, ai đang yêu đương nồng cháy còn mang theo gia quyến.

Tang Vô Yên xuống xe bus, rẽ vào một siêu thị nhỏ ở cửa quán lẩu mua kẹo cao su, lúc đi ra vừa bóc vỏ kẹo vừa đi về phía trước. Chưa được mấy bước thì thấy có hai người cũng đang chuẩn bị vào quán lẩu.

Hai người đó chính là Hứa Tây và Ngụy Hạo.

Ngụy Hạo nhìn thấy Tang Vô Yên cũng sững người. “Vô Yên...”. Anh nói.

Tang Vô Yên khựng lại rồi định quay người bỏ đi.

“Tang Vô Yên!”. Hứa Tây lớn tiếng gọi cô lại rồi khí thế hùng dũng bước tới trước mặt cô: “Cậu tránh cái gì?”.

“Tôi chẳng tránh cái gì cả, đường này đâu phải nhà cậu làm, đi đằng nào là việc của tôi”. Tang Vô Yên nói.

Ngụy Hạo đứng ở giữa, không biết phải làm thế nào.

“Cậu đừng ra vẻ tôi và Ngụy Hạo có lỗi với cậu nữa”. Hứa Tây nói: “Phải biết rằng, giữa ba người chúng ta, cậu mới là kẻ thứ ba”.

Xem ra đáng lẽ cô không nên tới họp lớp.

Tang Vô Yên cười nhạt, lùi lại vài bước quay người bỏ đi.

Cô mới ra khỏi nhà, chưa được nửa tiếng đã quay về chắc chắn sẽ bị mẹ tra hỏi. Thế là cô vào một quán ăn nhỏ giết thời gian.

Giờ này đúng là giờ quán đông khách nhất, thêm vào đó quán này vốn làm ăn được nên trong quán đông nghịt người. Tang Vô Yên khó khăn lắm mới chen vào được, cô gọi một bát mì.

Trong cửa hàng bật radio rất to, đúng lúc đang phát sóng bản tin giao thông, nếu vừa ăn vừa nói chuyện thì phải gào lên đối phương mới nghe thấy.

Cô ăn được nửa bát thì đài phát một bài hát, tuy ở đây quá ồn ào nghe không rõ nhưng cô đã từng nghe bài hát này. Nói chính xác thì đó chính là khúc dương cầm Tô Niệm Cầm đã chơi trong phòng nhạc lần đó. Tuy lúc này được chơi bằng các loại nhạc cụ khác, còn có thêm lời nhưng cô vẫn nhớ.

Ấn tượng quá sâu sắc.

Cô luôn rất khâm phục những người biết chơi nhạc, nữa là một người mù có thể chơi dương cầm thuần thục như thế. Nếu nói lúc đó chỉ có chút hơi hướng nhạc Trung Quốc thì bây giờ bài hát gốc phát ra từ radio thực sự là một bài hát mang âm hưởng nhạc dân tộc rất mạnh.

“Vừa rồi các bạn thính giả đã được nghe bài hát mới nhất của ca sĩ Từ Quan Quách, Lương gian yến (Yến trên xà nhà)”. Người dẫn chương trình nói.

Tang Vô Yên ăn xong, đút tay túi áo lượn mấy vòng quanh cửa hàng băng đĩa mà không tìm thấy đĩa CD đó.

Cô bé bán hàng nhiệt tình tới hỏi han.

“Tôi muốn tìm đĩa của Từ Quan Quách”.

Cá dãy này đều là đĩa nhạc của anh ấy . Cô bé chỉ cho cô.

“Không không, đĩa mới ra cơ”.

“Ý chị nói là Lương gian yến phải không ạ?”.

“Đúng đúng”. Tang Vô Yên đáp.

“Hình như vẫn chưa phát hành chị ạ, mấy hôm nay rất nhiều người tới hỏi”. Cô bé cười.

“Ừm”. Tang Vô Yên thấy hơi thất vọng.

“Có điều”. Tang Vô Yên đang định ra khỏi cửa hàng thì cô bé đứng sau nói: “Có điều chị ơi, chị có thể lên mạng tìm”.

Lên mạng á?

Cô dốt đặc về máy tính.

Vừa bước vào nhà mẹ cô đã hỏi: “Sao về sớm thế con?”. Mỗi lần họp lớp phải mười hai giờ cô mới về nhà.

“ Thấy chán nên con về trước”.

“Lúc nãy Ngụy Hạo gọi điện tìm con, nhắn con nếu về nhà thì gọi cho nó”.

“Lần sau anh ta gọi đến mẹ cứ bảo con không có nhà”.

“Sao con lại đối xử với nó như thế”.

“Con làm gì anh ta chứ?”. Tang Vô Yên cao giọng.

“Con nói chuyện với người lớn như thế đấy hả?”. Mẹ cô cũng giận dữ nói: “Đừng có thấy bố mẹ nói gì là con lại bực, làm gì cũng thấy khó chịu. Người ta gọi điện đến tìm con, gọi điện trả lời là phép lịch sự tối thiểu, đối xử với người lạ cũng nên như vậy chứ đừng nói là hai đứa lớn lên cùng nhau. Đừng tưởng bố mẹ không biết chuyện gì, Ngụy Hạo đối xử với con như thế là cũng được rồi…”.

“Mẹ! Con xin mẹ đấy, mẹ đừng nói nữa”. Miệng cô nói xin nhưng bộ dạng thì vô cùng bực bội.

“Hơn nữa chuyện này không liên quan đến mẹ”. Tang Vô Yên nói tiếp.

Mẹ cô càng nổi giận: “Ông Tang, ông xem con gái ông kìa, nó dám bảo không liên quan tới tôi, thế mà cũng dám nói, tôi nuôi nó hai mươi năm đúng là phí công mà, mới nói mấy câu nó đã nổi giận với tôi”.

Hai mẹ con đều rất nóng tính.

Bố cô chưa bao giờ tham gia vào cuộc chiến, lúc nào cũng cười ha ha coi như xong chuyện.

Khi cuộc chiến đến hồi cực kì gay cấn thì tiếng chuông cửa vang lên.

Người nhấn chuông là Ngụy Hạo.

Bố cô và bố Ngụy Hạo cùng dạy ở một trường đại học, hai nhà đều ở trong khu nhà của giảng viên trong trường, nhà tầng trên nhà tầng dưới nên sang nhà nhau chơi rất tiện.

Bố Tang Vô Yên ra mở cửa, gọi Ngụy Hạo vào chơi như không có chuyện gì xảy ra. Ngụy Hạo đứng ở cửa, hình như ngửi thấy mùi thuốc súng trong nhà nên lưỡng lự khó xử.

Mẹ cô lập tức đổi sắc mặt, còn nhanh hơn cả tắc kè hoa: “Tiểu Hạo, không phải cháu tìm Vô Yên sao, nó vừa mới về đây”.

Tang Vô Yên mặc kệ, đi thẳng vào phòng.

Mẹ cô tươi cười nói: “Hai bác đang định đi siêu thị mua ít đồ, hai đứa nói chuyện nhé”. Nói rồi kéo b ra khỏi nhà.

Tang Vô Yên đóng cửa ngồi trong phòng ngủ đợi một lúc lâu thì bỗng muốn đi vệ sinh nhưng lại không biết Ngụy Hạo còn ở bên ngoài không. Cô áp sát cửa nghe ngóng một hồi lâu, thấy bên ngoài không có chút động tĩnh gì.

Bản năng sinh lí chiến thắng lí trí, cô hùng dũng mở cửa, nhìn một lượt, không có ai. Cô bước ra mấy bước thì đột nhiên phát hiện Ngụy Hạo đang ngồi trên ghế sofa.

Anh nhìn cô.

Cô cũng nhìn anh chằm chằm, sau đó thấy anh chầm chậm lại gần.

“Lúc nãy Tây Tây nói có bạn hẹn ăn cơm, bảo anh đưa cô ấy đi, anh không biết đó là lớp cấp hai của em họp lớp...”.

“Em là kẻ thứ ba sao?”. Tang Vô Yên đột nhiên ngắt lời anh.

“Em đừng nghe cô ây nói”.

“Em là kẻ thứ ba sao? Ngụy Hạo”. Cô nhìn anh không chớp mắt, hỏi lại lần nữa.

Ngụy Hạo không trả lời.

Tang Vô Yên nhìn bộ dạng không nói không rằng của anh, hứ một tiếng rồi đạp cửa bỏ đi.

2

Lúc đi cô rất hùng hổ, cô hoàn toàn quên mất mình đang có nhu cầu giải tỏa sinh lí, giờ ra đường mới bắt đầu không chịu được.

Cô vào một cửa hàng KFC, nhanh chóng giải quyết nỗi buồn, sau đó bắt đầu suy nghĩ, tạm thời không thể về nhà, nhỡ Ngụy Hạo chưa đi hoặc mẹ định tiếp tục chiến đấu thì phiền chết.

Đúng là nội công ngoại kích.

Cô đành phải tới nhà một người bạn cùng lớp khác. Cô ấy tên là Văn Dao, mấy hôm trước còn tới nhà cô chơi. May mà lúc này Văn Dao ở nhà một mình, thấy cô ấy đang lên mạng, Tang Vô Yên nhớ ra một chuyện bèn nói: “Có thể tìm kiếm bài hát trên mạng đúng không, cậu tra giúp tớ một bài”.

Hai người nằm bò ra trước màn hình máy tính, nhập vào ba chữ “Lương gian yến”.

Có rất nhiều kết quả nhưng không có bản đầy đủ, bài nào cũng chỉ cho nghe thử một nửa.

Bài hát đó tuy chỉ có một nửa nhưng không hề làm giảm độ hay của nó.

“Hay quá”. Văn Dao thốt lên.>Tang Vô Yên thở dài. Đúng là rất hay nhưng hoàn toàn không có cái cảm giác như hôm đó Tô Niệm Cầm chơi đàn.

Văn Dao không biết chuyện đó, tưởng cô thất vọng vì không tìm được bản đầy đủ, đang định an ủi cô thì thấy phía trên lời bài hát có một cái tên, thì thầm: “Lại là Nhất Kim viết nhạc và lời”.

Tang Vô Yên nghe thấy vậy cũng liếc nhìn màn hình.

Tuy chỉ có nửa bài hát nhưng lời thì đủ cả bài, được một người đưa lên blog cá nhân.

“Lương gian yến”.

Ngoài cửa sổ én chao liệng, chúng bay thành đôi qua nhà dân.

Vương Tạ thời xưa, ngõ nhỏ bình thường đều là vườn cũ.

Yến trên xà nhà, liếc nhìn trộm.

Có người buồn bã trước hoàng hôn.

Nghe tiếng mưa tiếng gió miên man

Lá đào che lấp lá đào, sắc xuân vô hạn.

Con cháu nhà họ Vương ra bến phà,

Có Đào Diệp mỉm cười, ân cần âu yếm.

Hai chuyện vui, tình lang chỉ hái một chiếc lá đào.

Bến phà không có nỗi buồn, chỉ có sự ngọt ngào.

Nghìn năm sau, có ngõ Ô Y, có bến Đào Diệp, có lương gian yến.

Phong lưu.

Mây gió trên giấy, tình cảm trong thơ, có ý trong họa, nỗi niềm trong tim.

Chao liệng.

Năm nào cũng tới, có ngói trên mái nhà, có tổ chim dưới hiên, bùn mới trên đường cũ.

Chỉ có người bên song là đứng mãi một mình>

Nghe lũ én ríu rít dập dìu.

Đào nở rộ, liễu héo tàn, én bay về.

Hết hoàng hôn lại đến bình minh, ngày ngày như vậy.

Hết đầu xuân lại đến cuối thu, năm nào cũng thế.

Oanh oanh yến yến dập dìu.

Ríu ra ríu rít tiếng chim reo.

Vui vui buồn buồn, mong mong nhớ nhớ,

Miên miên man man.

Càng đọc cô càng thấy trùng hợp. Lời bài hát này chính là câu chuyện về Vương Hiến Chi mà Tô Niệm Cầm nói lần trước, tình cờ có cả ngõ Ô Y và bến Đào Diệp.

“Cậu bảo ai viết cơ?”. Tang Vô Yên hỏi.

“Nhất Kim”. Văn Dao chỉ vào màn hình.

Tang Vô Yên đứng phắt dậy, trong đầu bắt đầu có một suy đoán, nhưng ngay lập tức cô tự phủ định nó: Không thể nào, quá... quá khó tin.

Mười một giờ tối cô về nhà, nhìn thấy đèn trong nhà đã tắt mới yên tâm bước vào.

Cô bật đèn bàn nghiêm túc ngồi trước bàn học, dùng khả năng phân tích logic của học sinh khối tự nhiên liệt kê những điểm tương đồng giữa Tô Niệm Cầm và Nhất Kim ra giấy.

Thứ nhất: Ngày Nhất Kim được Nhiếp Hy phỏng vấn, cô gặp Tô Niệm Cầm ở đài phát thanh.

Cô gật đầu, đánh một dấu tick vào cuối câu.

Thứ hai: Chính là bài hát này. Lần trước cô nghe thấy Tô Niệm Cầm chơi bài hát này.

Cô lại gật đầu, đánh thêm một dấu tick nữa.

Thứ ba... thứ ba...

Hình như không có thứ ba...

Chỉ có hai điểm hình như không thể nói rõ được vấn đề. Tang Vô Yên cắn bút, thêm một điều nữa.

Thứ ba: Nhất Kim và Tô Niệm Cầm đều sống ở thành phố A.

Không được, Tang Vô Yên lắc đầu, vẽ một dấu X. Có cả đống người sống ở thành phố A, cô cũng là một trong số đó đây.

Bây giờ có một th có thể chứng minh Tô Niệm Cầm có phải là Nhất Kim hay không, đó chính là băng ghi âm cuộc phỏng vấn của Nhất Kim, cô tiếp xúc với anh nhiều lần như vậy chắc hoàn toàn có thể nhận ra giọng Tô Niệm Cầm.

Nghĩ vậy đầu óc cô trở nên sáng suốt.

Mấy ngày liền hai mẹ con không giảng hòa với nhau, mẹ vẫn mặt nặng mày nhẹ với cô.

Nhà ở cùng khu không thể tránh mặt nhau, thế là cô ở lì trong nhà. Tránh phải gặp Ngụy Hạo và Hứa Tây, lại chỉ vào mũi cô bảo cô là kẻ thứ ba.

Thế nào gọi là nội công ngoại kích? Ví dụ sống sờ sờ ra đấy chứ đâu.

Bảy ngày trôi qua, rất nhiều bạn học đều về trường vì bận tìm việc, Tang Vô Yên nhân cơ hội kiếm cớ về thành phố A, nếu cứ ở nhà sớm muộn cũng sinh bệnh.

Vừa tới trường cô đã thấy hối hận. Năm nay Tết đến muộn, mùng chín chính là ngày mười bốn tháng hai. Trong trường toàn các đôi yêu nhau, hóa ra toàn kiếm cớ về trường sớm để đi chơi lễ Tình nhân.

Trình Nhân vẫn ở đây không về nhà, cũng không biết mang về từ đâu một chiếc máy tính. Tang Vô Yên cả ngày chẳng có việc gì làm bèn đăng kí tài khoản QQ, add tất cả số QQ mà người quen trước kia cho vào rồi bắt đầu tán dóc.

Tuy cô không biết nhiều về việc lên mạng nhưng gõ chữ không chậm chút nào, dù gì cũng từng được học, chỉ một lúc là đã lĩnh hội được khả năng gõ chữ thần tốc, bắt đầu sung sướng nói chuyện với rất nhiều người. Kể cả khi ăn cơm cũng để nick sáng, thỉnh thoảng lại liếc nhìn một cái.

“Cậu điên rồi hả?”. Trình Nhân nói.

“Không điên thì không phải đang sống”.

Buổi tối, cô Lí để lại tin nhắn cho cô: “Cô giáo Tang, tôi nhờ cô việc này”.

Hóa ra trong lớp của các em khiếm thị có một em tên là Tô Tiểu Vi, là trẻ mồ côi sống ở cô nhi viện ở thành phố A. Ngày mai tình cờ là sinh nhật cô bé, năm ngoái cô Lí hứa sinh nhật cô bé sẽ tặng cô bé một chiếc bánh sinh nhật hoa quả, nhưng cô Lí hiện đang ở quê nên muốn nhờ Tang Vô Yên đi thay.

Tang Vô Yên tươi cười trả lời: “Không thành vấn đề”.>

Nhiệm vụ thực tập của cô vốn là đi theo cô Lí, làm phó chủ nhiệm lớp của bọn trẻ, giờ không dễ dàng gì mới có tí nhiệm vụ.

Trước khi đi Tang Vô Yên hào sảng nói: “Cái gì tớ cũng thiếu, chỉ không thiếu lòng thương người”.

Trình Nhân lườm cô một cái: “Thiếu đầu óc nữa hả?”.

“Hứ”.

Trước kia cô không biết hoàn cảnh của Tiểu Vi, chỉ cảm thấy khi lên lớp Tô Niệm Cầm đặc biệt ưu ái cô bé này. Vì cả hai người đều họ Tô, nên lúc đầu Tang Vô Yên còn tưởng là họ hàng. Giờ nghĩ lại, có lẽ Tô Niệm Cầm đã biết thân thế của Tiểu Vi từ trước.

Kể ra thì viện mồ côi thường có lệ cho bọn trẻ theo họ của thầy cô giáo nuôi dạy chúng, sau đó mỗi năm lần lượt thay đổi. Ví dụ năm nay đến lượt giáo viên họ Ngô, vậy thì bọn trẻ được đưa tới năm nay đều mang họ Ngô. Sinh nhật cũng tương đương nhau, sẽ không tổ chức riêng cho từng đứa, trừ phi lúc bị bỏ rơi người lớn để lại ngày sinh.

Khi Tang Vô Yên xách chiếc bánh ga tô thơm phức tới viện mồ côi gặp Tiểu Vi thì thấy Tiểu Vi và một lũ trẻ đang ăn bánh.

Không ngờ người ngồi bên cạnh chúng lại là Tô Niệm Cầm.

Cô Trương người của viện mồ côi đứng cạnh tươi cười giải thích: “Anh Tô đến được một lúc rồi”.

Đây là lần đầu Tang Vô Yên tới đây, nên rất tò mò, tranh thủ lúc bọn trẻ chú ý vào chiếc bánh thứ hai, cô nói chuyện với cô Trương nọ.>

“Nếu bọn trẻ còn nhỏ, lại không có khiếm khuyết gì, thông thường không ở chỗ chúng tôi lâu là đã được nhận nuôi rồi”. Cô Trương giải thích ngắt quãng: “Cũng có những đứa đi lạc, mấy hôm trước cục công an gửi tới hai đứa trẻ bị bắt cóc, chưa tìm thấy bố mẹ nên tạm thời ở chỗ chúng tôi. Nhưng phần lớn đều là bị bố mẹ bỏ rơi”.

“Vì bị bệnh ư?”.

Cô Trương gật đầu: “Khuyết tật bẩm sinh hoặc vốn muốn có con trai, sinh ra con gái liền vứt bỏ rồi sinh đứa khác”.

“Trên đời này có loại bố mẹ như vậy ư”. Tang Vô Yên phẫn nộ nói.

“Thực ra cũng có người có nỗi khổ tâm riêng, không có tiền chữa bệnh cho con, đành vứt cho chính quyền. Cô nhìn đứa bé kia kìa”. Tang Vô Yên nhìn theo hướng cô Trương chỉ, một đứa trẻ tầm mười tuổi đang bế một đứa bé nhỏ hơn. Đứa bé đó gầy vô cùng, liếm kem bên khóe miệng, cười sung sướng.

“Lúc một tuổi rưỡi bị vứt lại trước cửa ủy ban huyện, mắc bệnh tim bẩm sinh, chúng tôi gửi tới Bắc Kinh làm hai cuộc phẫu thuật mới cứu được, phí tổn không dưới năm trăm nghìn tệ, cô nói xem, có bao nhiêu gia đình có thể chi trả được. Nếu lúc đó không gửi đi nói không chừng nó đã chết lâu rồi, cả nhà cũng tán gia bại sản. Nhà nào cũng có chỗ khó riêng”. Cô Trương than.

Khi họ nói chuyện, Tô Niệm Cầm chống gậy đứng bên cửa sổ, sắc mặt u ám, không biết a đang nghĩ gì.

“Vậy có ai tìm lại được bố mẹ ruột không?”.

“Có nhưng ít lắm. Phần lớn đều đợi được nhận nuôi. Nhưng ai chẳng có chút ích kỉ. Phần lớn những trẻ được nhận nuôi đều khỏe mạnh, tuổi còn nhỏ, không nhớ chuyện gì. Mắt không nhìn thấy, lại mười tuổi rồi như Tiểu Vi thì hi vọng không lớn đâu. Chỉ mong học lấy cái nghề, lớn lên có thể nuôi sống bản thân. Nếu không được thì ở lại giúp chúng tôi. Cô nhìn đứa lớn nhất kia”. Cô Trương chỉ đứa lớn vừa bế đứa nhỏ lúc nãy: “Thành tích tốt lắm, các thầy cô bảo con bé thi đại học, chỉ cần thi đỗ chúng tôi sẽ nuôi nó học hết”.

Từ viện mồ côi ra, Tang Vô Yên không có cảm giác mãn nguyện khi được làm việc tốt như mình tưởng tượng, ngược lại, tâm trạng cô có phần nặng nề.

Cô và Tô Niệm Cầm cùng ra về. Cô đi đằng trước quay đầu lại liếc Tô Niệm Cầm. Anh mím đôi môi mỏng, vẫn như mọi khi.

“Anh đi đâu, tôi đưa anh đi”. Tang Vô Yên hỏi.

“Không cần đâu”. Tô Niệm Cầm sờ sờ chiếc ghế ven đường và ngồi xuống.

“Tôi có một việc muốn hỏi anh”.

Anh im lặng không đáp, cô đành phải tự tiếp tục.

“Anh có phải là Nhất Kim không?”.

Tang Vô Yên nói xong liền quan sát sắc mặt của Tô Niệm Cầm, bộ dạng anh vững như bàn thạch, dường như không nghe thấy lời cô nói, chẳng buồn để tâm đến cô.

Cô bắt đầu thấy tức: “Chí ít thì anh cũng trả lời một câu chứ, dù anh không muốn thừa nhận thì giả bộ cũng được. Cần gì phải thế này, cứ làm như nói với tôi thêm một câu là anh mắc bệnh dịch không bằng”. Tang Vô Yên nói rất nhanh, bô lô ba la cả một tràng dài.

“Cô đi đường của cô, tôi ngồi đây có ảnh hưởng gì tới cô đâu. Nhưng phiền cô đừng đứng trước mặt tôi, cũng đừng có suốt ngày làm phiền tôi nữa”. Tô Niệm Cầm hơi cáu.

Thấy anh nổi giận, đột nhiên cô lại thây vui: “Thầy Tô, anh nói gì lạ vậy, vừa rồi tôi đi trước anh đi sau, giờ anh ngồi tôi đứng, dù ghế là do anh chiếm trước nhưng đường có phải do nhà anh mở đâu, chỉ cần tôi thích thì tôi đứng đâu chả được, tôi có quyền mà”.

Tô Niệm Cầm nín nhịn nhắm mắt lại, anh là đàn ông, không muốn cãi cọ với một cô gái giữa đường.

Tang Vô Yên thấy vậy liền ngồi xuống bên cạnh anh. Tô Niệm Cầm phát hiện ra bèn dịch sang đầu bên kia, không dây vào được tránh cũng được.

“Tôi đưa anh về nhé”.

Anh không có phản ứng gì.

“Anh cứ ngồi như thế cũng đâu phải là cách, trời sắp tối rồi, sắp đến giờ ăn tối rồi. Anh đợi người tới đón hả?”. Anh không nói gì.

“Anh ngồi một mình không chán sao, tôi có thể nói chuyện với anh”.

Anh nhắm mắt, tiếp tục im lặng.

“Có phải anh tưởng làm thế này rất ngầu không?”.

Tang Vô Yên tự nói một mình cả buổi, anh không có bất cứ một biểu hiện nào, cô lại bắt đầu thấy tức. “Này, anh nói gì đi chứ”.

“Hình như tôi cũng có quyền không nói chuyện”. Tô Niệm Cầm thong thả mở miệng, sau đó lại ngậm vào không nói thêm một chữ nào nữa.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play