Tháng
chín, bản giải trí của báo “Đô thị mỗi sáng”, một tờ báo có lượng phát
hành khá lớn giật một tin hot, nhạc sĩ Nhất Kim, người đột ngột biến mất khỏi giới giải trí chính là người thừa kế duy nhất của nhà họ Tô, đồng
thời bên cạnh bài báo còn đăng bức ảnh gần đây của Tô Niệm Cầm.
Bài báo chohân viên trước kia từng làm việc ở đài phát thanh thành phố A có thể đứng ra làm chứng.
Tang Vô Yên ngồi ở nhà đọc báo mới biết tin này.
Cô sững ra một lát rồi mới nhớ đến việc gọi điện cho Tô Niệm Cầm.
Di động bận, máy bàn ở phòng làm việc gọi mãi không được, cô có thể tưởng
tượng có bao nhiêu cuộc điện thoại đang gọi vào máy anh.
Anh
ghét nhất là xuất hiện trước công chúng, cho nên làm việc gì cũng kín
đáo, nhưng có nhiều người không chịu buông tha cho anh. Cô vừa gọi đi
gọi lại vào máy di động của anh, vừa đọc về quá khứ Tô Niệm Cầm luôn cố
quên đi.
Được ba tháng tuổi liền bị gửi vào trại trẻ mồ côi
thành phố C; bảy tuổi mới được nhà họ Tô đón về, trong thời gian đó
từng ba lần rời khỏi trại trẻ; năm mười lăm tuổi mẹ mất vì tai nạn máy
bay; sau khi trưởng thành làm công việc phiên dịch chữ nổi đồng thời
dạy học ở trường khuyết tật, ba năm trước tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình...
Từng việc bị vô tình vạch ra trước mặt bàn
dân thiên hạ, có những việc ngay cả Tang Vô Yên cũng lần đầu được biết.
Cô vừa đọc vừa rơm rớm nước mắt, dù đã gọi bao nhiêu lần nhưng đầu dây
bên kia vẫn là tiếng máy bận.
Bức ảnh trên báo không biết
được chụp từ lúc nào, chắc là trong một bữa tiệc nào đó, Tô Niệm Cầm ăn
mặc rất chỉnh tề, anh vừa quay đầu lại thì bị người chụp ảnh chộp được,
vẻ mặt vẫn lạnh lùng như mọi khi, ánh mắt trống rỗng.
Lúc này, cô nghe thấy hình như có tiếng di động vang lên trong phòng ngủ. Cô đặt máy bàn xuống chạy đi cầm di động.
Vừa bắt máy, Tô Niệm Cầm đã vội hỏi: “Vô Yên, điện thoại ở nhà sao cứ bận hoài vậy”.
Hóa ra họ đã không ngừng gọi vào số máy của nhau.">
“Vô Yên?”. Tô Niệm Cầm lo lắng gọi.
“Anh ổn chứ?”.
“Anh không sao”. Anh đáp.
“Em cũng rất ổn, con rất ngoan, vừa rồi còn lăn một vòng trong bụng em”. Cô nói.
“Em ở nhà một mình à?”.
“Còn có cô Trương nữa, cô ấy vừa đi chợ về”.
“Em ở nhà đừng mở cửa, kéo rèm cửa vào, rút dây điện thoại ra. Buổi tối anh về đón em”. Bây giờ anh có một người nhất định phải bảo vệ, nên anh trở nên kiên cường hơn nhiều.
“Niệm Cầm, anh vẫn ổn thật chứ?”.
“Đừng lo, anh sẽ làm cho việc này nhanh chóng qua đi”. Giọng nói của anh chắc nịch khiến người ta tin phục.
“Em sợ anh buồn”. Tang Vô Yên nói.
“Có em rồi anh sẽ không buồn đâu.”
“Đối với những chuyện đã qua đó, anh vốn không nên buồn. Càng không muốn
quay đầu lại càng chứng tỏ sau này chắc chắn anh sẽ rất hạnh phúc”.
“Vô Yên..” Anh ngập ngừng: “Xin lỗi em”.
Rất nhiều việc anh đã muốn nói với cô từ lâu nhưng cứ chần chừ mãi, bây giờ lại để cô biết theo cách này.
“Đây là lân đầu tiên anh xin lỗi em đấy” .
Tô Niệm Cầm cười ngại ngùng.
“Niệm Cầm, em sẽ mang lại hạnh phúc cho anh, bù đắp lại tất cả hạnh phúc mà trước kia anh bỏ lỡ”.
Nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào, Tang Vô Yên cầm điện thoại đứng dậy
nhìn, phát hiện không biết từ lúc nào bên ngoài hàng rào đã có không ít
phóng viên, ai cũng thò đầu vào bên trong. Cô liền cảm thấy căng thẳng,
vội vàng kéo tất cả rèm cửa lại như lời Tô Niệm Cầm dặn lúc nãy.
“Được rồi.”
Người cô rất nặng nề, chỉ cần cử động một chút là thở dốc, lúc làm xong còn không quên báo cáo với chồng.
“Em nhờ cô Trương khóa hết tất cả các cửa vào”. Anh dặn tiếp.
“Cô ấy đang nấu bữa trưa trong bếp, không làm phiền cô ấy làm gì. Việc nhỏ này em làm được, coi như là rèn luyện cơ thể”.
“Em cẩn thận nhé, hay là em đặt điện thoại xuống trước đi”.
“Không sao, em khỏe lắm”. Cô cười, sau đó lần lượt kiểm tra xem cửa sổ và cửa chính đã được khóa chặt chưa.
Tô Niệm Cầm nghe thấy tiếng cô thở hổn hển trèo cầu thang, sau đó kêu lên một tiếng.
“Sao thế? Vô Yên?”. Anh bật dậy, hoảng hốt hỏi.
“Không có gì, em cố tình dọa anh thôi”. Cô hi hi cười.
Tô Niệm Cầm vốn định nói gì đó nhưng lại bị người khác cắt ngang, buộc phải cúp máy.
Tang Vô Yên cúp máy, chầm chậm ngồi xuống bậc cầu thang, xoa xoa eo, lúc nãy cô không ẩn thận va eo vào tay vịn cầu thang, hơi đau, nhưng không dám
nói với anh.
Sau khi bị một loạt các phóng viên báo đài đeo
bám, anh đã mệt mỏi rã rời. Nếu là trước kia anh hoàn toàn có thể lạnh
lùng đứng nhìn không thèm bận tâm, nhưng bây giờ anh còn đại diện cả tập đoàn nhà họ Tô. Là người chèo lái, anh không thể làm ra những chuyện
gây tổn hại đến hình ảnh tập đoàn được.
Sắc mặt Tô Niệm Cầm trắng bệch, giọng nói khản đặc. Anh tựa vào thành ghế, hai tay bóp trán: “Tôi muốn về nhà”.
“Bên đó có rất nhiều phóng viên và người hâm mộ”. Tiểu Tần lo Tô Niệm Cầm
vừa xuất hiện sẽ không thể thoát thân được, cũng lo anh không cầm cự
được.
“Vô Yên ở nhà, cô ấy không thể không có tôi.”
Tô Niệm Cầm mệt mỏi nhắm mắt lại, thực ra có lúc câu nói đó gần như có thể biến thành: Anh không thể không có cô.
Mọi việc do Tiểu Tần sắp xếp, một chiếc xe khác đưa mấy người đi đón Tang
Vô Yên. Sau đó chiếc xe vòng mấy vòng trên đường cao tốc mới thoát được
sự đeo bám phía sau.
Hai chiếc xe hẹn trước sẽ gặp mặt trong một con hẻm yên tĩnh.
Tang Vô Yên mở cửa xe, nhìn thấy Tô Niệm Cầm đang nhắm mắt nghỉ ngơi trong xe.
“Niệm Cầm.”
Anh nghe thấy giọng cô, vẻ mệt mỏi liền tan biến, anh khẽ nở nụ cười, giang hai tay ra: “Vô Yên, để anh ôm em một lát”.
“Anh ăn cơm chưa?”. Tang Vô Yên gục trong lòng anh.
Tô Niệm Cầm mỉm cười lắc đầu.
Tang Vô Yên tỏ vẻ “Em biết ngay mà”. Sau đó lấy ra chiếc hộp giữ nhiệt, trong đó có một bát cháo thịt trứng nóng hổi.
“Hơi khét một chút, nhưng vẫn ăn được”. Tang Vô Yên giải thích.
Lần đầu tiên Tô Niệm Cầm ăn hết mà không nhăn mày chút nào.
“Ngon không?”.
Tô Niệm Cầm không đáp, chỉ hôn vào môi cô.
Nụ hôn đó rất sâu, nhưng cũng vô cùng dịu dàng, vị cháo vẫn còn đọng lại
trong miệng Tô Niệm Cầm, vẫn có vị khét, hơn nữa quá mặn, Tang Vô Yên
thầm tổng kết.
Giữa nụ hôn say đắm, Tô Niệm Cầm tóm lấy tay
Tang Vô Yên, sờ thấy ngón áp út trống không liền chầm chậm thả môi cô ra hỏi: “Nhẫn đâu rồi?”
“Trước khi ra ngoài em rửa mặt nên tháo ra, quên đeo vào rồi”. Cô vội vàng giải thích, thực ra cô tìm cả buổi
sáng cũng không thấy chiếc nhẫn đó đâu nhưng không dám nói.
“Đeo vào thì không nên tháo ra nữa, em lại hay quên, nhỡ làm mất thì anh đi
mua cho em chiếc khác, nhưng như vậy em lại lo lắng lung tung”. Trước
kia Tô Niệm Cầm thấy cô không đeo nhẫn là sẽ nổi trận lôi đình, lần này
không nổi giận lại còn ôn hòa nói lí với cô nữa.
Bạo chúa cũng có ngày nói lí lẽ, điều đó làm Tang Vô Yên không biết phải làm gì.
“Chúng ta đi đâu đây?”.
“Có thể đến khách sạn”.
Tang Vô Yên đề nghị: “Hay là chúng ta trở lại căn hộ chung cư trước kia anh ở, em không thích ở khách sạn”.
Tô Niệm Cầm gật đầu, cô muốn sao cũng
“Tiểu Tần nói anh mệt, anh nhắm mắt nghỉ ngơi một chút đi”.
“Không ngủ được”. Cứ nhắm mắt lại là trong đầu toàn những chuyện linh tinh hồi sáng.
“Hay là em hát ru anh nhé”. Tang Vô Yên gian manh nháy mắt.
“Chỉ sợ anh sẽ mơ thấy ác mộng ba ngày mất”.
“Niệm Cầm, anh nói quá đáng vậy” . Cô nhe răng cắn anh.
“Ừ. Không tìm thấy thi thể, phần mộ trống không”. Tô Niệm Cầm bình thản nói.
“Buồn lắm không?”.
“Từ khi có Tang Vô Yên anh không còn buồn nữa”.
“Khi nào anh có thời gian, em muốn nghe chính miệng anh kể chuyện hồi trước cho em nghe”.
“Được”. Tô Niệm Cầm hứa.
Tang Vô Yên chau mày xoa bụng. Cô không biết có phải vì vừa rồi va vào tay
vịn cầu thang, hay vì lúc ra khỏi nhà bị một đám người chen lấn mà bụng
cô hơi khó chịu.
Họ tới bãi đỗ xe ngầm trong khu chung cư ở
trung tâm thành phố. Tiểu Tần ra trước xem xét, quả nhiên rất ít người
biết nơi này, không có phóng viên.
Tô Niệm Cầm xuống xe trước, sau đó anh vòng sang bên kia đỡ Tang Vô Yên: “C
“Mỗi ngày ít nhất anh phải nói với em mấy mươi lần từ này đấy”. Tang Vô Yên bất lực nói.
Lúc này, đột nhiên Tang Vô Yên nhìn thấy có mấy người ra khỏi hai chiếc xe, trong tay cầm máy ảnh chạy về phía họ. Cô phản ứng nhanh hơn Tô Niệm
Cầm, nhanh chóng lao lên chắn trước mặt anh.
“Anh Tô, tôi là Trương Vĩ, phóng viên báo buổi sáng, muốn phỏng vấn anh”. Một người trong số đó nói.
“Trương Vĩ?”. Tô Niệm Cầm nói: “Anh chính là người viết bài báo đó?”.
Người đàn ông tên Trương Vĩ tự đắc nói: “Không sai”.
“Ngày mai sẽ có buổi họp báo, có vấn đề gì anh có thể đến đó hỏi” .
“Nhưng có những vấn đề tôi muốn tìm hiểu riêng”. Trương Vĩ cười.
“Tùy anh”. Tô Niệm Cầm cười nhạt, nắm tay Tang Vô Yên chuẩn bị vào thang máy.
Trương Vĩ muốn vào theo thì bị lái xe đi sau ngăn lại.
“Anh Tô!”. Trương Vĩ cao giọng nói: “Không biết nếu ngày mai giật tít ‘Người mẹ kế trẻ và cậu con chồng khiếm thị có tư tình’, người ta có đoán được là chuyện xấu nhà nào không nhỉ?”.
Tang Vô Yến sững sờ, tiếp đó nổi điên.
“Bao nhiêu chuyện, bao nhiêu người đáng được lên báo, cần được lên báo, sao cứ phải là anh ấy?”. Tang Vô Yên giận dữ nói.
“Vì anh Tô có tiền, có thế, có danh tiếng, người đọc thích đọc về anh ấy.
Anh ấy vừa lên báo lượng báo bán ra liền tăng vọt. Có lợi nhuận chúng
tôi mới có thể có tiền viết bài về những hiện thực xã hội mà cô Tô đây
nói chứ. Logic đơn giản như vậy thôi, đó gọi là một mũi tên trúng hai
đích”. Trương Vĩ châm biếm nói.
“Anh!”. Tang Vô Yên giận tím mặt.
Tô Niệm Cầm nắm tay cô: “Vô Yên, đừng giận” .
Sau đó anh quay sang nói với Trương Vĩ: “Vợ tôi có bầu tháng thứ chín rồi,
đi đường cũng phải có người đỡ, không thể tức giận được”.
Trương Vĩ không nói gì.
“Hôm nay, loại bài anh viết có thể lên mặt báo là sơ suất của tôi. Có điều
tôi bảo đảm sơ suất này sẽ không xuất hiện lần thứ hai đâu”. Giọng nói
bình tĩnh của anh chứa đựng một sức mạnh không thể nghi ngờ.
“Anh Tô, anh uy hiếp tôi đấy à?”.
“Không phải là uy hiếp, là nhắc nhở”. Anh mỉm cười gật đầu coi như tạm biệt, sau đó dìu Tang Vô Yên vào thang máy.
Cửa thang máy vừa đóng lại, cô không kìm được dựa vào anh. Vừa rồi khi
những người đó xuất hiện, cô còn vô thức muốn bảo vệ anh, nhưng không
biết từ khi nào anh đã trở thành trụ cột của cô.
“Anh sẽ bảo vệ gia đình mình, em đừng lo”. Anh vuốt má cô.
“Em chỉ sợ anh khó chịu trong lòng thôi”. Cô nói.
“Chồng em không yếu đuối như em tưởng đâu”. Anh cười.
Nửa đêm tỉnh dậy, cô cảm thấy bụng hơi khó chịu, mãi không ngủ được, lại sợ làm Tô Niệm Cầm thức dậy thế là cô khẽ khàng ngồi dậy, định ra phòng
khách ngồi một lúc.
Không ngờ vừa ra đến cửa, chân đã mềm nhũn ngã ra đất, phần mông đập đất.
Tang Vô Yên không kìm được kêu lên một tiếng.
Tô Niệm Cầm tỉnh ngủ, ngồi bật dậy: “Vô Yên?”.
“Niệm Cầm”. Cô rên rỉ gọi anh.
“Bị ngã à?”. Anh lần theo tiếng nói, cuống cuồng bước tới.
“Em đau”.
Tô Niệm Cầm quỳ xuống ôm lấy cô, chạm phải chất lỏng nóng ấm đang không
ngừng chảy ra từ giữa hai chân cô, hoảng loạn đến phát điên.
Anh không dám di chuyển cô bừa bãi, chỉ có thể gọi điện đi khắp nơi, một lúc sau xe cấp cứu mới tới.
“Vô Yên, Vô Yên, em đợi chút nhé, sắp đến rồi, sắp đến rồi”. Sắc mặt và đôi môi anh trắng bệch, răng cũng run lên lập cập.
“Niệm Cầm...”. Cô đau đớn gào tên anh.
“Đừng nói chuyện, để dành sức đi. sắp tới rồi, chúng ta sắp tới rồi, tới rồi
sẽ không đau nữa, nếu em đau thì cắn anh”. Anh nói linh tinh đủ thứ để
an ủi cô.
“Anh từng nói sẽ dạy con chúng ta chơi đàn”.
“Không thành vấn đề”.
“Anh phải kiên nhẫn, không được cáu với con”.
“Anh sẽ không nổi giận với con đâu, anh hứa”. Anh gật đầu vô cùng nghiêm túc.
Tang Vô Yên nhìn vẻ mặt anh, không kìm được bật khóc: “Em xin lỗi, Niệm Cầm, em xin lỗi, tất cả là tạem. Nếu mất con thì làm thế nào?”.
“Mất thì mất, chúng ta không cần nữa”.
“Anh yêu con như thế, sao có thể nói không cần là không cần được. Nếu em chết, có phải anh cũng không cần em nữa không?”.
“Em dám!”. Anh nổi giận: “Không được nói chết chóc gì hết”.
“Nếu em chết thật thì sao?”.
“Nếu em dám bỏ anh lại một mình, anh sẽ lập tức tìm người khác, sau đó vài ngày là quên em luôn”.
“Anh nói dối”. Tang Vô Yên cười yếu ớt: “Anh còn lâu mới nỡ quên em”.
Anh hôn mạnh lên má cô.
6
Điều cuối cùng Tang Vô Yên còn nhớ là khi cô được đưa lên cáng, Tô Niệm Cầm
nắm chặt lấy tay cô, y tá nói: “Anh ơi, phiền anh thả tay ra, chúng tôi
phải đưa bệnh nhân vào phòng phẫu thuật”.
Tiểu Tần nói: “Anh Tô, anh thả tay ra đi”.
Một y tá có tuổi nói: “Anh có cho bác sĩ chữa cho cô ấy không? Để lâu chúng tôi không chịu trách nhiệm đâu”.
Một giọng nói khác gào lên: “Khẩn trương kéo anh ta ra!” .
Sau đó, cô không nghe thấy gì nữa.
Trong mơ màng, có người gọi cô: “Vô Yên, ">
Cô mở mắt ra, nhìn thấy một luồng sáng chói mắt màu trắng, Trình Nhân đứng trước mặt cô. Cô ấy bện tóc hai bên, mặc một chiếc váy liền thân bằng
vải bò màu xanh lam thẫm, đây là hình dáng cô ấy lần hai người họ bị
nhốt trong thang máy.
“Vô Yên”. Trình Nhân nói: “Mình phải đi đây”.
“Tại sao?”
“Cậu đã có chồng, bây giờ còn có con, không cần đến mình nữa”.
“Vậy...”. Tang Vô Yên hỏi: “Cậu còn quay lại thăm mình không?”.
Trình Nhân cười: “Không quay lại nữa”.
Tang Vô Yên cúi đầu: “Mình không nỡ xa cậu”.
“Nếu không nỡ xa mình, thì đi cùng mình nhé?”. Trình Nhân tinh nghịch hỏi.
Tang Vô Yên nghĩ một lát rồi lắc đầu: “Mình cũng không nỡ xa họ”.
“Vậy thì đúng rồi, cậu có cuộc sống của cậu. Còn mình cũng sẽ có khởi đầu mới. Vì vậy chúng ta buộc phải nói tạm biệt rồi”.
Trình Nhân lại gần, khẽ ôm lấy cô: “Tạm biệt, Vô Yên”.
Nhìn hình bóng Trình Nhân dần trở nên trong suốt, cuối cùng biến mất trước
mắt mình, Tang Vô Yên không kìm được giơ tay ra, muốn níu giữ ảo ảnh
nàỵ.
Không ngờ bàn tay giơ lên giữa không trung lại được một bàn tay khác nắm chặt, sau đó là tiếng gọi Tang Vô Yên của Tô Niệm Cầm.
Cô mở mắt ra, thấy Tô Niệm Cầm ngồi bên giường, đôi mắt sưng húp, râu mọc lơm chởm.
“Con chúng ta có khỏe không?”. Cô hỏi.
“Khỏe lắm”. Anh cười.
Hết
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT