Khi Tô Niệm
Cầm tỉnh dậy trời đã tờ mờ sáng. Anh vừa giơ tay lên thì phát hiện trên
tay cắm kim. Thế là thô bạo giật phăng mũi kim đang truyền nước ra, máu
chảy ra từ vết thương, nhưng hình như anh hoàn toàn không cảm thấy đau.
Anh đang định xuống giường thì đột nhiên cảm thấy một bên chăn hơi nặng, nghe thấy có tiếng thở nhè nhẹ.
“Vô Yên?”. Anh cảm thấy mừng rỡ đến độ không dám tin là thật.
Người đó hình như rất mệt mỏi, vẫn đang ngủ, anh e dè đưa tay ra vuốt tóc cô, ngón tay khựng lại... là Dư Vi Lan.
Tô Niệm Cầm nhếch môi cười: Tang Vô Yên không còn muốn có bất cứ quan hệ
gì với anh nữa, sao còn hoang tưởng cô sẽ đột nhiên xuất hiện trước mặt
anh, cứu rỗi anh như thiên sứ.
Tô Niệm Cầm không dám cử động bừa bãi sợ làm ảnh hưởng đến gi ngủ của Dư Vi Lan, đành duy trì tư thế ngồi.
Nhưng cô vẫn tỉnh giấc.
Cô chỉnh lại tóc, ngẩng đầu lên: “Niệm Cầm”. Cô thấy Tô Niệm Cầm đã tỉnh, cảm thấy hơi ngại.
Tô Niệm Cầm bỏ chăn ra, rời khỏi giường. Anh mặc nguyên quần áo nên sau một đêm chúng đã nhăn nhúm lại, anh nói:
“Ông ấy vẫn ổn chứ?”. Anh không dám ngủ, sợ khi tỉnh dậy người đàn ông đó đã không còn trên đời này nữa.
“Ít nhất cũng không ác hóa. Tiểu Lộ nói cậu rất lo lắng”.
Tô Niệm Cầm quay mặt đi, che giấu tâm trạng của mình.
Dư Vi Lan bước tới gần, chỉnh trang lại quần áo cho anh.
“Cậu cao lên rồi”. Tay Dư Vi Lan dịu dàng như tay mẹ.
“Ừ”. Tô Niệm Cầm đột nhiên rất yên lặng
“Trước kia cũng thường quên không lật cổ áo”. Dư Vi Lan cười.
“Ai bảo tôi không nhìn thấy gương”.
“Gương vốn là đồ thừa đối với cậu, người nào xấu mới thường xuyên làm dáng trước gương”.
“Tôi chưa tùng nhìn thấy hình dáng của mình, không biết mình trông thế nào”.
“Có lúc con người cũng có thể trở thành cái gương, chẳng lẽ cậu chưa từng nghe thấy tiếng con gái xì xào khi cậu đi qua sao”.
“Có lẽ vì tôi quá xấu”.
“Nếu cậu xấu, Tiểu Lộ chắc chắn sẽ không cùng cậu ra đường”.
“Cô ấy quan tâm đến ngoại hình vậy sao?”. Tô Niệm Cầm nghiêng đầu.
“Tất nhiên rồi. Nó thường chỉ thích cái gì đẹp mắt”. Dư Vi Lan cười: “Tôi đã nghe bài hát của cậu, đều rất hay. Nhưng í
“Tôi tiêu tiền không nhiều, nhà cũng do mẹ để lại, nên không cần chăm chỉ làm việc ngày đêm để kiếm tiền”.
“Nhưng sau này cậu cần nuôi vợ, lại còn rất nhiều trẻ con nữa. Họ sẽ không
tiết kiệm như cậu đâu. Mà sáng tác cũng cần linh cảm nữa”.
“Vậy thì sau này tôi sẽ đi dạy học ở trường dành cho người mù, phải bắt hiệu trưởng phát tiền lương và mua bảo hiểm cho tôi”.
“Có thể suy xét”.
Dư Tiểu Lộ đang bê đồ vào, thấy hai người nói chuyện với nhau bèn nhẹ
nhàng lùi ra. Cô vốn tưởng Tô Niệm Cầm tỉnh dậy sẽ nổi điên vì hôm qua
đã tiêm thuốc an thần cho anh một cách ép buộc. Xem ra Dư Vi Lan đã trấn an được anh.
“Niệm Cầm”. Dư Vi Lan đặt tay lên vai anh: “Lâu lắm rồi cậu không bình tĩnh nói chuyện với tôi như thế này”.
“Tâm trạng tốt hơn nhiều rồi”.
“Bố cậu nhất định có thể vượt qua, vì có cậu ở đây, vì vậy cậu không cần vì tự trách mà không qúy trọng cơ thể mình. Không ai trách cậu cả”.
“Tôi không làm tròn trách nhiệm của một người con, mãi đến khi thấy tim ông ấy ngừng đập tôi mới hiểu điều này”.
“Niệm Cầm”. Dư Vi Lan khẽ gọi tên anh: “Thực ra hai chúng ta đều cảm thấy ông ấy rất quan trọng. Cậu yêu ông ấy hơn yêu tôi, tôi cũng thế”.
“Ừ”. Tô Niệm Cầm gật đầu.
“Đợi sức khỏe của bố cậu khá lên hãy đi tìm cô Tang, nhận lỗi với cô ấy”.
“Tôi không có lỗi, gia đình cô ấy vốn coi tôi là gánh...”, nói được nửa
chùng anh bị Dư Vi Lan ngắt lời: “Hãy nhớ, Niệm Cầm, đừng bao giờ tự hạ
thấp mình”. Sau đó Dư Vi Lan nhẹ nhàng ôm lấy Tô Niệm Cầm. Tuy động tác
của cô rất khẽ nhưng vẫn làm anh hơi bất ngờ, không biết nên đặt tay vào đâu.
“Niệm Cầm, đây vốn là cái ôm mẹ kế muốn dành cho cậu, nhưng đã trễ mười năm”. Dư Vi Lan nhắm mắt mỉm cười, nụ cười rất thẳng thắn.
Tô Niệm Cầm hơi sững lại một chút rồi mới vòng tay lên ôm Dư Vi Lan.
“Tôi không gọi cô là mẹ đâu”. Tô Niệm Cầm ngượng nghịu nói.
“Tôi cũng không muốn trở nên già thế đâu”.
Tô Niệm Cầm quay lưng lại cửa sổ, ánh nắng ban mai len vào từ rèm cửa sổ
phía sau, máy làm ẩm phun lên từng làn hơi nước, phát ra những tiếng
động nhịp nhàng.
Dư Vi Lan trong lòng anh tuy tiều tụy nhưng vẻ mặt đầy yên ổn.
Tang Vô Yên đứng ở cửa vô cùng bất ngờ, nhìn hai người đang ôm nhau trong
phòng. Cô đã từng nhìn thấy người phụ nữ này, là cô gái tay nắm tay Dư
Tiểu Lộ trong bức ảnh bị Tô Niệm Cầm xé nát.
Tang Vô Yên ngẩng lên, gõ cửa.
Dư Vi Lan rời khỏi vòng tay Tô Niệm Cầm, nhìn qua vai anh, cô từng nhìn
thấy Tang Vô Yên từ xa nên liền hỏi: “Cô Tang phải không?”.
Tô Niệm Cầm nghe thấy ba chữ này, người hơi run lên rồi chầm chậm quay lại.
“Tôi...”. Tang Vô Yên lúng túng đáp: “Tôi... nhận được điện thoại của Tiểu Lộ”.
Dư Vi Lan vỗ lưng Tô Niệm Cầm: “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài xem
thế nào”, rồi để họ ở lại riêng với nhau trong phòng bệnh.
“Không phải em nói em đã mệt mỏi với tôi lắm rồi, sao lại quay lại?”. Tô Niệm Cầm tự giễu nói.
“Tiểu Lộ nói anh không ăn không uống, không nghe lời ai cả, bảo em đến xem thế nào”.
“Woa? Vậy thì em giỏi thật đấy, sao em biết chắc chắn tôi sẽ nghe lời em?”.
“Em...”. Tang Vô Yên cắn môi, mãi không nghĩ ra lời nào để phản bác lại anh.
Lòng cô vô cùng rối loạn.
Đúng thế, cô đúng là quá đề cao mình rồi. Cho rằng mình có gì khác biệt đối
với Tô Niệm Cầm, là nàng công chúa duy nhất có thể chinh phục anh.
Cô chưa từng thấy Tô Niệm Cầm nói chuyện với mình dịu dàng như thế. Cô
cũng không còn tâm tư đâu mà nghiên cứu những lời họ thì thầm với nhau
là những lời ngọt ngào như thế nào.
Cô tưởng anhyêu cô, cô luôn
tưởng như vậy, nên cô mới nhẫn nhịn chịu đựng tính khí nóng nảy của anh
hết lần này đến lần khác. Cô còn tưởng chỉ có mình có thể cứu rỗi Tô
Niệm Cầm trong cơn đau khổ. Cô chỉ rời khỏi có mấy ngày đã có người thay thế cô an ủi anh.
Hai người mỗi người đứng ở một góc phòng, im lặng rất lâu.
“Xem xong chưa?”. Tô Niệm Cầm lạnh nhạt nói.
“Hả?”.
“Xem xong rồi thì có thể đi được rồi đấy”. Anh nói.
Tang Vô Yên bắt đầu sững người, rồi trong lòng bất giác tự giễu cợt mình,
đáng đời cô ngốc nghếch chạy đến đây một lòng muốn cứu rỗi một người đàn ông không coi mình ra gì, sau đó còn vào trong để tự chuốc nhục vào
thân.
“Cô cười cái gì?”. Tô Niệm Cầm tức giận hỏi.
“Không có gì”. Dứt lời liền quay người bỏ đi.
Khi xuống tầng một, ở cửa thang máy cô va vào một bác sĩ thực tập đang bê đ
Chiếc khay rơi xuống, một đống thuốc rơi đầy ra đất.
“Này... cô đi cái kiểu gì thế hả!”. Bác sĩ thực tập trẻ vừa nhặt đồ vừa trách
móc. Anh ta vừa ngẩng lên thì thấy mặt Tang Vô Yên đã giàn giụa nước
mắt.
“Cô đừng khóc, tôi có mắng cô đâu. Đều là lỗi của tôi, đi đường không nhìn thấy cô”.
Tang Vô Yên chầm chậm ngồi xuống, vùi đầu vào gối khóc òa lên.
5
Đúng lúc này điện thoại đổ chuông.
Trước khi nhìn vào số điện thoại gọi đến trên màn hình, trong lòng cô còn
chút hi vọng, ngầm trông đợi đó là Tô Niệm Cầm gọi đến.
Kết quả là mẹ cô gọi. Cô lau nước mắt, ra ngồi ở dã ghế ngoài cửa phòng khám, hít sâu một lúc lâu mới gọi lại cho mẹ.
“Vô Yên, đến chưa con?”. Mẹ cô quan tâm
“Vừa đến ạ”.
“Bố cậu ta vẫn ổn chứ?”.
“Mẹ đừng lo, cứ chăm sóc bố con là được rồi. Nhà người ta đông người lắm”. Tang Vô Yên thoải mái nói với mẹ vài câu rồi cúp máy.
“Lúc đó cậu không cho anh ta một cái bạt tai đúng là vận may của anh ta”. Trình Nhân than.
“Tớ chưa tát ai bao giờ, không xuống tay được”. Tang Vô Yên nói.
“Không sao, sau này luyện tập nhiều nhiều là thành thạo liền”.
“Cậu cút đi!”.
Buổi tối, cô một mình đi ăn đồ Tứ Xuyên, không ngờ lại gặp Nhiếp Hy ở cửa nhà hàng.
“Nhà hàng này nấu đúng vị nhất. Trước kia tôi rất hay ăn, hôm nay đi qua nhớ ra mới vào ăn mấy món, không ngờ lại gặp cô ở đây”. Nhiếp H>
“Tôi sống ở khu nhà đối diện”. Tang Vô Yên chỉ.
“Không phải cô về quê sao?”.
“Vâng. Có chút việc khác nên tôi lại quay lại”.
“Cô phát hiện ra chuyện của Tô Niệm Cầm và Dư Vi Lan rồi à?”. Hai người
ngồi chung bàn, thấy Tang Vô Yên sắc mặt rất kém chỉ cắm đầu ăn, Nhiếp
Hy bèn hỏi.
“Hả? Dư Vi Lan?”.
“Chị gái của Dư Tiểu Lộ”. Nhiếp Hy bổ sung.
Nghe đến đây, Tang Vô Yên mới nhớ ra Dư Tiểu Lộ từng nói, cô ấy và Tô Niệm
Cầm lớn lên bên nhau, còn có một quan hệ khác, cô ấy là em gái của mẹ kế của Tô Niệm Cầm.
Em gái của mẹ kế? Chị gái của Dư Tiểu Lộ?
“Mẹ kế của a
“Đúng vậy, gần như là tin đáng xấu hổ bậc nhất của cả thành phố A. Dư Vi Lan
là con gái của người hầu nhà họ Tô, gia cảnh rất tệ. Nhưng lại thân với
thiếu gia nhà họ Tô. Tuy chưa đến mức bàn chuyện cưới xin, nhưng hai
người rất thân mật, ai cũng nhìn ra Tô Niệm Cầm thích cô ấy. Đáng tiếc
là Dư Vi Lan sau này lại lấy Tô Hoài Sam”.
Tang Vô Yên kinh ngạc đến mức nói không nên lời.
“Sao cô biết?”.
“Tôi là bạn học của Dư Vi Lan, lúc đó cô ấy bỏ học gả vào nhà giàu đúng là tin tức chấn động toàn trường”.
Cô còn tưởng tình yêu của họ vững bền không thể lay chuyển, nhưng bây giờ xem ra đúng là cô tự mình đa tình rồi.
Tang Vô Yên mơ màng đi vào siêu thị mua đồ. Trong siêu thị đang phát bài Lương nhan yến của Từ Quan Quách.
Lá đào che lấp lả đào, sắc xuân vô hạn.
Con cháu nhà họ Vương ra bphà,
Có Đào Diệp mỉm cười, ân cần âu yếm.
Hai chuyện vui, tình lang chỉ hải một chiếc lá đào.
Bến phà không có nỗi buồn, chỉ có sự ngọt ngào.
Nghìn năm sau, có ngõ Ô Y có bến Đào Diệp, có lương gian yến.
Phong lưu.
Mây gió trên giấy, tình cảm trong thơ, có ý trong họa, nỗi niềm trong tim.
Chao liệng.
Năm nào củng tới, Có mái ngói trên mái nhà, có tổ chim dưới hiên, bùn mới trên đường cũ.
Cô đứng thẫn thờ trước giá để hàng, ng bài hát rồi bất giác nước mắt trào
ra, đến cuối cùng mới biết, hóa ra cô không phải là Đào Diệp của anh.
Tang Vô Yên vừa khóc vừa mua mấy lon bia, nhân viên thu ngân lén nhìn cô mấy lần bằng ánh mắt quái dị, cô cũng chẳng để ý.
Cô lên sân thượng uống từng ngụm, từng ngụm.
Di động trong túi xách rung lên, làm cho cả chiếc túi cũng rì rì rung lên
theo, cô tìm một lúc lâu mới rút ra được chiếc điện thoại, nhìn màn
hình, là Dư Tiểu Lộ gọi tới.
Tang Vô Yên nheo đôi mắt mơ màng vì say mỉm cười, cũng không nghe máy, để điện thoại lên chiếc ghế để bia.
Một lúc sau, điện thoại lại bắt đầu rung. Cô cầm lên thấy vẫn là Dư Tiểu Lộ gọi bèn để lại chỗ cũ, để mặc cho nó tiếp tục rung. Cuối cùng nó rung
tới cạnh ghế rồi rơi xuống đất, văng vào gầm ghế.
Cô cũng mặc kệ nó.
Cô mơ màng nhìn lên trời đêm, trong đầu cứ lặp đi lặp lại câu nói cuối cùng của Nhiếp Hy.
“Có ai từng nói với cô là tiếng cười của cô rất giống tiếng cười của Dạ Vi Lan chưa
Cuối cùng cô cũng hiểu sự kì lạ của Tô Niệm Cầm, hóa ra không đơn giản chỉ
vì anh lưu lạc bên ngoài như một đứa trẻ mồ côi bảy năm, hay vì mắt anh
không nhìn thấy hoặc mẹ anh mất sớm, mà còn vì Dư Vi Lan.
Tang Vô Yên uống say ngủ tới sáng, sau đó làm thế nào bò về nhà mở cửa ngủ trên sofa cô cũng quên rồi. Buổi sáng, đầu đau như búa bổ, cô mò dậy tìm
điện thoại, tìm một lúc mới phát hiện nó ở dưới gầm ghế trên sân thượng, trên màn hình có mấy chục cuộc gọi nhỡ, trong đó phần lớn là của mẹ cô.
Tang Vô Yên vội gọi lại, có một dự cảm không lành mà có nghĩ cô cũng không dám nghĩ đến.
“Vô Yên”. Người bắt máy lại là Ngụy Hạo.
“Sao anh lại ở đó?”.
“Anh và bố mẹ anh nhận được thông báo nên đến”.
“Thông báo gì? Mẹ em đâu, bố em đâu?”. Cô run rẩy hỏi.
Ngụy Hạo dừng lại một chút rồi chậm rãi nói: “Vô Yên, em nghe anh nói nà
“Bố em đâu?”. Cô cuống lên, bàn tay run lên bần bật.
“Bố em qua đời đêm qua rồi”.
Chỉ vài từ ngắn ngủi mà như một thanh kiếm lưỡi răng cưa sắc nhọn, chọc
thẳng vào tim Tang Vô Yên, sau đó chầm chậm rút ra, trên lưỡi kiếm có cả máu và thịt của cô.
Hồi học mấu giáo, mẹ có thời gian bị điều ra ngoại tỉnh làm việc, không có thời gian chăm sóc cô. Nhất là buổi sáng
không có ai chải đầu cho cô, mẹ liền định đưa cô đi cắt tóc ngắn. Không
ngờ bố không đồng ý, bố nói con gái phải để tóc dài mới đáng yêu. Thế là bố học bện tóc cho con gái, tay bố vụng lắm, học mất mấy ngày.
Còn có một lần, nhà trường tổ chức cho học sinh đi xem bộ phim Mẹ hãy yêu
con lần nữa, xem xong về nhà Tang Vô Yên rất thích hát bài hát đó, nhưng cô luôn hát sai nhạc, bị các bạn cười chê. Bố biết chuyện về tìm bản
nhạc rồi dạy cô hát hết lần này đến lần khác. Kết quả mẹ về nhà thấy thế cứ lắc đầu: “Hai bố con đúng là kẻ tám lạng người nửa cân, được rồi,
đừng hát nữa. Người ngoài ngồi nghe cũng thấy mệt”. Khả năng âm nhạc của cô hoàn toàn di truyền từ bố. Sau này bài hát này được mẹ cô sửa thành
“Trên đời chỉ có bố là tốt”.
Một người bố như vậy, sao lại nỡ rời xa cô sớm như thế.
“Anh nói bậy!”. Cô gào vào điện thoại: “Hạo Tử, anh nói bậy!”.
Cô ném điện thoại, cầm túi lao xuống cầu thang, nước mắt làm mờ tầm nhìn
của cô, cô gần như không nhìn rõ đường, thấy taxi liền giơ tay vẫy.
Giờ này đang là giờ cao điểm, gần như không có xe trống. Cô càng cuống càng không bắt được xe, càng không bắt được xe càng cuống. Sau đó suốt mười
mấy hai mươi phút, cô dần bình tĩnh lại, mới nhớ ra đi qua con đường
kia, ở ngã tư đối diện có một tuyến xe bus ra sân bay.
Thế là cô lau nước mắt quay lại thì nhìn thấy Dư Tiểu Lộ quành ra từ tòa nhà cô ở, sau lưng là Tô Niệm Cầm đang chống gậy.
Theo bản năng cô định cúi đầu, đi vòng qua họ. Không ngờ Dư Tiểu Lộ đã nhìn thấy cô, còn nhắc Tô Niệm Cầm.
“Đó không phải là Vô Yên sao?”.
Tang Vô Yên nhìn Tô Niệm Cầm chậm rãi lại gần, giây phút đó trái tim cô bắt đầu quặn đau.
“Thật trùng hợp, Tô Niệm Cầm”. Cô nói.
“Không phải trùng hợp, anh đến để tìm
“Tìm tôi?”. Tang Vô Yên cười nhạt: “Vậy còn Dư Vi Lan thì sao?”.
Sắc mặt anh lập tức trở nên trắng bệch.
“Tô Niệm Cầm, tôi có thể hỏi anh một câu không?”.
Anh không đáp, cô bèn tiếp tục nói.
“Trên đời này Dư Vi Lan quan trọng hơn hay tôi quan trọng hơn?”. Cô lắc đầu,
lại nói: “Hay tôi phải hỏi thế này: Nếu tôi và Dư Vi Lan cùng rơi xuống
sông, chỉ có thể cứu một người, anh cứu ai?”.
Trước kia, Hứa Tây
vứt câu hỏi này cho Ngụy Hạo chọn, lúc đó cô chỉ cảm thấy buồn cười.
Không ngờ bây giờ cô cũng trở thành loại con gái buồn cười đó.
“Em cảm thấy hỏi câu hỏi ngu ngốc như vậy có ý nghĩa gì không?”. Anh quay mặt đi.
“Có ý nghĩa gì không à? Hình như đúng là chẳng có ý nghĩa gì thật”. Cô vừa
khóc vừa cười thê lương: “Mẹ tôi nói đúng, một người cho dù có làm
chuyện ngu xuẩn gì cũng không thể tìm được thuốc hối hận
Nếu
không phải cô quay về tìm anh, có lẽ bố đã không xảy ra chuyện, nếu
không phải cô uống say vì anh, cô chí ít sẽ nói được một lời cuối cùng
với bố.
Chắc chắn ông trời đang trừng phạt cô, cô không phải là một đứa con gái tốt.
Vì một người đàn ông không yêu cô không trân trọng cô, cô đã dễ dàng từ bỏ tình yêu của bố mình như thế.
Tang Vô Yên nhìn mặt anh, đột nhiên cảm thấy xa lạ, cuối cùng lạnh lùng nói: “Niệm Cầm, bây giờ tôi rất ghét anh, thật đấy. Hơn nữa cả đời này tôi
không muốn nhìn thấy mặt anh nữa”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT