Cô chợt nghĩ đến một triết lí tình yêu đã cũ rích: Yêu nhau đơn giản, ở bên nhau quá khó.
Vừa xuống máy bay, cô liền lao thẳng đến bệnh viện. Bố cô vẫn đang ở trong phòng chăm sóc đặc biệt, phải cắm ống thở oxy.
Mẹ cô kể hôm đó lúc đang xem ti vi, bố cô bỗng kêu đau đầu, sau đó bắt đầu hôn mê. Lúc đưa đến bệnh viện, bác sĩ nói là xuất huyết não, nếu không
phải cấp cứu kịp thời thì không còn chút hi vọng nào nữa.
Ít nhất phải một tuần nữa mới coi là qua thời kì nguy hiểm, bây giờ nhìn thì có vẻ hồi phục rất tốt, đã tỉnh táo có thể nói chuyện rồi. Mẹ cô là người
rất tháo vát, một tay lo liệu hết mọi việc.
Bác sĩ nói: “May mà đưa đến kịp thời. Nếu muộn thêm mấy phút nữa thì đã quá muộn rồi”.
“Có di chứng gì không ạ?”. Tang Vô Yên hỏi.
“Nếu là bán cầu não trái hoặc não phải xuất huyết đều có khả năng dẫn đến
liệt nửa người, nhưng bệnh nhân là thân não xuất huyết, lúc đó đã ngừng
thở, cũng là tình hình xuất huyết não nghiêm trọng nhất, nhưng cũng lại
là trường hợp may mắn nhất. Trước mắt xem ra không có vấn đề gì. Nhưng
nếu tái phát, thì sẽ không may mắn như vậy nữa đâu. Chúng tôi gặp trường hợp một số bệnh nhân lúc phát bệnh tuổi đã cao, bên cạnh lại không có
người trông nom, thường khi được đưa tới thì đã muộn rồi”.
Tang
Vô Yên về phòng bệnh, nhìn bố đang say ngủ, tóc mai bố đã có đốm bạc. Cô giống mẹ, thân hình giống hệt mẹ hồi trẻ, nhỏ nhắn đầy sức sống. Nhưng
tóc lại được di truyền từ bố, vừa đen vừa dày. Trước kia, bố đặt cô lên
vai đùa nghịch, cô nhìn thấy tóc bạc sẽ nhổ cho bố. Nhưng sau này lên
cấp ba, lên đại học, mỗi lần về nhà đều phát hiện bố càng ngày càng
nhiều tóc bạc, không phải nhổ một hai sợi là có thể giải quyết được.
Bố lúc nào cũng rất hiền từ, hoàn toàn khác với mẹ.
Trước kia bố là cán bộ nòng cốt của đơn vị, mấy lần cử bố ra nước ngoài học
nâng cao, bố đều từ chối, chỉ vì bố không nỡ xa cô con gái nhỏ và gia
đình này. Hồi nhỏ cô không hiểu chuyện, chỉ biết nắm gấu áo bố, vừa lau
nước mắt vừa nói: “Bố không được đi, không được đi, không được đi”.
“Yên Yên, không phải còn có mẹ ở nhà sao?”. Bố nó filepos-id="filepos1152355">
“Con không cần mẹ, con muốn bố cơ, con chỉ muốn bố thôi”. Tang Vô Yên nhỏ xíu khóc lóc nói.
“Được, được. Bố không đi”.
Sau này, lớn lên bắt đầu thi đại học cô mới hiểu, cơ hội đó hiếm có với một người như thế nào.
* * *
Đêm đã khuya, mẹ bắt cô về nhà: “Để mẹ trực đêm cho”.
“Mẹ, để con trực, mẹ về nhà nghỉ đi”.
“Đi về, trẻ con thì biết cái gì? Mau về nhà ngủ đi”.
“Mẹ... con không còn là trẻ con nữa rồi. Con có thể làm được việc này. Cái nhà này có một phần của con”.
Vốn tưởng mẹ nghe xong những lời này sẽ mắng cô nhưng mẹ chỉ nhìn cô rồi
khẽ hỏi: “Bố con hai tiếng phải lật người một lần, con có biết làm
không? Đêm truyền nước phải truyền đến hai, ba giờ, mỗi khi truyền sắp
xong phải gọi y tá, con chắc chắn mình sẽ không ngủ quên? Cái bô dưới
gầm giường con biết dùng không? Biết làm hay không không phải chỉ nói
miệng là được. Nhiệm vụ duy nhất của con là đến thăm bố con, ông ấy nhìn thấy con trong lòng thấy vui, có cái mà mong đợi là được rồi. Nếu người nằm đây là mẹ, con có về hay không cũng được, thích đi đâu cũng được.
Người ta nuôi trẻ phòng già, bố mẹ đều có lương hưu không cần con nuôi,
chỉ mong con sau này tự nuôi được mình là được”.
“Mẹ...”. Mắt Tang Vô Yên ngập nước.
“Mẹ không có thừa hơi nổi giận với con, cũng không muốn bố con nằm trong
kia nghe thấy. Tốt xấu gì cũng đều nói với con rồi, nói nhiều con lại
thấy bố mẹ cản trở cuộc sống của con. Hôm đó bố con nằm trong phòng bệnh nặng, lúc tỉnh lại câu đầu tiên là nhắc đến con, không yên tâm về con.
Ông ấy trách mẹ không nên nói không quan tâm đến con nữa. Vô Yên, ông ấy sắp chết rồi vẫn nghĩ đến con còn con thì sao?”. Mẹ thở dài.
Tang Vô Yên ngồi trên xe taxi về nhà, trong lòng đau đớn vô cùng. Cô nhìn
đồng hồ, đã quá nửa đêm. Tô Niệm Cầm vẫn không gọi điện tìm cô, có lẽ
vẫn đang giận cô.
Anh lớn hơn cô ba tuổi, nhưng lúc cáu giận còn giống trẻ con hơn cô.
Vì đêm đã khuya, trên đường vành đai ba có rất ít xe cộ, chiếc taxi phóng
rất nhanh. Cô nhìn phong cảnh vụt qua ngoài cửa xe, nhớ lại hồi còn mơ
mộng, đã từng tưởng tượng sau này người mình yêu cao lớn đẹp trai, phải
yêu cô, thương cô, chiều cô, bao dung tất cả với cô, không bao giờ nổi
giận với cô, chỉ cần cô muốn thì cho dù là mặt trăng cũng phải hái xuống cho cô, hoàn hảo đến như không phải là người phàm.
Những điều này đều là Hứa Tây ngập trong đống tiểu thuyết ngôn tình dạy cô.
Nhưng thực tế thì sao?
Ngày hôm sau, Tang Vô Yên đến bệnh viện rất sớm.
Nhân lúc mẹ không có mặt, bố cầm tay cô: “Vô Yên, hôm qua bố nghe thấy hai mẹ con nói chuyện rồi”.
Tang Vô Yên gật đầu vẻ mất tự nhiên, tiếp tục gọt táo.
“Mẹ con, bố còn không hiểu bà ấy sao? Mẹ con miệng nói cứng thế thôi, chứ
dễ mềm lòng lắm. Thực ra bà ấy đã nghĩ thông từ lâu rồi. Còn nói với bố
cuộc đời là của con, con gái lớn rồi cũng phải bay đi, không thể bắt ép
con đi theo con đường bà ấy c đúng được. Sau này, nếu con kết hôn, thỉnh thoảng đưa cả gia đình về thăm bố mẹ là được”.
“Con không chịu
đâu”. Tang Vô Yên nói: “Sao lại thỉnh thoảng về thăm bố mẹ, con muốn
ngày nào cũng bám lấy bố, làm cho bố phiền quá đuổi con đi”.
Bố bật cười vui vẻ.
Trong mấy ngày một bước không rời ở bên cạnh nhìn mẹ chăm sóc bố, Tang Vô Yên dần hiểu ra, hóa ra, con người đều phải già đi. Dù là bố mẹ hay ai khác đều sẽ dần dần già đi tự lúc nào không biết.
Nghĩ tới đây, cô chợt cảm thấy dường như trên vai mình có một gánh nặng.
Đặc biệt là đối với những đứa con một từ nhỏ lớn lên trong sự bao bọc của
ông bà bố mẹ, đến một ngày bỗng phát hiện hóa ra bố mẹ, người chống cho
mình cả bầu trời đều đã già rồi.
Cô bước ra vườn hoa bệnh viện, gọi vào máy của Tô Niệm Cầm, không có chuông.
Buổi tối cô lại gọi, vẫn không có chuông. Cô nghĩ đến việc liên lạc với Dư Tiểu Lộ, đang mở danh bạ, nghĩ thế nào cô lại thôi.
Khi đang cùng bố ăn tốiệnh viện, đột nhiên cô nhận được điện thoại gọi tới từ thành phố A.
Dư Tiểu Lộ gấp gáp nói: “Vô Yên, cô quay lại đi, bố của Niệm Cầm sắp không ổn rồi. Tôi sợ Niệm Cầm không chịu nổi”.
“Tiểu Lộ, cô đừng cuống, từ từ nói, có chuyện gì vậy?”.
“Một tháng trước bố Niệm Cầm phát hiện bị ung thư gan, vốn luôn điều trị
theo phương pháp bảo thủ, kết quả hôm qua tình hình đột ngột xấu đi.
Niệm Cầm, anh ấy... anh ấy...”. Người luôn bình tĩnh như Dư Tiểu Lộ cũng bắt đầu vừa nói vừa nức nở.
Tang Vô Yên đứng bật dậy khỏi ghế, làm đổ bát của mình, cơm canh trong bát đổ đầy người, đũa rơi xuống đất.
“Anh ấy thế nào?”.
“Anh ấy ngồi ngoài phòng bệnh, không ăn không uống cũng không nói chuyện, ai nói gì anh ấy cũng mặc kệ, bác sĩ đã tiêm cho anh ấy một mũi an thần,
nhưng sáng mai chúng tôi không biết nên ứng phó với anh ấy thế nào. Vì
vậy, Vô Yên, cô có thể về đây một chuyến được không, tôi xin cô đấy”.
Tang Vô Yên ngập ngừng.
Bố cô cười: “Con có việc thì cứ đi đi, bố khỏe lắm”.
“Nhưng, bố, con không muốn rời xa bố”.
“Bố bảo con đi thì con cứ đi đi. Dù gì con ở đây cũng chỉ vướng chân vướng tay”. Mẹ cô nói.
“Con... nhưng mà...”.
“Đừng nhưng mà nhưng mà nữa, muốn làm gì thì làm đi”. Mẹ cô tiếp tục nói:
“Trước kia con không phải là đứa lằng nhằng như thế này”.
Bố cô cười: “Mẹ con hơi hung dữ với con một tí, những lời tử tế cũng nói được thành thế này”.
Sáng nay cô mới cạo râu cho bố, cằm bô nhẵn nhụi trông rất có sức sống. Hồi
trước cứ về đến nhà là bố thích dùng râu cọ cọ má cô.
“Vô Yên”. Bố gọi cô lại: “Đi đường cẩn thận con nhé”.
Tang Vô Yên quay đầu lại nhìn bố, bố mỉm cười với cô, những nếp nhăn đều co
lại vì cười. Ai cũng không biết đó là ánh nhìn vĩnh biệt.
Sau này, Tang Vô Yên nghĩ, nếu lúc đó cô không rời đi vì Tô Niệm Cầm, kết cục có phải sẽ khác đi.
2
Được biết đã hết chuyến bay, Tang Vô Yên lại nhanh chóng lao đến bến xe
đường dài, lúc đó trời đã tối, vừa hay bắt được chuyến xe khách nhanh
nhất chạy đến thành phố A. Xe phải chạy mười một tiếng trên đường cao
tốc, sáng mai mới tới nơi.
Xe không phải là xe chính thức ở trong bến. Điều hòa trên xe bị hỏng, đi trên đường cao tốc lại không dám mở
cửa xe, còn có rất nhiều người hút thuốc, trong xe ngột ngạt lại còn mù
mịt khói thuốc.
Nhưng Tang Vô Yên hoàn toàn không quan tâm đến những chuyện đó, chỉ thầm cầu nguyện trong lòng, đừng đến quá muộn.
Tô Niệm Cầm ở cách xa nghìn dặm đang nằm trên giường bệnh.
Gương mặt vốn ít ra ngoài nắng càng thêm trắng bệch. Lông mày anh nhíu chặt,
hình như đang nằm mơ, ngón tay nắm chặt ga trải giường trắng. Hơi thở
lại rất đều, lên lên xuống xuống, thuốc khiến anh ngủ rất sâu.
Điều hòa trong phòng bệnh hơi lạnh, Dư Tiểu Lộ bước tới dém chăn cho anh. Cô nghĩ: Mong là sáng mai trước khi anh tỉnh, xuất hiện, nếu không, mọi
người cũng hết cách với anh. Hai ngày không ăn không uống không ngủ,
người khỏe mạnh cũng không chịu được, đúng là một hình thức tự sát mạn
tính mà.
Dư Tiểu Lộ khẽ khép cửa, trở lại phòng bệnh vô trùng ở tầng ba.
Qua tấm kính trong suốt của phòng chăm sóc đặc biệt cô nhìn thấy Dư Vi Lan
một bước không rời Tô Hoài Sam. Ở đây còn một người không muốn sống nữa, Dư Tiểu Lộ nghĩ.
Cô gõ vào cửa sổ.
Dư Vi Lan quay đầu lại, Dư Tiểu Lộ giơ cái hộp giữ nhiệt lên, ra hiệu với cô ấy.
Dư Vi Lan mới ra khỏi phòng bệnh.
“Cháo em nấu”. Dư Tiểu Lộ mở nắp, muốn cô ấy ăn một chút.
“Tiểu Lộ, chị không muốn anh ấy chết”.
“Ông ấy là ân nhân của nhà họ Dư chúng ta, không ai muốn ông ấy chết cả”.
“Chị đã từng nói với em, trước kia chị từng thích một chàng trai”.
“Em nhớ”.
“Chàng trai đó nhỏ hơn chị mấy tuổi, lúc đó cậu ấy vừa mất mẹ, vô cùng trơ
trọi, chị muốn giúp cậu ấy. Thế là thương tiếc biến thành thích”.
“Em chưa bao giờ nghe chị nhắc tới”.
“Sau này chị mới phát hiện chị chỉ coi cậu ấy là một cái bóng, còn người mà chị thực sự yêu là Tô Hoài Sam. Tiểu Lộ...”.
“Đợi anh rể tỉnh lại, chị nói với anh ấy, bây giờ chị phải nhắm mắt lại ngủ
một lúc”. Cô vừa nghe Dư Vi Lan kể lại vừa bắt cô ấy tựa vào vai mình
nghỉ ngơi.
“Tiểu Lộ, đừng hồ đồ như chị, yêu bao lâu mà đến ai là cái bóng, ai là chính chủ còn không biết rõ”.
“Tiểu Lộ, em nói xem, nếu chị giảm một nửa tuổi thọ, anh ấy có khỏe lại không”.
“Trước kia, khi bố nghèo đến nỗi không nuôi nổi chị em mình, chị luôn tưởng
rằng tiền là tốt nhất. Nhưng bây giờ có tiền rồi thì lại có rất nhiều
việc không được như ý. Em nói có phải không?”.
“Tiểu Lộ, bạn trai của em phải dẫn đến cho chị xem trước...”
Dư Tiểu Lộ để mặc cho chị mình tự nói một mình, cuối cùng cũng đợi được đến khi Dư Vi Lan ngủ.
3
Ngoài thị lực có vấn đề và tính tình cổ quái ra, dù là ngoại hình, khí chất
hay gia thế, Tô Niệm Cầm luôn là một người khiến người khác chú ý. Có
lúc ngay cả sự khiếm khuyết mà anh luôn để tâm cũng là mục tiêu chú ý
của người khác.
Anh không bao giờ đến trung tâm thương mại mua quần
áo, cũng có nghĩa là anh không bao giờ đi dạo phố. Quần áo từng mùa đều
do Dư Tiểu Lộ xử lí. Dư Tiểu Lộ cũng không có nhiều thời gian, chỉ bảo
người gửi đến theo số đo. Màu sắc thường là xám, trắng, xanh nhạt, mặc
chung với nhau dù anh không phân biệt được màu sắc, phối đồ lung tung
cũng không có vấn đề gì lớn. Người giúp việc theo giờ mỗi lần dọn vệ
sinh xong đều sẽ đem quần áo sạch phân loại theo thứ tự trắng, xám, xanh nhạt, sau đó màu sắc đậm dần từ phải sang trái. Trừ phi đã cũ rách, nếu không dù có bạc phếch, Tô Niệm Cầm cũng không bận tâm.
Tất cả đều theo kiểu dáng thoải mái tự nhiên.
Khi Tang Vô Yên và bọn Vương Lam đi dạo phố, từng thử để ý nhãn hiệu quần
áo mà Tô Niệm Cầm mặc. Tính cô xuề xòa, bình thường không quan tâm lắm
đến các tạp chí thời trang, đến khi nhìn tận mắt mới biết giá của chúng
cao đến mức nào. Mà quần áo của Tô Niệm Cầm đều là của hãng đó.
Cô bắt đầu hối hận về những động tác mình thường làm như chùi nước mũi và
nước mắt lên áo anh. Lần trước còn dùng chiếc khăn tay kẻ ô màu nâu của
anh lau bàn, Tang Vô Yên cầu khấn đó chỉ là món đồ bình dân giá hai tệ.
Tô Niệm Cầm hình như hoàn toàn không hay biết gì về đống quần áo đắt giá trên người mình.
Cô hỏi Dư Tiểu Lộ.
Dư Tiểu Lộ nói: “Nhìn anh ấy mặc những thứ quần áo đó trông còn hấp dấn
hơn người m trên tạp chí không phải là một việc rất phấn khích sao? Hơn
nữa...”. Dư Tiểu Lộ cười: “Hơn nữa anh ấy kiếm được tiền, mà chẳng có sở thích nào, không giúp anh ấy sống xa hoa một tí thì cuộc đời còn niềm
vui gì nữa”.
Tang Vô Yên nghĩ, chả trách bọn Diệp Lệ nói anh có khí chất qúy tộc, hóa ra là hàng xa xỉ tạo ra điều đó.
Bây giờ nghĩ lại cô vẫn thấy thú vị.
Cô đổi tư thế, cảm thấy chân tê tê, bèn cúi xuống xắn ống quần bò lên xem, hình như hơi sưng. Duy trì một tư thế trong một không gian nhỏ hẹp một
thời gian dài quả thực không phải là một việc dễ dàng.
Phía sau
có một đứa trẻ mãi mới chịu nín khóc, bên tai lại vang lên tiếng ngáy
của đàn ông. Mùi trong xe kinh khủng đến nỗi cô không thể chịu được,
quần áo thì nhớp nháp dính vào người, bị mồ hôi làm ướt đẫm rồi lại khô, rồi lại ướt. Cô thử mở cửa sổ ra một chút nhưng hơi quá tay, mở ra quá
to. Không khí xộc vào trong làm cô gần như không thở nổi, người ngồi ghế sau cũng bị thổi bay đồ, lập tức lên tiếng phàn nàn. Tang Vô Yên vội
vàng kéo cửa sổ lại, chỉ để chừa một khe nhỏ xíu.
Cô như người
sắp bị chết khát tìm được suối nước ngọt, vội vàng đưa mũi vào cái khe
nhỏ xíu đó hít lấy hít để, hưởng thụ một chút gió mát. Cô không kịp mang theo đồ đạc gì ngoài tiền. Tang Vô Yên muốn xem giờ liền sờ đồng hồ. Đó là loại đồng hồ chuyên dành cho người mù, có thể mở nắp ra sờ kim đồng
hồ, cô tìm rất lâu mới mua được một chiếc rất giống chiếc trên tay Tô
Niệm Cầm. Cô tháo chiếc của anh xuống, đeo lên tay mình, tặng chiếc đồng hồ mới cho
“Bây giờ đồng hồ bảo bối của anh thuộc về em rồi”. Tang
Vô Yên tươi cười đeo lên tay mình, mặt đồng hồ sáng bóng nhưng dây đeo
đã có vết xước. “Đổi cũ lấy mới, anh hời nhé”.
Tô Niệm Cầm lưu luyến vuốt ve chiếc đồng hồ cũ trên cổ tay Tang Vô Yên: “Đeo trên tay em chẳng nữ tính chút nào”.
“Bây giờ đang mốt con gái đeo đồng hồ nam, hơn nữa lại còn cá tính như vậy”.
Tô Niệm Cầm mỉm cười: “Chỉ cần em thích là được”.
Tang Vô Yên vừa nhớ lại vừa tựa đầu vào lưng ghế trước, đưa tay ra, mặt áp
sát vào mặt đồng hồ, như thể làm vậy có thể cảm nhận được hơi ấm của Tô
Niệm Cầm. Cô luôn là một người thiếu kiên cường như vậy đấy, nhưng vì
anh, cô bắt buộc phải kiên cường.
Nửa đêm, đột nhiên một phòng bệnh đặc biệt khác vang lên tiếng chuông báo động.
Nhân viên bệnh viện vội vàng đẩy máy móc và thuốc men qua đó, Dư Vi Lan bừng tỉnh.
“Không phải anh rể”. Dư Tiểu Lộ nói, khẽ
Dư Vi Lan đứng dậy đến bên cửa sổ nhìn người đàn ông đang yên lặng nằm
trên giường, tóc lổm đốm bạc, hơi thở yếu ót trở thành những làn hơi
trắng trong ống thở oxy, các loại máy móc phát ra tiếng rì rì của chúng.
“Bây giờ mấy giờ rồi?”. Dư Vi Lan xoa xoa má.
“Còn lâu trời mới sáng”. Dư Tiểu Lộ chợt nhớ tới món cháo bát bảo, hình như lạnh cũng ăn được. Cô mang tới mà chưa ai ăn cả.
Cô múc đầy một bát đưa cho Dư Vi Lan.
Dư Vi Lan đón lấy, nhìn chiếc hộp còn lại, hỏi: “Anh rể em có ăn được đâu, em nấu nhiều vậy làm gì?”.
“Có một phần của Niệm Cầm”.
Dư Vi Lan sững ra: “Đúng rồi, Niệm Cầm đâu?”.
“Chị hai, cảm ơn chị cuối cùng cũng nhớ ra trên đời này còn có một người tên Tô Niệm Cầm”. Dư Vi Lan nói: “Hai ngày nay, chị ở bên trong, anh ấy cứ
ngồi đây, khuyên cũng không chịu đi. Anh ấy không chịu vào trong, cũng
không chịu rời đi”.
“Chị bận tối tăm mặt mũi, đầu óc hỗn loạn, hoàn
toàn không biết những việc này”. Tô Hoài Sam chỉ có một người con trai
là Tô Niệm Cầm, còn anh chưa bao giờ tự coi mình là người kế nghiệp của
nhà họ Tô. Gánh nặng của cả nhà họ Tô đều rơi xuống vai Dư Vi Lan. “Cậu
ấy ổn chứ?”.
“Không ổn”. Dư Tiểu Lộ đáp: “Hôm đó chuyện anh ấy và cô Tang cãi nhau đã khiến anh ấy chịu đả kích rồi, chuyện của anh rể
làm anh ấy suy sụp”.
“Cậu ấy luôn là người như thế, bề ngoài lạnh lùng nhưng mềm lòng. Thực ra cậu ấy rất yêu Hoài Sam”.
“Giống như hồi nhỏ em thường dỗi chị, nhưng vẫn rất yêu chị á?”.
Dư Vi Lan gõ đầu em gái một cái: “Đừng bẻm mép nữa. Niệm Cầm ở đâu, chị đi thăm cậu ấy”.
Nhìn gương mặt ngủ say của Tô Niệm Cầm, mũi Dư Vi Lan cay cay.
Tô Niệm Cầm gầy đi rất nhiều, râu cũng mọc đầy cằm, những đường nét trên
gương mặt càng thêm sắc cạnh, người trông càng tiều tụy.
Có lẽ vì anh không ăn gì, bác sĩ sợ anh không đủ sức chống đỡ nên mới cho truyền nước.
Dư Vi Lan ngồi bên giường, vuốt ve gương mặt anh, thì thầm: “Niệm Cầm, nhớ lần đầu nhìn thấy cậu là ở tang lễ của mẹ cậu, còn bố tôi vẫn là lái xe của Hoài Sam, lúc đó cậu rất nhỏ, còn không cao bằng Tiểu Lộ, cũng gầy
như thế này. Cậu ngã ra đất, tôi định đỡ cậu, cậu cũng không chịu...”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT