Thời gian trước đó sau khi Trương Tử Toàn uyển chuyển từ chối Trần
Hải Dương, Trần Hải Dương đã miễn cưỡng đồng ý chỉ làm bạn, nhưng ý niệm trong đầu lại chưa tắt, mà sau đợt ồn ào huyên náo về xu hướng giới
tính của Trương Tử Toàn, hắn đã bị đả kích, mấy lần muốn tìm Trương Tử
Toàn để hỏi cho rõ ràng, nhưng khổ nỗi mỗi ngày Trương Tử Toàn lại trưng bộ mặt băng sương đi ra đi vào lớp học, không để ý tới bất luận kẻ nào, hắn muốn tìm cũng không tìm được cơ hội, ánh mắt cứ dõi theo Trương Tử
Toàn ngày ngày, đến mức khó chịu vô cùng.
Hắn cũng không biết khi mình chú ý Trương Tử Toàn thì Ninh Sương đã
thu hết vẻ mặt của hắn vào mắt. Hôm nay, hiếm có dịp lúc tan học Trương
Tử Toàn lại cùng Tần Hàm Lạc nói nói cười cười, cho thấy tâm tình khá
tốt, cho nên vừa tan học, nhìn thấy hai người đi ra ngoài, hắn liền vội
vàng đuổi theo, muốn mở lời mời Trương Tử Toàn ăn cơm, sau đó hai người
sẽ từ từ nói chuyện, ai biết Ninh Sương lại thốt ra những lời khiến ai
nấy hai mặt nhìn nhau thế này.
Trần Hải Dương cũng xấu hổ, lại tức giận, quay đầu trừng mắt với Ninh Sương: “Cậu nói bậy bạ gì thế?!”
Trương Tử Toàn cười lạnh một tiếng, đang muốn nói thì Tần Hàm Lạc đã
quay lại, đi đến trước mặt Ninh Sương, sắc mặt dị thường bình tĩnh: “Cô
vừa nói gì? Hả? Tôi không nghe rõ, lặp lại lần nữa xem.”
Ngữ khí cực kì bình thản, như một câu hỏi bình thường, Ninh Sương
ngẩn ra, ánh mắt tràn ngập khiêu khích cùng khinh thường: “Tôi nói, bạn
tốt của cô là đồ đồng tính, là theo trào lưu thôi! Sao hả? Cô ta làm
được mà người khác lại không được nói à? Vốn dĩ đồng tính luyến ái cũng
chẳng có gì, nhưng chính cô ta cũng nên tự kiểm điểm lại mình đi, đừng
đi gây họa cho các bạn nam của chúng ta…”
Cô ả còn chưa nói xong, Tần Hàm Lạc đã vung tay lên, trái phải cho ngay hai cái tát.
Ninh Sương không kịp đề phòng, kết quả bị trúng hai cái tát, trên mặt đau đớn bỏng rát, đến lúc phản ứng lại được, liền lập tức hét chói tai: “Cô đánh tôi? Cô dĩ nhiên lại dám đánh tôi?!” Nhào tới muốn đánh trả,
nhưng vóc dáng Tần Hàm Lạc vốn cao hơn, liền tóm chặt tay ả. Ninh Sương
nhấc chân muốn đá, Tần Hàm Lạc liền đẩy cô ta một cái, rồi lùi lại vài
bước tránh ra, còn phủi phủi quần áo trên người.
Thân thể Ninh Sương va vào bàn, bắt đầu gào khóc kêu: “Tần Hàm Lạc,
tôi với cô chưa xong đâu!” Đang muốn xông lên tiếp, đã có vài bạn nam nữ tiến lại kéo cô ả ra xa, còn có vài người đứng ở giữa hai bên. Cô ả vừa giãy dụa, vừa kêu to: “Mấy người đừng kéo tôi! Đừng kéo tôi! Mấy người
có ý gì hả? Tất cả đều giúp cô ta sao! Buông ra, buông ra!”
“Quên đi quên đi, đừng đánh nhau trong lớp, có chuyện gì thì từ từ
nói.” Mọi người vội vã khuyên, ai cũng tức giận thái độ của Ninh Sương,
mà Ninh Sương lại vẫn giãy dụa không thôi.
“Đừng có nổi điên nữa! Muốn kinh động tới giáo sư chắc?!” Trần Hải Dương giữ lấy ả, mặt hoảng loạn.
“Chậc chậc, mày nhìn xem bộ dạng này chẳng khác gì một mụ đàn bà
chanh chua, còn đâu mặt mũi ĐH A nữa.” Trương Tử Toàn đứng bên Tần Hàm
Lạc, nhíu mày nói: “Hàm Lạc, chúng ta đi thôi.”
Tần Hàm Lạc nhìn Ninh Sương giãy dụa kêu khóc, tóc tai hỗn độn, lạnh
lùng nói: “Cô đừng tưởng tôi không biết chuyện này đều do cô ở sau lưng
giở trò quỷ. Tôi nói cho cô biết, nếu lần sau dám nhắc tới chuyện này
trước mặt tôi một lần nữa thì cứ gặp một lần tôi đánh một lần, tôi đã
nói thì nhất định làm được!”
Nói xong liền kéo Trương Tử Toàn lướt qua mọi người, đi ra ngoài.
Ninh Sương muốn đuổi theo lại bị Trần Hải Dương túm chặt lại, ả không
khỏi lên tiếng khóc lớn: “Trần Hải Dương, đừng kéo nữa! Mau bỏ ra!”
***
Lúc tối, Trương Tử Toàn nhớ tới việc này vẫn nhịn không được muốn
cười: “Nhìn thấy Ninh Sương như vậy, tao thấy hả hê cực. Kỳ thật lúc
Triệu ngu ngốc hỏi ra rõ ràng là do ả phát tán tin đó, tao đã muốn đánh
cô ả.”
Tần Hàm Lạc vừa bưng đồ ăn đặt lên bàn vừa nói: “Tao nhìn ngứa mắt
nhất loại con gái đấy, suốt ngày sinh sự không đâu, chuyên chõ mũi vào
chuyện người khác, chính mình không theo đuổi được con trai thì lại đi
oán trách người khác.”
Cô và Trương Tử Toàn ở nhà đã phân rõ nhiệm vụ, Trương Tử Toàn phụ
trách làm đồ ăn, còn cô phụ trách bưng các món, dọn bàn và rửa chén bát.
“Tao cũng không ngờ mày sẽ ra tay, hôm nay mày quả thực khiến tao
nhìn với cặp mắt khác xưa những hai lần. Bất quá, Ninh Sương sẽ không bỏ qua việc này đâu, bị thầy chủ nhiệm biết cũng không tốt lắm, chúng ta
vẫn nên gọi điện cho Triệu ngu ngốc, bảo hắn tìm mối quan hệ giúp giải
quyết hậu quả đi.”
“Ừ, tao cũng nghĩ vậy, cứ để mày gọi cho hắn là được rồi.”
“Đúng rồi, sao không gọi Giản công chúa qua đây ăn cơm?” Trương Tử Toàn liếc nhìn nháy mắt: “Để có thể vừa vặn ngủ lại đây.”
Tần Hàm Lạc đang bưng bát ăn cơm, nghe xong lời này mặt hơi đỏ lên:
“Tao không để cô ấy tới, giờ mày là bạn cùng phòng tao mà, tao là để ý
tới cảm thụ của mày thôi.”
“Xì! Mày là sợ tao chế giễu thì có, mày yên tâm đi, tao và Giản công chúa cũng chẳng thân mấy, không ai lại đi cười mày đâu.”
“Ai nha, kỳ thật cũng không phải thế. Nếu cô ấy ở ký túc xá thì cứ ở
đó đi, cũng miễn khiến bạn học nói linh tinh. Hai người ở bên nhau cũng
không phải chỉ mới thời gian này, huống chi chuyện tối qua xảy ra cũng
quá đột ngột, mọi người cũng cần thời gian để bình tĩnh lại một chút.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT