Sáng sớm, tiếng đồng hồ báo thức vang lên chói tai khiến Tần Hàm Lạc cùng Giản Hân Bồi cơ hồ bừng tỉnh cùng lúc.
Mở to mắt, Tần Hàm Lạc ngẩn người vài giây, sức nặng truyền đến từ
trên cánh tay cùng cảm giác ấm áp trơn nhẵn mềm mịn khi hai thân thể
quấn lấy nhau làm cho cô lập tức hồi tưởng lại một phen điên cuồng tối
qua. Cô liếm liếm đôi môi khô ráo, sau đó nhìn về phía Giản Hân Bồi, lại thấy nàng nép vào lòng mình, hàng mi thật dài rủ xuống, tựa hồ không
dám nhìn cô, khuôn mặt trắng nõn cúi xuống mang theo một mạt hồng nhàn
nhạt, thoạt nhìn có loại thẹn thùng động lòng người, khiến cô không khỏi một trận động dung.
Sáng sớm vốn là lúc mà tình và dục của con người mạnh mẽ nhất, hơn
nữa trước mắt lại là cô gái mình yêu đã nhiều năm, tối qua còn mới nếm
thử trái cấm, Tần Hàm Lạc chỉ cảm thất nhiệt tình như lửa, khó kiềm chế
nổi, nhưng hôm nay còn phải đi học, mà Trương Tử Toàn cũng ngủ ở phòng
bên. Cô hít một hơi thật sâu, rút cánh tay ra, ngồi xuống nhẹ giọng nói: “Đứng lên đi, ăn sáng rồi còn đi học nữa.”
Giản Hân Bồi thấy cô nhíu mày, xoay xoay cánh tay cho đỡ mỏi, liền
đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve, thần sắc pha chút đau lòng: “Đau lắm à, mình
không biết sao lại nằm thế cả đêm nữa.”
Từ cánh tay truyền đến từng trận ngưa ngứa, Tần Hàm Lạc lắc đầu, ôn nhu nói: “Không sao cả.”
“Mình cũng yêu cậu.” Tần Hàm Lạc hôn lên môi nàng, sau đó lưu luyến
buông ra: “Mình ra ngoài đây, bằng không…bằng không cứ tiếp tục sẽ không lên lớp được mất.”
Giản Hân Bồi ngẩn ra, lại lập tức hiểu được ý cô, khuôn mặt lộ ra một nụ cười ngượng ngùng mà hạnh phúc.
Tần Hàm Lạc mặc quần áo, như thể kẻ trộm đẩy cửa phòng ra, trong
phòng khách không một bóng người, cô thở phào một hơi, đi ra ngoài nhìn
nhìn, phòng ăn, phòng bếp cùng phòng vệ sinh cũng không một bóng người.
Kỳ quái, chẳng lẽ Tử Toàn còn chưa rời giường? Cô nghi hoặc, liền mở cửa phòng Tử Toàn ra, đã thấy bên trong cũng trống rỗng, đệm chăn trên
giường đều thẳng thớm chỉnh tề.
Cái đứa chúa yêu giường này sao lại thức dậy sớm như vậy nhỉ? Hay là tối qua căn bản cô không trở về?
Tần Hàm Lạc lắc lắc đầu, nhanh chóng đánh răng rửa mặt, đau đó vào
bếp nấu bữa sáng, luộc trứng. Lúc này lòng cô tràn đầy hạnh phúc, nụ
cười khóe mắt đều chứa ý cười, làm bữa sáng cho người mình yêu quả thực
là chuyện vui vẻ nhất trên đời.
Giản Hân Bồi đánh răng rửa mặt xong, ngồi vào bàn, nhìn bát mì nóng
hổi cùng quả trứng chiên vàng óng trước mặt, lòng dạt dào ấm áp.
“Cái này…” Tần Hàm Lạc lại rót một ly sữa đặt trước mặt nàng: “Trong
nhà chỉ có mỳ và trứng thôi, mình nghĩ, căn tin có nhiều người quá, tùy
tiện làm vài món ở nhà để ăn cho xong bữa là được rồi, nhưng mà…nhưng mà cậu cũng biết đấy, tay nghề của mình chỉ có vậy.”
“Ăn ngon lắm. Đã lâu rồi chưa được nếm qua trứng cậu làm, dường như
còn ngon hơn trước kia nữa.” Giản Hần Bồi gắp trứng cắn một miếng, mỉm
cười ngọt ngào nói, giờ khắc này, cho dù món ăn quý hiếm ngon lành nhất
thế gian ở trong mắt nàng chỉ sợ cũng không hơn được món trứng rán đơn
giản trước mặt này.
Lòng vốn đang căng thẳng rốt cục cũng thả lỏng, Tần Hàm Lạc cũng cúi đầu bắt đầu ăn.
Hai người vốn là đôi bạn sớm chiều bên nhau, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, qua một đêm, quan hệ liền thay đổi đến nghiêng trời
lệch đất, hơn nữa tuổi còn trẻ, coi như đều tính là mới nếm thử mùi vị
tình yêu, tuy nói yêu nhau, cảm giác ngọt ngào hạnh phúc trong lòng
không thể dùng lời để hình dung một phần vạn, nhưng cảm giác ngượng
ngùng cũng tránh không được. Cho nên bữa sáng tình yêu này hai người lại ăn phi thường yên lặng, ngẫu nhiên ánh mắt giao nhau, nhưng cũng rất ăn ý rời đi, trong lòng tình ý triền miên.
Trên đường tới trường, hai người sóng vai im lặng đi, được nửa đường, Tần Hàm Lạc thật sự nhịn không được, đưa tay nắm lấy bàn tay mềm mại
của Giản Hân Bồi.
“Tối qua…tối qua thật sự mình quá hấp tấp, mình…mình cũng không biết
vì sao lại làm vậy nữa.” Tần Hàm Lạc có chút ảo não, một tay phiền muộn
vò vò tóc mình, tư tưởng cô vẫn luôn có vẻ rất bảo thủ, đối với cô mà
nói, từ khi yêu nhau đến khi phát sinh quan hệ tuyệt đối phải mà một quá trình nước chảy thành sông. Bình thường khi cô nói với Trương Tử Toàn
những lời này, Trương Tử Toàn toàn cười cô là người thời tiền sử, nhưng
mà người tiền sử này qua nhiều ngày thổ lộ lại trực tiếp rút ngắn khoảng cách.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT