Tần Hàm Lạc hoảng hốt, chút giận dỗi vừa nảy lên trong lòng nhanh
chóng hóa thành vô hình, còn lại chỉ là nỗi đau lòng cùng thương tiếc.
Cô cẩn thận dịch người lại gần: “Bồi Bồi, làm sao vậy?”
Giản Hân Bồi bổ nhào vào lòng cô, khóc nấc lên: “Hàm Lạc, xin lỗi,
mình biết như vậy không tốt, nhưng mình không kiềm chế được. Mình biết
cô bé là em gái cậu, nhưng mà…cũng không phải em ruột, lần trước cậu lại thân mật với cô bé như thế, giờ lại khen em ấy xinh đẹp, mình…”
Lời kế tiếp, tuy nàng không nói ra nhưng Tần Hàm Lạc cũng đã sáng tỏ ý tứ, cô vừa mừng vừa sợ, Bồi Bồi là đang ghen. Sau khi hai người đến với nhau, đây là lần đầu tiên Bồi Bồi ghen. Đây chẳng phải là minh chứng
tốt nhất khi yêu một người sao?
“À, mình ngốc quá.” Lòng Tần Hàm Lạc nhức nhối, lại hỗn loạn xen lẫn
cảm giác ngọt ngào không thể nói bằng lời. Cô nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc
Giản Hân Bồi, tự trách nói.
“Mình như vậy thức khiến người ta chán ghét phải không?”
“Không, mình thích cậu như vậy.” Tần Hàm Lạc hôn lên tóc nàng. Sau
một thời gian đơn phương lâu như vậy, lại sau chuyện xảy ra giữa Giản
Hân Bồi cùng Cố Minh Kiệt, đối mặt với đoạn tình cảm này cô vẫn luôn tự
ti, duy chỉ có thế này cô mới có thể cảm nhận rõ ràng được tình yêu của
Giản Hân Bồi, như vậy, quả thực có cảm giác chân thật hơn khi hôn hay ôm nàng.
“Vừa rồi cậu không để ý tới mình.” Giản Hân Bồi nhẹ nhàng nói.
“Mình không biết tại sao cậu lại đột nhiên không để ý tới mình, vừa rồi mình cũng khó chịu lắm.” Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ nói.
“Dù cậu là con gái, nhưng lại không hiểu tâm lý con gái chút nào.”
Giản Hân Bồi lẳng lặng tựa sát vào cô, thanh âm thập phần ủy khuất: “Kỳ
thật, mình chỉ là…chỉ là không có cảm giác an toàn. Rõ ràng lúc này cậu ở ngay bên cạnh, mình có thể cảm nhận được vòng tay cậu, hô hấp của cậu,
nhưng không biết vì cái gì mình lại không thể an tâm. Vừa rồi nếu cậu dỗ mình, nói vài câu dễ nghe thì mình sẽ ổn thôi, mình sẽ nói xin lỗi với
cậu.”
Tần Hàm Lạc chấn động, cảm giác an toàn? Bồi Bồi không có cảm giác an toàn, cô cũng làm sao có kia chứ? Tay cô theo bản năng siết chặt lấy
Giản Hân Bồi. Cô không có cảm giác an toàn tất nhiên là có ngàn vạn
nguyên nhân, mà Bồi Bồi lại vì lí do gì đây?
“Có phải cậu cảm thấy mình càng ngày càng hẹp hòi? Có phải cậu…hối
hận không?” Trong vòng tay ôm ấp, Giản Hân Bồi đã sớm ngừng khóc, bàn
tay trườn lên cổ Tần Hàm Lạc, ngữ khí bất lực như một đứa trẻ làm sai
việc gì.
“Không.” Trong bóng đêm, Tần Hàm Lạc tìm tới khuôn mặt nàng, hôn lên
hàng nước mắt chưa khô, sau đó là vành tai mềm mại. Giản Hân Bồi khẽ
run, sau đó nàng nghe được một thanh âm ôn nhu vang lên bên tai mình:
“Bồi Bồi, mình yêu cậu, mình vĩnh viễn không hối hận.”
Giản Hân Bồi phát ra một tiếng thở dài hạnh phúc, nghiêng đầu, hai
phiến môi rất nhanh như nam châm gắt gao dính chặt lấy nhau, không bao
giờ nguyện ý tách ra nữa.
***
“Ồ, lê dì Mễ mua hôm nay thực ngọt.” Tần Hàm Lạc mở cửa phòng Mễ Tiểu Nhàn, cầm một quả lê trong tay, giơ giơ về phía em, lại cắn tiếp một
miếng to, mắt híp lại, bộ dáng thập phần say mê.
“Một quả lê cũng có thể khiến chị lộ ra vẻ mặt thỏa mãn như vậy.” Mễ
Tiểu Nhàn buông quyển sách trên tay xuống, có chút đăm chiêu nhìn cô:
“Chị hôm nay so với chị cuối tuần trước quả thực như thể hai người vậy.”
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, miệng ngậm lê không thể lên tiếng, tay trái theo bản năng sờ sờ mặt mình: “Phải không?”
“Cuối tuần trước chị như chết dở sống dở, mà hôm nay thoạt nhìn lại
đắc ý dạt dào.” Ánh mắt Mễ Tiểu Nhàn nhìn cô từ trên xuống dưới. Tần Hàm Lạc mặc một chiếc quần đậm màu, áo len màu vàng nhạt, thần thái bay
bổng, ánh mắt trong vắt như nước hồ thu, như ẩn hiện ý cười nhàn nhạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT