Một ngày mùa hạ nắng chói chang, ánh mặt trời bên ngoài có cảm giác
hơi gay gắt, bên trong lại tràn đầy khí lạnh. Với kiểu thời tiết này, ai nấy đại khái đều thầm nghĩ chỉ muốn ở trong phòng.
Trong căn phòng rộng rãi tràn đầy ánh sáng, Tần Hàm Lạc miễn cưỡng
dựa vào lưng ghế, một đôi chân thật dài tùy ý gác lên bàn máy tính, bàn
tay phải không ngừng di động.
Cầm con chuột, chơi một trò chơi nhàm chán, li trà chanh trên chiếc
đĩa thủy tinh bên cạnh đang thấm ra những giọt nước lạnh như băng.
Tư thế này thật sự bất lịch sự, nếu bố cô Tần Trọng ở nhà mà thấy thì chỉ sợ sẽ bị răn dạy một trận, ông là giáo sư môn lịch sử ở trường
trung học, thực sự rất cổ hủ. Câu nói đầu tiên ông thường hay nói với
con gái mình là “Con gái nên có dáng vẻ của một cô gái, nói năng dịu
dàng nhỏ nhẹ, ngồi phải có tư thế, đứng phải có dáng có hình.”
Tần Hàm Lạc chơi game mà có chút không yên lòng, thỉnh thoảng lại
nhìn chiếc di động im lặng đặt một bên, như thể đang chờ điện thoại hay
tin nhắn gì đó, đôi khi lại cầm lên nhìn một chút, do dự một lát, sau đó lại đặt xuống.
Tình trạng này, dùng dằng suốt cả một buổi chiều, đột nhiên cô như có phần mệt mỏi, vươn tay, ưỡn lưng một cái thật lớn. Kì nghỉ hè dài đằng
đẵng này, thật sự có chút nhàm chán, đặc biệt là thời gian gần khai
giảng như bây giờ, cô buồn bã nghĩ, bưng li trà chanh bên cạnh lên, nhấp một ngụm, một làn hương thơm ngát dần tản ra trong miệng, trên mặt cô
liền hiện ra thêm vài phần thích thú.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT