Tần Hàm Lạc không dám nhìn Giản Hân Bồi, cô sợ phải nhìn thấy biểu
tình khiếp sợ cùng chán ghét trên mặt nàng, vì thế, cô quay đầu, chậm
rãi đi về nhà. Giờ khắc này, hai chân tựa hồ như bị rút cạn sức lực. Về
sau…về sau có lẽ thật sự sẽ như người xa lạ. Đủ loại ý niệm hiện lên
trong đầu, nước mắt cô từ lâu đã ướt đầm khuôn mặt.
Nếu…nếu giờ phút này cô có thể cố lấy một chút dũng khí mà quay đầu
liếc nhìn người con gái mình yêu sâu sắc kia, nhìn biểu tình như tan nát cõi lòng mà rơi lệ của nàng, như vậy có lẽ tất cả sẽ trở nên khác biệt. Nhưng mà, cô lúc này lại nhát gan như thế, lại vô lực đến vậy. Có phải
con người khi lần đầu tiên yêu thương một người đều mất tự tin như thế
hay không?
Tần Hàm Lạc trở về, mở cửa ra, sau đó đóng lại, ngay cả đèn cũng lười bật đã gắt gao dựa lưng vào cánh cửa, đè nén khóc. Trái tim cô như bị
một bàn tay vô hình bóp chặt, đau đến cơ hồ không thở nổi.
Tình cảm nhiều năm như vậy, nhiều hồi ức đẹp đẽ thế…tất cả đều đã kết thúc. Khí lực cả người cô như bị rút cạn trong nhát mắt, suy sụp vô lực tựa vào cửa, sau đó, thân thể chậm rãi trượt xuống, nước mắt cuồn cuộn
không dứt tuôn rơi.
Không biết qua bao lâu, trên cửa truyền đến hai tiếng đập cửa “rầm
rầm” thật mạnh, thanh âm như chấn động kia từ cánh cửa truyền vào cơ thể đang dựa sát vào khiến cô giật mình, vội vàng lau qua loa nước mắt trên mặt.
Là Tử Toàn đã trở lại sao? Nó có chìa khóa mà? Cô đang nghi hoặc, lại nghe hai tiếng đập thật mạnh, nghe chừng có người đang dùng nắm đấm đập cửa. Cô đành phải miễn cưỡng đứng lên, mở cửa ra, nương theo ngọn đèn
trên hành lang, cô rõ ràng nhìn thấy khuôn mặt điềm đạm đáng yêu kia
đang rơi nước mắt, nàng gắt gao cắn chặt phiến môi mỏng, trên mặt đan
xen nỗi thương tâm cùng phẫn nộ.
“Bồi Bồi, cậu…” Cô kinh ngạc sửng sốt thế nào không cần nói cũng biết.
“Cậu là đồ chết tiệt!” Lời của cô còn chưa nói xong, Giản Hân Bồi đã
nức nở nhào tới, một trận quyền đấm cước đá trút lên người cô. Nắm đấm
của nàng rơi trên vai Tần Hàm Lạc, trên ngực, trên cánh tay, thậm chí
trên mặt…Nàng đã sớm không khống chế được cảm xúc của mình.
Tần hàm Lạc vừa lui về phía sau, vừa vội vàng tìm một cơ hội giữa
những cú đánh bắt được tay nàng. Giản Hân Bồi vô lực gục lên người cô,
miệng cũng không ngừng khóc lóc kêu: “Cậu gạt người! Cậu gạt người!”
“Cậu nói…cậu nói thích mình, nhưng lại…lại hôn người khác, mình hận cậu!” Giản Hân Bồi khóc đến mức hít thở không thông.
“Cậu…cậu nói gì?” Tần Hàm Lạc không thể tin được nhìn nàng, một cảm
giác vui sướng như điên trào dâng trong lòng. Cô cơ hồ có cảm tưởng như
mình đang nằm mơ.
“Hàm Lạc, mình yêu cậu, mình khó chịu quá.” Nàng phát tiết một trận
xong, yếu đuối nằm gục lên vai tần Hàm Lạc, vẻ mặt bi thương.
Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng đẩy nàng ra, hai tay ôm lấy khuôn mặt nàng,
nhìn thật sâu vào đôi mắt của người con gái trước mặt, từng chữ từng chữ nói: “Bồi Bồi, cậu lặp lại lần nữa đi.”
“Mình nói, mình yêu cậu.” Giản Hân Bồi thì thầm.
“Lại một lần nữa đi!” Tần Hàm Lạc cắn chặt môi, cảm giác đau đớn
truyền đến, đây là sự thật. Khóe miệng cô chậm rãi tràn ra một nụ cười
vui sướng, lại lặp lại những lời này.
“Mình nói mình hận cậu! Cậu là đồ khốn! Cậu là đồ chết tiệt! Mấy hôm
trước vừa nói thích mình, hôm nay đã hôn người khác, cậu không biết xấu
hổ, vô liêm sỉ!” Giản Hân Bồi đẩy cô ra, lớn tiếng nói.
Là thật, đây là sự thật! Không phải nằm mơ cũng không phải ảo giác
không phải tưởng tượng! Hai mắt Tần Hàm Lạc tỏa ra ánh sáng khác thường, trái tim kích động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực. Cô không nói gì,
lại ôm Giản Hân Bồi vào phòng, môi nhanh chóng áp lên môi nàng.
Cánh cửa phòng khách đã sớm bị đóng vào thật mạnh.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT