Mễ Tiểu Nhàn ngồi trước bàn học, bút máy di chuyển “soàn soạt” trên
giấy. Bộ dáng khi em viết, thoạt nhìn phi thường chăm chú, Tần Hàm Lạc
tựa vào một bên, có chút ngơ ngẩn nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng mê
người kia. Trong phòng tràn ngập hương bạc hà lành lạnh đặc hữu của Mễ
Tiểu Nhàn, khiến lòng người ta một mảnh yên tĩnh ấm áp.
“Tôi thích thế này.” Tần Hàm Lạc nhịn không được thấp giọng nói.
“Cái gì?” Mễ Tiểu Nhàn dừng bút, đôi mắt đẹp trong suốt có chút kinh ngạc nhìn cô.
“Tôi thích thế này, em viết, tôi ở một bên nhìn. “Tần Hàm Lạc uể oải
tựa vào bàn, hai mắt khép hờ: “Thực im lặng, thật thoải mái, trong lòng
sẽ không suy nghĩ chuyện gì phiền não.”
“Chị lại có chuyện gì phiền não à?” Khóe môi Mễ Tiểu Nhàn vẽ lên một
nụ cười như có như không, tiếp tục làm bài, hai má trắng nõn trong nháy
mắt lại nhiễm một mạt hồng nhàn nhạt, xinh đẹp động lòng người.
“Vì sao có nhiều bài phải làm như vậy mà em còn về?” Tần Hàm Lạc
không muốn chạm đến chỗ đau xót trong lòng, liền khéo léo chuyển đề tài.
“Chắc là nhớ đồ ăn ở nhà chứ gì.” Tần Hàm Lạc tiếp tục nhắm mắt lại:
“Tiểu Nhàn, ba và dì Mễ đều cho rằng với thành tích của em ít nhất có
thể đỗ vào trường ĐH trong top mười cả nước, còn em nghĩ thế nào? ĐH Z?
ĐH B? Hay trường khác?”
“Uhm, đến lúc ấy nói sau, tạm thời em còn chưa nghĩ nhiều vậy, lúc
điền nguyện vọng lại cân nhắc tiếp.” Mễ Tiểu Nhàn tựa hồ không quá hứng
thú với đề tài này.
“Được rồi, bất quá tôi nghĩ, khi em lên đại học nhất định sẽ trở thành một đại mỹ nhân, sẽ có thiệt nhiều người theo đuổi.”
Đôi mi thanh tú của Mễ Tiểu Nhàn hơi nhướn, giả bộ giận dỗi nói: “Giờ thì rất xấu sao?”
“Hiện tại, hiện tại là tiểu mỹ nhân, còn chưa nảy nở mà.” Tần Hàm Lạc phì cười.
“Tần Hàm Lạc!” Mễ Tiểu Nhàn cắn môi, thoạt nhìn giống như thực sự hơi giận: “Có chị mới chưa nảy nở ý!”
“Được rồi được rồi.” Thấy trên mặt tiểu mỹ nhân đã phủ một tầng
sương, Tần Hàm Lạc biết tình thế có chút nghiêm trọng, liền vội vàng đi
qua lấy lòng: “Hiện tại cũng là đại mỹ nhân mà.”
“Hừ!” Mễ Tiểu Nhàn hừ một tiếng, không để ý tới cô, trái tim lại bởi
vì cô tới gần mà đập vội hẳn lên, rất mất tự nhiên. Tần Hàm Lạc bỗng
nhiên đứng dậy, bổ nhào lên giường: “Mệt quá, thực muốn ngủ một giấc.”
“Vậy ngủ một chút đi, ăn cơm em sẽ gọi.”
“Tiểu Nhàn, nếu…nếu lên đại học có nhiều người theo đuổi em, em nhất
định đừng chú trọng vẻ bề ngoài, phải tìm người thực lòng yêu mình, có
nhân phẩm có đạo đức.” Tần Hàm Lạc úp mặt lên gối, thanh âm nghe dị
thường nặng nề.
“Chị làm sao vậy?” Mễ Tiểu Nhàn như nghe ra sự khác thường trong
giọng cô, ngạc nhiên quay đầu nhìn, Tần Hàm Lạc đã nằm đó, không nhúc
nhích, cũng không lên tiếng.
***
Buổi trưa, buổi chiều, Giản Hân Bồi đều cố ý đi tới căn tin số 2,
nhưng không thấy bóng dáng Tần Hàm Lạc, mà ngược lại kinh ngạc nhìn
Trương Tử Toàn cùng Triệu Dĩnh sóng vai cùng đi.
Sau chuyện đêm đó, Triệu Dĩnh phi thường tự trách, cũng từng một lần
lo lắng Trương Tử Toàn sẽ không để ý tới mình nữa, ai biết chiều hôm sau Trương Tử Toàn lại tới tìm. Đầu tiên cô thanh minh đêm đó là hậu quả
của việc uống rượu, chính mình cũng có lỗi, bảo Triệu Dĩnh không cần để
chuyện đó trong lòng, cũng đừng để ý tới những lời đồn đãi lung tung,
mặt khác, thái độ của cô cho thấy cô nguyện ý tiếp tục làm bạn tốt của
Triệu Dĩnh.
Án lời cô nói thì càng không gặp nhau càng không nói chuyện thì càng
có vẻ trong lòng có quỷ, sẽ khiến cho người có tâm thừa cơ hội nước đục
thả câu, nên cứ hành động như bình thường, để những kẻ đó mất mặt.
Triệu Dĩnh quả thật bị đàn chị này làm cảm động một phen, cũng bị
thái độ phóng khoáng của cô thuyết phục, tâm tình ủ rũ nhất thời tốt lên nhiều lắm, cho nên thế mới để Giản Hân Bồi thấy một màn kia.
Giản Hân Bồi cũng không hỏi thăm Trương Tử Toàn Tần Hàm Lạc ở đâu.
Thích? Không thích? Thích là dạng nào? Nàng luôn tự hỏi mình vấn đề
này. Đúng vậy, nàng không thể không có Tần Hàm Lạc, ngày ngày nàng đều
khát vọng được gặp cô, có đôi khi còn coi trọng cô hơn cả chính bản thân mình. Nhưng mà, đây là thích sao? Là thích kiểu tình yêu sao?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT