“Không thể, không thể nào…Hàm Lạc, cậu đang nói giỡn đúng không? Cậu
đang nói đùa thôi, phải không?” Giản Hân Bồi khiếp sợ nhìn cô, lòng bỗng rối bời, nháy mắt như thể mất đi năng lực tự hỏi. Khi nghe người khác
nói về chuyện của Trương Tử Toàn, nàng thực kinh ngạc, còn hơi phản cảm, nhưng vừa rồi những lời Tần Hàm Lạc thổ lộ với nàng, nàng cũng không
sinh ra cảm xúc bài xích gì, nhưng trực giác lại nói, như vậy là không
đúng, các nàng không thể như vậy.
Tần Hàm Lạc ngừng cười, đứng thẳng người, xoay đi chỗ khác, nhắm mắt
lại, sau đó dùng thanh âm thật nhẹ nói: “Mình không nói giỡn, thực xin
lỗi. Về sau…mình không có cách nào để đối diện với cậu, mà chắc hẳn cậu
cũng không muốn, thế nên, cứ như vậy đi…”
Thanh âm của cô mang theo một loại tuyệt vọng nói không nên lời, lòng Giản Hân Bồi nhói đau, sau đó, nàng liền thấy Tần Hàm Lạc ưỡn thẳng
sống lưng, đi bước một tới cầu thang lớp học. Nàng há miệng thở dốc,
muốn gọi cô lại, lại vẫn như cũ không phát ra âm thanh nổi, trong đầu
nàng rất hỗn loạn, rất rối loạn…Nàng cần thời gian, một mình yên lặng
một chút, nàng muốn suy ngẫm lại thật kĩ những lời của Hàm Lạc.
***
Trên sân thượng của trường, một bóng đen co người ngồi kia, sau đó,
cô nghe thấy đằng sau truyền đến một tiếng động rất nhỏ, cùng một trận
tiếng bước chân quen thuộc.
Gió trên này rất lớn, rất lạnh. Đêm nay trời không trăng không sao, chân trời phía xa xa lại sáng rực ánh đèn.
Sau đi đưa một chai bia cho bạn mình, cô cũng ngồi xuống bên cạnh.
Trương Tử Toàn mở nắp, ngửa đầu uống một ngụm: “Sao lại tới đây?”
“Chạy khắp nơi tìm mày cũng không thấy, tao đoán là ở đây.” Thanh âm Tần Hàm Lạc trầm thấp mà uể oải.
Trương Tử Toàn không nhịn được nghiêng đầu nhìn cô: “Mày làm sao vậy?”
Tần Hàm Lạc cũng không quản sân thượng bẩn hay không, ngả người nằm
xuống, nhìn bầu trời đêm tối đen, nước mắt lại vô thanh vô thức chảy
xuống: “Không cần kế hoạch A kế hoạch B hay C gì cả, không cần, cái gì
cũng không cần…”
“Cái gì?! Mày đã nói với nàng sao?”
“Ừ.”
“Nàng nói thế nào?”
Tần Hàm Lạc hít sâu một hơi, thanh âm nghẹn ngào: “Cô ấy nói tao…tao
nói giỡn, như vậy…không bình thường.” Những lời này cô phải cố hết sức
mới có thể thốt ra.
Trương Tử Toàn lặng người, sau đó thở dài: “Như vậy cũng tốt, đau dài không bằng đau ngắn.” Sau đó cô cũng nằm xuống, nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, không sao cả…Tao hiểu cảm giác trong lòng mày, nhưng mặc kệ thế nào thì đau đớn rồi cũng sẽ qua, vết thương sẽ theo thời gian mà
khép lại thôi.”
“Mày thì sao? Thầy chủ nhiệm nói gì với mày?”
“Không có gì, chỉ bảo tao chú ý tới ảnh hưởng.” Trương Tử Toàn hai
tay gối sau đầu, nhẹ nhàng bâng quơ: “Ông ấy chỉ cảm thấy tin đồn đó lan truyền khắp nơi sẽ bất lợi cho tao, nhưng hắn cũng không truy cứu chân
tướng sự tình, cũng tỏ vẻ sẽ không can thiệp.”
Nghe nói thế, Tần Hàm Lạc hơi chút yên tâm. Thầy chủ nhiệm của các
nàng cũng không tính là lớn tuổi, tầm bốn mươi gì đó, là một giáo sư
phong độ có học vấn, cũng từng đi du học, đối với loại chuyện này tầm
nhìn có vẻ thoáng hơn. Hơn nữa dù sao thì giáo sư đại học có cách xử lí
sự tình khác với giáo viên trung học.
“Như vậy thì tốt rồi, mày cũng đừng không vui nữa.”
“Không phải tao không vui vì chuyện này, tao chỉ là không chịu nổi
ánh mắt những người đó nhìn tao, như thể tao là quái vật vậy.” Trương Tử Toàn cắn răng nói: “Đặc biệt, chuyện lần này lan truyền nhanh và xa như vậy, tuyệt đối là có người cố ý gây nên, tao nhất định phải bắt được kẻ đê tiện đó mới được! Triệu ngu ngốc quen nhiều người, tao đã nói hắn đi điều tra giúp tao rồi.”
“Hả? Văn Bác biết chuyện này à, hắn phản ứng thế nào?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT