Trong lớp, Tần Hàm Lạc hai tay nâng má, tinh thần hoảng hốt, Trương Tử Toàn thỉnh thoảng nhìn cô, đang chuẩn bị viết tờ giấy đưa qua, hỏi xem có phải thân thể cô có chỗ nào không thoải mái không thì giáo sư trẻ tuổi dạy môn “văn học hiện đại” đang giảng bài bỗng nhiên dừng lại.

“Tần Hàm Lạc, nhân vật đại biểu cho Tân Nguyệt Phái ngoài Từ Chí Ma ra còn có người nào nữa?”

Tần Hàm Lạc ngồi tại chỗ, không chút động tĩnh, Trương Tử Toàn liền vội vàng lấy khuỷu tay huých một cái, cô lập tức bừng tỉnh, thấy giáo sư đang nhìn mình, liền lập tức nhận ra chắc chắn hắn đang hỏi mình gì đó, vội vàng đứng lên, tay để thẳng hai bên hông.

Một trận trầm mặc, vị giáo sư nam đeo mắt kính kia nhìn cô, không có ý lặp lại câu hỏi. Trương Tử Toàn lòng thầm sốt ruột, mà cố tình lại ngồi ngay bên cạnh, dưới ánh mắt giáo sư có thể nhìn thấy cho nên không tiện nhắc. Trương Tử Toàn ngẫm nghĩ, nằm úp sấp lên bàn, sau đó dùng thanh âm thật nhỏ nói ba chữ “Văn Nhất Đa”.

Tần Hàm Lạc không nghe rõ, nhưng ánh mắt giáo sư nhìn cô chằm chằm, làm cô xấu hổ vô cùng. Cô đành ngẩng đầu lên căng da đầu nói ra điều mình đoán được: “Bạc Nhất Ba.”

Đáp án của cô lập tức khiến Trương Tử Toàn cười ngất, bằng tốc độ nhanh nhất cầm lấy một quyển sách che mặt.

Một tràng cười vang lên, hơn nữa thanh âm của Ninh Sương là chói tai nhất.

“Cái gì?!” Giáo sư kinh ngạc đến nỗi tròng mắt như sắp rớt cả ra, hắn dùng tay đẩy gọng kính: “Bạc Nhất Ba dĩ nhiên lại trở thành thi nhân của Tân Nguyệt phát? Chúng ta đang giảng về văn học hiện đại chứ không phải lịch sử.”

Lúc này cuối cùng Tần Hàm Lạc cũng hiểu được giáo sư đang hỏi gì, xấu hổ đến nỗi chỉ hận không thể tìm được cái hố nào để chui xuống. Mọi người ước chừng đều đoán được cô không nghe rõ câu hỏi, mà hai cái tên này có chút đồng âm, nên thành ra đọc nhầm tên người khác, ai nấy cười ngặt nghẽo, không khí trong phòng bỗng trở nên vui tươi.

“E hèm!” Giáo sư đằng hắng, nghiêm túc nói: “Tần Hàm Lạc, lần sau đi học chú ý vào.”

“Này! Lỗ tai mày có vấn đề à, Văn Nhất Đa lại nghe thành Bạc Nhất Ba.” Từ lớp học đi ra, Trương Tử Toàn nhịn không được cằn nhằn: “Mày có nghe tiếng cười còn khó chịu hơn gà mái đẻ trứng của Ninh Sương không? Tao quả thực chỉ hận không thể xé quyển sách của mình ra, sau đó vo tròn lại nhét vào cái mồm rộng kia để cô ta câm miệng. Nhưng mà sau, nhìn trang giấy trắng tinh bóng loáng, tao thật không đành lòng làm bẩn chúng nó, cho nên vẫn nhịn xuống.”

“Ah, quả đúng là dọa người mà.” Tần Hàm Lạc nhịn không được lấy tay che mặt.

“Mày nói xem cả buổi hôm nay nghĩ gì vậy, ngồi đó mà tâm thần không yên.” Trương Tử Toàn tạm thời bỏ qua một bên lòng phẫn nộ với Ninh Sương, trên mặt lại lộ ra nụ cười tươi.

“Tao…” Tần Hàm Lạc cắn môi, do dự một chút nói: “Tao nói với mày, mày…mày đừng có cười tao.”

“Chuyện gì mà trịnh trọng thế, nói đi nói đi.” Trương Tử Toàn lập tức hứng thú, khoác tay lên vai cô.

Tần Hàm Lạc hơi đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: “Tao…tao định nói với Bồi Bồi tao thích cô ấy.”

“Oa!” Trương Tử Toàn hú lên quái di, đôi mắt trợn tròn: “Tao không nghe lầm đấy chứ?”

“Không có, tao đang nói nghiêm túc mà!”

“Hôm nay mày ăn gan hùm mật gấu à? Bỗng nhiên lại trở nên có dũng khí như vậy?” Trương Tử Toàn vẫn vẻ mặt không tin nổi.

“Tao thật sự không chịu nổi nữa, mỗi ngày đều cảm thấy sống không bằng chết, ở gần cũng khó chịu, cách xa cũng khó chịu, đơn giản là trái tim chết lặng luôn rồi, lên đoạn đầu đài thế nào cũng thống khoái hơn chịu lăng trì.”

“Mày đúng là thấy chết không sờn nha.” Trương Tử Toàn nhìn cô như thể vừa quen biết, cao thấp đánh giá cô cả nửa ngày, trên mặt bỗng nhiên rộ lên một nụ cười sáng lạn, vỗ vỗ vai cô: “Không sai, suy nghĩ mãi mười mấy năm cuối cùng cũng thông, chị mày sẽ ủng hộ tinh thần cho mày vô hạn! Thế nào? Muốn tao giúp mày đưa ra chủ ý gì? Kế hoạch A, kế hoạch B, kế hoạch C, chờ ngày mai tao nghĩ ra rồi sau đó mày từ từ chọn, được không?”

“Ha ha, tốt.” Tần Hàm Lạc thấy nụ cười của cô, cảm xúc khẩn trương trong lòng hơi chút dịu đi.

“Đừng sợ, cả đời một người chắc chắn sẽ bị từ chối một hai lần, chẳng quản người đó có ưu tú hay không.” Trương Tử Toàn như thể biết cô nghĩ gì, khoác vai cô, tiếp tục đi: “Nếu thành công, vậy đương nhiên tốt nhất. Nếu thất bại, vậy còn có tỷ tỷ đây ở bên cạnh mày mà, chị đây sẽ giúp mày chữa lành vết thương, con người luôn phải trải qua vấp ngã mới có thể trưởng thành được. Cho nên, mặc kệ là nói theo phương diện nào thì đây đều là chuyện tốt cả.”

Tần Hàm Lạc nghiêng đầu nhìn cô, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười ôn nhu, có một người bạn như vậy bên cạnh, còn cần gì nữa đây? Cô giang tay ôm lấy Trương Tử Toàn, lòng ấm áp, lại càng kiên định sẽ thẳng thắn với Giản Hân Bồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play