“Cậu nói…cậu nói cậu có thai?” Ngây người hồi lâu, Tần Hàm Lạc mới gian nan hỏi ra những lời này.
Giản Hân Bồi thấp giọng nói: “Mình không dám khẳng định, nhưng…nhưng
hình như là vậy.” Nàng không dám nhìn vẻ mặt Tần Hàm Lạc, nước mắt lại
thế nào cũng không dừng được.
“Cậu đã nói chuyện này cho Cố Minh Kiệt chưa?” Một lát sau, Tần Hàm Lạc lại hỏi.
“Sao mình có thể nói cho hắn, mình…mình không bao giờ muốn nhìn thấy
hắn nữa! Cả hai đã chia tay rồi!” Vừa nghe đến cái tên này, Giản Hân Bồi lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên thập phần kích động.
Tần Hàm Lạc nhìn nàng, im lặng không lên tiếng, cũng không biết đang nghĩ gì.
“Hàm Lạc, giờ cậu…chán ghét mình lắm phải không?” Giản Hân Bồi nhìn cô, thanh âm tràn ngập thống khổ.
“Không có! Đừng nghĩ linh tinh!” Tần Hàm Lạc cau mày, phiền não nói.
Cô hít sâu vài cái, dùng sức lắc lắc đầu, khiến cho mình tỉnh táo lại.
Cắn chặt răng, tiến lên, nâng khuôn mặt Giản Hân Bồi lên, lau đi nước
mắt cho nàng, trịnh trọng nói: “Bây giờ cậu về nhà nghỉ ngơi cho mình,
ngày mai…mai mình đưa cậu tới bệnh viện kiểm tra! Không phải sợ, cũng
đừng cho bất kì ai biết việc này, hiểu không?”
“Sau này…cậu sẽ không để ý tới mình nữa phải không? Cậu đã nói…cậu
ghét loại con gái không biết tự trọng như thế.” Giản Hân Bồi không đáp
lời cô, lại bình tình nhìn cô, cố chấp chờ câu trả lời.
“Trong đầu cậu nghĩ cái gì thế?!” Tần Hàm Lạc bất đắc dĩ thở dài, nắm tay nàng: “Bên ngoài rất lạnh, về nhà ngủ trước đã, được không? Mình sẽ cùng cậu đối mặt với chuyện này. Sẽ không ghét bỏ cậu, cũng sẽ không
không quan tâm tới cậu, được chưa?”
“Thật sao?” Giản Hân Bồi hai mắt đẫm lệ mông lung nhìn cô.
“Thật.”
Giản Hân Bồi lại ôm chầm lấy Tần Hàm Lạc: “Hàm Lạc, đêm nay cậu có
thể ở bên mình không? Mình…lòng mình rất khổ sở, cũng sợ lắm. Cậu tới
nhà mình được không?”
Tần Hàm Lạc do dự không lên tiếng.
“Xin cậu…” Giản Hân Bồi gục trên vai cô, khe khẽ nức nở.
Bức rèm của một căn phòng trên tầng bốn bị kéo mạnh gây ra một tiếng
“xoẹt”. Mễ Tiểu Nhàn xoay người, tận lực không thèm nghĩ tới màn vừa
nhìn thấy nữa, nhưng lòng em dường như hơi thắt lại, đau nhói. Em nhìn
căn phòng toàn màu lam cùng trắng, một khắc trước còn sung sướng vì có
được, nhưng lúc này, em lại không thể nào cao hứng nổi.
Cô gái kia là ai, rốt cuộc nàng là ai?
***
Sáng sớm, Tần Trọng vừa ăn bữa sáng, vừa cau mày nói: “Hàm Lạc, tối
qua con lại nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà bác Giản ngủ hả? Trước kia còn
nhỏ, không hiểu chuyện thì thôi, giờ con và Bồi Bồi vẫn còn như vậy,
không sợ quấy rầy nhà bác Giản nghỉ ngơi à.”
“Tối qua con không gặp họ.” Tần Hàm Lạc có chút chột dạ nói. Cô uống
một ngụm sữa, hơi trầm ngâm một chút, lại nói tiếp: “Ba à, dì Mễ, có
chuyện con muốn bàn bạc với hai người. Một người bạn học của con và Bồi
Bồi hôm qua mới gọi tới, cực lực rủ bọn con tới Hải Nam chơi, con…con
muốn đi.”
“Cái gì? Sắp đến lễ mừng năm mới rồi, còn đi chơi cái gì?” Tần Trọng lập tức tỏ vẻ phản đối.
“Hải Nam? Không tệ, mùa đông đi du lịch tới đó rất thoải mái. Tiểu
Nhàn, con cũng có thể đi chơi cùng Hàm Lạc.” Mễ Tuyết Tuệ thật ra lại
cực kì tán thành.
Tần Hàm Lạc nghe được Mễ Tuyết Tuệ ủng hộ, vốn đang vui vẻ, vừa nghe
được bà bảo Tiểu Nhàn cùng đi, lòng lập tức khẩn trương, lại cứng họng
khó nói ra lời phản đối. Đúng lúc đang sốt ruột, lại nghe Mễ Tiểu Nhàn
lạnh lùng buông một câu: “Con không có hứng đi.” Khối đá trong lòng cô
mới rơi xuống.
“Con muốn đi bao lâu?” Tần Trọng thấy Mễ Tuyết Tuệ đồng ý, cũng không có ý kiến gì.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT