Vì sao lại gọi điện thoại? Giản Hân Bồi ôm chặt chăn, cơn đau quặn từ chỗ sâu trong bụng lan tràn từng đợt, nàng nhíu chặt mày, răng cắn sâu
môi dưới, đầu óc tựa hồ cũng trở nên trì độn.
“Đau lắm à?” Tần Hàm Lạc ý thức được thuốc tê dần mất tác dụng, thanh âm liền trở nên khẩn trương.
“Mình…mình cũng không biết vì sao lại gọi cho cậu, chỉ là…thời điểm
ấy ý nghĩ mờ mịt, bỗng nhiên nhớ đến cậu, nhưng cậu lại không nghe máy.” Giản Hân Bồi ủy khuất nhìn cô, ngón tay túm chặt chăn, bàn tay nắm quá
chặt đến nỗi trắng bệch.
Tần Hàm Lạc kéo ghế đến bên giường, đưa tay bao lấy những ngón tay
lạnh như băng của nàng, giống như trao cho nàng thêm chút ấm áp. Cô trầm mặc hồi lâu, lại hỏi: “Nếu…nếu không phải Cố Minh Kiệt ở ký túc xá nói
những lời đó, cậu có chia tay với hắn không?”
“Mình…không biết.” Giản Hân Bồi lắc đầu, nước mắt không tiếng động rơi xuống.
Thì ra là vậy, Bồi Bồi chung quy là thích Cố Minh Kiệt, cho nên mới
trao bản thân cho hắn, nhưng mà, Cố Minh Kiệt sau lại ăn nói lỗ mãng
khiến nàng thất vọng cùng xấu hổ, dưới cơn tức giận nên mới chia tay. Cô vốn nghĩ đêm đó có ẩn tình gì, giờ xem ra là do mình cả nghĩ mà thôi.
Tần Hàm Lạc vốn đang muốn hỏi xem một lúc sau tắt máy đã xảy ra
chuyện gì, nhưng nhìn sắc mặt thống khổ lại tái nhợt của Giản Hân Bồi,
cô thật sự không đành lòng hỏi tiếp. Huống chi người ta bạn trai bạn gái ở bên nhau, tắt máy vốn là chuyện bình thường, cô hỏi nhiều như vậy làm gì. Cô tức giận nghĩ, một đốm lửa hy vọng bởi vì vụ điện thoại kia mà
dấy lên liền vụt tắt.
“Được rồi, cậu nằm nghỉ đi.” Một lát sau, Tần Hàm Lạc nhẹ nhàng nói.
“Cậu đi đâu?”
“Mình chơi game thôi.”
“Cậu…đừng đi.” Trong ánh mắt Giản Hân Bồi mang theo vài phần cầu xin.
“Mình sẽ không đi.” Tần Hàm Lạc quay người, thống khổ, bực bội, ấm
ức, đau lòng, phẫn nộ đủ loại cảm xúc quay cuồng trong lòng, lại không
cách nào phát tiết. Cô bắt đầu không buồn nói một lời cắm cúi chơi game.
Giản Hân Bồi ngoan ngoãn nằm xuống, chỉ cần có Tần Hàm Lạc trong căn
phòng này, nàng liền cảm thấy an tâm thần kỳ. Nàng nhìn bóng dáng cô,
thân thể cùng tinh thần dần dần thả lỏng, cảm giác đau đớn cũng dần trở
nên mơ hồ.
Màn đêm lại bao phủ thành phố A.
Tần Hàm Lạc chơi game suốt cả buổi chiều, bả vai đã hơi đau nhức, cô
theo bản năng vươn vai, ánh mắt lại vẫn không chớp nhìn chằm chằm màn
hình. Đằng sau cô, là cô gái mà cô đã yêu suốt bao năm, vừa yêu lại vừa
đau lòng nàng, nhưng hiện tại cũng hận nàng. Cô hận nàng yêu cái tên con trai lỗ mãng vô đạo đức kia, hận nàng không thương tiếc chính bản thân
mình!
Cô cắn răng, thậm chí không muốn quay đầu liếc nhìn Giản Hân Bồi một
cái, nhưng trong lòng, lại vẫn lo lắng, khẩn trương, vừa chơi game lại
vừa chú ý đến từng động tác nhỏ của nàng, thậm chí có thể nghe được cả
tiếng hô hấp đều đặn rất nhỏ kia.
Hơn tám giờ, cũng nên đi ra ngoài mua đồ ăn về. Tần Hàm Lạc nhìn thời gian trên máy tính, nhẹ nhàng hít một hơi, thoát game. Cô lên Baidu tìm kiếm, nhanh chóng đánh xuống một hàng chữ, nhìn kỹ kết quả, sau đó đóng trang web. Nhẹ nhàng dời khỏi ghế, quay lại nhìn Giản Hân Bồi đang ngủ
say, thật cẩn thận mở cửa phòng đi ra ngoài.
Ban đêm ở thành phố A vẫn náo nhiệt ồn ào như trước. Tần Hàm Lạc đi
giữa đám người, tâm tình có chút muốn tự ngược đãi, tận tình cảm thụ cơn gió đêm rét thấu xương, khuôn mặt cô rất nhanh bị gió thổi đến chết
lặng, nhưng trong lòng lại dâng lên một cảm giác thống khoái.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT