Kì nghỉ đông, trường ĐH A trở nên vắng vẻ. Nơi sân ga, Tần Hàm Lạc đi tiễn Trương Tử Toàn cùng Triệu Dĩnh và một vài bạn học chơi khá thân.
Các nàng ôm nhau, cười nói đến lúc khai giảng sẽ gặp nhau thế nào, rồi
lúc nghỉ đông sẽ liên lạc ra sao.
“Thật ra, tao hơi lo cho mày.” Trương Tử Toàn nghiêng đầu, nghiêm trang nhìn Tần Hàm Lạc.
Tần Hàm Lạc ngẩn ra, rồi lại lắc đầu thấp giọng nói: “Tử Toàn, tao không sao.”
“Aish, tao lo mày nhớ tao quá thôi.” Trương Tử Toàn đưa tay gõ lên đầu cô.
Tần Hàm Lạc sờ sờ đầu, nhịn không được cười khổ, mà hứng thú để đấu
võ mồm cũng chẳng có. Trương Tử Toàn ôm cô, nhẹ nhàng thì thầm: “Thật ra tao vẫn hy vọng mày có thể cách xa Giản công chút một chút, bởi vì như
thế, mày có lẽ sẽ đỡ khổ hơn, nhưng kì nghỉ đông này tao lại hy vọng mày có thể tới gần nàng, sưởi ấm cho nàng, bởi vì lần này tao cũng thấy đau lòng thay cho nàng.”
“Tao hiểu.” Yết hầu Tần Hàm Lạc như bị cái gì chặn lại. Trương Tử Toàn buông cô ra, cười vẫy tay, xoay người lên xe.
Ra khỏi nhà ga, Tần Hàm Lạc thở dài một hơi, tới gần? Ấm áp? Tử Toàn
cũng biết mà, vừa nghỉ một cái là Bồi Bồi liền tới nhà bà ngoại, nàng cố ý trốn tránh mọi người. Cô căn bản không biết làm thế nào mới có thể
tới gần nàng.
Bồi Bồi, rốt cuộc cậu muốn trốn tránh mình tới khi nào? Cô nhìn bầu trời xám xịt phương xa, miệng thì thào.
Sau khi ĐH A được nghỉ không lâu thì Bát Trung cũng được nghỉ. Chuyện đầu tiên Mễ Tiểu Nhàn làm khi về là đổi phòng với Tần Hàm Lạc.
“Máy tính vẫn đặt ở đây à?”
Nụ cười thanh tân xinh đẹp của Mễ Tiểu Nhàn xua tan đi không ít lo lắng trong lòng cô.
“Đương nhiên, mọi thứ đều không đổi, chỉ đổi chủ mà thôi. Em rất rộng rãi mà, mọi thứ trong phòng em em cũng đều không mang lại đây.” Mễ Tiểu Nhàn dựa vào chiếc gối lớn, cười đầy vẻ đắc ý.
“Được được, em nói thế nào thì cứ làm thế ấy đi, cùng lắm thì tôi
chạy vào phòng em nghịch máy tính.” Trong mắt Tần Hàm Lạc mang theo một
tia cưng chiều.
“Ê!”
“Ê cái gì mà ê? Gọi chị gái! Không lễ phép!” Tần Hàm Lạc vừa xoay
người di chuyển con chuột, xem đám Trương Tử Toàn có ol không, vừa ngữ
khí hung hăng nói.
“Chị gái cái đầu ý!” Mễ Tiểu Nhàn cầm cái gối đập lên lưng cô: “Chị
đúng là mặt dày mà, rõ ràng lúc trước đã nói không nhắc tới việc ‘chị
gái’ này nữa, hừ!”
“Vậy em cũng không thể cứ kêu tôi thế được…” Tần Hàm Lạc cầm lấy gối đặt qua một bên, buồn cười nói.
“Được, vậy gọi chị là Tần Hàm Lạc được không? Có điều, tên chị thực
khó đọc, Tần Hàm Lạc Tần Hàm Lạc…” Em nhíu đôi mi thanh tú, liên tục kêu vài tiếng.
Đúng lúc Mễ Tuyết Tuệ bưng quýt vào phòng cho chị em hai người, vừa
nghe được những lời này liền nhịn không được trách cứ: “Tiểu Nhàn, sao
con lại gọi Hàm Lạc như vậy, nghe ra cái gì.”
Mễ Tiểu Nhàn nhìn bà, không lên tiếng.
“Dì Mễ.” Tần Hàm Lạc cầm một quả quýt trên tay bà, bóc vỏ, lấy một miếng bỏ vào miệng: “Thực ngọt!”
“Ngọt thì ăn nhiều một chút.” Mễ Tuyết Tuệ tuy trách cứ con gái mình, nhưng thấy hai người ở chung thập phần hòa hợp, cũng cảm thấy lòng an
ủi, đặt khay trái cây xuống, lại đi ra ngoài.
Tần Hàm Lạc đi tới bên giường ngồi xuống, kéo tay em qua, đặt một nửa quả quýt vào, cười nói: “Sao? Bị nói một câu liền không vui?”
“Làm gì có.” Mễ Tiểu Nhàn hơi bĩu môi, biểu tình cũng thực buồn bực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT