“Rầm” một tiếng, Cố Minh Kiệt đá văng cửa phòng ký túc, vọt tới trước một chiếc giường, nam sinh ngồi trên giường còn chưa kịp phản ứng đã bị hắn túm áo, sau đó cái mũi bị trúng một quyền thật mạnh, cái mũi vừa
xót vừa đau, chất lỏng ấm áp màu đỏ tươi không ngừng chảy ra.
Nam sinh kia thảm thiết kêu lên, phản ứng lại, dùng sức giãy khỏi tay hắn, kêu lên: “Kiệt soái, ông điên à?! Sao lại đánh tôi!”
Cố Minh Kiệt mắt đỏ bừng lại lần nữa xông lên, áp chặt hắn lên
giường: “Mày thằng miệng rộng ba hoa, hôm qua mày đi sang phòng khác
thêm mắm dặm muối nói linh tinh cái gì?! Hả?!”
Lúc này đúng giờ nghỉ trưa, vài nam sinh khác đều ở trong phòng, kinh ngạc vài giây rồi vội vàng tiến lại tách hai người ra: “Đây là sao vậy? Kiệt soái, xảy ra chuyện gì?”
“Mày hỏi hắn đi! Đêm đó bọn mày ép hỏi chuyện giữa tao và Bồi Bồi,
tao chỉ nói vài câu, kết quả là hắn lại đi phòng khác thêm mắm dặm muối
kể với đám tiểu Cao cùng Phong ca, truyền ra ai cũng biết. Triệu Văn Bác nói chuyện này cho Bồi Bồi, Bồi Bồi cô ấy liền chia tay tao! Cô ấy chia tay với tao rồi!” Cố Minh Kiệt thở hổn hển, vẻ mặt thập phần kích động.
Mấy người nghe xong, đều hai mặt nhìn nhau, một người nói: “Thế cũng
hơi quá, loại chuyện này thảo luận trong ký túc là được rồi, truyền ra
ngoài như vậy, nữ sinh nào chịu nổi?”
“Tôi…bởi vì tiểu Cao rất hứng thú với cô ấy, cứ hỏi chuyện tình của
hai người, tôi liền…liền…” Nam sinh giường bên cạnh vừa lấy giấy lau
mũi, vừa lùi lại.
“Cho nên cái gì mày cũng nói với hắn! Còn nói xấu xa như vậy! Hả?!
Tao kể với mày như thế khi nào?!” Cố Minh Kiệt rống giận xông lên, làm
bộ như muốn đánh, mấy người liền vội vàng giữ chặt hắn lại.
“Các anh em, các anh em, đều bình tĩnh một chút đi!” Ký túc xá trưởng vội vàng nói: “Cùng một phòng cả, đừng làm cái chuyện động tay động
chân thế, truyền ra ngoài cũng không hay. Lần này Đại Đầu hơi quá phận,
có điều Kiệt soái à, ông từ từ giải thích với Giản mỹ nữ đi, có nam sinh nào không nói vài lời này đó ở ký túc xá đâu. Vấn đề là Triệu Văn Bác
lại cố ý lợi dụng điểm này để chia rẽ hai người mà thôi. Giản mỹ nữ là
cô gái kiêu ngạo lại sĩ diện, đương nhiên không chịu nổi, có điều, ông
đã làm thế, cô ấy thế nào cũng sẽ không thật sự vì việc này mà trở mặt
với ông đấy chứ? Con gái thời nay, có mấy người không ở chung với bạn
trai đâu, không phải chỉ nói vài câu thôi sao? Nếu như vậy mà cũng muốn
chia tay, vậy thì cứ chia tay thì hơn. Không sao đâu, qua đợt này sẽ ổn
mà.” Hắn vỗ vỗ vai Cố Minh Kiệt an ủi.
“Không phải, không phải! Tôi thấy cô ấy…lần này cô ấy sẽ không tha
thứ cho tôi đâu.” Cố Minh Kiệt suy sụp ngồi trên giường, nghĩ tới biểu
tình căm hận của Giản Hân Bồi lúc nãy, liền cúi đầu, thống khổ vùi mặt
vào lòng bàn tay.
***
“Nghe nói hôm thứ sáu Cố Minh Kiệt ra khỏi trường bị người ta đánh
cho một trận, đánh đến mặt mũi bầm dập, còn phải đến bệnh viện khám.”
Trong quán bar nhà Triệu Văn Bác, Trương Tử Toàn khẽ lắc ly rượu, cười
như không cười nói.
“Thế à? Còn có chuyện này sao?” Triệu Văn Bác ngửa người tựa vào sô
pha, chậm rãi đổ thứ chất lỏng màu hổ phách vào miệng, không chút để ý
nói.
“Ít giả vờ thôi, Triệu thiếu.” Trương Tử Toàn liếc hắn: “Chỉ có quỷ mới tin việc này không phải do ông làm.”
“Tôi chỉ hận không thể đánh cho hắn tàn tật cả đời!” Triệu Văn Bác siết chặt chiếc ly thủy tinh trong tay, oán hận.
“Ai nha, thôi quên đi, dạy dỗ hắn một trận là được rồi, ông thật sự
muốn gây ra tai nạn chết người chắc? Chỉ sợ lần này đánh hắn ông sẽ gặp
phiền toái mất, nếu hắn một lòng muốn trường xử lí tình hình thì ông
phải cẩn thận chút…”
Triệu Văn Bác giơ hai tay: “Chứng cớ đâu?! Một lòng muốn trường xử lí cái gì? Thứ sáu tôi đã sớm lái xe về nhà, đâu liên quan tới tôi?” Hắn
“hừ” một tiếng thật mạnh: “Nếu tôi không học trường này thì tôi đã chỉnh tên súc sinh đó đến chết rồi!”
“Tôi nói này, kỳ thật lần này ông cũng xung động quá, cần gì phải nói cho Giản công chúa biết việc đó chứ. Lần này cô ấy chịu kích thích nặng nề, giờ ngày nào Hàm Lạc cũng tới tìm mà người ta đều tránh không chịu
gặp kìa.” Trương Tử Toàn nhíu mày nói.
“Tôi không nói cho cô ấy thì cô ấy sẽ rời Cố Minh Kiệt chắc? Tôi cũng hết cách mà, vì cái gì nữ sinh mấy người lại thích vẻ bề ngoài đến vậy
chứ! Cố Minh Kiệt chính là tên mặt trắng lỗ mãng! Cô ấy lại coi là hoàng tử!” Triệu Văn Bác căm giận uống cạn một chén, một lát sau, đôi mày
hiện ra vẻ sầu lo, lại nhẹ giọng nói: “Không sao đâu, bình thường cô ấy
rất kiêu ngạo, mà chuyện này lại khiến cô ấy khó lòng chấp nhận nổi, cho nên nhất thời không có biện pháp đối mặt với bạn bè như chúng ta thôi,
qua một thời gian là sẽ ổn, kỳ thật, việc này cũng không có gì quá,
không phải lỗi của cô ấy, ít nhất, trong lòng tôi cô ấy vẫn như trước
kia.
“Thật sao? Ông thật sự nghĩ như vậy?” Trương Tử Toàn thực kinh ngạc, bình tĩnh nhìn hắn.
“Thật!” Triệu Văn Bác thở dài thật mạnh, đặt mạnh chén rượu lên bàn:
“Cô ấy là người con gái đầu tiên tôi yêu, mặc kệ xảy ra chuyện gì thì
trong lòng tôi cô ấy đều vĩnh viễn tốt đẹp như vậy.”
Trương Tử Toàn lắc lắc đầu, Giản Hân Bồi thật sự nên lựa chọn Triệu
Văn Bác làm bạn trai, nếu như vậy, có lẽ Tần Hàm Lạc sẽ dễ chịu hơn
nhiều.
“Nhắc tới Hàm Lạc, cuối tuần vì sao cô ấy lại tới thành phố B, cũng
không cùng chúng ta tới đây giao lưu cảm tình.” Triệu Văn Bác bất mãn
nói.
“Không phải đã nói ông ngoại cô ấy sinh bệnh, cô ấy phải đi thăm sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT