“Hân Bồi, Cố đẹp trai lại đứng dưới lầu chờ cậu kìa, không phải hai người cãi nhau đấy chứ? Sao nhẫn tâm vậy, ngày ngày người ta tới đón cậu đi ăn, vậy mà cậu lại chui trong phòng không ra.” Vương Nha Nha đẩy cửa phòng, khó hiểu nhìn Giản Hân Bồi nằm trên giường.

Giản Hân Bồi xoay người, mệt mỏi nói: “Không muốn ăn.”

“Cậu biến thành tiên à? Hôm qua cũng không thấy cậu ra ngoài ăn, này, cậu không khỏe chỗ nào à?” Vương Nha Nha khó hiểu.

Lời nói còn chưa dứt, điện thoại trong ký túc lại vang lên, Vương Nha Nha vội chạy ra nghe, Giản Hân Bồi liền xoay người bật dậy, thốt lên: “Đừng tiếp!”

“Sao vậy? Cố đẹp trai gọi tới à?” Vương Nha Nha hiểu ra.

Giản Hân Bồi không nói gì. Mấy ngày nay nàng đều tắt di động, nhưng mỗi ngày Cố Minh Kiệt lại gọi cả chục cuộc tới ký túc xá, nàng vì không muốn ảnh hưởng tới bạn học nên đã lén rút dây cắm ra, nhưng hôm nay không biết ai đã cắm vào.

“Aish! Hân Bồi, hai ngày nay cậu đều như vậy, ai cũng cảm thấy kỳ quá đó. Tớ cảm thấy Cố đẹp trai rất tốt với cậu mà, dịu dàng săn sóc. Một cô gái mà tìm được một người bạn trai như vậy thì thật là quá có phúc mà. Cho dù giữa người yêu có cãi nhau gì, giận dỗi là chuyện bình thường, nhưng cũng không nên làm quá. Đi xuống đi, ăn một bữa cơm, rồi sau đó cái gì cũng đều ổn cả. Nhìn bộ dáng cậu như thế, tớ cũng cảm thấy rất khó chịu.” Vương Nha Nha khuyên nhủ.

Giản Hân Bồi lộ ra nụ cười chua xót, nàng làm cách nào có thể khiến Vương Nha Nha hiểu được tâm tình mình lúc này đây? Nghĩ lại, mấy ngày qua mình ở ký túc xá thái độ rất khác thường, khó tránh khiến bạn bè thấy kỳ quái, nhẹ nhàng thở dài một tiếng, đành nói: “Được rồi, tớ đi ăn cơm vậy.”

Vương Nha Nha cười cười, vỗ vỗ vai nàng: “Thế mới phải chứ.”

Giản Hân Bồi mới vừa ra khỏi khu nhà liền nhịn không được nhíu mày, phản xạ có điều kiện lấy tay che ánh mặt trời chói mắt. Mấy ngày qua nằm lì trên giường, nàng dường như đã không còn quen với thứ ánh sáng chói chang bên ngoài này.

Đứng ở nơi đó, đợi cho bản thân thích nghi một chút, khi lần nữa mở mắt ra, đập vào mắt là một khuôn mặt đẹp trai lại hơi tiều tụy trước mặt.

“Bồi Bồi, rốt cuộc em cũng chịu ra.” Thanh âm Cố Minh Kiệt run nhè nhẹ, đôi con ngươi tối sẫm ánh lên ý cầu xin.

“Không phải tôi đã nói mấy ngày nay đừng tới tìm tôi sao.” Giản Hân Bồi quay đầu qua một bên, thần sắc cực kì lạnh lùng. Nói thật, nàng thật sự không biết nên đối mặt với Cố Minh Kiệt thế nào, trong lòng là thất vọng, thậm chí căm hận, nhưng mà, dù sao mọi chuyện cũng đã xảy ra, dù sao bọn họ là người yêu, dù sao……

Nàng là con gái, nổi giận đau lòng vài ngày, rồi nên thế nào đây? Chia tay sao? Cả đời không thèm để ý tới hắn?

“Anh không kiềm chế được mà đến tìm em. Bồi Bồi, tha thứ cho anh.” Cố Minh Kiệt cầu xin: “Anh đối với em là thật lòng, anh yêu em…Tha thứ cho anh lần này được không?”

Ánh mắt Giản Hân Bồi không nhìn hắn, lại thấp giọng nói: “Tôi đói rồi…”

“Vậy mình đi ăn đi, đến căn tin số 2 nhé, không phải em thích ăn cá ở đó sao?” Cố Minh Kiệt mừng rỡ.

Căn tin số 2, đã lâu rồi chưa tới, Hàm Lạc, lâu rồi nàng chưa gặp, nhưng mà…nhưng mà nơi đó có cả Triệu Văn Bác. Nàng nhớ tới tình cảnh sáng hôm ấy, không khỏi có chút nao núng, nhưng cước bộ lại không kiềm chế được mà bước về hướng đó.

Thế nào Cố Minh Kiệt cũng không nghĩ tới, trên đường đi căn tin số 2 lại đụng phải oan gia ngõ hẹp là Triệu Văn Bác, mà chuyện xảy ra sau đó càng làm cho hắn vô cùng xấu hổ, hối hận cả đời.

Triệu Văn Bác đứng trước mặt hắn, hai mắt đỏ bừng hung hăng trừng mắt với hắn khoảng mười giây, sau đó không nói một lời kéo tay Giản Hân Bồi đi qua bãi cỏ bên cạnh, phẫn nộ nói: “Bồi Bồi, em còn ở bên tên đê tiện này làm gì chứ!”

Cổ Minh Kiệt đuổi sát theo, đưa tay ngăn hắn lại: “Mày muốn gì?”

“Tao muốn gì á?! Tao muốn dạy cho thằng khốn nạn như mày một bài học! Thằng cầm thú đê tiện! Tao phải cho mày một bài học, về sau biết đường mà tôn trọng phụ nữ!” Triệu Văn Bác hung tợn nói, bỗng nhiên dùng sức vung một cú đấm thẳng vào cằm Cố Minh Kiệt.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play