Trận cãi nhau buổi trưa ít nhiều ảnh hưởng đến tâm tình Tần Hàm Lạc,
nhưng sau khi cô rầu rĩ không vui đặt chân đến thành phố B xong, một tin xấu còn đáng sợ hơn đã ập đến, ông ngoại yêu dấu của cô khi kiểm tra
thì phát hiện ra bị bệnh tim, đang nằm ở bệnh viện điều trị.
Lúc cô hỏi rõ ràng tình huống rồi vô cùng lo lắng chạy tới bệnh viện
tốt nhất ở thành phố B thì cậu của cô, cũng chính là cháu của ông ngoại
đang ở phòng bệnh với ông. Cô chỉ kêu một tiếng “cậu” rồi bổ nhào vào
bên giường nắm tay ông, nước mắt liền ào ào rơi xuống.
Ông ngoại đang nằm trên giường truyền dịch, sắc mặt thoạt nhìn thập
phần tái nhợt, ông hơi giơ tay lên, vuốt tóc Tần Hàm Lạc, hơi chút cố
sức nói: “Cháu gái ngoan.”
“Ông, ông vào bệnh viện khi nào vậy, sao không nói cho con biết?” Tần Hàm Lạc nức nở nói.
Cậu xen vào nói thay: “Ông là sợ ảnh hưởng tới việc học của con, không để cậu nói, cũng không nói cho ba con.”
“Tiểu Lạc đừng khóc, ông không sao đâu.” Ông miễn cưỡng nặn ra một nụ cười.
“Cậu, bác sĩ nói thế nào ạ? Bệnh của ông có nặng không? Thân thể ông
luôn tốt, hai tuần trước con đến thăm ông ông vẫn khỏe mạnh lắm mà, như
thế nào lập tức lại…” Tần Hàm Lạc mắt rưng lệ, quay đầu hỏi cậu mình.
“Bác sĩ nói bệnh tim giai đoạn đầu, không có gì đáng ngại, ở bệnh
viện năm sáu hôm là được rồi, nhưng về sau ở nhà phải điều dưỡng thân
thể cho tốt, chú ý ăn uống và nghỉ ngơi, phải khống chế cảm xúc nữa.”
Cậu cười trấn an cô, an ủi.
Tần Hàm Lạc hơi yên lòng, đầy cảm kích nói với cậu: “Hai ngày qua cậu vất vả rồi, hôm nay con đã tới, con sẽ ở đây chăm sóc ông, cậu cứ về
nhà nghỉ ngơi đi, thứ hai còn phải đi làm, chậm trễ công tác nhiều quá
cũng không tốt.”
“Nhưng thứ hai con cũng phải đi học mà.”
“Con có thể xin nghỉ.”
“Không được! Hai đứa ai cần đi làm thì đi làm, nên đến trường thì đến trường đi, ta…ta mời người chăm sóc đặc biệt là được.” Ông ngoại khe
khẽ thở hổn hển nói.
“Không cần! Con sẽ ở đây cùng ông!” Tần Hàm Lạc quật cường nói. Rồi
cô ra khỏi phòng bệnh, đi trên hành lang gọi cho Trương Tử Toàn: “Tử
Toàn, ông tao bị bệnh phải nằm viện, tao muốn ở đây chăm ông, mày viết
hộ tao đơn xin phép rồi thứ hai đưa cho giáo viên chủ nhiệm nhé.”
“Hả? Ông bị bệnh à? Không sao chứ?” Ngữ khí Trương Tử Toàn thập phần kinh ngạc, nghe được ra cũng thực lo lắng.
“Không sao, chỉ là sắc mặt không tốt lắm, tại ngày nào cũng ở bệnh viện truyền dịch mà.”
“Nghỉ bao lâu?”
“Một tuần.”
“Có lầm không vậy? Ngất mất, lâu như thế thì chỉ sợ chủ nhiệm sẽ không đồng ý đâu.”
“Mày giải thích hộ tao tình hình đi, có thể xin được bao lâu thì bấy
lâu, đến lúc ấy nghĩ biện pháp sau.” Tần Hàm Lạc nhíu chặt mày, ngữ khi
lo âu.
“Vậy được rồi, mày cứ chăm sóc ông đi, cũng chú ý thân thể mình đó.”
“Ừ.” Lòng Tần Hàm Lạc dâng lên một trận ấm áp, cúp máy.
***
Trong quán bar, tiếng nhạc đinh tai nhức óc, mọi người điên cuồng vặn vẹo trên sàn. Giản Hân Bồi một tay xoa xoa huyệt Thái Dương, một tay
cầm ly rượu, không hiểu sao cảm thấy phiền muộn.
“Bồi Bồi, mình ra nhảy đi, ai cũng đi cả rồi.” Cố Minh Kiệt nhẹ nhàng kéo tay nàng.
“Được.” Giản Hân Bồi buông ly, cởi áo khoác, theo hắn đi ra khỏi băng ghế, nàng lập tức đi tới trước, Cố Minh Kiệt muốn kéo cũng không được,
không biết nàng định làm gì, liền vội vàng đuổi theo.
Giản Hân Bồi đi được vài chục bước, nhảy lên một cái đài cao, mỉm
cười, mặt hướng về phía Cố Minh Kiệt, theo tiết tấu âm nhạc bắt đầu từ
từ vuốt ve mái tóc mượt như tơ của mình, thậm chí chiếc eo thon, dưới
tiếng nhạc cuồng nhiệt, không coi ai ra gì tự uốn éo thân mình. Bên
trong nàng chỉ mặc một bộ quần áo bó, dáng người thoạt nhìn càng có vẻ
yểu điệu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT