Tần Hàm Lạc cúp máy, Trương Tử Toàn cùng Triệu Dĩnh vẫn đang cười hi
hi ha ha ném bỏng ngô vào nhau. Tử Toàn vừa né vừa hỏi: “Nghe giọng chết dở sống dở của mày, chẳng lẽ là điện thoại của Giản công chúa?”
Tần Hàm Lạc ôm chặt gối ôm trong tay, không để ý tới cô, lại nói với
Triệu Dĩnh: “Má lúm đồng tiền nhỏ, đêm nay khỏi đi, ngủ lại đây cũng
được.”
“Được.” Triệu Dĩnh hơi mỉm cười, nhưng lại trả lời rất to. Em vẫn
phản đối Tần Hàm Lạc gọi mình là “má lúm đồng tiền”, vô số lần sửa lại
cho đúng mà cũng không được, giờ cũng không thể không chấp nhận biệt
danh này.
“Ngủ thế nào đây?” Trương Tử Toàn ngừng động tác trên tay, khẩn
trương hỏi, không kịp đề phòng một viên bỏng ngô bay tới, trúng ngay
chính giữa trán.
“Thì em ấy ngủ phòng mày, mày ngủ với tao chứ sao.” Tần Hàm Lạc trợn
mắt, lại nhìn bỏng rơi dưới đất: “Trước khi ngủ thì dọn dẹp sạch sẽ cho
tao.”
“Ừ.” Trương Tử Toàn vẻ mặt ôn nhu trả lời, lại cúi đầu làm bộ thẹn
thùng: “Có điều…có điều tối đến mày đừng giở trò gì với tao nha, người
ta…người ta thực sự trong sáng lắm, nếu mày động tay động chân, không
đứng đắn, thấy sắc đẹp lại nảy lòng tham thì hạnh phúc cả nửa đời này
của người ta có thể bị hủy mất.”
“Tao khinh!”
“Kinh tởm!”
Tần Hàm Lạc và Triệu Dĩnh đồng thời lên tiếng.
“Cả đêm này, mọi người ngủ tư thế kappa, ai cũng không được xoay
người, hừ!” Tần Hàm Lạc vì chứng minh mình trong sạch, hung tợn nói.
“Vì sao chứ? Tiểu Lạc Lạc, ah, tao biết rồi, mày sợ tao đối mặt với
mày thì mày nhìn thấy gương mặt xinh đẹp cùng dáng người xuất chúng của
tao sẽ thấy tự ti phải không? Lại hoặc là, mày sợ thân thể thiếu nữ nóng bỏng khêu gợi này sẽ châm ngòi tâm chí không kiên định của mình, khiến
mày cầm lòng chẳng đặng, phải không? Hả?” Trương Tử Toàn ngẩng cao chiếc cằm tinh xảo, chớp chớp mắt ái muội với Tần Hàm Lạc.
“Trời ạ! Bảo tao đi chết đi, mày một ngày không khiêu chiến với dạ
dày ruột gan tao thì mày chết à? Tao đi ngủ đây, má lúm đồng tiền ngủ
ngon nhé!” Tần Hàm Lạc đứng lên, nhanh như chớp chạy về phòng mình.
Triệu Dĩnh cười đến nỗi cầm cái chén cũng không xong, ánh mắt Trương
Tử Toàn lại chuyển hướng về phía em, bắt đầu rống lên một bản tình ca:
“Đôi mắt nho nhỏ, hàng lông mi dài, đó là dấu hiệu đẹp nhất của em, mỗi
ngày tôi đều ngủ không được, nhớ đến nụ cười của em…”
“Hát sai rồi, là ‘má lúm đồng tiền nhỏ, hàng lông mi dài’, cái gì mà
‘đôi mắt nhỏ’ chứ.” Triệu Dĩnh vừa cười, vừa nhịn không được vạch ra chỗ sai của cô.
“Aish, là em không biết thôi, cổ nhân ngày ấy rất kiêng kị tên húy
của hoàng đế, không thể gọi thẳng tên hoàng đế, nếu không chính là phạm
vào tội lớn. Giờ người hiện đại ấy à, lại kiêng kị mỹ nữ, cũng không thể gọi trực tiếp tên mỹ nữ, hoặc là biệt danh, bằng không lòng sẽ tự thấy
có lỗi, cho nên ngay cả khi hát tôi cũng không dám gọi tên em.” Trương
Tử Toàn nghiêm trang nói.
“Đồ hâm, mặc kệ chị, em cũng đi ngủ đây.” Triệu Dĩnh cười mắng, cũng trở về phòng Trương Tử Toàn.
Hai cánh cửa đều khép lại, Trương Tử Toàn đứng giữa, lẩm bẩm một lúc
lâu: “Đừng ăn cỏ gần hang, cỏ gần hang dù tươi, nhưng ăn vào sẽ xấu hổ
lắm.” Rốt cuộc liền đẩy cửa phòng Tần Hàm Lạc.
***
Giữa trưa, Tần Hàm Lạc chạy tới một siêu thị trong trường chờ mua đồ
uống này nọ, cô chuẩn bị buổi chiều vừa tan học liền trực tiếp đón xe từ trường ĐH A tới thành phố B.
Mua vài thứ rồi đi, đi được một đoạn đường thì bỗng nhiên nghe được
có người gọi đằng sau: “Này!” Cô sửng sốt, theo bản năng quay đầu lại,
nhìn thấy một cô gái ăn mặc thời trang ôm túi lớn túi nhỏ, đứng cách đó
khoảng mười thước nhìn mình.
Thấy cô sững sờ, cô gái kia liền chỉ vào mấy túi đồ trong tay, ngượng ngùng cười nói: “Bạn à, có thể xách dùm mình không?”
Tần Hàm Lạc nhận ra cô gái này, là bạn học cùng lớp với Giản Hân Bồi, tên Trầm Du. Cô ít nhiều đã nghe sơ qua về cô gái này từ miệng Giản Hân Bồi cùng vài người bạn cùng lớp khác, nhà giàu có, ngạo mạn bức người,
là một nàng công chúa kiêu ngạo, đánh giá cơ bản của mọi người đều là
vậy. Hơn nữa, cô cũng biết, người trong phòng ký túc của Giản Hân Bồi
với nàng tạo thành thế nước với lửa, mà nàng và Giản Hân Bồi bình thường cũng không thèm đếm xỉa tới nhau.
Nhưng mà, Trầm Du ôm một đống bảy tám túi to như vậy, quả thật có
chút chật vật. Tần Hàm Lạc hơi do dự một chút, liền tiến lại, cầm giúp
một nửa. Mấy chiếc túi kỳ thật cũng không nặng, chỉ hơi nhiều, cầm không tiện.
Nhìn Trầm Du ở khoảng cách gần như vậy, Tần Hàm Lạc phát hiện ra kỳ
thật nàng nhìn rất được, vẻ xinh đẹp của nàng khác với Giản Hân Bồi.
Giản Hân Bồi là kiểu ngọt ngào, là loại công chúa bốc đồng thích làm
nũng, Mễ Tiểu Nhàn thì thanh thuần nhưng không mất nét quyến rũ, là hình tượng cô gái nhà bên, Triệu Dĩnh nhỏ nhắn dễ thương, lại là hình tượng
cô em gái nhỏ. Trầm Du thoạt nhìn thì trưởng thành hơn các nàng một
chút, ăn mặc rất hợp thời trang, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo được trang
điểm nhẹ nhàng, mặt mày lại ẩn ẩn lộ ra một cỗ kiêu ngạo, kể cả khi
chính miệng đang nói lời cảm ơn.
Tần Hàm Lạc không khỏi thấy buồn cười, khó trách quan hệ giữa nàng và các nữ sinh khác lại kém vậy, ai mà chịu nổi cái loại thái độ nhìn từ
trên cao xuống này.
“Mình nhận ra bạn, bạn tên là Tần Hàm Lạc.” Tần Hàm Lạc đang miên man suy nghĩ, Trầm Du bỗng nhiên mở miệng nói.
“Hả?” Tần Hàm Lạc nghiêng đầu hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT