Cố Minh Kiệt lấy thẻ phòng, mở cửa ra, sau đó đóng lại, thở hồng hộc
đặt Giản Hân Bồi lên giường. Hắn điều chỉnh nhiệt độ điều hòa, sau đó
nằm xuống cạnh Giản Hân Bồi, nhẹ nhàng khẽ gọi bên tai nàng: “Bồi Bồi,
Bồi Bồi…”
“Uhm…” Giản Hân Bồi mí mắt nặng trĩu, không còn sức để tự hỏi, thống khổ cau mày, xoay mặt sang hướng khác.
Cố Minh Kiệt cánh tay run rẩy, bắt đầu cởi quần áo nàng, lúc này thần chí Giản Hân Bồi đã tỉnh táo một hai phần, trên người truyền đến cảm
giác man mát, khiến nàng như ý thức được cái gì, theo bản năng kháng cự: “Không…đừng.” Thanh âm hàm hồ vô lực, tay lại không còn sức để giơ lên.
“Bồi Bồi, cho anh…anh đã nhịn lâu lắm rồi, xin em…” Thanh âm Cố Minh
Kiệt bởi vì dục vọng cùng kích động mà khẽ run, động tác trên tay một
chút cũng không ngừng, đến khi cơ thể tuyết trắng hoàn mỹ không tì vết
kia lộ ra trước mặt, hắn liền như thể một tên con trai lần đầu tiên tiếp xúc thân thể con gái, đầu “ầm” một tiếng, chỉ cảm thấy máu huyết toàn
thân như muốn phun ra…thật đẹp…nàng thật đẹp…
Thân thể Giản Hân Bồi bởi vì những nụ hôn cùng sự vuốt ve của hắn mà
cũng hơi phản ứng, nàng tựa hồ có phần không thích ứng được cảm giác tê
dại ẩn ẩn truyền đến từng đợt kia, muốn mở to mắt để nhìn xem phát sinh
chuyện gì, nhưng mí mắt hình như mang sức nặng ngàn cân. Miệng nàng khẽ
nỉ non, thân thể như muốn né tránh, nhưng mà, hết thảy đều phí công.
Hô hấp của Cố Minh Kiệt dần trở nên gấp gáp, dục vọng như ngọn lửa
thiêu đốt, thiêu đốt khiến trái tim hắn sôi trào, trong lòng lúc này chỉ có một ý niệm mãnh liệt trong đầu, đó là hoàn toàn chiếm được cô gái
xinh đẹp đáng yêu trước mặt này.
“Bồi Bồi, anh muốn em…” Thanh âm hắn bởi vì dục vọng mà trở nên trầm thấp, như cầu xin thì thầm bên tai Giản Hân Bồi.
“Hàm Lạc…cậu không để ý tới mình.” Thanh âm Giản Hân Bồi gần như
không thể nghe thấy, giống như lộ ra vô cùng vô tận ủy khuất, làm lòng
người ta chua xót.
Cố Minh Kiệt ngẩn ra, hơi phẫn nộ nói: “Bồi Bồi, giờ chỉ có hai người chúng ta, là thế giới của đôi ta, đừng nhắc tới tên người khác nữa, anh muốn em thoải mái tận hưởng quãng thời gian của đôi mình, anh muốn em
nhớ kỹ đêm nay!”
Trán hắn đã lấm tấm mồ hôi, thanh âm trở nên khàn khàn: “Bồi Bồi, cho anh, được không?”
“Ah.” Giản Hân Bồi thống khổ rên rỉ một tiếng, liếm liếm đôi môi khô
khốc. Cố Minh Kiệt lại coi hành động này như ngầm đồng ý, lấy tay chống
người, chậm rãi tiến vào thân thể nàng, cảm giác ấm áp kia, khiến hắn
kích động đến cơ hồ muốn rơi nước mắt.
Giản Hân Bồi chỉ cảm thấy thân thể mình đau đớn như bị xé rách làm
đôi, nàng rên rỉ đầy thống khổ, đầu óc bị cảm giác đau đớn mãnh liệt
kích thích khiến cho thanh tỉnh không ít. Nàng cố gắng mở to mắt, nhìn
thấy lại là khuôn mặt hơi vặn vẹo vì kích động của Cố Minh Kiệt.
“Anh…đồ khốn.” Trong nháy mắt, nàng hiểu được đã xảy ra chuyện gì,
chỉ có điều ngữ khí vốn mang theo ý trách cứ mãnh liệt lại nghe thật hữu khí vô lực, thành ra giống như tình nhân bất mãn làm nũng. Nàng cố sức
nâng tay lên đẩy thân thể Cố Minh Kiệt, nhưng lại bị hắn dễ dàng chộp
lấy nắm chặt trong tay.
“Bồi Bồi…sớm hay muộn chúng ta cũng sẽ tới bước này, em yên tâm, anh
sẽ rất dịu dàng.” Cố Minh Kiệt dừng thân thể, chờ nàng thích ứng, ngữ
khí hắn nghe thực ôn nhu, cũng rất thành khẩn: “Bồi Bồi, chúng ta là
người yêu, anh yêu em, anh thực sự yêu em, đừng từ chối anh, bộ dáng lúc em khiêu vũ trên đài hôm nay thật sự đẹp đến mê người, vừa nghĩ đến
dáng vẻ ấy, anh liền chịu không nổi…” Hắn lộn xộn nói.
Giản Hân Bồi sắc mặt thống khổ, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn
rơi, chất cồn làm cho thần chí của nàng lại một lần nữa mơ hồ, đầu óc mê muội, mê muội, nhưng là nàng muốn khóc, bởi vì nàng rất đau, rất đau…
Cố Minh Kiệt thương tiếc lau đi nước mắt nàng, cũng rốt cuộc không
thể nhẫn nại, hắn cử động hạ thân, bắt đầu ra vào bên trong cơ thể nàng.
Theo động tác của hắn càng ngày càng kịch liệt, Giản Hân Bồi đau đớn
phát ra tiếng nức nở mơ hồ, trên người có thêm sức nặng của một người
khiến nàng không thở nổi, hạ thân lại truyền đến cảm giác đau đớn sắc
nhọn, khiến nàng không thể chịu nổi, hai tay nàng chỉ có thể bất lực
kháng cự.
“Ngoan, sẽ ổn thôi mà.” Cố Minh Kiệt vừa thở hổn hển vừa an ủi, lại
ra sức cử động. Dưới sự kích thích của chất cồn cùng cảm nhận, Giản Hân
Bồi thế nhưng lại hôn mê, Cố Minh Kiệt lại vẫn hăng hái rong ruổi trên
cơ thể nàng.
Cùng lúc đó, Triệu Văn Bác lại mở máy xe, vừa tìm kiếm vô mục đích
trên đường, vừa lo lắng gọi cho Tần Hàm Lạc: “Tôi gọi điện hỏi thăm mấy
đứa bạn rồi, cô ấy cùng đám Cố Minh Kiệt cơm nước xong liền đi ra bar
uống rượu vui đùa. Tôi mới gọi người vào đó tìm, nhưng không thấy! Hơn
nữa, bên Viện Thể thao nói đám Cố Minh Kiệt và Lí Sâm đều không về
trường.”
“Tôi mới gọi cho Vương Nha Nha, nàng nói Bồi Bồi cũng không về ký
túc.” Tần Hàm Lạc đứng trước phòng bệnh, xuyên qua tấm kính thủy tinh
nhìn ông ngoại nằm trên giường, lòng vạn phần lo lắng.
“Để tôi tới nhà cô ấy xem!” Triệu Văn Bác phiền muộn nói.
“Đừng! Nếu cậu ấy không về nhà, bác Giản sẽ lo lắng!” Tần Hàm Lạc lập tức gạt bỏ ý tưởng này của hắn.
“Vậy phải làm sao bây giờ?! Cô ấy không nghe máy, còn tắt điện thoại, nếu là vì chuyện lần trước mà còn ghét tôi thì cũng thôi, nhưng nhỡ đâu xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?!”
Tần Hàm Lạc cắn cắn môi, vạn phần hối hận vì vừa rồi không nghe điện
thoại của nàng, nếu không phải ông ngoại bị bệnh thì giờ cô cơ hồ muốn
lập tức trở về thành phố A. Cô vừa day day trán, vừa nói với Triệu Văn
Bác, lại như an ủi mình: “Không sao đâu, Cố Minh Kiệt ở bên cô ấy, hẳn
là không có việc gì…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT