Edit: Yurii – Thaomilk

“Tiểu Dạ, em gầy quá, phải ăn nhiều một chút… Tiểu Dạ, em thích ăn nhất là cá, để anh giúp em làm…”, Tiểu Dạ nói một câu, Đường Tuấn Ân dùng giọng nói dịu dàng đáp lại một câu, Đường Tuấn Ân giúp nàng cầm đĩa rau, động tác săn sóc dịu dàng, nàng rùng mình, da gà muốn rớt ra ngoài.

Ai da, chịu không nổi mà, ghê muốn chết. Hắn điên rồi à?

Chỉ có ba mẹ hắn là vui mừng hài lòng vì nghĩ hắn đã thông suốt. Nàng không dám ăn chút nào, sợ hắn bỏ thuốc vào thức ăn rồi đâm nàng một nhát. Đúng vậy, nàng có thể sống tốt cho đến tận bây giờ chắc chắn là ‘sự im lặng trước cơn bão’.

Đầu tiên hắn đối xử tốt với nàng, khiến nàng mất cảnh giác, sau đó một nhát giết nàng, khiến nàng trở tay không kịp. Vì thế, tuyệt đối không thể để biều hiện dịu dàng giả dối của hắn làm cho mê hoặc. Nàng phải chuẩn bị để phản công thật tốt.

Phòng bếp là nơi an toàn nhất, tên đại thiếu gia như hắn ghét nhất là là nơi đầy dầu mỡ thế này, trốn trong này rửa chén, tạm thời nàng có thể vô tư.

Hàn Tiểu Dạ vừa hát vừa rửa chén, lo ngắm nghía cái chén sạch bong, đến cả tên ác ma đã vào phòng bếp mà nàng cũng không phát hiện. Mãi đến khi tóc nàng bị vén lên, một hơi nóng ám muội phà vào, nàng mới xoay người. Vừa nhìn thấy đã lạnh sống lưng, hít một hơi thật sâu.

“Tiểu Dạ, dấu hôn trên cổ em cũng đã phai rồi, có muốn anh giúp em in lại không?”

In lại? In cái bánh xe lên mặt hắn mới đúng! Vì câu nói cợt nhã của hắn mà Hàn Tiểu Dạ đỏ hết cả mặt, nàng đã tính sai rồi! Nàng có nghĩ trăm triệu lần nữa cũng không nghĩ đến tên đại thiếu gia cao quý như hắn lại có ngày bước chân vào nhà bếp. Nàng cầm lấy lọ muối gần đó, hất vào người hắn quát: “Cút ngay.”

“Hàn Tiểu Dạ, em dám hắt muối lên người anh!” Đường Tuấn Ân bị nàng làm cho cả người dính muối. Ban đầu còn định trêu cái tính đơn thuần của nàng, giờ lại không nén nổi mà tức giận đùng đùng.

Chẳng lẽ nàng còn ghi hận chuyện hôm đó sao? Hiểu làm nàng cố ý lên giường với hắn là lỗi của hắn thật. Nhưng mắng cũng mắng rồi, đánh cũng đánh rồi, hắn còn bị nàng chụp hình khỏa thân, cuối cùng còn bị nàng ném ‘phí che dấu’ vào người. Vậy còn chưa đủ hả giận sao? Lần đầu tiên hắn bị một đứa con gái sỉ nhục mà không thể phản kháng như vậy.

“Tôi dám hắt đấy, thì sao? Ác ma biến đi.” Nói xong, Hàn Tiểu Dạ lại hắt muối ăn lên người hắn.

Nàng và hắn đã rơi vào tình huống như vậy, còn biết tính sao. Không lẽ quay lại như trước – giả vờ hiền lành nhu nhược, hắn tha mạng cho nàng sao?

Không được, bị hắn làm nhục như thế, nàng không thể để hắn tiếp tục xem thường mình nữa.

Dù sao, cũng chỉ là bị hắn khi dễ thôi, mà giờ nàng cũng không còn là cô bé gái yếu đuối dễ bị hắn bắt nạt nữa, nàng đã có khả năng phục kích hắn, lại còn có tấm ảnh khỏa thân của hắn làm công cụ uy hiếp, nàng không sợ hắn đâu! (Yu: thiệt ko sợ hem?)

Ác ma biến đi? Hắn biến thành yêu ma quỷ quái trong tâm trí nàng rồi sao? Khuôn mặt tuấn tú vốn luôn bình tĩnh của Đường Tuấn Ân giờ như lão hổ đang nổi giận, hung hãn bước đến.

“Anh biến nhanh cho tôi! Phòng bếp là nơi làm việc của phụ nữ, đại thiếu gia như anh đến đây làm gì?”

Nàng vô cùng tự tin mà bảo hắn biến đi. Quần áo hàng hiệu của hắn đều bị dính muối ăn, chắc là hắn sẽ rất đau lòng cho coi.

Nhưng, ngoài dự kiến của nàng, hắn không tỏ ra tí gì là sợ, còn bước nhanh về phía nàng.

Thật ra hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn in lại dấu hôn cho nàng? Nói chơi hả, cái chuyện vớ vẫn xảy ra hôm đó sao có thể lập lại lần nữa chứ.

“Không được lại đây!” Hàn Tiểu Dạ bỏ hủ muối ăn xuống, hung hăng cầm con dao lên, quát cảnh cáo.

Đường Tuấn Ân dường như cũng bị nàng dọa cho hoảng hồn. Hết muối rồi tới dao, nàng sợ hắn lại gần vậy sao, nàng ghét hắn đến vậy sao?

Không thể phủ nhận, lúc này, lòng hắn cảm thấy có chút tổn thương.

Hai tay run run, Hàn Tiểu Dạ cầm dao giơ lên. Chặt cá, thái thịt thì kinh nghiệm nàng có thừa, nhưng mà chém người thì chưa có nha.

“Không được lại đây, biến mau!”

Đường Tuấn Ân vốn còn sợ nàng bước lại gần, nhưng khi nhìn thấy bàn tay cầm dao của nàng cứ run run lại khiến hắn lo ngược lại cho nàng. “Tiểu Dạ, mau bỏ dao xuống đi, nguy hiểm lắm.”

“Anh sợ sao? Sợ thì biến ngay đi. Chuyện đêm đó là sỉ nhục lớn nhất trong đời tôi. Tôi cấm anh nhắc lại, nếu không, tôi sẽ lấy hình khỏa thân của anh phát tán lên mạng cho xem.”

Đường Tuấn Ân không dám lại gần, sợ nàng tự làm mình bị thương. “Chẳng lẽ em không nhớ chút nào chuyện đêm đó sao?” Còn hắn thì nhớ nhung đến đau toàn thân.

“Nhớ lại? Anh nghĩ tôi là gái điếm à? Tốt lành gì mà tôi phải nhớ!” Nàng chịu đả kích đến nỗi phải trốn trong chăn những ba ngày, trầm cảm đến muốn trở thành trinh nữ.

Đường Tuấn Ân nhíu mày, không muốn nghe nàng tự hạ thấp bản thân mình. “Anh không hề xem em là gái điếm.”

“Còn dám nói là không! Dù sao tôi cũng xem nó như bị kim châm, chịu đau một chút. Anh cũng quên chuyện đó mau mau cho tôi nhờ.” Chỉ có quên đi, nàng mới có thể trở lại như những ngày trước đây .

“Bị kim châm, chịu đau một chút? Chẳng lẽ em không cảm thấy hưởng thụ chút nào sao?” Đường Tuấn Ân đương nhiên không chấp nhận. Tuy hôm đó hắn say như điếu đổ, nhưng thân thể mềm mại đó ngây ngô thế nào, khiến hắn phải mất bao nhiêu thời gian để lấy lòng nàng, khơi dậy ham muốn của nàng, hắn lại nhớ rất rõ ràng.

Tuy sự việc xảy ra khá đột ngột, hắn lại hiểu lầm nàng có sắp xếp từ trước, nhưng vào thời khắc tuyệt vời đó, thật sự trong lòng hắn đã nghĩ họ là một đôi tình nhân yêu thương nhau….

Trong nháy mắt, mặt Hàn Tiểu Dạ chợt đỏ bừng. Gì mà hưởng với chả thụ, tên này đang nói bậy bạ gì đó! Đêm đó rõ ràng chính là một sai lầm! “Tôi không muốn nói nữa, anh biến đi, không tôi chém anh cho coi!”

“Tiểu Dạ, mẹ em đến kìa.” Đường Tuấn Ân đột nhiên liếc mắt ra sau, nói.

“Mẹ tôi đến sao?” Hàn Tiểu Dạ bị phân tâm, lập tức thấy hắn như mãnh thú nhào tới đánh úp nàng, giằng lấy dao trên tay nàng, để lên nóc tủ cao để nàng không lấy lại được.

“Anh gạt tôi!” Nàng tức giận quát hắn, mặt mày khẩn trương, vũ khí duy nhất cũng mất rồi, nàng biết đối phó với hắn sao đây?

“Dao rất nguy hiểm , để ở cao , sẽ an toàn hơn.” Đường Tuấn Ân không hề có ý uy hiếp , thong thả bước lại gần nàng .

Trong căn bếp rộng lớn, hắn không phải tốn sức lực gì liền dồn được nàng vào một góc .

“Anh định làm gì? Không được làm bậy! Tôi cấm anh bắt nạt tôi ….” Hàn Tiểu Dạ hết đường trốn, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn, thề sống chết quyết đấu với hắn tới cùng.

Đường Tuấn Ân như bị nghiện cái trừng mắt của nàng, trong mắt nàng như có ngọn lửa, đẹp đến khiến tim hắn đập nhanh liên hồi

Hắn mê muội nâng cằm nàng lên, dừng ở xương quai xanh nơi hắn đã để lại dấu hôn mạnh mẽ, khẽ thở dài: “Ngay cả dấu hôn ở đây cũng biến mất rồi.”

“Tôi xóa nó đi rồi, không được sao?” Nàng cố sức hất tay hắn ra, không để hắn tiếp tục làm bậy.

“Vậy những dấu khác thì sao?” Đường Tuấn Ân hỏi mờ ám.

Hàn Tiểu Dạ đỏ mặt quát: “Đương nhiên là xóa hết!”

Hắn còn dám hỏi . Hắn lưu lại thật nhiều dấu hôn trên người nàng , hại nàng tẩy đến bong cả da “Ngay cả lần đầu tiên của tôi anh cũng không buông tha , sự trong sạch của tôi đều bị anh phá hủy. Tôi vốn nghĩ sẽ dành đêm đầu tiên cho chồng tương lai …”

“Anh không phải chồng tương lai của em sao?” Đường Tuấn Ân cắn răng nhắc nhở nàng sự thực này.

“Anh?” Hắn không phải rất chán ghét nàng sao? Hắn không phải chỉ muốn thoát khỏi nàng – con dâu nuôi từ bé này sao? Thế mà giờ lại có thể nói ra được những lời ngược đời như vậy “Tôi xin anh, sao tôi lại muốn gả cho anh chứ. Chuyện kia chính là bóng ma trong đời tôi, tôi luôn tự nhủ phải quên nó đi!”

“Em không muốn gả cho anh?” Đường Tuấn Ân nheo mắt lại, những lời này khiến hắn thật sự tức giận.

Hắn cứ nghĩ rằng trong lòng nàng luôn muốn gả cho hắn, nhưng nàng lại hiển nhiên nói nàng không muốn gả cho hắn, thậm chí nàng giả vờ nhu nhược, ăn mặc lại thô kệch trước mặt hắn tám năm nay, là vì muốn thoát khỏi cảnh bị hắn bắt nạt. Nghĩ đến đó, hắn càng thấy không vui.

“Không muốn.” Không cần suy nghĩ, Hàn Tiểu Dạ đã cười ha ha, nói: “Đầu tôi cũng chưa bị hỏng, sao lại cảm thấy có hứng thú với kẻ có bệnh hoàng tử như anh chứ?”

Hắn có bệnh hoàng tử? Đường Tuấn Ân nghe xong liền muốn đưa tay bóp chết nàng, nhưng không cần vội, hắn đã có biện pháp chỉnh đốn nàng.

“Không có hứng thú với anh sao? Anh thấy dường như em biến anh thành đồ chơi của mình rồi nhỉ.” Đánh có, mắng có, lại chụp ảnh, còn có SM nữa chứ. “Chẳng qua, em nghĩ chỉ cần hai ngàn đó là đủ thôi sao?”

Hắn vuốt đuôi tóc nàng, hương dầu gội của nàng thơm quá, sợi tóc nàng lại bóng muợt như sợi tơ, nhưng hắn thích mái tóc buông dài của nàng hơn, thế nên hắn xỏa cho tóc nàng buông xuống.

“Hai ngàn tệ còn chưa đủ? Anh cho rằng anh là nhân vật quan trọng nào chắc? Chờ đã, anh làm gì thế? Tóc của tôi.” Hàn Tiểu Dạ thấy hắn xỏa tóc nàng ra, tức giận hét lớn.

Gương mặt hắn vẫn không chút biến đổi, còn dám gỡ mắt kính nàng ra: “Trả kính lại cho tôi, tôi không nhìn rõ.”

“Em bị cận thật sao?” Hắn còn tưởng nàng giả vờ.

“Đương nhiên, bắt tôi đeo kính sát tròng cả ngày thì sao tôi chịu nổi! Mau trả lại đây.” Tuy nàng cận không nặng, chưa đến nỗi nhìn không rõ mọi người , nhưng đối mặt với hắn, nếu không đeo kính nàng lại có cảm giác không được an toàn.

Đường Tuấn Ân đương nhiên không trả, còn nhét kính của nàng vào túi quần, hưởng thụ dáng vẻ xinh đẹp với mái tóc dài của nàng. “Tiểu Dạ, em thế này trông thật đẹp.”

Tuy không thể xem nàng như đại mỹ nữ, nhưng cả người cũng toát ra nét thanh tân thanh tú của giai nhân, hơn nữa, trong bộ quần áo rộng thùng thình, nàng lại có dáng người rất chuẩn, rất hợp với cơ thể của hắn. Nàng là người phụ nữ được trời sinh ra là dành cho hắn ….

Nếu không bị bọn A Bân chuốc say hắn, để hắn vào nhầm phòng, rồi cả hai không cẩn thận lên giường, thì đã không có bắt đầu…..

Một sự bắt đầu mỹ lệ………

“Anh lại gần quá rồi đấy.” Hàn Tiểu Dạ muốn đẩy hắn ra, nhưng cơ thể hắn do thường xuyên luyện tập nên thật rắn chắc, hại tay nàng như bị bỏng mà vội rụt về, mặt thoáng vẻ thẹn thùng, bối rối không biết làm thế nào.

“Tiểu Dạ, em thật đáng yêu.” Tuy nói những lời hung hăng với hắn, nhưng lại lộ ra dáng vẻ thẹn thùng như vậy, hắn thật không chịu nổi …. Đường Tuấn Ân tự hỏi không biết mình đã bị nàng mê hoặc từ lúc nào, trái tim đập rộn ràng không ngừng.

Hắn nén không được, bèn cúi người xuống, muốn thưởng thức đôi môi ngọt ngào của nàng.

“Đừng.” Hàn Tiểu Dạ vừa thấy hắn tới gần, khẩn trương co người lại, tay không cẩn thận đụng vào bồn rửa bát, một cái bát rơi xuống đất vỡ choang. Nàng nhìn cái bát bị vỡ, không kịp suy nghĩ đã đẩy hắn ra. Đau lòng ngồi xổm xuống đất nói: “Bát của tôi …. Bộ bát này, là do chính tay tôi chọn, thiếu một cái cũng không được.”

Đường Tuấn Ân thật sự muốn hôn nàng, nhưng nàng còn mãi thương tiếc cái bát kia, hắn nắm lấy cổ tay nàng, kéo ra phòng bếp.

“Bát của tôi …… Anh kéo tay tôi làm gì? Nói gì thì cũng phải dọn sạch mảnh vỡ đã chứ?” Hàn Tiểu Dạ thấy hắn thật vô lý, mà mặt hắn lại cau có nữa chứ, chẳng lẽ hắn thật sự tức giận sao?

Đường Tuấn Ân không nói gì, hắn đúng là đang tức giận, nàng không lo cho bản thân, còn muốn dọn mãnh vỡ. Hắn kéo nàng đi ngang qua phòng khách, trong phòng lúc này có hai ánh mắt sáng ngời đang dõi theo.

“Chú Đường, dì Đường, hai người đừng hiểu lầm…..” Hàn Tiểu Dạ muốn giải thích, nhưng lại thấy gương mặt phớt lờ của họ đang giả vờ xem TV, nàng nghĩ giờ mình có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan này.

Hàn Tiểu Dạ không nói được câu gì thì đã bị lôi lên lầu ba , vào phòng Đường Tuấn Ân.

“Đường Tuấn Ân, anh đùa đủ chưa? Nếu anh dám giở trò gì với tôi, tôi lập tức gọi người đến cứu.” Không, nếu gọi người tới cứu, họ sẽ bị ép kết hôn. “Đính chính lại, tôi sẽ phát tán tấm ảnh khỏa thân của anh!” Hừ hừ! Sợ chưa?

“Tay của em.” Đường Tuấn Ân dường như không quan tâm đến sự uy hiếp của nàng,

“Tay của tôi?” Hàn Tiểu Dạ buồn bực nâng hai tay lên, lúc này mới phát hiện tay của nàng chảy máu, , là bị mảnh vỡ của cái bát kia cứa phải, cho nên sau khi nhìn thấy hắn đã vội vàng mang nàng trở về phòng.

Đường Tuấn Ân rất nhanh lấy ra một hòm thuốc. Cái người này, chính mình bị thương cũng không biết, nếu hắn không nhìn thấy, chắc nàng cũng không phát hiện đâu.

Miệng vết thương rất dài , sâu , có thể sẽ lưu lại vết sẹo trên tay nàng .

“Không phải là anh muốn giúp tôi bôi thuốc đó chứ? Không cần, vết thương bé thế này rửa nước một chút là được rồi ……” Đại thiếu gia lại giúp nàng bôi thuốc, nàng nhận không nỗi đâu nha.

“Ngồi xuống.” Gương mặt tuấn tú Đường Tuấn Ân nghiêm nghị lại, nói.

“Ừm.” Hàn Tiểu Dạ sợ tới mức vội vàng ngồi xuống ghế sô pha , nhưng vừa ngồi xuống nàng liền hối hận . Nàng thấy bản thân mình thật vô dụng, sao lại giống như cô vợ nhỏ biết nghe lời của hắn đến vậy.

“Đưa tay ra đây.”

“Ừm.” Đáng ghét! Nàng không cần nghe lời hắn, nàng muốn, muốn phản kháng lại hắn! Đúng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ lo lắng này của hắn, ánh mắt lo lắng như thế khó mà giả vờ cho được.

Hắn để ý đến nàng thật sao?

Ý tưởng vừa hiện lên trong đầu, Hàn Tiểu Dạ cảm thấy cực kì buồn bực. Khi hắn cầm bông thấm nước giúp nàng rửa sạch miệng vết thương, nàng nhìn ra nơi khác, không dám nhìn thẳng vào mắt hắn. Cho đến khi thuốc được bôi vào vết thương, nàng đau đớn rên lên một tiếng, lúc này mới nhìn thấy gương mặt hắn khi bôi thuốc cho nàng . Khuôn mặt tuấn tú thật khẩn trương , giống như vết thương trên tay kia thật sự khiến hắn đau lòng.

Là đau lòng thật sao? Có phải nàng đang hoa mắt không?

Hàn Tiểu Dạ muốn ngồi sát lại nhìn cho thật kỹ, vì kính đã bị hắn lấy đi, nàng nhìn không được rõ lắm. Đầu chỉ có thể rướn lên về phía trước, mới thấy rõ biểu tình hắn lúc này.

Hắn đang gần nàng , rất gần. Hơi thở ấm áp của hắn dường như có vẻ dồn dập.

Hắn đang cầm tay nàng, phần da thịt bị hắn chạm vào như có dòng điện chạy qua, mặt nàng nóng quá, tim lại đập mạnh…….

“Xong rồi.” Đường Tuấn Ân cuối cùng giúp nàng dán băng OK, hoàn thành nhiệm vụ. Đương nhiên, hắn biết nàng đang nhìn chằm chằm vào hắn, không biết nàng có thỏa mãn chưa?

Còn hắn thì thực thỏa mãn. Từ trên cao nhìn xuống, hắn nhìn thấy chiếc cổ thon nhỏ của nàng cùng với chiếc áo nịt nhỏ ôm gọn lộ ra xương quai xanh.

Xong rồi?

Hàn Tiểu Dạ lấy lại tinh thần , hai má đỏ bừng. Tâm tình như là đã làm chuyện xấu. Cho đến khi nhìn thấy băng OK đã được dán trên tay , thật đáng yêu, hắn nhoẻn miệng cười.

“Thì ra anh chỉ muốn giúp tôi bôi thuốc thôi.” Lòng nàng bỗng nhiên thấy nóng , hiện lên một cảm giác hân hoan khó hiểu , hắn đối xử với nàng như vậy , khiến cho nàng thật vui vẻ ……

Đường Tuấn Ân nhìn nàng cười, tâm tình lo lắng nàng bị thương khi nãy đột nhiên bình ổn lại “Anh cũng không phải là đại thiếu gia gì cả, anh cũng biết rửa bát, cũng biết giặt quần áo.”

“Sao lại có thể được.” Hàn Tiểu Dạ không tin nói.

“Là thật, anh sống một mình ở ngoài, cái gì cũng phải tự mình học cách làm.” , Nàng khinh hắn không biết gì , là đại thiếu gia tay không phải chạm vào bất kì vật gì sao? Thật sự là quá coi thường hắn .

“Tôi không tin! Anh nhất định là gạt tôi!” Hàn Tiểu Dạ xua xua tay, không phát hiện dáng vẻ nghiêm mặt phồng má chu môi này như muốn thách hắn làm được những công việc nhà thường ngày này.

“Nếu anh làm cho em xem một lần, em phải gọi anh một tiếng Tuấn ca ca, thế nào?” Đường Tuấn Ân dùng ánh mắt thiện chí nhìn nàng. Khó có cơ hội nàng lại không phòng bị trước hắn, nói chuyện thoải mái với hắn. Điều này, khiến hắn nhớ lại lần đầu tiên cả hai gặp nhau, nàng không hề sợ hãi hắn, còn cười với hắn.

Hắn thật nhớ lúc ấy, nàng đáng yêu như búp bê, hắn thật muốn ôn lại chuyện cũ. Hắn nhớ đến đêm mà hắn cùng nàng triền miên, hắn không thể quên được hương vị của nàng ……

Cái gì? Gọi hắn là Tuấn ca ca?

Hàn Tiểu Dạ đỏ mặt, những lời này là muốn nhắc nhở nàng, ba ngày trước nàng cũng gọi hắn như vậy… lúc trên giường. Nàng thẹn quá hóa giận: “Đường Tuấn Ân, anh bao nhiêu tuổi rồi? Xin anh, bớt nói mấy câu ghê tởm như vậy đi có được không? Tôi phải đi đây.“

Nàng giận đùng đùng, muốn đi ra khỏi phòng, lúc hắn giúp nàng bôi thuốc, nàng còn có một chút cảm động, nàng cũng muốn xem bộ dạng của hắn khi làm việc nhà, nhưng tự dưng hắn lại nói những lời này, thật là làm hỏng không khí!

Đường Tuấn Ân một tay giữ chặt lấy nàng , làm nàng muốn đi cũng không được.

“Thuốc cũng bôi xong rồi, anh còn muốn làm gì nữa?” Hàn Tiểu Dạ hiểu lầm, tưởng hắn còn muốn để lại dấu hôn, lập tức che cổ, cũng không phát hiện lời mình nói như đang làm nũng.

Đường Tuấn Ân thả nàng ra, rút ra chiếc di động màu hồng phấn: “Em quên cái này.”

“Điện thoại của tôi?” Nàng đưa tay sờ sờ vào túi quần sau, hắn lấy được từ lúc nào vậy?

Đường Tuấn Ân cầm di động, ngón tay thon dài đang ấn ấn bàn phím nào đó. Cuối cùng cũng tìm thấy, hắn cười mờ ám: “Em chụp hình khỏa thân của anh làm gì, để ngắm à?” (Yu: để y y ạ =)) )

Hàn Tiểu Dạ hận mình sao không cao thêm chút nữa, muốn giành di động lại: “Ngắm cái đầu anh á, không phải tôi đã nói, nếu anh dám làm gì với tôi , tôi sẽ đem ảnh của anh phát tán ra ngoài sao?”

“Thì ra còn lén ngắm anh trong lúc ngủ à?” Ba cái cúc áo kia là nàng cởi ra thay hắn sao? Đường Tuấn Ân cười thật sự gian tà, không ngờ nàng lại có hứng thú với cơ thể của hắn như vậy.

“Làm ơn dẹp mấy cái ý tưởng xấu xa trong đầu anh đi.” Nàng thể hiện sự kì thị của mình với thân thể hắn: “Tôi chụp hình anh lúc anh say chỉ để trêu anh thôi….”

Tạch!

Hàn Tiểu Dạ nghe thấy một âm thanh nho nhỏ , tâm trí bỗng cảm thấy run rẩy “Anh muốn làm gì?“

Đường Tuấn Ân làm vẻ mặt như vô tội “Không phải em muốn dẹp sao?” Hắn có lòng tốt đưa ảnh chụp cho nàng xem, toàn bộ hình ảnh đều nằm trong thùng rác.

Hàn Tiểu Dạ giật lại di động trong tay hắn, mở ra xem, ai oán trừng mắt nhìn thư viện ảnh trống không. “Anh thật quá đáng, dám xóa hết….” Nàng ôm hận nói, ảnh chụp để uy hiếp hắn đã bị xóa hết, thật không khó để tưởng tượng số phận khốn khổ sau này của nàng rồi. “Cuối cùng thì anh có thể hành hạ tôi rồi, đầu tiên là đánh tôi bất tỉnh nhân sự, sau đó cắt thành mấy mảnh, vứt xuống biển cho cá ăn.”

Làm vậy là phạm pháp nha! Đường Tuấn Ân bật cười. “Tiểu Dạ, vĩnh viễn không có khả năng anh lại đối xử như vậy với em.” Hắn sẽ không cắt nàng thành mấy mảnh, chỉ có ăn nàng từng miếng, từng miếng mà thôi.

“Gạt người! Lúc trước anh bắt nạt tôi như vậy, khiến tôi sống không bằng chết, ngày nào cũng khổ sở…..”

“Đó là bởi vì ……” Đường Tuấn Ân nói không nên lời , hắn chính là muốn bắt nạt người mà mình thích. (Yu: thú vui tao nhã nhể.)

Khi nàng đánh hắn một cái , mắng hắn một trận , hắn như là đã tỉnh táo trở lại – Tiểu Dạ của hắn cuối cùng cũng quay về! (Yu: chàng ơi, thiếp ko ngờ, chàng thích M, hu hu, chàng là đại M của lòng thiếp)

Hắn phấn khởi, tim không thể nén lại mà cứ nảy lên, sau đó vui vẻ nở nụ cười. Là cười từ tim cười ra, cười sang sảng. Tám năm buồn bực của hắn kể từ thời khắc kia đã hóa hư không, cuối cùng hắn cũng hiểu được tâm tình phức tạp kia là vì sao.

Hắn thích nàng , từ tám năm trước hắn đã thích nàng rồi! (Yu: yes!)

Nhưng bởi vì nàng là cô dâu nuôi từ bé của hắn, vì nàng mà ở trường học hắn bị mọi người bàn tán và cười nhạo, cho nên hắn chán ghét nàng, muốn đuổi nàng đi , không ngừng bắt nạt nàng. Sự phản kháng của nàng khiến cho hắn không thể không chú ý, thu hút toàn bộ ánh mắt hắn . Hắn thích nàng , hắn lấy việc bắt nạt nàng làm thú vui. Sâu xa hơn, hắn không biết mình thực sự chán ghét nàng, hay chỉ giả vờ chán ghét nàng ……

Cho đến khi nàng vì ăn hộp cơm thiu mà bị viêm dạ dày, hắn mới không đụng đến nàng nữa.

Nhiều năm qua, hắn nghĩ mình đã mất đi một đối thủ, mới có thể bất chấp mọi thủ đoạn trêu chọc nàng. Nhưng kỳ thật hắn đau lòng nàng bị bệnh tật dày vò, áy náy đến nỗi lần sau không dám bắt nạt nàng nữa.

Mà nay hắn không còn là cậu thiếu niên mười bảy tuổi ngây thơ, mà nàng cũng phải là cô bé mười hai tuổi thích cậy mạnh .

Giờ nàng đã là cô gái hai mươi tuổi trưởng thành, là người con gái làm cho hắn mê đắm. Hắn mất tám năm thời gian để tìm được nàng của tám năm trước, hắn phải rất vất vả mới nhận ra được tầm quan trọng của nàng đối với hắn, hắn không bao giờ muốn buông nàng ra .

Hắn muốn nàng .

Dấu ấn hồng (Yu: là dấu hiệu sau khi lần đầu 3 trấm đó mí nàng) trên giường của nàng đập vào mắt hắn, chuyện hắn người đàn ông đầu tiên của nàng như cắm rễ trong lòng hắn. Hắn không thể quên cái đêm ngọt ngào ấy, hắn muốn kéo dài cảm xúc mãnh liệt đêm hôm ấy, càng thêm thân mật với nàng.

Hắn thích nàng ném muối vào người hắn, thích dáng điệu muốn chém hắn của nàng, thích dáng vẻ thẹn thùng của nàng khi nói hắn ghê tởm, thích dàng điệu khi nàng uy hiếp sẽ phát tán ảnh của hắn. Sai lầm tám năm trước, hắn muốn nhanh chóng sửa sai cùng nàng……….

“Vì sao?” Luôn bắt nạt nàng chính là luôn bắt nạt nàng, còn có lý do gì nữa? Hàn Tiểu Dạ trong lòng thực buồn bực, không nhẫn nhịn mà nói ra những lời từ trái tim mình: “Vì tôi là con dâu nuôi từ bé bị anh ghét nhất, cho nên anh không chấp nhận tôi. Dùng hết mọi phương pháp muốn đuổi tôi đi! Giờ chúng ta đều đã là người trưởng thành, anh muốn đuổi tôi đi cũng không cần dùng những cách như vậy, sớm hay muộn tôi cũng sẽ rời khỏi nhà anh …… “

Nàng phải rời khỏi nhà hắn ?

Lời của nàng như một quả bom nguyên tử , làm cho tâm tình của Đường Tuấn Ân càng trở nên phẫn nộ .

Ngay lúc hắn vừa nhìn ra tâm ý mình đối với nàng thì lại nói muốn rời khỏi hắn? Hắn cũng có tự tôn của hắn. Hắn không có cách nào khiến nàng không coi hắn như rắn rết, muốn rời khỏi hắn. Chỉ có thể thẳng thắng nói ra cảm giác của mình với nàng.

“Em không thể đi, em là của anh.” Hắn chỉ có thể nói ra những lời này, tuyên cáo quyền sở hữu của mình đới với nàng .

Hàn Tiểu Dạ nghe được lời này liền cười ha ha ba tiếng, sau đó nhíu mày trừng mắt nhìn hắn “Gì mà tôi là của anh? Anh nghĩ rằng anh nói những lời này, tôi sẽ tạ chủ long ân sao? Thật ngốc. Tôi không cho rằng tôi là cô dâu nuôi từ bé của anh thì tôi phải là vật sở hữu của anh …… “

“Em vốn chính là của anh!” Đường Tuấn Ân đầy khí phách nhìn nàng, nói như chém đinh chặt sắt .

Nàng muốn chối bỏ quan hệ đối với hắn, hắn liền vội vàng đem nàng giữ chặt trong tay. Hắn cũng không biết bản thân mình đối với nàng lại có ý độc chiếm như vậy .

Từ khi nàng mười hai tuổi gọi hắn một tiếng Tuấn ca ca, nụ cười ngọt ngào kia như một ấn ký, đến bây giờ hắn vẫn còn nhớ, sai hắn có thể để nàng đi.

Em vốn chính là của anh!

Hắn đang nói đùa, hắn nhất định là đang nói đùa, nàng không phải là của hắn …… Hàn Tiểu Dạ tự mình thuyết phục chính mình. Nhưng nàng bị hắn làm cho tâm hoảng ý loạn là sự thật , khuôn mặt nàng cũng không giấu được băn khoăn mà đỏ bừng, làm sao bây giờ ? Nàng cảm thấy được hắn có vẻ yêu nàng ……. yêu sao ?

Nàng thật sự bị cú sốc này dọa, phản ứng đầu tiên chính là xoay người chạy đi, không cẩn thận va phải vật trang trí gì đó, vật đó lắc mạnh, ngã xuống hướng về phía nàng.

Hàn Tiểu Dạ không tránh, không! Phải nói là nàng đang sợ hãi, chỉ có thể ngây ngốc đứng một chỗ .

Nàng tưởng nó sẽ ngã vào người mình, nghĩ nàng sẽ đau mà kêu la thảm thiết…… Nhưng không có! Một giây sau, nàng bị một cơ thể tráng kiện ôm chầm lấy. Hắn hoàn toàn muốn bảo vệ nàng, nhưng cũng nhắc nhở nàng, hắn vì nàng mà chịu cú này.

Nàng nhìn vật đó rơi xuống đất, nhìn thấy hắn buông nàng ra, nắm lấy cánh tay, vẻ mặt đau đớn. Nàng liền cảm thấy trong đầu có tiếng ong ong, tim chợt nhói đau, đau đến nỗi nước mắt tràn mi….

Nàng là làm sao vậy? Hắn trở nên thật kì lạ ……

“Tay của anh …… ” Giọng nàng bỗng nhiên run run , tay hắn giống như bị thương……

“Anh không sao!“

Đường Tuấn Ân muốn an ủi nàng, lại nhìn thấy nước mắt nàng như trân châu, từng hạt từng hạt rơi xuống, hắn ngừng thở, tim chấn động – nàng khóc vì hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play