Tác giả: Hàn Trữ
Convert + Edit: Yurii
“Bài tập của ta …”
Trong phòng, Hàn Tiểu Dạ hai tay run run cầm bài tập của mình nhìn trân trân. Đây là lần thứ mấy trên bài tập của nàng xuất hiện ba chữ “Ngươi cút đi”, nét chữ đầy đắc ý cùng kiêu ngạo, như là rất oán hận sự tồn tại của nàng, làm tổn thương tâm hồn nhỏ bé của nàng.
“Ba chữ kia thầy chưa dạy qua cho ngươi sao? Có cần ta đọc cho ngươi nghe không?” Không biết từ khi nào, cửa phòng bị mở ra, một thiếu niên tuấn tú khoanh hai tay đứng trước cửa, trên mặt đầy vẻ khinh miệt.
Nghe được thanh âm đó, Hàn Tiểu Dạ trong lòng hoảng sợ, bài tập trên tay vô tình rơi xuống đất, xoay người nhìn người kia. “Tuấn Ân ca ca …ngươi” Hắn không vì điều này mà đuổi nàng ra khỏi nhà chứ?
“Không cho phép ngươi gọi ta là Tuấn Ân ca ca, phải gọi ta là thiếu gia! Biết chưa?”
Hàn Tiểu Dạ ngay lúc ấy cảm nhận được
ngữ khí nóng giận cùng khinh bỉ của hắn —- còn có xem thường, hắn chỉ
xem nàng như hạ nhân!
Đơn giản hắn ghét nàng vì nàng là con dâu được nuôi từ bé ——–
Mười hai tuổi, cha của Hàn Tiểu Dạ đã
mất sớm, nàng cùng mẹ nương tựa nhau mà sống, mẹ vì để có tiền nuôi
nàng, đã vào làm đầu bếp tại nhà chủ tịch công ty thực phẩm Khí Đích
Đường thị.
Chủ tịch Đường thị đương nhiệm cùng phu nhân chỉ có một người con trai duy nhất là Đường Tuấn Ân, vì sinh non
mà từ nhỏ cơ thể rất yếu ớt, không ngừng đau ốm. Hiện tại hắn đã mười
bảy tuổi, mời danh y cả tây lẫn trung y chữa trị vẫn không thấy có khả
quan, khiến mọi người thập phần lo lắng.
Phu thê Đường thị lo sợ Đường gia sau
này vô hậu, gia nghiệp Đường thị không ai thừa kế, bất đắc dĩ đành phải thỉnh pháp sư nổi danh đến xem phong thủy.
Pháp sư phán rằng bọn họ phải cưới vợ cho con, chẳng những vậy mà phải nuôi con dâu từ bé để được xung hỉ!
Mặc dù đang là thời đại tân tiến, dùng
phương pháp mê tín xung hỉ thật sự là vớ vẩn, nhưng phu thê Đường gia
chỉ có thể dùng ngựa chết thay ngựa sống, bằng mọi cách tìm kiếm đứa
trẻ có mệnh cách thích hợp với con trai mình. Cuối cùng cũng tìm được,
nhưng lại là con gái mười hai tuổi của nữ đầu bếp nhà mình, cũng chính
là Hàn Tiểu Dạ.
Mẹ Hàn Tiểu Dạ xem vợ chồng Đường gia
là ân nhân có ơn tái tạo, khi nàng chịu tang chồng, mất đi trụ cột kinh tế, là vợ chồng họ cho nàng công việc này. Cho nên nàng quyết tâm, đời này phải chuyên tâm hầu hạ Đường gia, lúc nào cũng tự nhắc nhở mình,
nếu có cơ hội, nhất định phải báo đáp ân tình này. Hiện tại, con gái
nàng được Đường gia chiếu cố, nàng tất nhiên cam tâm tình nguyện hổ
trợ.
Đương nhiên nàng cũng không cho rằng
con nàng sau này lớn lên sẽ vào Đường gia, xung hỉ chỉ là một kiểu nghi thức, cũng là trái với luật pháp, vài năm sau bọn nhỏ phát triển thế
nào, ai có thể nói trước được? Cho nên cứ thuận theo tự nhiên mà làm
vậy.
Phu nhân cũng có nói, nếu nàng đồng ý
hỗ trợ, Đường gia sẽ trả toàn bộ học phí sau này cho con nàng. Thật
tình mà nói, nàng có chút động tâm. Tuy rằng báo ân là trọng yếu, nhưng nàng là mẹ, tâm tư tất nhiên phải trọng con gái mình hơn.
Mà Hàn Tiểu Dạ nhỏ tuổi tuy rắng chưa hiểu lắm ý tứ của xung hỉ là gì, có điều nàng xác định một điều, nàng thích Đường Tuấn Ân!
Nàng xem Đường Tuấn Ân là bạch mã hoàng tử của mình, nàng đã thầm thích hắn một năm nay.
Từ khi dọn đến đây ở, nàng chưa từng
nói chuyện với thiếu gia —– ban ngày, nàng đi học, không được gặp hắn,
buổi tối hắn ngủ ở tầng trệt lại không cùng tầng với nàng. Nàng cũng ít khi thấy hắn, bất quá nàng biết, vào các ngày nghỉ, nếu thời tiết tốt
thiếu gia sẽ ra vườn phơi nắng. Mỗi lần nàng trộm nhìn, thấy hắn nhàn
nhã nằm trên ghế, nhâm nhi *** (Yu: bản raw để thế nên Yu cũng không biết là gì. TT^TT), ánh nắng chiếu vào làn da trắng của hắn, thật là đẹp quá a!
Nàng rất muốn nói chuyện với hắn, rất
muốn cho hắn biết tên của nàng, nhưng vì mẹ không muốn nàng quấy rầy
thiếu gia, nói cái gì hạ nhân phải có quy củ của hạ nhân, nàng đành
phải nhẫn nại vậy. Cho nên khi phu nhân hỏi nàng có muốn làm tân nương
của thiếu gia hay không, nàng không nghĩ ngợi liền đồng ý.
Chỉ cần là vợ hắn, nàng có thể quang minh mà ở cùng với hắn!
Nhưng ảo tưởng của nàng đều tan biến!
Một khắc trước, thiếu gia ôn nhu nhận
viên kẹo nàng tặng, nhưng vừa nghe nàng sẽ trở thành con dâu bé, liền
xoay người biến thành đại ác ma. Chẳng những đem kẹo trả cho nàng, còn
đánh nàng, khiến nàng sợ đến mức té ngã trên mặt đất, không dám nhìn
lên.
Nghi thức xung hỉ qua đi, vận mệnh của
nàng càng thê thảm hơn—- nghe nói chuyện bọn họ xung hỉ bị pháp sư
truyền ra ngoài. Chuyện này truyền đến trường thiếu gia đang học, các
học sinh trong trường đem chuyện này bàn tán ầm ỉ. Cũng vì đứa con dâu
bé này mà thiếu gia phải chịu nhiều áp lực, hắn liền đem tất cả trút
lên người nàng.
Ban đầu, nàng không tin hắn trông như
vậy lại đi khi dễ nàng ——- thiếu gia của nàng là bạch mã hoàng tử cơ
mà, có thể gả cho hắn là giấc mộng của nàng. Nhưng đến lần thứ hai hắn
vẽ bậy lên vở nàng, lần lượt đe dọa nàng, muốn nàng rời đi, thậm chí
còn có ý định thả ếch lên đầu nàng, bỏ bột ớt vào sữa nàng uống …. Dùng mọi cách độc ác đối phó nàng, nàng cuối cùng cũng hiểu, hắn quyết tâm
đuổi nàng đi!
Nàng vì thế mà khóc suốt một tuần, không cam tâm tiếp tục chịu nhục, cố lấy hết dũng khí mà phản kháng lại hắn.
Nàng dùng túi sách đánh lên đầu hắn,
hoặc thẳng tay đánh hắn. Đoán được hắn định dùng ếch dọa nàng, nàng
liền dùng sâu đáp lễ lại hắn. Dù sao nàng cũng không còn ngây ngô để
mặc hắn bắt nạt nữa.
Bất quá, nàng có phản kháng lại thế
nào, nhưng nàng cũng chỉ là đứa trẻ mười hai tuổi a! Sao có thể đấu lại hắn? Chỉ cần nàng chống đối, nàng sẽ bị hắn ức hiếp càng thê thảm hơn. Bị hắn bắt nạt ngầm cả một năm, hắn còn mặt dày đâm thọc sau lưng nàng với mẹ nàng, hại nàng bị mẹ hết lần này đến lần khác giáo huấn một
phen……
Nàng chịu đựng đủ điều, bị tên ác ma này làm cho cuộc sống nàng vô cùng khổ sở.
Đổi lại, nàng rút ra được bài học ——– chỉ cần nàng không chống đối, hắn sẽ tự động buông tha nàng.
“Uy, tiểu quỷ, cho ngươi ăn cái này nè.” Đường Tuấn Ân đem hộp cơm nắm của nữ sinh đã tặng hắn đưa cho nàng, nhưng là hộp đã để qua ngày.
Ánh mắt hắn sáng lên chờ xem nàng vứt
hộp thức ăn đi, còn mở miệng mắng hắn là đồ bại hoại, sau đó thì như
con mèo con tức giận cắn hắn, đánh hắn.
Hàn Tiểu Dạ vừa mở hộp ra, mùi cơm nắm
để quá ngày liền bốc lên. Nếu là bình thường, nàng nhất định liều chết
không ăn, sau đó sẽ bị hắn như cũ tiếp tục ức hiếp nàng. Chỉ cần ăn,
hắn sẽ không dùng thủ đoạn với nàng nữa.
Vì thế nàng chịu đựng, trong lòng thầm
mắng hắn. Nín thở ăn miếng thứ nhất, cố gắng nhịn không để ý đến mùi vị mà nuốt xuống bụng. Tiếp đó là miếng thứ hai, miếng thứ ba….. Cho đến
khi cơn buồn nôn từ dạ dày phát ra, nàng mới che miệng, chịu đựng không nhổ ra, nàng cũng không muốn đem củi ba năm thêu trong một giờ a!
Đường Tuấn Ân nhìn nàng ngoan ngoãn ăn hết, khuôn mặt tuấn tú liền biến sắc.
Hắn nghĩ nàng sẽ phản kháng, không nghĩ nàng thực sự ăn hết! Đứa ngốc này, mọi lần đều làm trái ý hắn, khi nào lại biết nghe theo hắn? Đầu nàng bị hỏng sao? Ăn một miếng đã chịu
không nổi, còn ráng ăn tiếp miếng thứ hai, miếng thứ ba……..Hắn không
muốn xem nữa.
Đường Tuấn Ân dùng sức hất hộp thức ăn trên tay nàng, cơm nắm rơi cả xuống đất.
“Không cần ăn, ngươi thật là vô vị!” Nói xong, không biết phẫn nộ hay là thất vọng mà tiêu sái rời khỏi phòng.
Sau bữa đó Hàn Tiểu Dạ bị đau dạ dày, ốm mấy ngày không ăn được gì, kẻ lo sợ nhất, chính là hắn….
Nàng nhớ rõ, khi đó, sắc mặt hắn tái xanh, dường như là bị nàng dọa cho sợ rồi!
May mà sự hy sinh của nàng không uổng
phí ——- Đường Tuấn Ân sau đó thật sự ít kiếm nàng gây chuyện nữa, cho
dù có, hắn cũng chán ghét vẻ thuận ý của nàng, sau đó thấy nàng thì mặc kệ nàng, xem nàng như người vô hình.
Điều này càng làm cho Hàn Tiểu Dạ chắc chắn: phục tùng là chính sách sinh tồn.
Nhưng nàng chỉ là nhịn hắn bây giờ,
nàng quyết dốc toàn lực để học, sau này lớn lên nàng nhất định phải
kiếm thật nhiều tiền để cùng mẹ nàng rời đi, để có thể thoát khỏi hắn,
thoát khỏi thân phận con dâu bé, cùng mẹ bắt đầu cuộc sống mới.
Nàng phải rời Đường gia, rời xa tên ác ma Đường Tuấn Ân
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT