♥Edit: Yurii + Thaomilk

Nàng khóc vì hắn.

Hàn Tiểu Dạ cảm thấy bản thân rất kém cỏi, lại khóc trước mặt hắn, thật mất mặt mà! Nàng sao thế này? Không phải là đang lo lắng vết thương của hắn đó chứ?

Không, nàng không lo lắng cho hắn, nàng chỉ thấy áy náy thôi. . . . . .

Nàng không bắt hắn cứu nàng nha! Ai muốn hắn xen vào việc của người khác tới cứu nàng, nàng đã lừa gạt hắn tám năm, đóng kịch trước mặt hắn tám năm, còn liên tiếp làm ra nhiều chuyện khiến hắn tức giận, dựa vào cái gì mà hắn có lòng tốt đi cứu nàng?

Giờ thì hay rồi, tay phải của hắn bị gãy xương, cổ bị bong gân, phải ở nhà tĩnh dưỡng. Nàng bị mẹ bắt phải quay về Đường gia chăm sóc hắn, ngoại trừ lúc đi học, nàng không được phép đi đâu cả, ngay cả làm thêm cũng không được.

Tuy nói rằng ở lại Đường gia có thể tiết kiệm một chút chi tiêu, nàng cũng không thể đi làm thêm nữa, làm một ngày đã nghỉ, không được trả tiền lương, viễn cảnh sinh hoạt phí bị eo hẹp. Làm gì có ai lại chê tiền. Nghĩ đến sau này không thể đi làm thêm, những tờ tiền đáng yêu càng ngày càng cách xa nàng, nàng liền cảm thấy thật ai oán.

Nhưng nàng thừa nhận một điều – hắn đã cứu nàng, nàng chăm sóc lại cho hắn là chuyện đương nhiên, trước khi thương thế của hắn có thể hồi phục, nàng phải nhẫn nại một chút vậy!

Cũng vì chuyện này mà nàng bị mẹ nàng mắng muốn thối đầu, chỉ kém có nước là nàng phải mổ bụng ra để mà tạ tội. Ngược lại, chú Đường và dì Đường lại rộng lượng nên không trách tội nàng, cũng khiến nàng cảm thấy được an ủi.

Nhưng mà cũng chỉ là an ủi nàng một chút thôi, chú Đường phải tới công ty thì không nói làm gì, còn dì Đường lại nói sẽ không ở nhà làm bóng đèn cản trở họ, lôi mẹ nàng cùng đi tham gia hoạt động gì gì đó. Vì thế ban ngày, nàng phải ở nhà một mình với Đường Tuấn Ân.

Giết nàng đi! Hắn bắt nàng không được làm gì với mái tóc, không được mặc áo sơ mi cổ tròn và váy dài làm ô nhiễm mắt của hắn, hại dì Đường hiểu lầm nàng chỉ biết có bản thân mình.

Hắn còn ỷ vào chuyện bị thương, không thể dùng tay phải ăn cơm mà thỏa sức sai bảo nàng ——

“Đút cho anh ăn.” Tay phải Đường Tuấn Ân còn đang bó bột. Sinh hoạt hàng ngày chỉ có thể dựa vào nàng, còn có thể tha hồ sai bảo nàng, hắn thật sự là hưởng thụ nha!

Nàng làm món thịt hầm cơm cho hắn ăn, đây chính là hưởng thụ.

Hắn hợp lý hoá việc đề nghị nàng đút cơm cho hắn, thuận tiện phóng điện sang nàng, khiến mặt nàng đỏ bừng, đây cũng là một loại hưởng thụ.

Trái tim Hàn Tiểu Dạ như bị điện giật, đối với lời nói ngang ngược của hắn, nàng chỉ biết nghe theo. Nàng luôn bị hắn nắm giữ cảm xúc, luôn để ý từng phản ứng nhỏ của hắn, ngay cả khi hắn làm như vô tình mà cố ý mỉm cười phóng điện với nàng, nàng cũng không thể ngăn cản.

“Chỗ này dính nè.” Đường Tuấn Ân ăn hết muỗng cơm, còn cố ý liếm liếm vào đầu ngón tay dính chút tương của nàng, cái này cũng coi như là hưởng thụ nha.

Sắc lang!

Hàn Tiểu Dạ vội vàng rụt tay về, nàng đã chịu đủ sự tán tỉnh lẫn trêu đùa của hắn, nàng tự nói với bản thân không thể mắc bẫy của hắn, nàng hại hắn bị thương, tiếp theo nhất định hắn sẽ xử nàng, nàng không thể mắc mưu!

“Anh muốn ăn nữa.” Đường Tuấn Ân vừa giống như vị hoàng tử cao ngạo, lại vừa giống như đứa trẻ nhỏ, lấy giọng ra lệnh yêu cầu người con gái mình thích đút cơm cho mình ăn.

Hàn Tiểu Dạ tức giận tiếp tục đút cơm cho hắn, hắn ăn cơm cũng thực nhã nhặn, vừa ăn vừa chậm rãi nhai. Đôi môi hắn thật gợi cảm, kỹ xảo hôn thật khá. . . . . . (Yu: sắc nữ!)

Phi phi phi! Nàng không thể nghĩ về nó nữa, chỉ là đút cơm cho đàn ông ăn thôi mà, đầu óc nàng đúng là có vấn đề, lại đi suy nghĩ miên man, nói thật, cũng chỉ có yêu nhau mới có thể đút cho nhau như vậy nha. . . . . .

Nàng cúi đầu càng lúc càng thấp, bầu không khí đen tối cứ bao trùm lấy lòng nàng, nàng không biết nên nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn, đôi môi hắn, hay là cơ ngực hắn. . . . . .

Đường Tuấn Ân đang hưởng thụ nàng đút cơm, lại phân tâm khi nhìn thấy khuôn mặt ửng đỏ của nàng, lông mi dài rủ xuống, còn có bàn tay nhỏ bé đang đút cơm cho hắn, hắn hận thức ăn trong miệng mình sao lại không phải là nàng.

Nhưng, không được, hắn không thể dọa nàng sợ hãi, giờ hắn chỉ có thể đê tiện lấy một cái lý do gọi là ‘bị thương’ để giữ nàng lại.

Giọt nước mắt của nàng đã gây sức ép cho hắn, hắn luyến tiếc cảnh nàng khóc, nhưng nó cũng làm lay động tâm hồn hắn.

Đây là lần đầu tiên nàng khóc trước mặt hắn!

Tám năm trước hắn bắt nạt nàng, cũng chưa từng thấy nàng khóc; nhưng mà lần này bỗng dưng nàng lại khóc, khóc sướt mướt, khiến hắn rất muốn biết có phải nàng đang khóc vì hắn hay không.

Tám năm trước hắn đã xác định nàng thích hắn, bởi nàng nói nàng sẽ đối xử tốt với hắn, tâm tình của cô bé nữ sinh không thể che giấu được, nhưng giờ thì sao?

Hắn không xác định được!

Hắn sợ hãi!

Hắn không hy vọng trong cuộc tình này chỉ có hắn là tương tư đơn phương, hắn cũng muốn có được tình cảm của nàng, hắn hy vọng nàng nghe lời hắn, hắn muốn tim nàng chỉ có hắn, tất cả chỉ đều thuộc về một mình hắn ——

Hắn nên làm như thế nào mới có thể chạm đến được lòng nàng? Quyến rũ nàng, khiến nàng do động, dành cả trái tim mình cho nàng, liệu đã đủ hay chưa?

Đột nhiên, chiếc di động ở trên bàn ăn của Hàn Tiểu Dạ reo lên, vì di động gần chổ hắn ngồi hơn, nên hắn nhanh tay cầm lấy điện thoại, muốn đưa cho nàng, lại nhìn thấy trên màn hình hiện lên tên của đàn ông, làm thay đổi sự chú ý của hắn “Alô”

Alô alô cái gì, hắn không thấy được chủ nhân của chiếc di dộng đang ở ngay trước mặt hắn hay sao? Hàn Tiểu Dạ tròn mắt nhìn hắn tự tiện giúp nàng nghe điện thoại, thúc giục nói “Đưa máy cho tôi.”

Đường Tuấn Ân làm như không nghe thấy, chưa biết đối phương là người đàn ông thế nào, làm sao hắn lại có thể giao di động cho nàng “Tiểu Dạ bề bộn nhiều việc, cô ấy đang đút cơm cho tôi.”

“Đường Tuấn Ân!” Nàng tức giận, cái gì mà đút cơm cho hắn, chính xác thì phải nói là hắn bị thương, nàng không thể không giúp hắn ăn cơm, rõ ràng hắn muốn khiến người kia hiểu lầm!

Đường Tuấn Ân giơ chân ra ngăn cản nàng, tiếp tục nói ra những lời khiến nàng tức chết “Tôi có quan hệ gì với Tiểu Dạ sao?” Câu hỏi này đầy vẻ thù địch, đủ để chứng minh gã đàn ông kia thích nàng “Tôi là người đàn ông của cô ấy.” Hắn công khai thể hiện sự kiêu hãnh, đối phương nghe xong lại tưởng chừng như có sét đánh ngang tai. (Yu: nhưng may mắn là ko trúng cái lỗ tai, mà … bị chẻ làm hai =)), nhớ bác Hoài Linh quá!!! )

Hàn Tiểu Dạ cũng kinh ngạc thở dốc, cứ như đem không khí của cả một đời dùng luôn trong lần này, xụi lơ cả người, ai oán ngồi xổm xuống đất.

Thật quá đáng, không biết là ai gọi tới, nhưng một đời trong sạch của nàng đều đã bị hắn hủy hoại. . . . . .

“Cầm lấy!”

Hai má Hàn Tiểu Dạ trắng bệch, nàng tức giận giành lấy di động, màn hình lại biểu thị cuộc gọi chấm dứt “Tắt máy rồi, còn đưa cho tôi làm gì?” Nàng cắn cắn môi, ấn lại, muốn xem thử người bị hiểu lầm là ai “Là bạn Lâm à!”

“Cậu ta thích em?” Hắn nghiến răng nghiến lợi nói ra bốn chữ.

“Đúng vậy, anh ta thích tôi!” Thật ra người đó chỉ là bạn cùng lớp với nàng, nhưng nàng sẽ không ngốc đến nỗi nói rõ với Đường Tuấn Ân “Anh ấy đối xử với tôi rất tốt, tôi đang suy nghĩ không biết có nên để cho anh ấy làm bạn trai tôi hay không?”

Bạn trai? Đường Tuấn Ân tức giận nói “Em là của anh.”

Hắn lại muốn nói, nàng là cô dâu nuôi từ bé của hắn đúng không? “Tôi cũng không thừa nhận tôi là của anh!” Hàn Tiểu Dạ suy nghĩ, nghĩ xem vì sao hắn lại nói nàng là của hắn, hắn ‘yêu’ nàng sao? Nhưng cuối cùng, chung quy lại, nàng vẫn cho rằng, hắn đối với nàng chính là sự chiếm hữu, xem nàng như tài sản cá nhân thuộc quyền sở hữu của hắn.

Nàng sẽ không tự mình đa tình, chỉ có thần kinh có vấn đề mới nghĩ đến chuyện hắn thực sự yêu thương nàng. Nghĩ như vậy, nàng cũng thấy an tâm hơn, sẽ không như lần trước bị tâm hoảng ý loạn.

Đường Tuấn Ân không nói gì, tự rót chén nước uống, không phải hắn đồng tình với cách nghĩ của nàng, mà là mặc kệ nàng.

Đúng vậy, hắn mặc kệ nàng, hắn đã xác định rõ ràng nàng là của hắn, mặc kệ nàng nói gì, nàng đều không có cơ hội kháng cự!

Hàn Tiểu Dạ nhảy dựng lên, hai tay chống nạnh tức giận nói “Anh là đồ dã man! Tôi đã nói tôi không phải là của anh!”

“Anh dã man?” Đường Tuấn Ân nhíu mi “Được, vậy anh sẽ theo như em mong muốn, làm chút chuyện dã man vậy!”

“Anh định làm gì?” Bắt đầu rồi phải không? Hắn muốn bắt đầu khi dễ nàng rồi đúng không? Hàn Tiểu Dạ nhanh chóng lùi về sau, bày ra vài chiêu thức võ công.

Đường Tuấn Ân nở nụ cười, cảm thấy dáng vẻ sợ hãi của nàng thật đáng yêu, hắn nhịn không được tiến về phía trước nhéo nhéo hai má mềm mại của nàng, thể hiện sự yêu thương đối với nàng “Tiểu Dạ, anh sẽ yêu em, tình yêu cuồng bạo.”

Tình? Yêu? Cuồng? Bạo!

Khuôn mặt Hàn Tiểu Dạ thoáng chốc đỏ bừng, đó là cái quái gì vậy!

Dù sao có thể khẳng định cái đó không liên quan gì đến tình yêu, từ trước đến giờ người này đều không hiểu cái gì gọi là tình yêu “Đường Tuấn Ân, anh muốn cuồng bạo tôi, bắt nạt tôi, khi dễ tôi thì cứ việc nói thẳng, không cần thêm cái gì là yêu mới chả thương, ghê tởm muốn chết!”

Đường Tuấn Ân cười vô cùng sảng khoái, ngón tay trỏ lắc lắc “Em không biết chữ ‘yêu’, có nhiều ý nghĩ khác nhau sao?”

Khác nhau chỗ nào!

Hàn Tiểu Dạ thật sự rất muốn đem những lời thô tục mà nàng vừa nghe phun ra một lượt, nhưng tiếng lòng của nàng lại đập thật nhanh, dường như thật sự chờ mong hắn yêu cuồng bạo nàng

Mấy ngày nay Hàn Tiểu Dạ ngủ không được yên giấc, ngày nào cũng phập phồng lo sợ, sợ hắn bỗng dưng dùng cách gì đó để xử nàng.

A, không có, nàng còn tưởng hắn sẽ dùng mấy động tác võ thuật đẹp mắt gì đó bắt nạt nàng, khiến nàng sống không bằng chết. Nhưng vài ngày trôi qua, hắn lại không làm gì cả. Chỉ sai nàng thuê một đống phim mới về nhà xem, hoặc gọi điện kêu pizza, hoặc nước uống bên ngoài, cho nên phần lớn thời gian nàng đều cùng hắn xem phim hoặc ăn vặt.

A, hắn còn lên cơn thần kinh mua một đóa hoa hồng to, bảo nàng cắm vào bình hoa cho đẹp nhà. Nhưng mà cái đó không quan trọng, quang trọng là mấy hôm nay nàng thật sự nhàn nhã —— hắn khônh hề ngược đãi nàng, ngược lại còn rất cưng chiều nàng.

Thỉnh thoảng khi xem phim mà buồn ngủ, nàng còn có thể bất cẩn dựa vào vai hắn mà ngủ, khi tỉnh lại thì thấy nàng nằm trên đùi hắn …. A ~~ đùi hắn nằm thật đã, nàng ngủ rấtt ngon và thoải mái. Cái là hắn gọi là ‘cuồng bạo’ chính là đang hấp dẫn nàng sao?

Tim Hàn Tiểu Dạ đập nhanh hôn, đưa ta che hai má, thẹn thùng.

“Tiểu Dạ, gội đầu giúp anh.”

“Không cần phải tắm sao?” Có thật chỉ là gội đầu không thôi? Đùi hắn mê người như vậy, các bộ phận khác…không…Nhất định lại càng thêm ngon miệng. . . . . .

Không, nàng phải sớm tỉnh lại! Bớt nghĩ ngợi lung tung đi.

Đường Tuấn Ân cười gợi cảm với nàng “Nếu em muốn giúp anh tắm, anh cũng không phản đối.”

Sắc mặt Hàn Tiểu Dạ hết hồng rồi lại xanh “Vô liêm sỉ!”. Nàng cầm dầu gội đầu trong phòng tắm ném về phía hắn, đáng tiếc lại không trúng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play