♥Edit: Yurii
Tiểu Dạ đang ở sân sau, lại bị gọi đi
quét dọn phòng trên lầu để chuẩn bị đón khách quý ngủ lại qua đêm. Sau
khi quét dọn, đổi chăn mới, mồ hôi cũng tuôn đầy mặt.
Rời khỏi phòng, nàng đến phòng tắm để
rửa mặt, nhìn vào gương thì thấy búi tóc mình đã rối bù cả lên, liền thả ra rồi dùng sợi thun cột lại thành đuôi ngựa. Như vậy nàng càng cảm
thấy nhẹ nhàng khoan khoái hơn. “Tốt rồi, xuống dưới nhà dọn dẹp thôi!”
Đang lúc định rời phòng tắm, lại vừa vặn nghe có tiếng người bước vào phòng ———-
“Là phòng này à?”
“Đúng vậy, là phòng này.”
Nàng dán tai vào vách nghe trộm, không
dám bước ra khỏi phòng tắm nửa bước. Đợi đến khi bên ngoài không còn âm
thanh nào mới lặng lẽ đẩy cửa bước ra. Nhưng vừa ra khỏi phòng tắm, nàng đã bị vật thể lạ đang nằm trên giường kia dọa cho sợ chết khiếp!
Không, đó không phải là vật gì đó ….. đó là một người đàn ông say rượu!
Nàng không dám đến gần, thầm muốn chuồn đi nhanh.
“Nước ……..Nước ………”
Hàn Tiểu Dạ chấn động, xoay mình, mặt cứng lại. Nàng bước lại gần giường, muốn chứng thực lại phán đoán của mình!
A ~~ chết tiệt, trên giường đúng thật là Đường Tuấn Ân. Mình sao lại hay như vậy chứ, ở bữa tiệc đông vậy còn
gặp được hắn, lại đúng lúc nhìn thấy bộ dạng say khước này của hắn nữa!
Tốt nhất là nhanh chân một chút, từ lúc
gặp hắn đến giờ, nàng chưa gặp được điều gì tốt cả. Nhưng lúc này hai
chân nàng lại không nghe lời nàng, cứ đứng yên bất động, thật kỳ quái!
Nàng làm sao vậy?
A ~~ nàng sao lại quên là hắn đang say, lúc này không phải là cơ hội để nàng phá hắn mà không sợ bị gì sao?
Hàn Tiểu Dạ hắc hắc cười, trong đầu
nghĩ nhanh: ‘lấy di động ra chụp ảnh’, đúng vậy, khó khăn lắm mới nhìn
thấy cảnh đại thiếu gia say rượu, sao có thể bỏ qua cơ hội này chứ?
Cạch cạch cạch! Thử gõ tay lên bàn, Hàn
Tiểu Dạ cảm thấy người nằm trên giường thật sự rất mê người! Hại nàng
nhịn không được mà nuốt nước miếng. (Yu: =)) ko hổ danh là sắc nữ)
Nàng thử cởi đến chiếc nút thứ ba, vùng
ngực của Đường Tuấn Ân cũng lộ ra không ít, ai da ~~ thật gợi cảm nha.
Nàng hào hứng chụp ảnh, như thể chỉ có những lúc thế này nàng mới quên
được cảm xúc quái dị của mình dành cho hắn.
Đúng, chỉ cần có tấm hình chết người này của hắn, nàng có thể an tâm bỏ của chạy lấy người rồi.
“Nước ……. muốn uống nước……….”
Hàn Tiểu Dạ sau khi làm chuyện xấu định
chạy trốn, nhưng nghe thấy giọng thống khổ của tên kia, lòng nàng lại
không nhẫn tâm. Không thể cất bước, cũng không thể động đậy.
Thật đáng giận, lòng thương hại của nàng căn bản là không cần dành cho tên ác này!
Vì sao nàng lại cảm thấy nếu nàng không để ý đến hắn, hắn thật đáng thương…..
Không! Hắn sao đáng thương được, hắn
uống say, tự nhiên sẽ có nhiều phụ nữ tranh nhau chăm sóc hắn. Từ trước
đến nay, người hắn hẹn hò ai nấy đều xinh đẹp, hắn có bao giờ thấy sự
tồn tại của người con dâu nuôi từ bé này đâu….
Nghĩ vậy, lòng Hàn Tiểu Dạ chợt cảm thấy chua xót, nàng không hiểu vì sao bản thân lại luôn lo lắng cho hắn như vậy?
Vì muốn thoát khỏi hắn, nàng phải luôn
nhìn hắn, để ý sắc mặt hắn, giả vờ nhu nhược trước mặt hắn. Giả vờ thuận theo hắn, mới tránh khỏi làm đối tượng cho hắn bắt nạt, nhưng thỉnh
thoảng gặp phải lúc hắn nổi tính khí trẻ con, nàng cũng không chịu thua
kém mà phát hỏa cùng hắn.
Nàng là người nhìn thấy hắn lớn dần lên, nhìn thấy hắn cao lên, bờ vai rộng ra, nhìn râu hắn mọc ra và hầu kết
phát triển, nghe giọng hắn càng ngày càng trầm ấm ….. Nàng rõ hơn bất kỳ ai khác về sự tuấn tú, mê người của hắn tăng dần theo thời gian.Nàng
chán ghét hắn, nhưng lại không thể dời ánh mắt mê luyến của mình khỏi
hắn……….
“Nước, tôi muốn uống nước………”
Hàn Tiểu Dạ thật sự không vui tí nào,
hắn dựa vào cái gì khiến nàng thần hồn điên đảo, mà hắn lại không biết
người đang chăm sóc hắn là nàng? “Quên đi, tôi hảo tâm lấy nước giúp anh.”
Nói xong, tiểu Dạ xoay người rót một ly trà, xoa thắt lưng nói: “Nước nè, tự uống đi!”
Đường Tuấn Ân đổ mồ hôi, hắn say đến
choáng váng đầu óc, cổ họng khô rát, chết tiệt, hắn muốn giết A Bân cho
rồi, dám chuốc say hắn……..
Hắn còn nghe được có người nói thầm bên
tai hắn, dường như là Tiểu Dạ ………. Không! Không thể nào, là ảo giác
thôi, nàng sao có thể ở cạnh hắn được……..
Hàn Tiểu Dạ nhìn thấy bộ dạng khó chịu của hắn, lòng chùng xuống, mắt lộ vẻ đau lòng, cuối cùng, nàng khuất phục.
Được rồi! Nàng là người tốt, giúp hắn uống nước. “Thật là! Không ngờ đường đường đại thiếu gia nhà anh cũng có ngày thế này,
chờ anh tỉnh táo lại, tôi nhất định phải trêu anh cho bỏ!”
Nàng ngồi bên mép giường, nâng nửa người hắn lên, cho hắn dựa vào vai nàng, đem ly trà đặt lên miệng hắn, không kiên nhẫn nói: “Nước nè, uống nhanh đi!”
Hắn nặng muốn chết, tuy nhìn là gầy gầy
cao cao, nhưng xương cốt đàn ông tất nhiên là nặng hơn của phụ nữ rồi.
Nàng phải lấy tay đỡ sau lưng hắn, mới có thể khiến hắn không bị ngã
xuống.
Đôi môi khô khốc của Đường Tuấn Ân chạm
vào miệng ly trà, liền tự động mở ra, nuốt ừng ực, đến khi thấy đã khát, hắn mới từ từ mở mắt ra. Nhìn thấy người đang đỡ hắn là phụ nữ, trí óc
mơ màng của hắn lại nhớ đến sự kiện chết tiệt kia.
Đây là người mà A Bân chuẩn bị làm quà cho hắn sao?
Hắn nhíu nhíu mắt muốn nhìn thật rõ
khuôn mặt nàng, nhưng chỉ thấy được dáng người nàng không giống Trần
tiểu thư, nàng giống …… Ánh mắt hắn chợt dịu lại, tay như muốn xác định
điều gì đó, gạt đi ly nước, luồn ra sau lưng nàng, xả ra mái tóc dài
đang bị buột chặt. Để mặc cho mái tóc dài buông xỏa sau lưng, ừ ~~ càng
giống nàng.
Vì sao nàng lại ở đây?
Cả buổi tối hằn chỉ nhớ đến nàng, cho
nên khi say mới thấy được ảo ảnh của nàng sao? Nhất định là hắn đang bị
rượu làm choáng váng rồi, hoặc là đang nằm mơ thôi! Ở trong mơ, hắn có
thể thỏa mãn mà nhìn thấy nàng ………
Nhìn thấy cô gái nhỏ trưởng thành trong
trí nhớ của hắn, trở nên thật thanh lệ, thật quyến rũ. Làn da trắng nõn
như tuyết, đôi môi nhỏ nhắn mê người, cặp mắt sáng thông minh bướng
bỉnh, tim hắn đã bị nàng trói chặt rồi ……….
Hắn, vì vẻ đẹp của nàng mà khô nóng cả
người, dục vọng bừng bừng, hắn muốn lập tức áp đảo nàng, hòa nhập vào cơ thể ấm áp của nàng, yêu thương nàng …….
“Anh đang làm gì vậy hả?” Hàn Tiểu Dạ kinh hoàng nhận thấy hắn đang cởi áo nàng, liền muốn nhảy
ra khỏi giường, không ngờ lại bị hắn kéo về, áp nàng xuống giường.
Nàng sợ hãi, toàn thân cứng đờ, trời ạ
~~ cái nội dung thường thấy trong tiểu thuyết sao lại xảy ra với nàng
vậy? Nàng không muốn bị thất thân kiểu kỳ quái này đâu nha!
“Tiểu Dạ ………”
Trong khoảnh khắc nghe được hắn gọi tên nàng, miệng nàng đã bị hắn giam lại.
Sao lại thế này? Chuyện này là thế nào?!
Nàng hoàn toàn không biết gì nữa cả, chỉ biết lúc nàng có phản ứng, thì cái miệng nhỏ của nàng đã mở ra, hoan
nghênh sự xâm lấn của cái lưỡi hắn. Nàng bị hắn hút lấy, dây dưa, vô
cùng dịu dàng làm mặt nàng đỏ bừng.
“Ưm ….” Nàng muốn chống lại, nhưng mà hắn mạnh quá, nàng đẩy không ra, chỉ có thể tùy ý cho hắn đè nàng xuống, nôn nóng chiếm lấy đôi môi nhỏ nhắn của nàng.
Nàng chưa từng bị tên đàn ông nào ôm như vậy, cũng chưa từng hôn qua lần nào. Cả người nàng như bị hắn hút hết
khí lực, hòa tan vào nhau. Giờ thì nàng mới biết, vị của nụ hôn lại
tuyệt vời như vậy………
Hắn là nụ hôn đầu của nàng……….
Đường Tuấn Ân cuống quýt hôn người trong lòng mình, hắn muốn đây là chuyện trong hiện thực ___ trong hiện thực,
hắn không dám thừa nhận từ tám năm trước, hắn đã bị nàng cướp mất tâm
tư. Giờ thì khác rồi, dù sao chỉ là mơ, có thể thoải mái phóng túng, chỉ cần thỏa mãn trong giấc mơ, hắn sẽ không còn lưu luyến nàng nữa, không
còn để ý đến nàng nữa.
Cơ thể lực lưỡng của hắn dán chặt vào
người nàng, hắn dường như có thể cảm nhận được từng chổ từng chổ mềm mại của nàng. Điều này càng khiến ngọn lửa dục vọng trong người hắn sôi
trào.
Hắn dời môi khỏi môi nàng, lại tỉ mỉ mút lấy vành tai trắng như ngọc của nàng, khêu khích nàng.
“Hư…..” Hàn Tiểu Dạ bị
hôn đến không thở nổi, vất vả lắm hắn mới buông tha nàng, để nàng hít
thở một chút, nhưng không ngờ hắn lại đùa nghịch vành tai nàng. Cảm xúc
khác nàng này khiến nàng run rẩy cả người. “Đừng hôn nơi đó ……..” Nơi đó của nàng thật mẫn cảm……..
“Vậy chổ này thì sao ……” Đường Tuấn Ân hút mạnh cổ nàng, cố ý để lại dấu ấn đậm nét. (Yu:Dấu hôn í mà, kiss mark)
“Chổ đó cũng không được…….” Nhưng hắn vẫn không buông tha nàng, còn hôn trượt một đường thẳng theo cổ áo rồi tới ngực, nàng gần như hít thở không nổi. “Không! Anh không thể làm càng như vậy được, không thể….”
Khuôn ngực mềm mại, sự kháng cự của nàng tất cả đối với Đường Tuấn Ân đều là một loại kích thích, hắn dùng sức
cởi bỏ đồng phục của nàng, cúc áo trước ngực bung ra, lộ ra một vùng da
trắng như tuyết dưới lớp áo lót.
Hàn Tiểu Dạ gần như muốn hét lên. Hắn dám làm hỏng áo nàng!
Còn càn rỡ hôn lên da thịt nàng. Hắn hôn từ cổ dọc xuống xương quai xanh, lại đến khe hõm giữa ngực nàng. Tiếng
động phát ra từ những nụ hôn mờ ám kia khiến nàng như chín cả người, tê
tái cả toàn thân………
Làm sao đây? Còn tiếp tục xuống nữa,
nàng sẽ bị hắn ăn sạch sẽ rồi. Nếu đã có ý định cách xa hắn ra, thì phải dứt khoát. Dùng sức đá mạnh vào chổ đó của hắn, bảo đảm hắn sẽ không
thể làm gì nữa…..
A……. Toi rồi, động tác của nàng quá
chậm. Áo lót không biết đã bị hắn cởi ra từ khi nào. Hắn dùng môi, dùng
lưỡi cảm nhận hương thơm thiếu nữ của nàng, ngậm lấy nụ hoa nhỏ của
nàng. Nàng cảm thấy xúc cảm trong người mình từ miệng hắn mà trào ra.
Thân thể của hắn hòa tan …..Cả người Hàn Tiểu Dạ nhũn ra, nằm sấp xuống, ý thức phản kháng mỏng manh của nàng đã bị nụ hôn của hắn từng chút, từng chút ăn mòn……….
Nàng như cô gái yêu hắn say đắm, đôi mắt kiều diễm ầng ậng nước mắt, hai gò má hồng hồng mê người, cam nguyện
dâng hiến cho hắn tấm thân không tỳ vết của mình, không thể kiềm nén mà
thì thào tên hắn ______
“Tuấn Ân ….Tuấn ca ca………”
Đường Tuấn Ân cứ như dây leo, quấn nàng
lên giường. Trong mơ, hắn thật sự yêu nàng, cùng nàng quấn chặt vào
nhau, khó tách rời. Da thịt nàng, tư vị hòa tan vào tận sâu trong nàng,
thật khiến hắn không thể nào quên đi được.
Ngay lúc hắn hơi tỉnh táo, cảm giác thỏa mãn khi nằm trên cơ thể xinh đẹp của nàng thật sự rất chân thật, cứ như hắn thật sự vừa mê loạn cùng nàng. Tâm hồn hắn còn đang phiêu diêu
trong nỗi mê ái, quyến luyến nàng không thôi……
Quyến luyến nàng?
Đầu óc đang mơ màng vì say đột ngột bị
lôi kéo về hiện thực. Thật là một ý nghỉ ngu xuẩn, nhưng hắn thật muốn
đêm xuân mộng này đừng tỉnh dậy quá sớm……
Đường Tuấn Ân như tỉnh như mê, trong đầu vẽ lên đường cong mờ ảo càng khiến hắn xương cốt hắn đau thêm, trí óc
càng sáng suốt. Cuối cùng hắn mới chú ý tới bản thân đang nằm trong một
căn phòng xa lạ.
“Sao lại thế này?” Vì
say rượu mà đầu hắn đau muốn chết, khẽ chuyển động thân người để tìm
nước uống, chiếc chăn mỏng theo đó cũng tuột xuống. Lúc này, hắn mới
phát hiện thì ra hắn đang trần trụi.
“Không phải cái xuân mộng đó là thực chứ? Ta và vị Trần tiểu thư kia………” Đường Tuấn Ân kinh hãi la lên, cảm giác chuyện này thật sự là tồi tệ.
Nhưng mà trực giác cho hắn biết nữ diễn viên trong mộng kia không phải
Trần tiểu thư, Trần tiểu thư không có mái tóc dài đẹp như vậy……
“Ưm………”
Nghe được một giọng rên rỉ của phụ nữ,
Đường Tuấn Ân quay phắt lại nhìn. Cạnh bên hắn là một người phụ nữ, hắn
không nhìn rõ được mặt nàng, nhưng mái tóc đen dài lại rối tung, khêu
gợi phủ đầy mặt gối, lộ ra cánh tay trắng nõn…..
“Chết tiệt!” Hắn buồn cười gào lên ——– ra là không phải xuân mộng, hắn thật sự đã lên giường với người ta!
Nhưng nếu không phải là Trần đại tiểu thư, vậy thì là ai……..
Hàn Tiểu Dạ đang ngủ ngon lành, đột
nhiên bị tiếng gầm gừ của ai đó khiến nàng tỉnh giấc. Nàng trừng mắt
nhìn căn phòng bài trí xa lạ, lập tức ý thức được tình cảnh hiện tại ———
Nàng đã lên giường cùng Đường Tuấn Ân!
Nàng quá mệt mõi mà ngủ thiếp đi!
Đang ngủ thì tên nằm kế bên tỉnh dậy, mà nàng lại không hề biết.
Nàng chết chắc rồi!
Hàn Tiểu Dạ thầm kêu thảm, mặc kệ Đường Tuấn Ân đang nhìn nàng chằm chằm, nàng không dám quay đầu lại, xốc chăn lên âm mưu chạy ra cửa.
“A ———“ Có điều thiên
không thời, địa không lợi, vì sự kiện tối hôm qua mà hai chân nàng đau
đớn, không còn sức lực, cả người té nhào xuống giường thành hình chữ đại – 大.
Hàn Tiểu Dạ đau đến xương cốt rã rời,
nhưng nàng chưa kịp than đau đã hứng phải ánh mắt quỉ dị của Đường Tuấn
Ân, mà hắn lúc này lại không mảnh vải che thân ……..
Oái! Nàng không có mặc quần áo!
Hàn Tiểu Dạ thầm than khóc, nàng vừa
thẹn vừa giận mà trừng to mắt nhìn hắn, níu lấy tấm chăn trên giường
quấn lấy người mình, nàng cảm thấy mình thật mất mặt mà. Bày tư thế bất
nhã này ra trước mặt hắn!
Đường Tuấn Ân không cho nàng lấy tấm chăn, bởi vì hắn cũng như nàng … trần như nhộng!
Hắn thật sự cảm thấy khiếp sợ, nghiêm
mặt lại, cảm giác mê luyến trong giấc xuân mộng kia trong nháy mắt biến
mất hoàn toàn, thay vào đó chính là phẫn nộ và thất vọng ——
Người A Bân chuẩn bị cho hắn là Trần đại tiểu thư, vì sao Hàn Tiểu Dạ lại lõa thể nằm trên giường hắn?
Là người thừa kế của Đường thị, hắn luôn có phụ nữ theo đuổi, thậm chí còn muốn lên giường với hắn, cho rằng nếu quan hệ với hắn thì có thể buộc hắn cưới. Hành vi của Hàn Tiểu Dạ lúc
này so với những người đàn bà kia thì có gì khác biệt?
Vậy hắn phải nghĩ như thế nào về cô đây?
Nhìn những dấu hôn đầy rẫy trên làn da
trắng như tuyết của nàng như nhắc nhở hắn tối qua đã điền cuồng với
người phụ nữ đầy mưu toan này. Loại cảm giác này thật sự rất tệ!
Càng bực hơn chính là khi nhìn thấy bờ
vai nàng lộ ra khi kéo tấm chăn thì bên dưới hắn lại có phản ứng. Hắn
thật ghét bản thân vì bị nàng đưa vào thế ‘lần đầu tiên’ của nàng, lại
còn bị nàng thao túng dục vọng. Hắn thật sự bị kích thích, không cần
nghĩ ngợi liền phang cho nàng một câu chí mạng —–
“Hàn Tiểu Dạ! Cô cho rằng lên giường với tôi thì tôi sẽ cưới cô sao?”
Hàn Tiểu Dạ như bị sét đánh trúng, lập
tức quên cả e lệ, chỉ còn lửa giận bừng bừng. Tốt lắm, nhờ những lời này mà khiến nàng tỉnh táo hơn.
Theo như hắn nói, nàng lên giường với hắn là vì muốn buộc hắn phải cướii nàng, hắn đang hối hận?
Sau khi tỉnh rượu, nhìn thấy đối tượng
là nàng, hắn lập tức hối hận vì đã lên giường với nàng sao? Vậy thì đêm
hôm qua, nàng phải hầu hạ hắn thì gọi là gì, gái điếm sao?
Chết tiệt, nàng không nên dễ dàng bị hắn khuất phục như vậy, dễ dàng bị hắn quyến rũ như vậy. Nàng phải nên mạnh tay mà cắt đứt cái gốc rễ của hắn mới đúng. Nhưng bây giờ muốn cũng đã
muộn!
Hàn Tiểu Dạ nắm chặt tấm chăn che lấy
người, nhanh chóng trèo lên giường, dịch người lại gần hắn, dồn hết oán
hận mà tát hắn một cái.
Nàng tức điên!
Nàng thật sự tức muốn điên!
Nàng, Hàn Tiểu Dạ nhẫn nhịn hắn tám năm
là quá đủ rồi, dựa vào cái gì mà còn phải chịu thất thân cho hắn lại còn bị hắn nghi ngờ nàng bày mưu tính kế?
“Hàn Tiểu Dạ, cô dám đánh tôi?” Đường Tuấn Ân còn chưa hiểu nàng trèo lên giường để làm gì, sau đó
Đã bị nàng cho một cái tát, khiến cho
khuôn mặt tuấn tú của hắn phải nóng lên. Tôn nghiêm của hắn vì một cái
tát của nàng mà bay mất. Hắn không tin nổi chuyện này, chỉ có thể trợn
mắt nhìn nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn bị phụ nữ đánh, lại còn là ở trên giường!
Cô ta điên rồi!
Hàn Tiểu Dạ nếu đã đánh người thì không
tính đến chuyện bỏ chạy. Nàng hất cằm, quyết định đem những chua xót của nàng trong tám năm qua, một lần mà đòi về ——-
“Tôi đánh đó, thì sao? Đường
Tuấn Ân, anh tưởng anh là ai hả! Tôi cũng không phải đứa khờ, đi ăn mặc
quê mùa lại xấu xí như vậy. Cái tôi muốn là khiến anh cảm thấy không có
hứng thú với tôi. Đừng có mà khi dễ tôi. Tôi sao lại cố ý lên giường với anh, buộc anh phải kết hôn?”
“Ha ha ha, anh mắc chứng hoang
tưởng bị hại à? Người bị hại chính là tôi! Đi làm công kiếm thêm tiền
sinh hoạt lại bị thất thân, như thế còn chưa đủ sao? Anh dựa vào cái gì
mà dám nói khó nghe như vậy? Anh không biết thẹn với lòng là gì à?”
Càng mắng nàng càng hận, nghĩ đến thân thể hắn đã qua tay biết bao phụ nữ, nàng càng muốn bóp chết hắn!
“Thật là không thể chịu nổi mà.
Đêm qua anh hẳn là không dùng đồ bảo hộ phải không? Nếu anh nhiễm mấy
cái bệnh quỷ quái gì thì sao đây? Rồi, nếu tôi có thai …..” Nàng hít một hơi thật mạnh.
“Thật đáng sợ, tôi phải đi kiểm tra sức khỏe ngay lập tức, còn phải uống thuốc tránh thai nữa!” Nói xong, nàng lao khỏi giường, mặc quần áo vào. Nhưng đồng phục nàng
không còn cái nút nào trên đó, toàn bộ đều bị hắn giựt đứt. Nàng chỉ còn cách mặc thêm tạp dề, tránh cho ‘cảnh xuân’ lộ ra ngoài.
Không đủ! Mắng hắn như vậy còn chưa đủ. Hắn hại nàng phải thất thân cho hắn, hắn cũng phải chịu chút đau khổ mới được.
Hàn Tiểu Dạ lấy từ ví tiền ra ba ngàn
tệ, định bụng là đưa hết cho hắn, nhưng lại muốn đón xe về nên rút lại
một ngàn. Đặt mạnh lên ngực hắn. “Cầm. Đây là phí che giấu. Mẹ nó chứ!”
Chậm đã, nếu tên này đem chuyện này lộ
ra, nói nàng dụ dỗ hắn thì nàng còn mặt mũi nào mà làm người nữa chứ? Vì thế, Hàn Tiểu Dạ lấy điện thoại trong ví ra, ‘tách’ một tiếng, chộp lấy hình ảnh bán khỏa thân đầy gợi cảm của hắn, hung ác cảnh cáo: “Nếu anh dám tiết lộ chuyện tối qua ra ngoài, tôi sẽ phát tán tấm ảnh này của anh!”
‘Phanh’ Cửa bị đóng sầm lại, nàng tự nhiên bước khỏi phòng, bỏ hắn lại đó, cảm thấy cực kỳ khoái chí.
Đường Tuấn Ân vẫn chăm chăm nhìn dáng
điệu giận dữ la mắng của nàng một hồi lại nhìn thấy nụ cười đầy phẫn nộ
trên cùng gương mặt. Nghe những từ ngữ thô lỗ từ cái miệng nhỏ nhắn phun ra như pháo nổ, cuối cùng còn chụp ảnh hắn lại. Hắn, một chút hờn giận
cũng không có, khóe môi còn nở ra nụ cười quái dị.
Cái tát này của nàng khá đau, đủ để khiến hắn cảm thấy vô cùng phấn chấn.
Nàng hung hăng mắng hắn, nét mặt giận dữ của nàng đẹp đến khiến hắn hoa mắt cả lên.(cào:ặc, anh đúng là BT mà*vọt lẹ*. Yu: nam ko bt thì nữ ko yêu! Đó là chân lý. *gật gù*)
“Phí che giấu?” Nhìn
hai ngàn tệ nàng vừa đưa cho hắn, hắn chợt cảm thấy mình thật sự bị nàng sỉ nhục. Dù có bóp chết nàng một ngàn lần, một vạn lần cũng không đủ.
Nhưng tim hắn cũng nhảy thật lợi hại, thật phấn khởi, chộn rộn…….
Ha ha ha! Đột nhiên, hắn ngửa đầu, cười to như tên điên.
Hàn Tiểu Dạ trốn trong chăn suốt ba ngày, trùm từ đầu đến chân không chừa một khe hở tạo thành một vật thể hình thù kì dị.
Lâm Bội Phân thật sự lo sợ nàng sớm muộn cũng tắt thở mà chết. Nàng định trùm như vậy bao lâu đây hả? “Tiểu Dạ, cậu chỉ là không cẩn thận mà lên giường với thiếu gia nhà cậu thôi
mà. Cậu mắng cũng đã mắng, đánh cũng đã đánh, hình cũng đã chụp, còn
quăng tiền vào mặt hắn rồi, giờ cậu còn định làm chim ấp trứng làm gì
nữa hả?”
“Nhưng mà …… Nói gì thì nói tớ là gái mới lớn thôi mà!” Da mặt Hàn Tiểu Dạ rất mỏng, sao nàng có thể xem như chưa có gì xảy ra được chứ?
Hơn nữa hắn còn nghĩ nàng có dã tâm, hối hận vì đã lên giường với nàng, lại còn vì sao trong lúc đó bản thân lại không chịu cự tuyệt hắn khiến nàng cảm thấy rất khó chấp nhận. Cứ như
nàng là đứa không biết xấu hổ mà lên giường cùng hắn.
“Nếu cậu để ý đến cái màng mỏng đó như vậy thì gả phắt cho hắn đi.”
“Ai thèm!” Nàng khinh thường!
“Thế … kỹ xảo của hắn được không?” Lâm Bội Phân đột nhiên tinh quái hỏi.
Hàn Tiểu Dạ cũng thành thật nhớ lại, nhớ đến cách hắn vuốt ve nàng, nhớ cảm giác tuyệt vời khi hắn hôn nàng, ấn
tượng sau đó là rất đau, không, sau lại giống như không đau …..
A a a ~~ nàng nhớ lại làm cái quỷ gì chứ? Nàng vò đầu như người điên, “Tớ như chết rồi thì để ý đến kỹ xảo hắn làm gì? Tớ ngụy trang tám năm
trời, vì chuyện này mà phá hết. Bị hắn phát hiện bộ mặt thật, hắn nhất
định xử tớ cho coi! Cuộc sống sau này của tớ sẽ là một màu đen tối
thôi!”
Linh linh linh ── Tiếng di động của Hàn
Tiểu Dạ vang lên, nàng đang bị cảm xúc dâng trào nên không thể tiếp điện thoại, Lâm Bội Phân đành nghe thay nàng.
Lâm Bội Phân nghe điện thoại mà kinh ngạc, vừa nghe xong không kiềm được mà la lên, “Tiểu Dạ! Mẹ cậu bị ngã cầu thang, cậu phải về nhà ngay lập tức!”
“Cái gì?” Đầu Hàn Tiểu
Dạ hoảng loạn. Mẹ bị ngã cầu thang? Sao lại như vậy? Chắc là rất nghiêm
trọng mới gọi cho nàng. Nàng phải lập tức về nhà!
Hàn Tiểu Dạ xốc chăn lên, chộp lấy mắt kính đeo vào, sau đó thay áo sơ mi, quần bò, xong xuôi liền phóng đi.
“Tiểu Dạ, ơ ơ ….”
“Bội Phân, tớ về nhà trước, có chuyện gì tớ gọi lại báo sau.” Hàn Tiểu Dạ như cơn lốc, vừa dứt câu đã không thấy tăm hơi.
“Tớ còn chưa nói, người vừa gọi là thiếu gia nhà cậu đó nha ….”
Đáng tiếc Hàn Tiểu Dạ không nghe thấy câu này, vì nàng đang vội chạy về, bắt taxi, mất hết vài trăm tệ của nàng.
Cũng vì quá nóng vội, ngoại trừ cặp kính đen, nàng đã quên mặc áo sơ mi cổ tròn, mang tất rách, cột tóc lại.
“Mẹ, mẹ đừng có chuyện gì nha!” Nàng cầu nguyện, hít một hơi thật sau mới dám nhấn chuông cửa. Không
ngờ người ra mở cửa lại là mẹ của nàng, điều này làm cho Hàn Tiểu Dạ vô
cùng kinh ngạc.
“Tiểu Dạ, hôm nay không phải thứ sáu, sao con lại về?”
Hàn Tiểu Dạ nhìn mẹ cẩn thận từ đầu đến chân, xác định mẹ không có chuyện gì mới nói: “Mẹ, không phải mẹ bị ngã cầu thang sao?”
“Sao con biết?” Mẹ Hàn kinh ngạc, vội giải thích: “Mẹ đi đến mấy bậc cuối thì ngã. Ngoại trừ thắt lưng hơi nhức thì cũng không có gì đáng ngại.”
Không có gì là tốt rồi. Hàn Tiểu Dạ thở hắt ra, nhưng đột nhiên phát hiện điểm quái lạ trong câu nói của mẹ —–“Mẹ, mẹ hỏi con sao lại biết mẹ ngã? Không phải mẹ gọi điện cho con sao?”
Mẹ Hàn khoát tay: “Chỉ là chuyện nhỏ, mẹ gọi con làm gì!”
Vậy là ai gọi? Hàn Tiểu Dạ chợt lạnh người nhớ về cuộc điện thoại ma đó.
“Cũng may là thiếu gia có lòng, giúp mẹ bôi thuốc mỡ …..” Nhắc đến Đường Tuấn Ân, trong mắt mẹ Hàn ánh lên tia tình cảm.
“Thiếu gia?” Sắc mặt
Hàn Tiểu Dạ đột nhiên thay đổi, nàng vội về nhà, quên hẳn sự tồn tại của tên ác ma này. Người gọi cho nàng chắc chắn là ác ma này, trời ạ! Chết
chắc rồi, ngốc đến nỗi tự chui đầu vào rọ. Công tình ba ngày qua trốn
trong chăn coi như mất hết!
Có trời mới biết ác ma sẽ đối phó với
nàng thế nào. Hắn nhất định mần nhục nàng, khiến nàng muốn sống không
được muốn chết không xong. Nàng phải trốn nhanh thôi, thừa dịp hắn không có ở đây mà trốn ——–
“Tiểu Dạ, vào đây ngồi đi, chúng ta cùng nói chuyện nào!” Giọng nói mê người của ác ma vang lên từ sau lưng Tiểu Dạ.
Hàn Tiểu Dạ muốn trốn cũng không kịp!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT