♥Edit: Yurii
Tiền tiền tiền, Hàn Tiểu Dạ hận không thể kiếm được nhiều tiền!
Tại chợ đêm, chỉ có nàng là người trẻ
tuổi đứng bán hàng. Sản phẩm chính nàng đang bán là ví da thủ công tinh
xảo, cùng với trang sức. Vì là hàng thủ công, hình thức lại vô cùng đáng yêu nên lợi nhuận từ trước đến nay đều rất tốt.
“Ví da thủ công xinh đẹp đây!” Hàn Tiểu Dạ gào lên, giọng nàng to không thua các chú, dì ở gần đó, thu hút rất nhiều khách hàng trẻ tuổi.
Tuy nói rằng học phí của nàng đều do
Đường gia chi trả, dì Đường còn cố định phát cho nàng sinh hoạt phí,
nhưng ngoại trừ lì xì mừng năm mới, còn lại một chút cũng không đụng
đến.
Mẹ nàng vất vả lắm mới kiếm được tiền, nàng lớn như vậy, sao có thể hỏi xin mẹ được?
Tâm nguyện của nàng là tốt nghiệp đại
học. Nàng thực cảm kích, nàng không thể tiếp tục nợ thêm ân tình của
Đường gia nữa. Do đó sau khi vào đại học, nàng đã bắt đầu vừa học vừa
làm.
Đầu tiên, nàng làm phục vụ ở quán ăn,
năm nay mới bắt đầu vào chợ đêm bán ví da thủ công kiếm thêm. Nguồn tiêu thụ cũng không tệ lắm, khiến nàng có thêm động lực làm, để dành được
một ít tiền.
Số tiền này nàng muốn dùng để mua nhà,
không thể tùy tiền xài. Sinh hoạt phí tuần này không đủ, nàng phải làm
thêm, chuẩn bị cho chi tiêu hằng ngày.
Mặc dù ý nghĩ ‘tay làm hàm nhai’ của
nàng khiến chú và dì Đường đau lòng, nhưng nàng biết nàng không thể gả
cho Đường Tuấn Ân. Mà Đường Tuấn Ân cũng không thể cưới nàng, họ hà tất
phải miễn cưỡng như vậy.
Nàng tự hiểu, ngay khi hắn bắt nàng gọi
hắn là thiếu gia, nàng đã biết, trong lòng hắn đã nhận định rằng nàng
không xứng với hắn…….
Hàn Tiểu Dạ sắp xếp lại mấy chiếc ví da, lòng cảm thấy có chút cô đơn.
Con gái đối với mối tình đầu luôn là nhớ mãi không thôi, nàng cũng vậy. Thầm mến hắn đến một năm, âm thầm nhìn
hắn, đến lúc trở thành con dâu bé của hắn, loại cảm giác hạnh phúc này,
nàng sao có thể quên được chứ.
Nhưng rất nhanh sau đó, nàng từ thiên
đường rớt xuống địa ngục — nàng bị chính vị hoàng tử nàng mến bắt nạt!
Nàng thật sự rất đau lòng, một mình trốn dưới gối khóc thầm, một thời
gian dài sau đó mới chập nhận đây là sự thật.
Sau đó nàng lại có dũng khí phản kháng
lại hắn, nhưng cũng vì lòng đã nguội lạnh, phản kháng đến mệt mõi, chịu
đủ điều, mới chọn lựa phương án cuối cùng là thuận theo hắn, rồi tiếp
tục chán ghét hắn, cố hết sức mà thoát khỏi hắn.
Nhưng con người quả thật là loài động
vật kỳ quái, miệng thì cứ nói chán ghét, nhưng đến mỗi dịp cuối tuần,
nàng vẫn tự động về nhà chuẩn bị cơm cho hắn. Tám năm, nàng cũng không
còn có thể phân rõ là do bị mẹ ép về hay là
Do lòng nàng tự nguyện………
Chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của hắn khi ăn món thịt nàng nấu, lòng nàng đã cảm thấy rất cao hứng……..
“Bà chủ à, bà ngẩn ngơ gì thế?” Cô gái trẻ với gương mặt tròn trỉnh gọi nàng.
“Bội Phân, cậu đến rồi à!” Hàn Tiểu Dạ lấy lại tinh thần, ngạc nhiên nói: “Không phải cậu đang ở ký túc xá sao?”
Lâm Bội Phân là bạn học kiêm bạn cùng
phòng với nàng, ví da nàng đang bán tất cả đều là do Bội Phân tự may,
nhờ có cô, nàng mới có thể cạnh tranh kịch liệt ở chợ đêm này.
“Đúng vậy! Ai bảo cậu bán đắt
như vậy, hại tớ làm mệt muốn chết, phải ra ngoài hoạt động gân cốt một
chút mới được. Cậu không ngại để tớ giúp rao hàng chứ?”
“Đương nhiên không ngại, cậu là thần tài của tớ. Tớ còn phiền bà giúp, tiền kiếm được cũng không ít đâu!” Hàn Tiểu Dạ nịnh nọt đấm đấm cho Bội Phân.
“Miệng ngọt như vậy, nhất định là trong lòng đang mắng tớ làm ví da quá chậm, hại cậu không có đồ mới để bán chứ gì?”
“Tiểu nhân không dám!”
Lâm Bội Phận nhìn mười ngón tay đều bị chai của Tiểu Dạ, đau lòng nói: “Tiểu Dạ, tớ không hiểu, không phải cậu làm thêm cho quán ăn sao? Giờ lại còn vất vả bán hàng vỉa hè nữa à?”
“Bởi vì tớ phải nhanh nhanh kiếm tiền mua nhà. Để mẹ tớ hưởng phúc! Hư ~~ Đây là bí mật nha!” Ngay cả mẹ nàng, nàng cũng chưa nói!
“Tớ thấy cậu sớm muộn gì cũng gả vào nhà họ Đường thôi!” Lâm Bội Phân đối xử rất tốt với nàng, cũng hiểu sơ sơ về mối quan hệ giữa nàng và Đường gia.
Hàn Tiểu Dạ chống nạnh, hừ mũi. “Đời này của tớ việc không có khả năng nhất chính là gả cho hắn!
Tớ hận nhất chính là không mau
kiếm đủ tiền, nhanh chóng cùng mẹ rời khỏi Đường gia, không còn cần phải nhìn sắc mặt hắn mà sống!”
“Tiểu Dạ, cậu cần tiền vậy sao?” Nàng phải giúp thế nào đây? Lâm Bội Phân suy tư. Đột nhiên nhớ đến lời giới thiệu việc làm của chị nàng, liền hưng phấn nói: “Nếu tớ nói có cơ hội việc làm luơng cao, cậu có muốn thử với tớ không?”
Sau khi dọn hàng, Hàn Tiểu Dạ một mình đi trên con đường không còn người qua lại.
Thường ngày, đến chợ đêm bán hàng, đều
do Lâm Bội Phân dùng xe chở nàng đến rồi tiện thể chở nàng về. Nhưng đêm nay nhà Lâm Bội Phân có việc gấp, lấy xe về trước, nàng đành phải tự đi về ký túc xá một mình vậy.
Muộn thế này cũng không còn xe bus, nàng cũng không nỡ phí tiền mà gọi xe taxi, đành tự an ủi mình: lâu lâu đi
tản bộ hóng gió cũng không tệ ha.
Chị của Bội Phân giới thiệu cơ hội việc
làm cho nàng, nghe nói là thiếu gia giàu có nào đó tổ chức sinh nhật,
tuyển phục vụ viên lương là hai trăm đồng, nghe sơ cũng thấy được lắm….
Được rồi, ngày mai sẽ nói với Bội Phân mình cũng muốn làm.
Nàng xoay xoay nắm tay nói, không phát hiện có người đội mũ lưỡi trai đang theo phía sau nàng.
Người nọ đột nhiên chạy đến, giật lấy ví nàng đang đeo trên vai nàng rồi bỏ chạy!
Hàn Tiểu Dạ trơ mắt nhìn cái ví bị cướp
đi, bên trong là tiền lời của hôm nay —- nàng quá sơ suất, không nên ỷ
lại vào con phố quen thuộc mà không cảnh giác, lộ sơ hở!
“Tên trời đánh kia đứng lại!”
Tên cướp chạy rất nhanh, nhưng nàng cũng không phải cái đèn dầu, vừa đuổi theo vừa gào to ‘cháy’. Nàng muốn gây
sự chú ý với mọi người, nhưng gào cả buổi cũng không ai đến giúp là thế
nào? Mọi người đều không muốn xem náo nhiệt sao?
“Đứng lại! Lập tức đứng lại cho ta !” Quái, nàng tốt xấu gì cũng thuộc dạng thanh tú, vì sao không có ai làm anh hùng đến cứu mỹ nhân vậy nè! (Yu: trình tự sướng quá cao)
Hàn Tiểu Dạ tức điên. Còn dám chạy. Nàng nóng lòng muốn bắt được tên cướp, vội vàng cởi giầy. Được ăn cả ngã về
không, dốc toàn lực, một phát ném thẳng vào tên đội mũ lưỡi trai chạy
phía trước —-
Phanh! Trúng rồi, tên cướp bị ném trúng choáng váng như thấy mười ông sao, tốc độ chạy cũng chậm lại.
“Hừ! Xem mày chạy đi đâu?” Gương mặt đằng đằng sát khí, Hàn Tiểu Dạ thừa cơ hội chạy vội tới.
Tên cướp bị nàng dọa đến khiếp, chân nhũn ra, nằm bò xuống đất.
Hàn Tiểu Dạ muốn lấy chiếc ví về, nhưng tên cướp lại giữ chặt không buông.
“Buông tay!” Nàng ra lệnh, phát hiện tên cướp hóa ra chỉ là đứa trẻ vị thành niên, nàng lại càng tức giận. “Cậu bạn nhỏ không chịu lo học hành cho tốt, lại đi trộm cướp, thật khiến cha mẹ cậu phải đau lòng!”
Đứa nhỏ vẻ mặt chống đối, liều chết giãy dụa.
Hàn Tiểu Dạ cười ngọt ngào. “Ngoan ngoãn buông tay, chị đây sẽ hẹn hò với cưng!”
“Bà già, ta không thèm!”
Dám gọi nàng là bà già! “Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, không đưa mi đến đồn cảnh sát là không được mà.”
“Ta càng không sợ! Ha ha!”
“Tốt lắm, ta thay trời trừng phạt mi!” Hàn Tiểu Dạ học theo mấy lời thoại trong phim kịch ra nói! Cậu nhóc đột nhiên ngã xuống đất, mũi chảy máu. Đây là lần đầu tiên cậu bị đánh đến
chảy máu mũi.
Hàn Tiểu Dạ thuận lợi lấy lại được chiếc ví, tức giận hất hất mái tóc dài.
Ngay lúc đó, một chiếc taxi màu vàng có rèm che dừng trước mặt nàng. Nàng kinh ngạc nhìn thoáng qua —- nàng không có gọi taxi.
Đến khi cửa xe mở ra, một đôi chân dài bước xuống, nàng đưa mắt từ từ nhìn lên, đầu như vang lên một tiếng, đứng ngây ra…..
Là Đường Tuấn Ân!
“Đã trễ như vậy, cô còn ở bên ngoài làm gì?” Đường Tuấn Ân đang ngồi ghế sau trong xe, hắn bắt xe để về nhà. Từ đằng xa, nhìn thấy nàng, nhưng chưa xác định rõ. Vì nàng để tóc dài, mặc
T-shirt, quần bò. Hoàn toàn khác với cách ăn mặc khi ở nhà.
Đến khi thấy rõ gương mặt nàng, lại thấy nàng đang dằn co với một cậu bé, hắn mới nhờ tài xế dừng lại để quan sát.
Không ngờ, người té ngã chảy máu mũi lại là cậu bé kia, là hắn nhìn lầm sao?
Hàn Tiểu Dạ cúi đầu nhìn lại quần áo đơn giản trên người mình, thật đáng chết! Nàng không mặc đúng trang phục cần thiết rồi!
Thế là vội vàng khom lưng, cúi mặt, rụt rè sợ hãi, mái tóc dài che khuất nửa khuôn mặt: “Thiếu gia, em đói bụng, định ra chợ đêm mua đồ ăn, không nghĩ tới….”
Nàng run run đưa ngón trỏ chỉ vào cậu nhóc đang chảy máu mũi bị dọa đến mất tinh thần nói: “Em bị nó giật đồ!”
“Giật đồ sao?” Ánh mắt sắc bén của Đường Tuấn Ân đảo qua.
Cậu bé bị hắn trừng mắt, khiếp sợ liền lập tức phục hồi lại tinh thần. “Tôi không cố ý, tôi còn bị cô ấy….” Chỉ chỉ vào cái mũi, muốn nói chính cậu cụng bị cô gái kia đánh, so ra cậu còn đáng thương hơn.
Hàn Tiểu Dạ cướp lời, giọng nói mang chút nghẹn ngào: “Nó thật đáng giận, giật ví của em, nếu không ném nó, ví của em đã bị nó giật mất rồi……..” Nói xong, còn nhanh chân trốn sau lưng Đường Tuấn Ân ra dáng thỏ con nhút nhát.
Chị hai à, không phải tôi bị chị đánh
sao? Cậu bé thầm kêu khổ, muốn nói ra sự thật, nhưng lại bị nàng trừng
mắt. Đi mau đi, còn ngây ngốc ở đó làm gì! Hàn Tiểu Dạ ra hiệu cho cậu
bé mau nhanh chân bỏ của chạy lấy người, tay còn ra dấu như muốn đánh
người.
Cậu bé sợ tới mức muốn tè ra quần, không muốn nhớ tới cú đánh vừa rồi nữa. “Xin lỗi, tôi không dám nữa, tha cho tôi đi!” Từng bước rồi từng bước liền phóng đi.
Đường Tuấn Ân vốn định đưa cậu đến đồn
cảnh sát, nhưng thấy cậu đã nhận sai, còn chuồn nhanh như vậy, bắt cậu
đi cũng không có ý nghĩa.
Hắn vẫn cảm thấy đó điều gì đó kỳ lạ,
cậu bé kia sợ hắn đến vậy sao? Nói là sợ hắn, nhưng sao cứ nhìn chằm
chằm về phía sau lưng hắn, làm như thấy hung thần phía sau vậy.
Không thể nào! Sau lưng hắn chỉ có một chú thỏ con nhỏ nhắn.
“Cô ổn không?” Hắn hừ lạnh, nàng lại đi trốn sau lưng hắn, thật nhát cáy!
“Ổn rồi ……” Hàn Tiểu Dạ vẫn cúi đầu, nhìn thẳng xuống đôi chân mang tất trắng….. Khoan đã, nàng mang tất, vậy giày của nàng đâu?
Chết rồi! Nàng lại mất mặt trước hắn rồi.
Đường Tuấn Ân nhìn thấy nàng cứ cúi đầu, tưởng rằng dưới đất có kho báu gì, cũng cúi đầu nhìn theo. Lúc này mới
phát hiện tình trạng của nàng. Hắn nhìn bốn phía, tìm thấy một chiếc
giày nữ đơn độc. “Giày cô ở kia phải không?”
Hắn ngạo mạn chỉ ngón tay, chân cũng không bước. Nàng hiểu, hắn không hề có ý giúp nàng nhặt giày.
Hàn Tiểu Dạ đi lại nhặt giày, cô vợ nhỏ ngồi xuống chầm chậm mang giày vào. “Thật xin lỗi, thiếu gia, em vừa mới vội vàng bắt cướp …. à không, đuổi theo tên cướp, nên giầy bị rơi ra…..” Nàng làm sao dám nói mình vừa dùng giày ném người chứ!
“Vậy sao?” Đường Tuấn Ân nhìn chằm chằm động tác mang giày của nàng, nàng mang vào thật chậm, tay không ngừng run, nàng thật sự sợ hắn.
Hàn Tiểu Dạ mang giày vào, đứng lên vẫn cúi đầu, khom lưng, vai run rẩy, gần như khóc đến nơi: “Cám ơn thiếu gia, vừa rồi thật đáng sợ, may mà có thiếu gia cứu em…….” Nàng diễn vậy giống thật chưa? Hử hử.
Cứu? Đường Tuấn Ân không nhớ là đã cứu
con nhóc này lúc nào. Từ đầu tới cuối, hắn đều cảm thấy nàng và cậu bé
kia có điểm kỳ quái, nhưng hắn không biết kỳ quái chổ nào. Như hiện tại
đây, con nhóc khóc sao thấy giả giả thế nào ấy.
Là giả khóc à?? Hắn chau mày, muốn chối bỏ đáp án này. “Sau này đừng đi chợ đêm vào giờ này nữa, mẹ cô sẽ lo lắng.”
“Dạ thiếu gia, em đi.” Hàn Tiểu Dạ lui vài bước, xoay người, chầm chậm bước đi: “Hô…” Lại tránh được một kiếp, cứ tưởng mình xong đời rồi chứ…….
Đường Tuấn Ân nhìn chằm chằm bóng dáng
nàng, nhìn thấy nàng đầu tiên là chầm chầm chạy bằng những bước nhỏ, sau đó thì cứ như người được thả tự do mà lao đi, cảm giác như nàng cảm
thấy thật may mắn khi thoát khỏi hắn.
Tránh được một kiếp ! Giọng cười khe khẽ như quẩn quanh bên tai hắn, không cần nghĩ ngợi, hắn liền cất giọng: “Hàn Tiểu Dạ, đứng lại!”
Nghe được mệnh lệnh phát ra từ phía sau, sóng lưng Hàn Tiểu Dạ đột ngột lạnh toát. Hắn phát hiện ra điều gì sao?
Trong lúc nàng còn đang phân tâm, Đường Tuấn Ân đã bước đến trước mặt nàng, nói: “Tôi đưa cô về.”
“Di!” Hàn Tiểu Dạ kinh ngạc phát ra tiếng.
Đường Tuấn Ân trừng mắt, liếc nhìn nàng, Tiểu Dạ liền vội vàng che miệng.
Hay lắm, miệng hắn cong lên ra vẻ đắc ý, nắm lấy cổ tay nàng, kéo lên taxi. Động tác thật bá đạo, tưởng như nếu
không nắm chặt thì nàng sẽ trốn thoát vậy.
Hàn Tiểu Dạ không dám cự tuyệt, tay bị giữ chặt, nàng còn có thể làm được gì bây giờ?
Để mặc cho hắn lôi kéo, hơi ấm từ tay hắn lan sang cổ tay nàng, khiến lồng ngực nàng tràn ngập cảm giác thẹn thùng.
Hàn Tiểu Dạ vừa lên xe, lập tức ngồi sát ra cửa, duy trì khoản cách với Đường Tuấn Ân. Nàng như đứng trên lửa,
ngồi trên than, mắt cũng không dám chuyển, thật sự cảm thấy bị ức chế!
Vì sao sự việc lại thành ra thế này?
Nàng tránh hắn tám năm, cũng ngụy trang
tám năm, theo lý thuyết, cả hai phải giống như …. hai đường thẳng song
song, vĩnh viễn không thể gặp nhau, nhưng bây giờ…Hắn lại nói muốn đưa
nàng về? Tên đàn ông lương tâm bị chó tha tám năm qua này có âm mưu gì
đây?
Nàng không cho rằng diện mạo thật của mình đã bị hắn nhìn thấy, hắn đột nhiên lại ngồi sát vào, khiến nàng nổi hết cả da gà!
“Tiểu Dạ”
“Dạ?”
Gì chứ, ngay cả ngẩn đầu nhìn ta một cái cũng không có, nàng thật sự xem ta là thiếu gia sao?
Còn ngồi dựa vào cửa nữa, là muốn lựa
thời cơ bỏ trốn sao? Đột nhiên Đường Tuấn Ân lại có loại cảm giác thú
vị của mèo vờn chuột. Hắn nhìn vào gương mặt thanh tú của nàng hỏi: “Cô học chuyên ngành tiếng Anh, sau khi tốt nghiệp có tính làm gì không?”
“Không có. . . . . .” Chuyện này không phải hắn đã từng hỏi rồi sao?
“Không có?” Đường Tuấn Ân chau mày, hắn đã hỏi qua, cũng không có nghĩa là không thể hỏi lại.
Từ lúc đụng trúng nàng lần trước, hắn
bắt đầu chú ý đến sự tồn tại của nàng. Đêm nay, áo T-shirt, quần bò, vẻ
thanh xuân dào dạt của nàng khiến mắt hắn như bừng lên, đánh đổ mọi quan điểm của hắn về nàng trong tám năm qua.
Nàng có thật như vẻ bề ngoài yếu đuối nhát gan này không? Hắn muốn thử phá vỡ tấm mặt nạ này.
Hàn Tiểu Dạ ra vẻ do dự, lát sau mới lên tiếng: “Có lẽ sẽ đi dạy tiếng Anh…..”
“Mẹ tôi nói cô hằng ngày còn đi làm thêm bên ngoài, mẹ không phải đã cho cô sinh hoạt phí sao?” Đường Tuấn Ân rất hiếm khi chủ động quan tâm đến chuyện của nàng, nhưng mẹ hắn lại luôn tự động báo cáo cho hắn nghe, chuyện không biết cũng
thành biết.
“Dì có cho em sinh hoạt phí.
Nhưng học phí hằng năm của em đều do dì lo, nhiêu đó đã quá nhiều rồi,
nên em thấy sinh hoạt phí của mình thì tự mình lo vậy.”
“Nhà tôi không thiếu tiền để nuôi cô.”
“Không thể nói vậy được. Dù sao em cũng có tay có chân, đương nhiên phải tự mình kiếm…….” Nói xong, Hàn Tiểu Dạ mới phát hiện bản thân vừa rồi đã quá kích động, thật mà muốn cắn lưỡi mà.
Đường Tuấn Ân nhìn thấy ánh mắt nàng nổi lên tia giận dữ, như thể vừa rồi hắn đã sỉ nhục nàng —– nàng nổi nóng!
Nàng tức giận sao? Thú vị đây. “Cô có thể đến công ty của Đường gia làm việc, tiền lương tuyệt đối sẽ cao hơn bên ngoài.”
“Di——“
“Gì mà Di—, lời tôi nói khó tin vậy sao?” Bộ dạng mắt mở to, miệng kinh hô của nàng thật sự quá đáng yêu, hắn chưa từng nhìn thấy gương mặt sống động này của nàng.
Cực kỳ khó tin! Nàng không phải bị nhũn não mà muốn đến địa bàn của hắn làm việc. Hàn Tiểu Dạ vội vàng xua tay: “Không cần, em làm thêm ở quán ăn được rồi!”
“Tôi nói thật, cha cũng từng nói qua, vốn tiếng Anh của cô rất khá, có thể đến công ty làm phiên dịch viên.” Đường Tuấn Ân cương quyết nói. Hắn muốn biết khi bị ép buột, nàng sẽ có phản ứng như thế nào.
Ai thèm làm phiên dịch! Hàn Tiểu Dạ rất
muốn nói vậy, nhưng nàng biết, nếu nàng từ chối, hắn nhất định cho rằng
nàng phản kháng. Cho nên đành tìm cách ứng phó với hắn vậy. “Nga….”
Hừ! Tên xấu xa, ai thèm vào làm ở Đường
thị. Vào đó để làm đàn em cho hắn sai vặt à! Nàng cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn không phát ra lời nào.
Nga? Vậy là động ý sao? Sự thay đổi trở
lại này của nàng làm hắn cảm thấy chơi không vui tí nào. Nhìn vào cái
miệng nhỏ nhắn cứ mấp máy như nói gì đó, hắn như bắt được điểm yếu của
nàng.
Nàng đang nói xấu hắn sao? Trước kia quả thật là có thể, bây giờ thì sao? “Tiểu Dạ, tóc cô đẹp thật!” Hắn dựa sát vào nàng, đưa tay nắm lấy vài sợi tóc.
Hắn, hắn đang làm cái gì vậy nè? Đùa ta
sao? Hàn Tiểu Dạ nhìn thấy gương mặt tuấn tú của hắn, lại vì động tác
này mà ngây ra. Cơ thể rắn chắc cường tráng lại dựa sát nàng như vậy.
Đùi hắn cứ như dán chặt vào chiếc quần bò của nàng, khiến vùng da quanh
đó của nàng chợt nóng lên.
“Tiểu Dạ, cô có thể nói cho tôi biết vì sao mỗi lần về nhà cô đều buộc tóc không?” Hắn dù bận nghịch tóc nàng vẫn ung dung hỏi, thưởng thức khuôn mặt đỏ bừng của nàng.
“Tiểu Dạ, cô cũng thật lợi hại nha! Như vậy cũng không nổi nóng.” Lâm Bội Phân vừa bị một cô đại tiểu thư làm khó dễ, tức muốn chết, vẫn là Hàn Tiểu Dạ cực lực an ủi nàng.
“Bởi vì bọn họ đều không đáng sợ bằng ác ma…….” Hàn Tiểu Dạ lẩm bẩm. Bắt đầu rót rượu.
“Ác ma?”
Rót rượu xong, Hàn Tiểu Dạ lơ đãng ngẩng đầu, ánh mắt mông lung. Hồn bị dọa bay hết một nửa.
“Ác ma đến đây. . . . . .” Nàng lẩm bẩm nói, môi trắng bệch.
“Là thiếu gia của nhà bà! Mỹ nam tử!”
Lâm Bội Phân đã nhìn thấy qua Đường
Tuấn Ân trên bìa một cuốn tạp chí, hét như pháo nổ, đáng sợ đến mức
khiến Hàn Tiểu Dạ phải nhanh tay che miệng nàng lại, lôi nàng đến một
góc tối.” Nói nhỏ thôi!” Không thể để hắn phát hiện a!
Không xong rồi, nàng lại quên đi Đường
Tuấn Ân có rất nhiều bạn thân thuộc dạng công tử, bữa tiệc sinh nhật này cũng không phải chuyện lạ.
Đương nhiên, nàng đường đường chính
chính đến làm việc, không cần sợ hắn; nhưng nghĩ đến việc mấy ngày trước khi hắn đưa nàng về ký túc xá, vừa nghe đến hai tiếng: “bà xã”, đầu óc nàng như quay cuồng, hại nàng cuối tuần không có can đảm trở về nhà, sợ hắn trả thù………
“Ngô. . . . . .”
“A ~~ xin lỗi!” Lúc này Hàn Tiểu Dạ mới phát hiện tay mình còn đang bịt miệng Bội Phân, vội vàng buông tay ra.
“Cậu sao vậy? Sợ bị thiếu gia nhìn thấy đến vậy sao?” Lâm Bội Phân tức giận đích hỏi.
“Tớ sợ a. . . . . .” Sợ chết a!
“Sợ thì cũng không cần lôi tớ xuống gầm bạn vậy chứ!”
Duới gầm bàn? Hàn Tiểu Dạ nhìn khắp bốn phía, bao nhiêu là cái đùi đẹp qua lại trước mắt. “Xin lỗi nha, tụi mình đi qua kia lẹ đi!”
Nhận thấy mình đang hành động kỳ quặc,
nàng vội bàng đứng lên, giả vờ bình tĩnh đi bưng rượu, chú ý không đi
cùng hướng với Đường Tuấn Ân.
Làm ơn đừng thấy tôi……….Nàng khấn thầm.
“Tiểu thư, có rượu đỏ không?”
“Có, mời dùng.” Nàng ân cần đưa cho khách, rồi xoay người.
Đường Tuấn Ân mơ mơ hồ hồ nghe được
giọng của Hàn Tiểu Dạ, nhìn về phía phát ra âm thanh, lại chỉ thấy một
phục vụ viên đưa lưng về phía hắn.
Hàn Tiểu Dạ đúng ra phải nên là đeo
kính, tóc dài buộc lại mới đúng chứ…….Không! Đó là vẻ ngụy trang của
nàng. Tuy hắn không rõ nguyên nhân, nhưng sau khi suy nghĩ thật lâu, hắn mới có được kết luận này.
Thật đáng tiếc! Nàng rõ ràng có khuôn mặt thanh tú, lại còn có mái tóc dài mượt mà……
Đến tận bây giờ, Đường Tuấn Ân vẫn nhớ
rõ hương thơm từ những sợi tóc dài đó. Nhớ rõ gương mặt bị hằn trêu chọc mà ửng đỏ, lại còn bộ dạng vội vàng lẫn trốn hắn.
Cuối tuần trước hắn thật cao hứng, phấn
chấn về nhà trước để chờ nàng, không ngờ nàng lại không về, nghe đâu là
vì sắp thi, hắn còn vì thế mà tâm tình không thoải mái…….
Quái, vì sao hắn lại để ý nàng? Bắt được nhược điểm của nàng, hắn mừng như mèo trộm được cá, không thấy nàng,
hắn lại thấy uể oải, nàng có trọng lượng với hắn vậy sao?
Hay là nói thật ra, hắn vẫn không thể
quên được cô bé! Nụ cười ngọt nhào, khờ khạo gọi hắn là Tuấn Ca Ca, còn
có đôi mắt quật cường, dũng cảm chống lại hắn.
Cho nên ngoài miệng thì cứ ba câu là
chán ghét nàng, nhưng mỗi cuối tuần, hắn vẫn tự động về nhà ăn cơm.
Không chỉ là do đồ ăn nàng làm ngon, là hắn không dám thừa nhận hắn muốn nhìn thấy nàng…..
Hắn vẫn tìm kiếm bóng dáng cô nhóc năm
xưa trên người nàng, nhưng chỉ nhìn thấy dáng vẻ phục tùng, làm hắn hết
lần này đến lần khác thất vọng. Hôm nay hắn cuối cùng cũng đã tìm thấy
được ‘Nàng’
Hắn muốn bắt được ‘Nàng’, không cho ‘Nàng’ trốn thoát, trái tim hắn đã bị ‘Nàng’ hoàn toàn tác động.
“A Tuấn, cậu ngây ngốc cái gì đó? Hôm nay là sinh nhật tớ, lại uống một ly đi!” Chủ tiệc là A Bân, khoác vai hắn, kéo hắn vào ghế ngồi.
Đường Tuấn Ân quay đầu lại nhìn, nhưng
không còn nhìn thấy Hàn Tiểu Dạ, là hắn nghe lầm sao? Nàng sao lại đến
nơi cao cấp này, không có khả năng!
Thu hồi ý nghĩ, lấy món quà tinh xảo được chuẩn bị từ trước ra đưa cho A Bân. “Cho cậu nè, là món cậu thích nhất.”
A Bân hưng phấn mở quà, quả nhiên là
đồng hồ hắn ngày đêm mong ước, một cái giá mười vạn, số lượng có hạn,
lúc hắn muốn mua đã không còn. “Cừ thật, cậu làm sao có được nó vậy?”
“Tớ có cách của tớ.” Đường Tuấn Ân không nói vật này là do hắn phải năn nỉ em hắn bán cho.
“Ha ha, thật vui nha! Không hổ danh là bạn tốt.” A Bân rất thích chiếc đồng hồ, sau đó ôm vai hắn nói: “Thật ra tớ cũng có quà sinh nhật cho cậu!”
“Quà sinh nhật?” Đường Tuấn Ân có dự cảm không tốt lắm. “Sinh nhật tớ không phải đã qua rồi sao?”
“Ai nha! Cái này là đặc biệt mà, cái này là lễ vật tớ dày công chuẩn bị cho cậu!” A Bân ghé vào tai hắn nói nhỏ một cách hào hứng: “Đó chính là một đại mỹ nhân~~”
“Phụ nữ?” Đường Tuấn Ân chau mày.
“Là Trần đại tiểu thư của công
ty điện gia dụng! Người ta thầm mến cậu từ lâu, rất muốn hẹn hò với cậu, bắt đầu hẹn từ trên giường cũng không phải ý tồi đâu nha!” A Bân đẩy đẩy vai hắn. (Yu: hừ, kẻ xấu, ác ma, dám dụ dỗ mỹ nam nhà ta à >”
Đường Tuấn Ân hồi tưởng lại vị Trần đại
tiểu thư kia. Bọn họ từng đi ăn xã giao vài lần, hắn nhận ra Trần tiểu
thư cũng có cảm tình với hắn, nhưng nàng không phải hình mẩu hắn thích,
cho nên hắn vẫn không đả động đến. Không ngờ nàng lại dạn dĩ như vậy,
muốn bắt đầu hẹn hò từ trên giường.
“Tớ không cần.” Nếu như bị loại tiểu thư õng ẹo này cuốn lấy, hắn chắc khó mà thoát thân được.
“Lên giường không hợp thì chia tay! Ai bắt cậu phải cưới cô ấy!” A Bân tích cực thúc đẩy, hi vọng Trần tiểu thư giới thiệu em gái nàng
cho hắn. Từ lần gặp được em gái xinh đẹp của cô, hắn đã thầm ái mộ, thề
nhất định phải đeo đuổi được nàng.
“Thật sự không cần.”
Đường Tuấn Ân giữ vững lập trường. Hắn không phải chưa từng có loại kinh nghiệm tình một đêm, nhưng hắn lại rất ghét lên giường với phụ nữ không có não. (Yu: yup, phải zị chớ)
“Cậu sợ cô con dâu bé của cậu sao?”
“Đừng giỡn chứ!” Đường
Tuấn Ân phản ứng mạnh mẽ. Hắn càng lúc càng để ý đến nàng, không ngờ chỉ cần nghe nhắc đến nàng, cũng khiến hắn tưởng như mình bị chìm đắm trong nàng.
“Uống rượu, uống rượu, tớ không nhắc đến nữa.” A Bân rót đầy ly rồi đưa cho hắn. “Cạn ly.”
Hai ly rượu chạm vào nhau, phát ra âm
thanh vang dội. Đường Tuấn Ân uống vào một ngụm, cảm thấy có chút không
cam tâm, vì sao hắn lại để ý đến Hàn Tiểu Dạ như vậy? Dù cho nàng có là
con dâu nuôi từ bé, hắn cũng không cần vừa nghe đến tên nàng liền nổi
giận. Sợ bị người khác nhìn ra tình cảm đặc biệt của hắn đối với nàng………
Hắn bị loại tình cảm không rõ ràng này gây sức ép đến tám năm trời qua………
“Uống nữa nào.” A Bân lại rót tiếp cho hắn ly khác, uống hết, lại rót, ý muốn chuốc cho hắn say.
“A Tuấn, A Bân, hai người đã bắt đầu uống rồi à?” Hai người bạn khác, A Bảo và A Đường đến muộn, đều tặng quà, rồi bốn người cùng nhau uống.
Đường Tuấn Ân uống nhiều nhất. Đến khi
hắn nhận ra mình đã uống quá chén, đầu choáng váng, ý thức mơ hồ, đến cả lời nói của đám bạn cũng nghe không rõ nữa.
“A Tuấn say rồi, chúng ta khiêng cậu ấy vào phòng nghỉ ngơi đi!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT