♥Edit: Yurii

Tám năm sau, Hàn Tiểu Dạ hai mươi tuổi, Đường Tuấn Ân hai mươi lăm tuổi.

Hàn Tiểu Dạ hiện là sinh viên, sau khi tốt nghiệp cao trung, nàng đến Đài Bắc học, vì trường cách xa nhà, nên nàng thuê ký túc xá gần trường ở, cuối cùng có thể tạm thời rời khỏi nơi khiến nàng thở không nổi Đường gia đại trạch.

Đương nhiên, nàng không phải ghét chú Đường và dì Đường, hai người họ yêu thương nàng như con ruột, con trai họ có cái gì, nàng sẽ có cái đó. Người khiến nàng chán ghét chính là con của họ ——–

Đường Tuấn Ân, vừa già vừa ngang ngược thường xuyên khinh miệt nàng, xú nam nhân!

Đường Tuấn Ân sau khi tốt nghiệp đại học, đi thực tập, nghe nói hắn là người có tư chất không tệ, còn thường tự động tăng ca, sau cùng thì dứt khoát thuê nhà gần công ty mà ở.

Nhưng hắn mỗi cuối tuần đều về nhà một chuyến, chỉ cần có mặt hắn, nàng sẽ bị người mẹ thân ái gọi về Đường gia dùng cơm, bị buộc ăn món hắn thích, rõ là chán muốn chết!

Hơn nữa chỉ cần nàng trở lại Đường trạch, nàng lại phải hao tâm chuẩn bị trang phục khác.

Đeo kính đen xấu xí, dùng thắt lưng rách bươm mà biện quanh eo, áo sơ mi thùy mị cùng chiếc tất rách, nhìn qua là biết một con một sách chính hiệu.

Hồi còn bé, giả vờ làm bộ dạng nhu thuận khiến hắn tự động rời xa nàng, nàng lại càng đem sự phục tùng phát huy đến mức tối đa —— chỉ cần hắn yêu cầu, nàng đều làm theo, khoác lên người bộ dáng kinh khủng này hắn đương nhiên càng ghét bỏ nàng.

“Tiểu Dạ, ta nói, không cần mỗi lần về đây đều mặc loại y phục kinh khủng này chứ?” Thật sự là uổng phí gương mặt thanh tú của con gái ta mà!

Mẹ nàng ở phí sau như “sư tử Hà Đông” rống lên, Hàn Tiểu Dạ vội vàng đáp: “Mẹ, là mẹ muốn con ở trước mặt chú và dì ăn mặc đoan trang một chút, con như vậy có chổ nào không đúng?”

“. . . . . .”

“Cũng là mẹ muốn con mặc loại y phục an toàn vừa tầm thường vừa nóng nực này không phải sao?”

“. . . . . .”

Mẹ bị nàng nói đến không nói nên lời, Hàn Tiểu Dạ nhanh miệng nói tiếp: “Con đem đồ ăn ra ngoài đây!”

Nói xong, nàng đem từng món dọn lên bàn, chờ đến khi dọn xong, chú Đường, dì Đường cả tên Đường Tuấn Ân đáng ghét mới cùng ngồi vào bàn.

Nàng và mẹ cũng nhanh chóng ngồi vào. Từ sau khi nghi thức xung hỉ diễn ra cách đây tám năm, họ đã là thông gia, không còn phân biệt chủ tớ —— nhưng đây chỉ là bên ngoài, mẹ nàng đối với Đường gia vẫn còn thấy mang ơn, vẫn bắt nàng phải hảo hảo phụng dưỡng người nhà Đường gia, nhất là đứa con độc nhất của họ Đường Tuấn Ân .

Đôi khi nàng cảm thấy mẹ thương Đường Tuấn Ân còn nhiều hơn nàng, cho nên trong lòng thấy ấm ức, vì vậy chuyện nàng bị Đường Tuấn Ân bắt nạt càng không thể nói ra thành lời, dù có nói thì mẹ cũng không tin nàng …

“Tiểu Dạ, con nấu ăn vẫn khéo như thế, nếu có thể mỗi ngày đều được ăn như vậy thì tốt rồi.” Trên bàn ăn,ba Đường khen tài nghệ nàng không ngừng miệng.

“Cảm ơn chú.” Hàn Tiểu Dạ cung kính nói.

“Muốn mỗi ngày đều được ăn món Tiểu Dạ nấu cũng không khó, chỉ cần Tiểu Dạ ở nhà chúng ta là có thôi.” Mẹ Đường thân thiết nói, bà đã sớm xem Tiểu Dạ là con dâu mình.

Phốc ──

Hàn Tiểu Dạ che miệng lại, thiếu chút nữa không giữ hình tượng đem thức ăn trong miệng toàn bộ phun ra, gả cho Đường Tuấn Ân? ! Ha ha, nàng chưa có muốn chết a!

Nàng trộm liếc mắt sang Đường Tuấn Ân, quả nhiên hắn thoạt nhìn cũng không quá thay đổi, chỉ là bây giờ đã là người trưởng thành, có phong độ, sẽ không phun hỏa trước mặt nàng

Có điều, Đường Tuấn Ân đúng là đàn ông may mắn, tuổi càng nhiều, vẻ mặt trẻ con càng giảm, ngũ quan càng tuấn mỹ, da thực trắng, phơi nắng thế nào cũng không đen, thật khiến nàng ghen tị mà.

Quan trọng là hắn cũng không gầy, mặc vào áo sơ mi trắng, có thể thấp thoáng thấy được khối cơ rắn chắc, hơn nữa lại có loại khí thế có một không hai, vẻ tuấn mỹ của hắn cũng không khiến người nhìn có cảm giác nhu nhược, ngược lại càng có vị nam tính.

Nếu nàng là phụ nữ khác, sớm đã bị bộ dạng so với nữ nhân còn hoàn hảo hơn kia làm cho mê muội đến không biết gì rồi, nhưng nàng là người từ nhỏ đã bị hắn hành hạ Hàn Tiểu Dạ a! Nàng đối với hắn đã sớm có khả năng miễn nhiễm.

“Đúng thế! Tuấn Ân, Tiểu Dạ đã hai mươi tuổi, có thể kết hôn rồi.”

Dì à, người làm ơn đừng đổ thêm dầu vào lửa a!

Hàn Tiểu Dạ gần như chôn mặt vào chén cơm, không dám tiếp tục nhìn Đường Tuấn Ân nữa, chỉ hi vọng bữa cơm này có thể như nhưng bữa cơm bình thường khác, bình an mà trải qua, nàng còn muốn toàn mạng mà bước ra khỏi Đường gia a!

“Vẫn là chờ Tiểu Dạ tốt nghiệp đại học rồi nói sau!” Mẹ Hàn lên tiếng giải vây, biểu tình nhẹ nhàng trên mặt khiến không ai nhìn ra tâm tư thật của nàng, nhưng kỳ thật, nàng cũng không có ý định đem hai đứa trẻ hợp thành một đôi.

Năm đó đồng ý để con gái làm cô dâu xung hỉ đến giờ nàng cũng không hối hận, tuy rằng đã trải qua nhiều năm, nàng luôn dạy con phải luôn tâm niệm phải báo đáp Đường gia,nhưng phương thức báo đáp cũng có nhiều loại, nàng là người có tư tưởng bảo thủ, nhưng cũng không phải là người có thể đem việc chung thân đại sự của con mình ra báo đáp.

Hơn nữa, trước mắt, nàng cũng không nhìn ra con nàng cùng thiếu gia có tình cảm đặc biệt gì, trên thực tế, cả hai đụng mặt nói chuyện cũng không tới mấy câu, hầu như không có khả năng kết hôn, nhưng vì lão gia cùng phu nhân lại yêu thương con nàng như vậy, nàng cũng không nói rõ tâm ý của mình hoặc tỏ ra thái độ gì cả ………

Nàng thậm chí còn mừng vì con nàng không có xung đột gì to tát với thiếu gia, nữ nhân có duyên tốt như vậy với thiếu gia, làm người yêu hắn khẳng định là sẽ rất khổ cực.

“À,Tiểu Dạ còn đang đi học, ta thế nào lại quên đi!” Mẹ Đường ha ha cười, nói.

Hàn Tiểu Dạ nhẹ nhỏm thở phào một hơi, nàng cuối cùng có thể an tâm mà ăn cơm, nàng muốn mau mau uống hết canh, biến thật nhanh, không thì sẽ bị bọn họ làm cho nghẹt thở mà chết.

Đường Tuấn Ân cũng buồn bực không kém, hắn vất vả để trở về nghỉ ngơi, lại bị ba mẹ gán ghép với nha đầu Hàn Tiểu Dạ, khiến hai tai hắn không được yên, may là một tuần mới về một lần, Hàn Tiểu Dạ cũng là định kỳ mà ở lại, bằng không mỗi ngày đều cùng nàng đọ mắt, hắn khẳng định là chịu không nổi.

Tám năm qua hắn thật sự rất ghét nàng, nhất là mẹ lại không dấu mọi người thân phận con dâu bé của nàng, an bài cho hắn gặp nàng, hại hắn làm bộ dạng ca ca hiền lành nhận lấy kẹo từ nàng.Hắn có hảo cảm với nàng là thật sự, nhưng điểm ấy lại càng khiến hắn chán ghét bản thân, rất muốn quên đi cái sự kiện đó.

Năm đó hắn nhận được nụ cười ngây thơ không tỳ vết của nàng, đổi lại hắn cho nàng là nỗi thất vọng tràn đầy.

Nếu nàng không phải là con dâu bé, hắn sẻ rất vui vẻ mà xem nàng như em gái, hảo hảo đối xử từ tế với con gái của dì làm bếp. Có lẽ vì nàng là con dâu bé, cho nên hắn chán ghét nàng, bài xích nàng, đơn giản vì nàng là bóng ma của hắn, hại hắn làm trò cười cho đám bạn cùng lớp!

Vì nàng, những năm phổ thông hắn đều không có bạn gái, đơn giản vì các nữ sinh đều nói họ không muốn làm người thứ ba, Hàn Tiểu Dạ gần như làm khiến hắn mất hết thể diện.

Đến khi lên đại học, sức khỏe có chuyển biến tốt hơn, không cần cả ngày nằm trên giường tịnh dưỡng, cũng không uống thuốc như ăn vặt, có thể sống cuộc sống sinh viên bình thường như bao người, hắn mới nguôi đi cơn giận.

Nhưng sự chán ghét của hắn đối với nàng, chưa từng mất đi!

Lãnh thê của Đường Tuấn Ân đang ngồi đối diện hắn chính là Hàn Tiểu Dạ, tám năm liền nàng cũng không có chút thay đổi, giờ cũng đã trưởng thành không ít, là con gái hai mươi, chỉ là mỗi lần nhìn đến cách ăn mặc của nàng, sự chán ghét trước kia, bây giờ càng tăng gấp bội.

Không biết từ bao giờ, trên mặt nàng xuất hiện cặp kính đen kia, trong đầu hắn luôn ấn tượng về khuôn mặt nàng luôn bị cặp kiếng đó che đi, hắn cơ hồ đã quên đi diện mạo của nàng.

Xung quanh hắn phần lớn phụ nữ đều tóc xoan dợn sóng, diễm lệ vô cùng; chỉ có nàng, tóc dài cột buông xuống, thật sự là thô không chịu nổi.

Càng làm chướng mắt hắn chính là y phục nàng, nàng mới hai mươi tuổi, chứ có phải hai trăm tuổi đâu mà ăn mặc quê mùa như vậy?

Phải cùng nàng kết hôn? Khác nào đem giết hắn cho rồi!

Mà cho dù bề ngoài nàngquê mùa, hắn ghét hơn chính là tính cách của nàng, mỗi lần thấy hắn, đều sợ hãi tránh xa; nói chuyện với nàng, nàng cũng lấp bấp, khúm núm cúi đầu, làm như hắn là quỷ không bằng, hại hắn kiên nhẫn ở cùng nàng một phút cũng không nỗỉ, hắn ghét đến chết cái tính nhu nhược kia của nàng.

Ưu điểm duy nhất của nàng là nấu ăn, nàng có thể chuẩn bị một bàn thức ăn đầy đủ hương vị, hắn không thể phủ nhận mỗi tuần đều về nhà là vì thức ăn nàng nấu……

Đường Tuấn Ân nhìn dĩa chân vịt, mà mẹ Hàn ngồi hơi xa, liền chủ động gắp vào chén nàng.” Dì, dì thích nhất là chân vịt, ăn nhiều một chút đi.”

Mẹ Hàn ở nhà hắn cũng gần mười năm, hắn thực kính trọng vị trưởng bối này.

“Thiếu gia, ngươi còn nhớ rõ ta thích nhất là chân vịt a!” Mẹ Hàn lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ.

“Dì à, con không phải đã nói cứ gọi con là A Tuấn là được rồi sao, không cần khách khí mà.” Đường Tuấn Ân cười nói, lộ ra hàm răng trắng đều, thoạt nhìn như một thanh niên tiến bộ có triển vọng.

Trước đây sức khỏe không tốt, tạo cho hắn cá tính hận đời, nhìn cái gì cũng không thuận mắt, đương nhiên tính cách như bây giờ thực là tốt, nhưng theo tuổi tác tăng dần, những năm gần đây theo ba tiếp xúc với nhiều loại người, hắn cũng dần học được cách nói đưa đẩy, biết cách thu bớt tính khí của mình.

“Ta đã quen gọi ngươi là thiếu gia……” Mẹ Hàn ngượng ngùng nói.

“Gọi ta A Tuấn.”

“A Tuấn”

Khư ~~ mẹ nàng lại có thể đỏ mặt, Hàn Tiểu Dạ cảm giác hắn đang đóng vai hiền lành giả bộ trước mặt mẹ nàng!

“A Tuấn, con cũng nên gắp cho Tiểu Dạ đi!”

Không cần đâu, dì, nàng quả thật nhận không nổi đâu! Hàn Tiểu Dạ trong lòng lớn tiếng kêu thảm NO, trong chén nàng vẫn còn một cái đùi gà, nàng trừng mắt nhìn vào cái đùi gà đó, cảm nhận được đây gọi là cáo tặng quà tết cho gà mà.

“Cảm ơn thiếu gia.” Nàng nhỏ giọng nói, liếc mắt nhìn hắn, vừa vặn nhìn thấy ánh mắt tinh tường của hắn, vội vàng cúi đầu, tạo bộ dáng cảm ơn vì cái đùi gà.

“Tiểu Dạ, con cũng vậy à, sao lại gọi A Tuấn là thiếu gia? Con cứ thoải mái mà gọi hắn một tiếng Tuấn ca ca a!” Mẹ Đường lại không sợ thiên hạ loạn càng thêm loạn, nhân lúc con trai cùng Tiểu Dạ như ngưu lang chức nữ một tuần gặp một lần, cố gắng giúp hai người họ bồi dưỡng tình cảm.

Phốc ──

Lúc này đến Đường Tuấn Ân thiếu chút nữa đem thức ăn trong miệng phun hết ra ngoài.

“Tiểu Dạ, gắp miếng thịt hầm cho a Tuấn đi! A Tuấn thích nhất là thịt hầm mà.” Mẹ Đường cổ vũ nàng.

Rất vui lòng mà gắp cho ngươi a! Hàn Tiểu Dạ trong lòng rủa thầm, nhưng nàng vẫn không còn lựa chọn khác, cực kỳ ủy khuất mà gắp thịt cho hắn. Nhưng vì không cam nguyện làm đến nghiến răng nghiến lợi nên không cẩn thận nên làm rơi miếng thịt, làm nàng thực cảm thấy xấu hổ.

Biểu tình Đường Tuấn Ân thoạt nhìn có chút quái lạ, nàng không nhìn ra hắn đang nghĩ gì, dù sao trước giờ hắn đều là người hỉ nộ vô thường mà.

Nếu như bình thường, nàng đã không lãng phí mà cho miếng thịt vừa rớt kia vào miệng rồi, nhưng đây là đang ở trước mặt hắn, nàng đang là người vợ nhỏ đáng thương, nàng phải giả ủy khuất, dùng kỹ năng giả vờ đã thuần thục trong suốt tám năm mà phát huy đến cao điểm.

Nàng cúi đầu, run run bờ vai, môi mấp máy, bộ dạng như muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng phát ra thanh âm nho nhỏ, còn nói lắp bắp, như là đã bị làm cho thật hoảng sợ. “Thiếu … thiếu gia, thực xin lỗi, ta không phải cố ý …..”

Đường Tuấn Ân thần mặt ra, hắn còn chưa mở miệng mắng nàng, nàng làm gì lại sợ hắn chứ? Làm gì có ai lại như nàng chưa gì đã run không ngừng như vậy.

“Tiểu Dạ, đừng sợ.” Mẹ Đường thay nàng nói, tức giận gắp miệng thịt vào trong chén hắn. “Ăn nhanh đi, con không phải thích nhất món này do Tiểu Dạ làm sao? Tiểu Dạ một tuần mới về một lần, còn phải nấu riêng món này cho con ăn, con phải cảm ơn nàng đi!”

Nàng biết Tiểu Dạ sợ con trai nàng, trước đây từng an bài cho hai đứa gặp nhau, nàng định mang điểm tâm vào phòng cho con, thì tận mắt chứng kiến đứa con hung bạo của nàng đang mắng xối xả Tiểu Dạ, mắng đến Tiểu Dạ ngồi bệt xuống đát, trên mặt còn đầy vẻ sợ hãi.

Từ đó, nàng đối với Tiểu Dạ càng thêm phần yêu thường, xem nàng như con gái ruột mà yêu thương.

“Hay lắm, nguởi trẻ tuổi thì da mặt mỏng, cũng không cần đùa với đĩa rau này a, thực nhàm chán mà!” Ba Đường nói hộ cho con trai.

” Cái gì mà thực nhàm chán, đây chính là biểu hiện của tình yêu ……”

“A Tuấn đang ngượng mà!”

Hắn mới là không có ngượng! Đường Tuấn Ân không biết là ba đang giúp hắn hay hại hắn nữa?

Dù sao cũng không muốn ăn, mà mẹ thì trước mặt lại giáo huấn hắn, con nhóc kia lại cúi đầu không dám nhìn hắn, không dám phiền đến hắn, nàng có lẽ rất muốn trốn đi! Nàng nhất định cũng không muốn ngồi cùng hắn dùng cơm.

Nghĩ vậy, hắn lại lửa giận bốc lên, chỉ có thể cố gắng dằn xuống —— Từng trải qua thời gian nằm bệnh, hắn càng hiểu phải hiếu thuận cha mẹ. Bởi vì nếu không có họ, hắn tuyệt đối không thể sống đến bây giờ.

Nói mê tín cũng tốt, nhờ cha mẹ, cùng Tiểu Dạ xung hỉ, cơ thể yếu nhược lại biến ngược, hiện tại hắn rất khỏe mạnh, cả cảm mạo thông thường cũng rất ít, cho nên dù hắn có không thích nàng thế nào chăng nữa, hắn cũng không phát tiết trước mặt cha mẹ. (Yu: chàng bị đa nhân cách sao???)

Đường Tuấn Ân buông đũa, rời chỗ. “Con no rồi.” Ngữ khí nhàn nhạt, không nghe ra được vui hay giận. Vừa nói liền rời khỏi phòng ăn, như thể ngồi thêm một phút cũng không được.

Mẹ Đường thấy con trai cơm còn chưa ăn xong đã bỏ đi, thật là không nể mặt nàng, tức giận lầm bầm vài câu: “Đứa nhỏ này thật là không lễ phép mà! Tuấn Ân chỉ là buồn bực tí thôi, con đừng để ý.”

Buồn bực? Hàn Tiểu Dạ cười thầm, nếu tự hắn nghe được, chắc sẽ tức chết mất.

Nhưng hắn đi là tốt rồi, mỗi lần cùng hắn dùng cơm, ta khẩn trương đến muốn bị thần kinh, giờ thì có thể thoải mái mà ăn, cùng ba và mẹ hắn nói chuyện phiếm.

“Không sao, ta không thèm quan tâm. Mẹ, chú, dì, mọi người cũng ăn thêm đi!” Nàng tích cực gắp cho họ, trong chén mình cũng như cái núi nho nhỏ.

Nàng phải ăn cho bằng hết, thức ăn nàng nấu mà để tên ác ma kia ăn khác nào lãng phí chứ!

“Tiểu Dạ, không phải dì đã mua cho con nhiều quần áo đẹp sao? Lần sau con mặc nó đi, nhất định là làm cho thằng ngốc kia điên đảo cho xem…….”

Hàn Tiểu Dạ cười ngượng. Đúng vậy, Dì đã mua rất nhiều quần áo đẹp cho nàng, nhưng muốn nàng mặc cho Đường Tuấn Ân xem? Vậy chẵng lẽ đem công sức giữ gìn hình tượng của nàng bao lâu này phá đi? Tuy nghĩ vậy nhưng lại nói: “Dì à, con về đây là giúp mẹ nấu cơm, mặc quần áo tốt rất dễ bị bẩn.

Thiệt đau lòng mà ! Đường mẫu hài lòng nói: “Tiểu Dạ là đứa nhu thuận từ nhỏ, mỗi lần về nhà nghỉ đều nhu thuận mà giúp chị Tố, không giống như mấy đứa con gái bây giờ chỉ biết đến đồ hiệu, con dâu Đường gia chúng ta phải như vậy chứ!”

“Phu nhân, người quá khen.” Nàng có phải nhu thuận như lời mẹ Hàn nói không, chính nàng hiểu rõ nhất. Nhưng ngẫm lại, giả làm con ngoan ở Đường gia cũng có mặt tốt, nàng cũng đỡ phải bận tâm.

“Không, là do người khéo dạy con.” Nói xong, mẹ Đường nhìn Tiểu Dạ nháy mắt mấy cái. “Yên tâm đi, dì sẽ giúp con.”

Giúp nàng? Hàn Tiểu Dạ trong lòng muốn nói với dì: ‘Đừng! Không cần tiếp tục tác hợp nàng cùng Đường Tuấn Ân .’

Nhưng nàng không thể nói ra, chỉ vùi đầu ăn cơm,. Vì lừa Đường Tuấn Ân, nàng ngay cả cha mẹ hắn cũng phải lừa, tám năm trời sắm vai người thẹn thùng hướng nội, tất nhiên không thể nói nhiều, tránh lộ mặt thật.

Thực xin lỗi chú, dì, nàng trong lòng thực tâm xin lỗi.

Bên ngoài phòng ăn, Đường Tuấn Ân đã nghe được toàn bộ cuộc nói chuyện, hắn vốn không muốn nghe, nhưng tiếng mẹ hắn lại lớn như vậy, hắn không nghe cũng không được.

“Có lầm không, mẹ trước mặt nhỏ đó nói ta buồn bực vô cớ?” Còn khích lệ , nhất nhất ngã theo phía nhỏ đó. Hắn rốt cục có phải con ruột của nàng không!

Đường Tuấn Ân không hờn không giận cầm lấy chìa khóa xe trên bàn, muốn đi đến quán ăn đêm của bạn để hít thở không khí, lại sơ ý làm rơi mấy viên kẹo trên bàn.

Đó là kẹo cưới mà mẹ hắn từ tiệc cưới mang về.

Vừa nhìn thấy kẹo, lòng hắn lại trầm xuống, trong đầu lại nhớ đến nụ cười của Hàn Tiểu Dạ khi nàng mười hai tuổi, nhớ đến hình ảnh nàng đưa kẹo cho hắn. Trí nhớ lại trở về tám năm trước, nhớ lại cảnh nàng và hắn gặp nhau lần đầu tiên ……

Mười bảy tuồi, Đường Tuấn Ân đã có bộ dáng xinh tuấn mỹ, môi hồng răng trắng, vì bệnh, nên cơ thể gầy yếu, trông như thiếu niên mười lăm, da dẽ trắng nõn biểu hiện cho người bệnh.

“Khụ khụ ………..” Hắn che miệng ho khan vài tiếng, một lần nữa đăt quyển sách lên đùi định giở sang trang kế, nhưng lại không làm vậy. Hắn phân tâm nhìn ra cửa sổ, nghĩ nếu mở cửa cho gió lùa vào thì tốt biết mấy. Nhưng nếu hắn làm vậy, mẹ nhất định sẽ mắng hắn vì sợ hắn phát sốt.

“Thực phiền. . . . . .” Hắn chỉ có thể ngồi trong phòng, buồn đến chết.

Hắn thật không biết cái thân thể quỷ quái này của mình ra sao nữa. Các bạn học khác đều có thể đến trường để học, hắn chỉ cần sổ mũi chút đỉnh cũng phải ở nhà nghe lão sư giảng bài. Hắn cũng muốn đến trường, cũng muốn chơi đùa cùng các bạn học khác a ……

Khấu khấu ── tiếng gõ cửa vang lên, mẹ dắt theo một bé gái bước vào.

Hắn vốn đang xem bài học, liếc mắt nhìn sang mẹ cùng bé gái vừa vào, dùng giọng điệu ngạo mạn nói: “Mẹ, mẹ mang tiểu quỷ này đến đây làm gì, phòng ta cũng không phải là nhà trẻ a!”

“A Tuấn, ngươi là anh lớn, nói chuyện phải ôn nhu một chút, đừng làm Tiểu Dạ sợ!” Mẹ Đường đưa bé gái đến trước mặt hắn, giúp cả hai giới thiệu. “Tiểu Dạ, đây là con trai ta Tuấn Ân, con có thể gọi nó là Tuấn ca ca, A Tuấn, đây là Tiểu Dạ, là con gái của dì Hàn.”

“Con gái dì Hàn?” Hắn biết dì bếp nhà hắn có đứa con gái mười hai tuổi, có điều hắn không có ấn tượng gì. Phải nói là thiếu niên ở tuổi hắn đều thích con gái có mông có ngực, đối với trẻ con đều không hứng thú.(Yu: tiểu sắc lang!)

“Em gọi là Hàn Tiểu Dạ, chào Tuấn ca ca.” Hàn Tiểu Dạ lễ phép chào hỏi, nàng thực khẩn trương, lại thực vui vẻ, nàng cuối cùng có thể nói chuyện với Tuấn ca ca.

“Ừ.” Đường Tuấn Ân qua loa trả lời cho có lệ.

“A Tuấn, mẹ để Tiểu Dạ ở đây, con không được bắt nạt em biết chưa?” Mẹ Đường đặc biệt dặn dò, vì con nàng bệnh nhiều năm đều nằm trên giường, tính tình rất xấu, hệt như tiểu bá vương rất khó hầu hạ. Nàng thực sự lo hắn sẽ ức hiếp Tiểu Dạ. “Tiểu Dạ, di đi lấy điểm tâm cho con, con cứ ở đây nha.”

Mẹ Đường vừa đi, Đường Tuấn Ân liền không kiên nhẫn lập tức lộ vẽ bất mãn trên gương mặt tuấn tú: “Làm gì chứ, đã nói đây không phải nhà trẻ!”

Hàn Tiểu Dạ trợn tròn mắt, không chút sợ hãi nhìn thẳng hắn. Nàng đưa tay vào túi lấy ra viên kẹo hoa quả, nhìn hắn cười nói: “Tuấn Ca Ca, anh đang bệnh, có muốn ăn kẹo không? Mỗi lần em bệnh, mẹ đều cho em ăn kẹo a!”

Ăn kẹo?

Đường Tuấn Ân dữ dằn trừng mắt liếc sang nàng, như muốn nàng phải sợ hắn. Nhưng nàng vẫn như đứa ngốc không biết sợ, vẫn đưa kẹo về phía hắn. “Có mùi ô mai và quýt, Tuấn ca ca, anh thích cái nào?”

Nàng a! Không phải ai nàng cũng tùy tiện cho kẹo đâu nha, giống như tên béo đáng ghét kế bên nhà, nàng cũng không thèm cho hắn. (Yu: tiểu sắc nữ!)

Gì mà mùi ô mai, mùi quýt, muốn chết a! Đường Tuấn Ân thật sự muốn nổi điên, rất muốn mắng cho nàng phát khóc, để nàng đừng phiền hắn đọc sách. Nhưng nhìn thấy đôi mắt to tròn đó, cười đến rạng ngời, hắn lại không mắng được.

Nhìn kỹ lại, nhóc con này ngủ quan nhỏ nhắn, thực thanh tú, ngực tuy rằng còn bằng phẳng, nhưng nàng cũng sắp bước vào tuổi dậy thì, nên cũng có nét đáng yêu riêng, vẻ đẹp của nàng như nụ hoa mới lớn khiến người ta mong đợi. Không tới ba, bốn năm nữa, nàng hẳn có thể làm mê hoặc không biết bao nhiêu nam sinh.

Nghĩ vậy, tim hắn đột nhiên có cảm giác như ai bóp mạnh vào, nhói lên, bên môi còn mang nụ cười ngây ngốc, vươn tay định chọt chọt vào hai bên má phúng phính của nàng.

“Tuấn Ca Ca, ô mai cùng quýt rất tốt cho anh.” Hàn Tiểu Dạ thấy hắn không nói gì tưởng rằng hắn đang không biết chọn loại nào, khờ khạo cười đem hai loại kẹo đưa hết cho hắn.

Đường Tuấn Ân chợt lấy lại tinh thần, ngượng ngùng rút tay về.

Hỏng bét, hắn tự nhiên sao lại muốn nựng hai má nàng, hắn có sở thích luyến đồng sao? Nàng mới mười hai tuổi a! Là tiểu quỷ ngay cả ngực còn chưa lớn a.

“Cám ơn …..” Hắn nên từ chối, nhưng nhìn thấy nàng cười khi đưa kẹo cho hắn, hắn lại nhận, trong lòng còn cảm thấy có chút mừng thầm.

Đây là lần đầu tiên hắn ở cùng một chổ với đứa con gái nhỏ như vậy, còn nhận lấy kẹo của nàng, có lẽ là do nụ cười hồn nhiên của nàng! Hắn thích nụ cười tươi, ấm áp lại ngọt ngào, nó đem lại cảm giác thật thoải mái.

Bạn cùng lớp với hắn đối với hắn rất tốt, nhưng là do nhà hắn có nhiều tiền; nàng thì sao? Nàng vì cái gì lại đối xử tốt với hắn? “Vì sao lại cho ta kẹo?”

“Bởi vì em sau này sẽ là cô dâu mới của Tuấn ca ca a! Cho nên em sẽ đối tốt với anh, rất tốt ….”

“Cô dâu mới?” Giọng điệu nghi ngờ nhắc lại.

Hàn Tiểu Dạ không phát hiện ra có gì đó không ổn, vẫn tiếp tục nói: “Dì Đường nói, Tuấn ca ca thân thể không khỏe, chỉ cần em làm cô dâu mới giúp anh xung hỉ, bệnh của anh sẽ có thể khá hơn……”

Lời nàng nói như sét đanh ngang tai Đường Tuấn Ân, hắn xoay mình, sắc mặt biến đổi hoàn toàn, nắm tay chặt đến trắng tái, lập tức đem kẹo trên tay ném đi.

“Ngươi cút ra ngoài cho ta! Xung hỉ cái quái gì chứ? Thật chết cười mà, ta không đồng ý! Ta mới không thèm cưới nha đầu xấu xí như ngươi, cút đi!” Hắn không khống chế được cơn phẫn nộ mà gào lên, sự thật này làm hắn nhất thời kích động đến không thở nổi, chút tình cảm với nàng một phút trước nhanh chóng mất đi.

Hắn được nàng tặng cho nụ cười! Nàng đúng là do ba, mẹ hắn mang đến giúp hắn làm cô dâu xung hỉ, hắn thực hối hận vì vừa rồi còn cư xử tốt với nàng, còn cảm thấy nàng thực đáng yêu!

Hàn Tiểu Dạ sợ hãi, nàng không rõ vì sao vừa rồi mọi chuyện còn tốt đẹp, lại đột nhiên bảo nàng cút?

Xung hỉ không tốt sao? Nàng thực sự hi vọng bệnh tình của hắn nhanh nhanh tốt lên a!

Nàng bị hắn ném kẹo lên người, đau quá! Nàng sợ đến mức mặt mày trắng bệt, lão đão té ngã, mặc cho hắn gầm gừ mắng nhiếc, cử động một chút cũng không dám.

“Cút đi! Cho dù có chết ta cũng không lấy ngươi!” Hắn lớn tiếng gào thét với nàng.

Thân thể hắn quả thật không tốt, dù hắn không cam lòng, dù hắn có ước ao được khỏe mạnh bao nhiêu chăng nữa, nhưng cha mẹ vì sao lại mê tín như vậy, nói cái gì phải nuôi con dâu bé để xung hỉ thì thân thể hắn sẽ có chuyển biến tốt. Xung hỉ? Loại chuyện vớ vẩn này mà muốn hắn làm theo sao?

Lần trước bọn họ nói qua, hắn lập tức cự tuyệt, không nghĩ tới họ lại không từ bỏ ý định, đi tìm tiểu quỷ này đến giúp hắn xung hỉ!

Chuyện vớ vẩn này nếu truyền ra ngoài, hắn còn có thể ngẩng mặt làm người sao? Tuy hắn ít đến trường, nhưng tốt xấu gì hắn cũng được xem là nhân vật quan trọng, hắn nói một, không ai dám nói hai. Nếu chuyện hắn có con dâu bé này truyền ra, hắn sẽ rất mất mặt, hắn sẽ không dám đến trường nữa!

Cho nên, hắn tuyệt đối ngăn chuyện xung hỉ này! Hắn quyết định ghét nữ sinh gọi là Hàn Tiểu Dạ này, hắn phải đuổi nàng đi!

Từ ngày đó, Đường Tuấn Ân dùng trăm phương ngàn kế tìm cách đuổi Hàn Tiểu Dạ đi, dùng tất cả các loại thủ đoạn để bắt nạt nàng, nhưng hắn chỉ duy trì được một năm ——– bởi vì, nàng rất nhàm chán!

“Đến cùng là có bao nhiêu tục.”

Đường Tuấn Ân vừa đến quán ăn khuya của bạn, liền bắt đầu than phiền cùng đám bạn thân. Nếu không vì mẹ bắt hắn mỗi chủ nhật phải về nhà ăn cơm, mà vừa khéo đồ ăn Hàn Tiểu Dạ nấu lại ngon, hắn mới bỏ qua không nghĩ đến việc phải đối mặt với nữ nhân thô tục đó.

Tính xấu của hắn so với thời còn thiếu niên đã nén xuống rất nhiều, không còn dễ tức giận, chỉ khi ở cùng với đám bạn học phổ thông này, tính cách không còn che dấu, cứ thế phát huy. “Đeo cặp kính đen khó coi, gần như che cả khuôn mặt nha, tóc thì để thật dài rồi thắt bím, con gái thời này, còn ai mà ăn mặc kiểu này chứ, thật là thô tục muốn chết.”

“A Tuấn, cậu hình như là rất để ý đến con dâu bé này a!” A Bân chốt lại một câu trọng điểm.

“Tớ làm gì để ý con nhóc đó!” Hắn rất muốn đuổi nàng đi, nhưng cha mẹ lại rất yêu thương nàng, hơn nữa nàng lại luôn phục tùng hắn, khiến hắn khó mà ra tay.

“Cậu mỗi lần đến đây, đều bắt đầu kể con dâu bé thế này, con dâu bé thế kia, hại bọn tớ tò mò muốn chết, không biết nàng thật sự thế nào.” Chủ quán ăn khuya, A Tề mắt nhấp nháy nói, những người còn lại đều hiểu ý đều cười to.

Đường Tuấn Ân đảo mắt một vòng nhìn đám bạn, tức giận nói: “Muốn biết như vậy thì tự mà đi nuôi một người con dâu bé như vậy đi!”

“Ta phải nuôi! Cảm giác cứ như đào tạo người đẹp! Thực tốt nha.” A Đường vừa ngáp vừa nói.

Đường Tuấn Ân hung hăng trừng mắt nhìn nhìn hắn, nghĩ đến miếng thịt hồng hồng chuẩn bị ăn lại bị cướp đi, liền cảm thấy khó chịu.

Vì sao hắn lại phải vì con nhóc nấu ăn kia bó buộc! Thật không có thiên lý a!

“A Tuấn, ngươi có định kết hôn với con dâu bé không?” Ba cặp mắt không hẹn đều nhìn thẳng hắn, đồng thời mặt cũng không sợ bị đánh mà tự động tiến sát lại.

“Câm miệng!” Đường Tuấn Ân khóe miệng run run, đám bạn tốt này thực sự khiến hắn vừa buồn cười vừa tức giận.

Kết hôn? Ba, mẹ hắn cũng có ý định đó, nhưng hắn liều chết không theo. Hắn tự biết hắn không thể thực hiện; về phần nàng, hắn không nhìn ra suy nghĩ thật của nàng ——– nàng luôn cúi đầu nói chuyện, hắn gần như thích thú sự vắng mặt của nàng.

Nàng mới trước đây còn rất đáng yêu a! Ánh mắt ngập nước, khuôn mặt phúng phính, còn ngọt ngào gọi hắn một tiếng Tuấn ca ca.

Nhưng từ khi hắn cư xử thô lỗ với nàng, nàng không còn nở nụ cười với hắn, hắn bắt nàng gọi hắn là thiếu gia, nàng cũng tuân theo mà gọi………. Việc này khiến hắn cảm thấy có chút hụt hẫng.

Mới trước đây nàng còn phản kháng lại hắn, chọc giận hắn, tạo cho hắn rất nhiều hứng thú. Mỗi ngày hắn đều vắt óc nghĩ ra phương pháp bắt nạt nàng, rồi tưởng tượng nàng sẽ cho mang đến cho hắn sự trả thù kinh ngạc nào đó, nàng so với các nữ sinh hay viết thư tình cho hắn thì thú vị hơn nhiều, một ngày không bắt nạt nàng, hắn liền cảm thấy không thoải mái tự nhiên.

_______Có điều, nói hắn ức hiếp nàng vì ghét nàng cũng không hoàn toàn đúng.

Khi nàng tuyên chiến cùng hắn, ánh mắt to tròn đầy địch ý, hai gò má hồng hồng toàn tâm toàn ý mà phẫn nộ, quật cường khiến người ta không thể bỏ qua. Cái đầu be bé, cũng rất có chí khí mà đứng thẳng, cằm nâng cao, như muốn đem sức lực toàn thân mà đối phó hắn, khiến hắn cảm thấy nàng kinh diễm khác thường.

Bị hắn khi dễ , nàng cũng không nhận thua. Cho dù thua cũng không khóc, chỉ biết trừng mắt phẫn nộ nhìn hắn, trừng đến nỗi khiến hắn bội phục, bất tri bất giác mà xem nàng trở thành đối thủ ngang hàng, chỉ có nàng có tư cách đọ với hắn. Hắn bắt nạt nàng đến nghiện, mỗi ngày đều rất khoái nhạc……..

Chỉ là, hắn không ngờ, nàng đột nhiên lâm trận lùi bước, nàng ……. thật sự làm hắn thất vọng.

Kể từ khi nàng ăn cơm nắm bị hư, tinh thần hắn cũng trở nên sa sút, bị đã kích nghiêm trọng, sau lại nhìn thấy bộ dáng cúi đầu lo sợ của nàng, hắn càng không thích ứng được. Làm ơn đi, làm như tiểu bạch thỏ chết nhát, làm sao mà bắt nạt đây?

Nghĩ vậy, hắn thực cảm thấy buồn bực, hắn vì thái độ ngoan ngoãn phục tùng tám năm này của nàng mà buồn bực, thật sự là đáng chết!

Hắn mở bình rượu ra, đổ tràn ly, muốn uống cho thật đã.

“A Tuấn, chẳng lẽ cậu sợ con dâu bé đó a? Chỉ cần nàng về nhà, cậu lại chạy tới đây uống rượu giải sầu, còn cùng bọn này uống đến sáng!”

“Có lẽ là vậy nha……..”

Thật là một đám bạn vô tích sự, chỉ toàn đả kích hắn, Đường Tuấn Ân chịu không nổi chiêu khích tướng, đập bàn một cái đem rượu uống cạn. “Ai sợ nàng! Ta bây giờ lập tức trở về, xem nàng có thể làm gì ta!”

Hàn Tiểu Dạ theo lịch hoạt động của hắn mà đoán có lẽđến sáng hắn mới về nhà.

Ăn xong bữa tối, nàng thư thái tắm trong đám bọt xà phòng, đem y phục rườm rà mặc cả ngày cởi bỏ, xỏa ra một mái tóc dài đen mượt phía sau.

Cũng bởi vì vừa tắm xong, nàng cứ thế mà ngồi trong phòng đọc sách. Nàng tùy tiện mặc bộ áo ngủ mà mẹ Đường vừa đưa, lộ ra cánh tay mảnh khảnh cùng bờ vai tròn tròn, chất vải rủ ôm sát cơ thể càng làm rõ dáng người hoàn hảo của nàng.

Nàng cũng không đeo kính —— Đường Tuấn Ân không có ở nhà, nàng đeo cho ai xem? Huống chi nàng cũng không cận đến nỗi nhìn không rõ đường đi a.

Hàn Tiểu Dạ nhàn nhã đi lại trong nhà, còn không để ý mà đi đến chổ ngã rẻ, hoàn toàn không phát hiện sắp sửa nghênh đón một người, nàng cứ vậy mà tiến bước ——-

“Ôi!” Đau chết được! Nàng đụng vào tấm sắt sao?

Đường Tuấn Ân bị bạn bè chế nhạo một trận, đang nổi giận đùng đùng, đi lên lầu hai, lại đụng phải một khối bông ấm nóng mềm mại, lửa giận trong người lập tức biến mất.

Nhìn kỹ lại, ra là tiểu nha đầu, nàng cúi mặt xuống, khiến hắn không thấy rõ ngũ quan, nhưng trên tóc nàng còn vương lại hương thơm. Khi vừa đụng phải nàng, vài sợi tóc còn nhẹ nhàng phất qua mặt hắn, làm tâm hắn trở nên rối loạn khác thường.

“Cô là?” Trong nhà có khách khi nào thế?

Hàn Tiểu Dạ xác định nàng không phải đụng trúng tấm sắt, dọa nàng sợ muốn chết. Đây thật là trời không tránh được mưa nắng, người có khi phúc có khi họa, nàng làm sao biết hắn hôm nay lại về sớm hơn mọi ngày a!

“Là em, Tiểu Dạ, thực xin lỗi….” Nàng cúi đầu, tóc mái che khuất vầng tráng cùng đôi mắt xinh đep, vai co lại, cánh tay mềm mại nhỏ bé tái xanh, không dám ngẩng đầu nhìn hắn.

Nàng thật hi vọng hắn nhanh nhanh cho nàng đi, tám năm qua, đây là lần đầu nàng dùng diện mạo thật sự đối diện với hắn. Nàng không cảm thấy an toàn, sợ hắn nhìn ra sự phòng bị của nàng.

Tiểu Dạ?!

Tiểu Dạ không phải là mọt sách sao? Tiểu Dạ không phải là toàn thân đầy tục khí sao? Đường Tuấn Ân nhìn rõ giai nhân hắn đang ngưỡng mộ lại là nàng, cảm thấy rất không thoải mái. “Thật là, đi không mở mắt à?”

Hắn muốn hung hăng mắng nàng, muốn nhìn thẳng con dâu bé này, muốn chứng minh rằng hắn một chút cũng không sợ nàng. Nhưng hắn ngàn vạn lần không nghĩ tới, không đeo kính, không bím tóc kiểu Hàn Tiểu Dạ, nàng lại xinh đẹp như vậy, nhất là đôi mắt sáng, sâu thẩm như hồ. Tất cả, lập tức đập vào mắt hắn, khiến lồng ngực hắn không kịp phòng bị mà kêu một tiếng thật lớn.

Hắn hô hấp dần dần trở nên khó khăn, ánh mắt tối lại, từ từ cúi xuống, nhìn thật kỹ nàng. Bờ vai thon tròn, cùng làn da mềm mịn như tuyết lẫn khuất dưới lớp vải ……..

Hắn ngắm nàng thật lâu, hắn không ngờ nàng hai mươi tuổi lại trở nên xinh đẹp mê người như vậy, làn da nhẳn nhụi bóng loáng, khiến hắn thật muốn mạnh mẽ vuốt ve ………

Hàn Tiểu Dạ thật không biết vị thiếu gia đang nhìn nàng hôm nay bị mắc chứng thần kinh gì, đột nhiên nâng cằm nàng, còn dùng ánh mắt nóng rực đó nhìn nàng, như tia X quang mà rọi nàng từ đầu đến chân, hại nàng kinh hoàng, không hiểu vì sao nàng cảm thấy rất khó chịu.

Ở trường cũng có nhiều nam sinh theo đuổi nàng, nhưng không ai như hắn dám làm càn như vậy với nàng a!

“Thiếu gia. . . . . . Có việc gì không?” Hàn Tiểu Dạ rất muốn ngụy trang thành bộ dáng sợ hãi, nhưng kỳ thật nàng không cần giả, bởi trong lòng nàng đang thật sự sợ hãi. Da thịt lộ ra trước mắt hắn run run, thẹn thùng mà đỏ hồng cả lên.

Nàng cảm nhận được, gã con trai này không phải là tiểu ác bá của tám năm qua, hắn là tên đàn ông chín chắn có đầy đủ sức hấp dẫn, điều này càng khiến người chưa từng có bạn trai, thế giới tình cảm trống rỗng như nàng không thể ngăn cản lại sự uy hiếp này……….

Đường Tuấn Ân vốn đang còn tâm trạng phơi phới, nhưng nhìn thấy bộ dáng phát run liên tục của của nàng, như muốn khóc, đôi môi hồng hồng dần nhạt màu, hắn lại nghĩ.

Ta đáng sợ vậy sao?

Nàng bị dọa đến sợ hãi trông thật khó coi, hắn vừa rồi lại như bị mê hoặc, hắn điên rồi!

Buông nàng ra, hận vừa rồi đã chạm qua da thịt nàng, muốn nhanh chóng quay về phòng. Nhưng hắn lại không cử động, ngược lại kích động nói một câu hắn chưa từng nói qua: “Ngươi ngày mai về trường lại a?”

“Phải” Hàn Tiểu Dạ đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc, hắn chưa bao giờ chủ động nói chuyện phiếm với nàng.

“Tốt nghiệp xong muốn làm gì?” Đường Tuấn Ân thản nhiên hỏi, hắn lại đi quan tâm công việc của nàng, đúng là gặp quỷ a!

“Cũng chưa biết, chờ tốt nghiệp xong mới tính.” Hàn Tiểu Dạ hạ thấp mí mắt, vẫn là bộ dáng hướng nội.

“Đúng là không có chủ kiến.” Đường Tuấn Ân xuy một tiếng, xoay người đi lên lầu .

“Tránh được một kiếp !” Hàn Tiểu Dạ thấy hắn cuối cùng cũng buông tha nàng, lập tức thở dài nhẹ nhõm một hơi, không chú ý lại khiến âm thanh phát ra hơi lớn, ngay cả lầu ba cũng nghe thấy.

“Tránh được một kiếp?!” Đang đứng ở cầu thang trên lầu, Đường Tuấn Ân khẽ nhếch mép mỉm cười.

Ta nghe lầm sao? Trong giọng nói của nàng còn mang theo hàm ý cười đùa, như đem ta ra đùa giỡn…..

Không, không có khả năng!

Bộ dáng yếu đuối hắn nhìn thấy trong tám năm qua, nàng sao dám làm chuyện qua mặt hắn. Cho dù nàng nói tránh được một kiếp, cũng không có gì không đúng, nàng vốn rất sợ hắn, nàng căn bản là người nhát gan!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play