Mẹ Tiễn đã ném vật trong tay tới trước mặt cô: "Đây là xảy ra chuyện gì?"
Cô nhặt tờ báo trước mắt lên, khi nhìn vào tờ báo, ngay trang đầu thấy tin tức Khấu Trác Phi của quốc tế Hoàn Vũ vì để nịnh nọt ái thê, vung tiền
như rác. Hình kèm theo là hình bọn họ đi ra khỏi khách sạn vào tối hôm
đó, lúc đó Tào Oánh Oánh nâng cao bụng bự đỡ Khấu Trác Phi, Hàn Thành và Cố Tư Dao kề vai sát cánh ở chung một chỗ, Tiễn Bội Bội dựa vào sau
lưng xe lăn của Niếp Thù, Tiểu Lâm ở bên cạnh đẩy xe lăn. . . . . . Mặc
dù tất cả mọi người đều say khướt, nhưng Tiễn Bội Bội cũng không cảm
thấy có gì cần phải giải thích.
Các cô lại
không hôn môi, vừa không làm ra chuyện đồi phong bại tục ở nơi công
cộng, chẳng qua là nhất thời hưng phấn uống hơi nhiều.
Tiễn Bội
Bội để tờ báo trong tay xuống, lạnh nhạt nói: "Không có chuyện gì cả,
ngày hôm qua mở tiệc chào đón chị Tư Dao trở về nước, chị họ và anh Từ
Tùng không có thời gian, cho nên con đi." Thật xin lỗi chị họ khi em
cũng kéo chị và anh Tư Tùng xuống nước.
"Tôi không hỏi cô chuyện
này, mà là sao cô lại ở chung một chỗ với người bị liệt kia? Không phải
hai người đã chia tay rồi sao?" Mẹ Tiễn tức giận thét chói tai.
Nghe mẹ mình gọi Niếp Thù như thế, mặt của Tiễn Bội Bội cũng trầm xuống:
"Con thật sự không hiểu mẹ đang nói chuyện gì? Vốn mẹ không phải là một
người quá khắt khe, sao cứ nhắm vào nỗi đau của Niếp Thù, rốt cuộc anh
ấy đã làm sai điều gì? Trong khi chỉ thích con gái của mẹ mà thôi. Hơn
nữa nếu quả thật không muốn con và Niếp Thù ở chung một chỗ như vậy lúc
vừa bắt đầu mẹ cũng không nên đồng ý dù là một chút cơ hội, nếu trước
kia đã chấp nhận hành vi của con, vì sao đến hôm nay mới phản đối, mẹ
không cảm thấy đã quá muộn rồi sao?"
"Cô!! Nó không có lỗi gì cả, duy nhất không nên chính là yêu con gái tôi, tôi sẽ không để cho hai
người ở chung với nhau, cô nên sớm bỏ ý nghĩ đó đi!" Thái độ của mẹ Tiễn không có một chút mềm hoá, ngược lại càng ác liệt, "Lúc bắt đầu tôi
cũng đã sai lầm rồi, không ngờ cô sẽ yêu một người đàn ông cách nhau
chín tuổi đến đứng cũng đứng không được. Cho dù nó là nhà thiết kế thì
sao? Có tiền thì sao? Đợi đến khi qua thời kỳ tình cảm mãnh liệt, cô sẽ
bắt đầu oán hận, hận nó là một người đàn ông vô dụng, khi người đàn ông
khác trở thành trụ cột, thì nó có thể làm gì, nó còn cần dựa vào cô. Khi người đàn ông khác giúp đỡ người phụ nữ của mình xách theo bao lớn bao
nhỏ đồ còn có thể cẩn thận che chở, cô lại phải cẩn thận chăm sóc, sợ nó không cẩn thận sẽ bị xô đẩy; khi người đàn ông khác lái xe chở lớn bé
trong cả nhà đi du lịch, cô lại phải vừa làm tài xế vừa làm mẹ. . . . . . Thử hỏi, niềm hạnh phúc như vậy, cô có thể cảm thấy hạnh phúc sao?"
". . . . . ." Tiễn Bội Bội im lặng, cô yên lặng nâng túi trở về phòng, ném cái túi lên giường và cô cũng ngã lên đó.
Tiễn Bội Bội biết, muốn giải thích cho mẹ Tiễn hiểu là không thể nào. Về
phần những thứ bà nói, mặc dù nhất định sẽ có tiếc nuối, nhưng Tiễn Bội
Bội biết là những nguyên nhân này, cũng không thể ngăn cản cô và Niếp
Thù ở chung một chỗ. Nếu như chỉ một chút khó khăn như vậy mà có thể
chia rẽ một đôi yêu nhau, như vậy cô cũng chỉ có thể nói tình yêu quá
yếu đuối. Hơn nữa, tuy những thứ này Niếp Thù không thể làm, nhưng còn
có Tiểu Lâm. Nếu nói đến những thứ này thì Tiễn Bội Bội cảm thấy một
mình Tiểu Lâm là có thể chống đỡ được rồi.
Hơn nữa, cho dù không
có Tiểu Lâm, cô cũng biết Niếp Thù có thể bảo vệ tốt cô, giống như
chuyện của Đàm Tư Hiền. Một người đàn ông che chơ bên ngoài cơ thể và
một người đàn ông che chở trong tâm hồn, Tiễn Bội Bội lựa chọn người
sau. Cùng ở chung một chỗ với Niếp Thù, mặc dù anh hành động không tiện, nhưng Tiễn Bội Bội lại chưa từng có cảm giác lo lắng. Niếp Thù có thể
giúp cô làm một người phụ nữ mạnh mẽ từ trong tâm hồn.
Ở trước
mặt anh, cô cảm thấy mình rất tự tin, đối lập loại này không phải vì cơ
thể anh không trọn vẹn, mà là anh nhất định sẽ làm cô cảm giác mình rất
ưu tú. Tiễn Bội Bội nhớ tới chuyên gia tình cảm đã từng nói: một đoạn
tình cảm thành công là để bạn cảm thấy khi ở chung một chỗ với anh ấy
(cô ấy) càng cảm thấy ưu tú. Niếp Thù làm được.
Giống như bí mật ở Ma Thiên Luân, anh để lộ đau đớn của chính minh ở trước mặt cô, đổi lấy dũng khí của cô, đổi lấy vượt qua cuối cùng của cô. Người đàn ông này
thích chịu đựng một mình, nhưng cũng mạnh mẽ.
Thời gian hai ngày ở nhà cuối cùng, mặc dù có ba Tiễn luôn cố gắng tác hợp, nhưng không khí
trong nhà vẫn không tốt lên được. Dường như mẹ Tiễn lại trở về đoạn thời gian thi vào trường cao đẳng đó, mỗi ngày đều âm dương quái khí. Có lúc vô duyên vô cớ hừ lạnh với cô, tùy tiện nói cái gì làm cái gì cũng có
thể đổi lấy sự lạnh lùng trào phúng của bà.
Tiễn Bội Bội chỉ có
thể thay đổi biện pháp chạy ra ngoài, tìm bạn học cao trung hoặc là bạn
bè ra cửa tụ hội. Cho dù như vậy mẹ Tiễn cũng tiếp tục nói, khi bọn cô
đang chơi vui vẻ sẽ gọi điện thoại tới, truy hỏi có phải cô lại ở cùng
với Niếp Thù hay không, muốn bạn học của cô nghe điện thoại. Tiễn Bội
Bội vừa cảm giác lúng túng vừa cảm thấy tức giận, Tiễn Bội Bội cảm thấy
tiếp tục như vậy, cô sẽ điên mất.
Thật may, nghỉ lễ tết Tây chỉ có ba ngày, đến một ngày cuối cùng, ăn sáng xong, Tiễn Bội Bội liền nói mình phải về trường rồi.
Mẹ Tiễn nghe vậy, ném cái chén trong tay lên trên bàn, lại bắt đầu âm
dương quái khí châm chọc: "Thế nào? Không muốn ở cái nhà này nữa, cô cứ
như thế mà muốn trở về gặp mặt cái người bị liệt kia?"
Tiễn Bội
Bội cũng tức giận, không biết có phải là bởi vì sẽ phải lập tức trở về
trường hay không, không cần chịu đựng nữa, cô đứng lên nói: "Tại sao mẹ
lại cho rằng con không muốn ở lại, cho dù không phải bởi vì Niếp Thù,
tin tưởng bất cứ người nào cũng không cách nào ở lại trong căn nhà âm
dương quái khí như thế được."
"Cô!!"
"Bội Bội!"
Tiễn Bội Bội quay đầu lại nhìn vẻ bất đắc dĩ trên mặt ông, cô áy náy cắn
răng, trở về phòng lấy túi của mình, nói với ba Tiễn: "Con đi đây!"
Mẹ Tiễn ở phía sau kêu loạn lên: "Đừng nghĩ sẽ đi gặp nó, tôi sẽ không đồng ý cho hai người ở chung một chỗ."
Mãi cho đến khi lên xe, mi tâm của Tiễn Bội Bội còn chưa có bình phục lại,
cô không thông báo với Niếp Thù là mình trở về trường học, mấy ngày gần
đây cũng đừng gặp ngau, Tiễn Bội Bội không muốn phát tiết oán khí từ chỗ mẹ Tiễn tới trên người anh. Như vậy không công bằng với anh.
Cô
không biết tại sao mẹ Tiễn vừa gặp phải vấn đề Niếp Thù là hoàn toàn
thay đổi. Rõ ràng bà không phải là một người vô lý, nhưng mỗi lần gặp
phải chuyện Niếp Thù là bắt đầu nóng nảy. Tiễn Bội Bội càng nghĩ càng
rối rắm, có lẽ là bởi vì tâm tình quá phức tạp, cô bị say xe, khi đến
trường học cả người đều choáng váng.
Những người khác trong phòng ký túc xá còn chưa tới, Tiễn Bội Bội để túi xuống, bò lên giường ngủ
thiếp đi. Không nằm mơ, lại cảm thấy khổ sở. . . . . .
Tiễn Bội
Bội bị tiếng ca của Cố Yên đánh thức, cô nàng kia nổi danh ngũ âm không
đầy đủ nhưng lại thích hát, cô ấy ngâm nga tiểu khúc, đang sửa sang lại
bảo bối mang tới từ trong nhà.
Tiễn Bội Bội chịu được một lát,
chịu đựng đến không thể chịu đựng được nữa rốt cuộc mở miệng: "Rốt cuộc
cậu đang hát gì thế? Từ đầu tới cuối đên một câu tớ cũng nghe không
hiểu."
"Á." Cố Yên xoa ngực theo bản năng, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía giường trên: "Cậu tới lúc nào? Làm tớ sợ muốn chết."
"Tớ tới rất sớm, đang ngủ." Tiễn Bội Bội khinh bỉ Cố Yên, ý bảo nếu như
không phải cổ họng nát của cô ấy, bây giờ cô còn đang ngủ.
Lúc
này Cố Yên mới giống như nhớ tới cái gì đó, trên mặt hơi lộ ra chút đỏ
ửng lúng túng, nói: "Vừa rồi thật sự cậu không nghe thấy?"
"Lớn tiếng như vậy, cậu cảm thấy tớ có thể không nghe thấy ư?" Tiễn Bội Bội cố ý đùa cô bạn.
"Mặc kệ cậu nghe thấy hay không nghe thấy, tóm lại nhớ đừng nói cho người
khác biết. . . . . . Nếu không, hắc hắc. . . . . ." Cố Yên đỏ mặt uy
hiếp.
"Tớ nhìn giống như sẽ bị dọa ư?"
"Cho dù cậu nói, tớ cũng sẽ không thừa nhận. Dù sao hiện tại chỉ có hai chúng ta, chỉ cần
tớ không thừa nhận, ai cũng không dám nói là thật hay giả."
"Tớ
nghe thấy." Ngoài cửa đi tới một người, là Vương Tuyền. Cô ấy vẫn là vẻ
mặt lạnh nhạt, dường như tuyệt không cảm thấy chuyện hai người làm vừa
rồi rất kỳ quái.
Nghe vậy, Cố Yên nhất thời giống như nuốt quả trứng vịt, vẻ mặt đau khổ.
Tiễn Bội Bội cũng sững sờ, ngay sau đó lập tức té nhào vào trên giường cười
như điên. Ha ha, cái thế giới này quá vui vẻ rồi. . . . . .
Tiễn Bội Bội cười đến chảy nước mắt, cô ôm bụng lăn lộn ở trên giường.
"Wey wey wey, đừng cưới quá như vậy chứ?" Cố Yên ở dưới giường kháng nghị,
leo lên cầu thang muốn ngăn cô lại, khi thấy nước mắt trên mặt cô thì
sững sờ, "Không đến nỗi như thế chứ, cười đến chảy nước mắt?"
Lúc này đổi thành Tiễn Bội Bội sửng sốt, cô sờ sờ gò má, sờ đến chất lỏng
ướt nhẹp thì dừng lại, nụ cười trên mặt biến mất. Hai người nhìn cô
trong nháy mắt biến sắc mặt, trên mặt cũng lộ ra lo lắng: "Hôm nay cậu
tới sớm như thế, không phải là gây gổ với Niếp đại thần chứ?"
Tiễn Bội Bội lắc đầu, nằm xuống lại trên giường lần nữa, cô đáp: "Không có, chỉ là cãi nhau với mẹ tớ."
"Hầy, tớ còn tưởng rằng là chuyện gì nữa? Bộ dạng như trời sắp sập xuống." Cố Yên chẳng hề để ý nhún vai, "Còn không phải “đại thẩm” nhà tớ không có
việc gì tìm tớ ầm ĩ, tớ mặc kệ bà ấy, bà ầm ĩ xong rồi sẽ yên tĩnh trở
lại thôi."
"Mẹ tớ cũng thỉnh thoảng muốn tìm tớ gây ầm ĩ thì
trong lòng mới sảng khoái, phụ nữ thời mãn kinh, tập quen là được."
Vương Tuyền dọn dẹp đồ đạc của mình, không chút để ý trả lời.
"Các cậu không hiểu. . . . . ." Tiễn Bội Bội há miệng, muốn nói cho các cô
biết ngọn nguồn câu chuyện, nhưng đến cuối cùng vẫn buông tha. Thôi đi,
nói ra cũng chỉ tăng thêm phiền não cho các cô ấy mà thôi, những thứ
không thể giải quyết kia, rốt cuộc vẫn không thể giải quyết.
"Vậy cậu nói xem, cậu nói thì bọn tớ mới hiểu chứ." Thật là công chúa không vội, thái giám đã vội! Cố Yên oán giận.
"Không có gì, tớ ngủ đây."
"Còn ngủ? Sắp xế chiều rồi, cậu thật sự xem mình là heo rồi!"
Bà đây là heo đó thì sao!! Tiễn Bội Bội buồn bực trong đầu, oán khí quanh thân cũng nặng.
Lúc gần tối Niếp Thù gọi điện thoại tới, hỏi cô đi chưa? Lúc này Tiễn Bội
Bội mới nhớ tới, quên nói cho anh biết mình đã trở lại trường rồi. Niếp
Thù nghe lời của cô, cũng không nói gì, chỉ dặn dò cô mấy ngày nay ăn
cơm đúng giờ, mình phải đi công tác một chuyến, có thể phải nửa tháng
mới có thể trở về.
Tiễn Bội Bội ngoan ngoãn đáp, mới cúp điện thoại.
Cô không biết là, Niếp Thù gọi điện thoại, hoàn toàn không phải vì xác
nhận cô đi chưa, cô đi hay chưa đi anh rất rõ ràng. Chân trước Tiễn Bội
Bội đi ra cửa, chân sau mẹ Tiễn đã ép ba Tiễn dẫn bà tới chỗ Niếp Thù.
Lần đầu tiên Niếp Thù biết được, hóa ra không chỉ có tổn thương đến cơ thể, tổn thương do lời nói cũng có thể làm cho người ta không thể ngủ được.
Giống như thứ người như anh, hóa ra yêu đương bình thường cũng là có
lỗi. Dưới sự khích lệ của Tiễn Bội Bội, anh đã bắt đầu dần dần cho rằng
chân bị liệt cũng không có gì lớn, đến khi mẹ Tiễn làm sụp đổ lòng tin
anh gây dựng trong hai năm này. Anh vẫn là Niếp Thù hai bàn tay trắng
kia, cho dù giàu có, cho dù được cả danh và lợi vậy thì thế
nào.
Cho tới bây giờ thứ người người mẹ xem
trọng đều không phải là bạn giàu có, mà là bạn có một cơ thể khỏe mạnh
yêu con gái bà, bảo vệ con gái bà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT