Hết kỳ nghỉ lễ tết
Tây, rất nhanh tới kỳ thi cuối, Tiễn Bội Bội lại bắt đầu chạy tới ký túc xá của Tiếu Nặc. Ký túc xá của nghiên cứu sinh là tận cùng bên trong ký túc xá, hoàn cảnh và thiết bị không thể nghi ngờ đều là tốt nhất. Sắp
xếp giữa hai người cũng bảo đảm đầy đủ không gian riêng tư. Không phải
lần đầu tiên Tiễn Bội Bội tới đây, rất nhanh đã quen thuộc tìm được chỗ
của Tiếu Nặc.
Tiếu Nặc mở cửa, khi thấy là cô,
trên mặt lộ ra nụ cười, nhưng khi thấy Lục Viễn sau lưng cô, sắc mặt
không khỏi đen lại. Lại nói, Tiễn Bội Bội tới tìm anh còn có lý do chánh đáng, dù sao hai người học đều học chuyện ngành Trung Văn, hơn nữa ở
phương diện này Tiếu Nặc cũng giúp cô không ít; nhưng Lục Viễn là đang
xảy ra chuyện gì? Cậu ta một người học hệ chuyện ngành Tiếng Anh chạy
tới xem náo nhiệt làm gì. Tiếu Nặc đã nhìn cậu ta không thuận mắt từ lâu rồi, trước kia thỉnh thoảng ở trong trường học, khi hai người nói
chuyện trời đất đứng ở bên cạnh không chịu đi thì cũng thôi đi, hôm nay
tình huống như thế cậu ta lại không mời mà tới là muốn như thế nào!
Cảnh giác với tình địch làm cho hai người rất nhanh tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.
Tiễn Bội Bội quen thuộc đi vào phòng anh, nấu nước, châm trà, nghiễm nhiên
như ở nhà mình. Thậm chí Tiếu Nặc còn đặc biệt vì cô chuẩn bị cái cốc.
Những chi tiết này, Tiễn Bội Bội không để ý cũng không đại biểu là Lục
Viễn không thèm để ý, một đấng mày râu sẽ đặc biệt vì một tiểu nữ sinh
chuẩn bị cái ly, hàm nghĩa trong đó không cần nói cũng biết. Lúc đó Lục
Viễn may mắn Tiễn Bội Bội không nhạy bén, tối thiểu hiện tại cậu và Tiếu Nặc là đứng ngang hàng bắt đầu cố gắng; Lục Viễn vừa giận Tiễn Bội Bội
không nhạy bén, nếu như cô không phải không nhạy bén như thế, sớm nên
thấy được tâm ý của mình rồi. . . . . .
Lục Viễn buồn không vui
dưới ánh mắt khiêu khích của Tiếu Nặc, ngồi vào trên giường chỗ đối diện Tiếu Nặc. Lại nói bạn cùng phòng của Tiếu Nặc, nửa năm trước cũng đã
trao đổi ra nước ngoài, nghe nói phải nửa năm nữa mới có thể trở về, cho nên hiện tại là một mình Tiếu Nặc dùng.
Tiễn Bội Bội rót nước
cho mình, lại thuận tiện cho rót đầy ly cho Tiếu Nặc, đang định trực
tiếp nói thẳng vào vấn đề chính. Liếc thấy tầm mắt ai oán của Lục Viễn
bên cạnh, không khỏi run lên, lạnh nhạt nói: "Anh mắt của cậu là có ý
gì? Muốn uống?" Người này rõ ràng học chuyên ngành Tiếng Anh, lại muốn
chạy tới tìm sư huynh học hệ Trung Văn cùng nhau thảo luận vấn đề là thế nào, Tiễn Bội Bội trừ lắc đầu vẫn lắc đầu. Chẳng lẽ là năm thứ nhất học tâm lý học nên cậu ấy ngu ngốc luôn rồi?
Lục Viễn cũng mặc kệ
Tiễn Bội Bội chửi bới cậu ở trong lòng thế nào, cậu chỉ quan tâm mình
được sự chú ý của cô hay không. Cậu lập tức gật đầu như giã tỏi, Tiễn
Bội Bội gật đầu, đưa bình nấu nước trong tay cho cậu: "Tự mình rót!"
Lục Viễn nhìn bình nấu nước, lại nhìn Tiễn Bội Bội trước mắt, cắn răng
nghĩ: Tốt, rất tốt, đều không chào đón tôi! Đừng tưởng rằng như vậy tôi
sẽ lùi bước, kể từ sau đêm trải qua kỳ thì đại học cao đẳng, cậu sẽ
không bao giờ là thiếu niên lùi bước kia nữa. Chờ xem. . . . . .
Tiễn Bội Bội nhìn vẻ mặt tự tin kỳ quái của cậu, quay đầu tiếp tục cùng thảo luận vấn đề với Tiếu Nặc. Giáo sư quá biến thái rồi, ra đề mục quá lộn
xộn!《Nghiên cứu thơ của thiền sư phía bắc Quảng Đông》sao không dứt khoát bảo học trò đều đi tham gia ngồi thiền cho luôn, còn học đại học gì
chứ! Tiễn Bội Bội duy trì oán giận, bắt đầu từ khi thấy được tiêu đề, cô đã hoàn toàn hỏng mất.
Khóa trên học đều là chuyện tình yêu, học kỳ này đều là không thiền (ngồi thiền) thì đến Phật, Tiễn Bội Bội hoài
nghi, học kỳ sau sẽ còn đề mục biến thái đang chờ bọn họ.
Càng biến thái chính là Tiếu Nặc lại còn thật sự nói được đạo lý rõ ràng.
Vốn Lục Viễn còn cố gắng giám thị từng hành động của Tiếu Nặc, nhưng không
tới một phút đồng hồ đã ngủ mê mang, vả lại tiếng gáy lớn dần. Hai người không thể nhịn được nữa, chỉ có thể cười khổ ôm quyển sách dời trận
địa.
Trận tú hú chiếm tổ khách này của Lục Viễn rất thành công,
nhưng với trận đối chọi tình địch kia lại vô cùng thất bại, đang ở giai
đoạn bắt đầu đã thất bại bởi chính mình.
Lục Viễn ngủ thẳng tới
hơn hai giờ chiều mới tỉnh lại, lúc đó Tiễn Bội Bội đã lãnh giáo vấn đề
xong trở về nhà của Niếp Thù rồi, lúc hơn một giờ Tiếu Nặc có trở lại
một chuyến, vốn định đi ngủ trưa nhưng cũng bị chấn động bởi tiếng ngáy
sét đánh mà đi ra ngoài, hơn nữa quyết định trước khi thái dương hạ núi
sẽ không bao giờ trở lại căn phòng này.
Lục Viễn rất hối hận gần
như đưa đám! Trong lòng oán giận nguyền rủa: "Mày thật ngu ngốc, ai bảo
mày chơi trò chơi cả đêm, khi mày nên ngủ thì mày không chịu ngủ, khi
không nên ngủ mày lại ngủ đến long trời lở đất. . . . . . Hiện tại thì
tốt rồi, người con gái mày thích lại chạy mất cùng với người đàn ông già khác." =.= nếu như Tiếu Nặc từng tuổi này đã gọi là “người đàn ông
già”, Niếp đại thần nghe được có lẽ sẽ khóc đến chết mất thôi.
Dĩ nhiên Lục Viễn không biết hai người kia là bị tiếng ngáy của mình đuổi
đi, nếu không cậu cũng sẽ không tùy tiện xuất hiện ở trước mặt Tiễn Bội
Bội lần nữa.
Cho nên, sau một đoạn thời gian rất dài tất cả mọi
người có thể thấy hình ảnh thế này, chỉ cần vừa nhìn thấy Lục Viễn, Tiễn Bội Bội sẽ luôn có bộ dạng nén cười, chủ yếu tiếng ngáy ngày đó thật sự làm cho người ta quá khắc sâu ấn tượng.
Một tuần lễ không gặp Niếp Thù rồi, nỗi tương tư của Tiễn Bội Bội bắt đầu lan tràn như cỏ dại.
Mấy ngày nay khi gọi điện thoại tới thì bộ dạng của anh luôn rất mệt mỏi,
nói không được mấy câu bên kia đã không còn âm thanh gì. Nên Tiễn Bội
Bội cũng không thường gọi điện thoại qua, chỉ là thỉnh thoảng sẽ gửi tin nhắn hỏi tình hình của anh.
"Lúc nào thì trở lại? Em nhớ anh
lắm!" Cô nằm ở trên giường gửi tin nhắn,cuối cùng trong ký túc xá đã
tiến vào giai đoạn chuẩn bị chiến tranh, buổi tối mỗi ngày cũng mở đen
đến một hai giờ sáng, Tiễn Bội Bội nghe Cố Yên xuống giường lẩm bẩm học
thuộc thì cũng cầm sách lên học, nhưng mà một chút cũng không học nổi.
Điện thoại di động vẫn không có động tĩnh, cách mỗi mấy phút cô sẽ cầm lên nhìn, nhưng vẫn không có tin nhắn của Niếp Thù.
"Có lẽ anh ấy đã đi ngủ rồi!" Cô nghĩ, ngón tay đặt ở nút tắt máy, đang
định tắt máy, điện thoại di động liền truyền đến chấn động.
"Hai ngày nữa sẽ trở về, thi cho tốt, anh cũng nhớ em."
"Anh vẫn chưa ngủ sao?"
"Chuẩn bị ngủ, em cũng đi ngủ sớm một chút, đừng thức đêm."
"A, vậy. . . . . . Ngủ ngon."
"Ngủ ngon." Nhận được tin nhắn cuối cùng, cuối cùng Tiễn Bội Bội có thể an tâm học.
Hai ngày sau Niếp Thù đã trở lại, anh trở về sớm hơn nửa tháng nói lúc đầu
năm ngày, điều này làm cho Tiễn Bội Bội không còn thấp thỏm nữa.
Kể từ sau khi mẹ Tiễn nói phản đối hai người lui tới, Tiễn Bội Bội vẫn lo
lắng mẹ Tiễn sẽ làm gì đó với Niếp Thù. Mà đúng lúc rời vào thời điểm
Niếp Thù bảo phải đi công tác gần nửa tháng, Tiễn Bội Bội lo lắng có
phải mẹ Tiễn nói gì với anh hay không, có phải anh định rút lui. Nhưng
Niếp Thù cũng không khác thường quá lớn, ngược lại còn về sớm hơn kế
hoạch.
Buổi tối hôm đó vừa đúng lúc Tiễn Bội Bội thi xong một môn cuối cùng, liền liều lĩnh mạo hiểm mời Niếp Thù đi ăn lẩu. Cửa hàng Hỏa Oa ở sau trường học, không cách quá xa, Tiễn Bội Bội thả đồ, rồi lập
tức đẩy Niếp Thù ra cửa.
Lúc đó là thời gian học sinh sinh viên
đi lại rất đông, thật vất vả hai người mới tìm thấy một chỗ ngồi ở góc,
Tiễn Bội Bội không nhìn tầm mắt của mọi người, cùng Niếp Thù ngồi ở
trong góc chàng chàng thiếp thiếp, không biết bên cạnh có bao nhiêu học
đệ học trưởng cắn nát hàm răng. Hận Niếp Thù đến nghiến răng.
"Lần này anh trở về quên mang quà cho em rồi." Tiễn Bội Bội bất mãn, mỗi lần Niếp Thù đi công tác, mặc kệ bận rộn đi chăng nữa cũng sẽ chuẩn bị cho
chính mình một chút quà tặng nhỏ đặc sản địa phương.
"Xin lỗi."
Niếp Thù buồn cười nhìn bộ dạng cô quệt mồm, không chút hoang mang trêu chọc: "Lần này về sớm hơn kế hoạch ban đầu, cho nên không có thời gian
đi mua quà, vậy là em hi vọng anh trở về trễ?"
". . . . . ." Nhất thời Tiễn Bội Bội ỉu xìu, được rồi, so sánh với những thứ đồ chơi nhỏ
kia, quả thật cô nhớ anh khi luôn ở bên cạnh mình hơn.
Vừa lúc đồ hai người gọi được đưa lên, hai người cũng sẽ không nói gì nữa, chuyên tâm ăn.
Theo bình thường đây là nồi uyên ương, khi Tiễn Bội Bội nhúng rau cải cho
Niếp Thù, chỉ thấy anh đã đưa nguyên đĩa thịt bò cây bên cạnh vào. Mới
đầu Tiễn Bội Bội cũng không để ý lắm, cho rằng anh nhúng cho cô, cho đến khi nhìn thấy anh vớt thức ăn lên, định đưa vào miệng anh mới kinh
ngạc: "Không phải chú Lâm dặn anh không thể ăn cay sao?"
Niếp Thù ngẩng đầu nhìn cô, nở nụ cười gian xảo: "Không sao, thỉnh thoảng ăn một lần chú ấy cũng không biết."
"Nhưng. . . . . ."
"Không có việc gì..., gần đây mỗi ngày ở bên ngoài đều ăn thanh đạm, cũng sắp
mất đi vị giác rồi. Một chút xíu, một chút xíu thôi có được hay không. . . . . ." Niếp Thù cò kè mặc cả, Tiễn Bội Bội bộ dạng khát vọng của anh
thì cũng thuận theo anh.
Mặc dù Tiễn Bội Bội vẫn nhúng rau cải
cho Niếp Thù..., trong lúc vô tình Niếp Thù đã ăn rất nhiều đồ cay. Lúc
đi ra khỏi cửa hàng Hỏa Oa, hai người đều là hai gò má đỏ bừng, đôi môi
đỏ tươi.
Tiễn Bội Bội ngâm nga ca khúc, bước không quy luật đẩy
Niếp Thù ở trên tuyến đường chính ngoài trường học, trời đã hoàn toàn
tối, đèn đường dần dần sáng lên. Niếp Thù thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn thái độ của cô, hòa vào bài hát của cô, âm sắc của anh có chút không
lưu loát, hiển nhiên không phải thường ca hát.
Tiễn Bội Bội cũng
rất thích, vui vẻ hát. Hai người luôn đi dọc theo con đường chính, thỉnh thoảng Tiễn Bội Bội sẽ dừng lại, hỏi một chút vấn đề không liên quan
nhau, cuối cùng ở trong tiếng trêu chọc của Niếp Thù nổi trận lôi đình.
Bóng dáng của hai người, cuối cùng biến mất ở phía ngoài cửa trường.
"Học trưởng Lục, anh cũng thích Bội Bội học tỷ sao" Không biết từ lúc nào,
bên cạnh chàng trai đứng ở cửa Hỏa Oa đã nhiều thêm một cô gái.
"Tất cả mọi người đã nhìn ra, lại chỉ có cô ấy không nhìn ra!" Lục Viễn
không quay đầu lại, khô khan trên gương mặt thanh tú có chút không phù
hợp tuổi tác, "Cô nói xem, người thông minh như cô ấy là thật sự không
biết hay giả bộ không biết? Cô ấy là một người thông minh như vậy, sẽ
thật sự không hiểu sao!"
Nếu như nói ba năm ở trường cấp ba là
bởi vì mình mềm yếu, không dám đến gần, nhưng thời gian hai năm đại học
thì sao? Lục Viễn tự nhận mình đã làm rất rõ ràng rồi! Vì muốn học cùng
trường với cô, anh lựa chọn Tâm Lý học một môn học mà mình không có một
chút xíu hứng thú, thiếu chút nữa bị ba mình đánh gần chết; vì cô, anh
tham gia hội sinh viên, làm hội trưởng hội sinh viên, mỗi tuần mang theo cô gái nhỏ đi kiểm tra vệ sinh khắp nơi; vì cô, anh cự tuyệt vô số cô
gái tỏ tình, chỉ cố thủ hòn vọng phu này. . . . . .
Cậu cho rằng
sẽ có một ngày cô dao động, nhưng cô kiên trì chờ đến khi Niếp Thù trở
về; kiên trì của cậu lại chờ được hai người thỉnh thoảng thân mật ngay
trước mắt. Mỗi khi thấy cô và Niếp Thù không thèm để ý ánh mắt mọi người xuất hiện ở tất cả các góc trong sân trường, Lục Viễn lại cảm thấy bi
thương.
Nhất là tối nay, Tiễn Bội Bội vui vẻ như vậy, cậu chưa từng thấy qua.
Lục Viễn nghĩ: đúng lúc thối lui khỏi trận truy đuổi không có kết quả rồi!
Ai nói tình yêu là chuyện của riêng mình, tình yêu vô vọng có muốn anh
cũng không có được.
"Cô tên là gì?" Cậu cúi đầu hỏi cô gái bên cạnh.
Lúc này mới chú ý tới, cô ấy có một đôi con ngươi sáng ngời, trên người tản ra hơi thở ánh mặt trời.
Cậu nghĩ, câu chuyện giữa cậu và Tiễn Bội Bội đã kết thúc. Mà có lẽ, câu chuyện với cô gái này đang muốn bắt đầu.
"Có muốn thử hôn môi không, tối như bây giờ, không biết sẽ có cảm giác gì?" Trong thang máy, Tiễn Bội Bội đột nhiên nói.
"Khụ khụ, em nói cái gì?" Niếp Thù bị sặc.
Tiễn Bội Bội giảo hoạt cười một tiếng, rồi lập tức nhào tới.
Cô quỳ một chân giữa hai chân anh, trong khe hở xe lăng, vững vàng ôm lấy đầu của anh.
Trong nháy mắt đôi môi bị lẩu cay làm cho tê dại gần như có cho dòng điện
ngàn vôn chạy qua khi chạm vào nhau, Tiễn Bội Bội cảm giác mình sắp bị
điện giật đến hôn mê. Niếp Thù vẫn còn đang giãy dụa: "Đợi chút, Bội
Bội, nơi này có camera, chúng ta về nhà trước."
Tiễn Bội Bội mới không để ý, chỉ lo gặm cắn bờ môi của anh. Cho đến khi miệng của hai người nhỏ máu mới dừng lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT