Hôm đó tôi gần như
chạy trối chết, vốn định chuyển từ biệt thự trong đỉnh núi vào nhà trọ
bây giờ. Bởi vì thời gian gấp gáp, lúc ấy cũng không rối rắm gì, coi
trọng nơi này là bởi vì nơi này cách gần công ty, hơn nữa cho dù là ở
trung tâm thành phố, hay cách trung tâm thành phố một khoảng là ít đi
vài phần ồn ào, nhiều hơn mấy phần yên tĩnh.
Khi tôi rời giường là rất khó chịu, cộng thêm nguyên nhân công việc, thời
gian làm việc nghỉ ngơi đảo lộn khác với người bình thường, càng không
cách nào chịu được ồn ào. Trước kia khi ở cùng với Hách Thành Tây, anh
ấy luôn làm cho tôi, lúc đó còn tưởng rằng đó gọi là chăm sóc, sau đó
mới phát hiện, chuyện này cũng không là gì!
Khi nhìn thấy Niếp Thù, tôi mới nhớ tới thật ra thì tôi đã sớm gặp anh, cũng đến hôm đó mới biết anh là hàng xóm của tôi.
Hôm đó cũng không phải bởi vì anh mà bị làm phiền giấc ngủ, mà hoàn toàn ngược lại là tôi quấy rầy anh.
Lúc đó là mùa hè năm 2015, tôi chuyển ra khỏi biệt thự nơi đã sống chung ba năm với Hách Thành Tây hơn một tháng.
Không biết như thế nào đối mặt với ánh mắt trêu ghẹo tìm tòi nghiên cứu của
các đồng nghiệp trong công ty, tôi dứt khoát nghỉ công việc này. Cả ngày đều ở nhà, lại quật cường không chịu nói với bạn bè, vì vậy bắt đầu thử viết ra tất cả uất ức và trí nhớ trong lòng.
Một tháng này, tôi
đưa tất cả tâm tình vào trong câu chuyện, trong mỗi ngày gõ lên tới vạn
chữ, gần như gõ không hết tình tiết. Thử viết truyện trên internet dưới
một tên nick, bắt đầu gửi đi, có lẽ là bởi vì những ký ức kia quá mức
khắc cốt minh tâm, cho nên lúc viết cực kỳ lưu loát, ngoại trừ sai chính tả thì hầu như không sai gì cả.
Hơn một tháng, tôi hoàn thành
một bộ tiểu thuyết gần năm mươi vạn chữ, hơn nữa thuận lợi dựa vào tốc
độ đổi mới và tình tiết câu chuyện được đẩy đến vị trí thứ hai trong top tháng. Mà vị trí thứ nhất, là vị tác giả nổi tiếng trong thế giới văn
học – tên Vô Sỉ. Mặc dù tên tác giả có chút YY, hành văn cũng không thể
nói có bao nhiêu hoa lệ, nhưng tình tiết trong câu chuyện của anh luôn
làm cho người ta muốn ngừng đọc mà không được.
Tôi lựa chọn làm
tác giả viết tiểu thuyết trên mạng phần lớn nguyên nhân cũng là từ tác
giả này. Còn nhớ rõ lúc bắt đầu đọc truyện của anh thì thường xuyên đêm
khuya không ngủ, thấy hưng phấn còn nhất định lôi kéo Hách Thành Tây
cùng nhau thưởng thức. Chỉ là đàn ông đều không hứng thú với truyện tình yêu, mỗi lần đều lòng không yên gật đầu qua loa, không thú vị.
Câu chuyện còn chưa có viết xong cũng đã được nhà xuất bản mua bản quyền
chuẩn bị xuất bản. Đến khi chính văn kết thúc thì sách cũng sẽ được xuất bản.
Hôm đó chính là thời hạn chót quy định nộp bản thảo, tôi
thức đêm đến bốn giờ sáng, cuối cùng mới chỉnh sửa tình tiết xong. Ngủ
thẳng tới mười giờ sáng bị đồng hồ báo thức đánh thức, đầu vẫn đau muốn
nứt, vốn định ngủ tiếp, bất đắc dĩ nhớ tới mười một giờ là thời gian gặp mặt giao bản thảo cho biên tập mới. Chỉ có thể chống đầu đứng dậy, rửa
mặt súc miệng.
Tin đồn biên tập mới đó nổi danh nghiêm khắc, ghét nhất tác giả đã trễ hẹn, hơn nữa hay bắt bẻ, nhưng đồng thời, trải qua
sách qua tay cô ấy đều dễ xuất hiện trên danh sách bán sách chạy.
Rửa mặt, tôi mới hơi có chút tinh thần, khi định tìm quần áo, mới phát hiện trong tủ treo quần áo đã rỗng tuếch.
Lúc ở chung với Hách Thành Tây đã đưa quần áo cho anh ấy, lúc rời đi biệt
thự tôi một cái cũng không mang đi, lúc ấy vô cùng vội vàng, cuối cùng
tôi cũng chỉ thu dọn một vài cái áo T-shirt rồi mang đến đây. Đồ rất ít, thậm chí ngay cả một cái túi da cũng không đầy. Tôi đây mới nhớ tới,
mấy năm qua, không ngờ mình không chủ động đi mua quần áo cho mình.
Tôi xách theo hành lý đơn giản ra khỏi sơn trang, lúc tới thế nào thì lúc
rời cũng thế đó. Không phải thanh cao, chỉ là không muốn thấy vật nhớ
người, nếu tách ra thì nên cắt đứt hoàn toàn.
Sau khi vào ở nhà
trọ, bởi vì vẫn luôn ở trong nhà, nên cũng không nhớ tới chuyện đi mua
thêm quần áo. Cộng thêm mấy ngay trước vẫn bận chạy bản thảo, mỗi ngày
bận đến thời gian ngủ cũng không có, quầo áo thay ra cũng là trực tiếp
ném vào máy giặt, giờ phút này quần áo để mặc ra ngoài cũng không có một cái.
Cũng không thể mặc đồ ngủ ra ngoài!
Bất đắc dĩ,
không thể làm gì khác hơn là tạm thời đi tìm hàng xóm đối diện mượn một
bộ quần áo thích hợp trước, điều này hiển nhiên là phương pháp nhanh
chóng nhất. Nhưng mà bạn biết, tìm phụ nữ mượn quần áo cũng như tìm đàn
ông mượn xe làm cho người ta đau lòng, tôi đã chuẩn bị xong tâm lý bị từ chối, thậm chí nghĩ kỹ nếu như đối phương từ chối, như vậy tôi có thể
trả lại cho cô ấy một bộ quần áo để bồi thường.
Mặc dù cũng chưa
từng thấy hàng xóm đối diện, nhưng thỉnh thoảng khi tôi đang chuẩn bị ra ngoài sẽ nghe được đoạn đối thoại của nam nữ cùng với tiếng mở cửa, cho nên rất xác định đối diện là phụ nữ, hơn nữa nghe giọng nói thì tuổi
cũng không quá chênh lệch với mình.
Tôi chưa từng nghĩ mở cửa sẽ
là Niếp Thù, người đàn ông này tôi gần như chỉ thấy qua ở trên ti vi,
hay ở trong công viên nhỏ dưới lầu không xa, đã từng nhiều lần thấy anh. Bình thường anh đều được một người phụ nữ trẻ tuổi đẩy, tư thế thân
mật, cô gái đó chắc hẳn là vợ anh.
"Sao anh . . . . ." Hình như anh coi tôi là một người khác, nói đến một nửa mới dừng lại, khẽ cau mày nhìn tôi.
Tôi có chút xấu hổ, theo bản năng lôi kéo vạt áo quần áo ngủ, giải thích:
"Xin chào, tôi là hàng xóm ở đối diện tôi họ Du, là như vậy, quần áo của tôi còn chưa khô, nhưng tạm thời có chuyện phải ra ngoài gấp, cho nên
muốn mượn một bộ quần áo, buổi chiều tôi mua quần áo về sẽ trả lại, hoặc là đến lúc đó tôi trả lại cho anh một bộ mới cũng được." Tôi biết rõ lý do này rất quái dị, càng giống như đang có suy nghĩ xấu xa nào đó mới
nghĩ ra tiết mục này, nhưng chuyện đi gặp biên tập mới hiển nhiên quan
trọng hơn.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn nhìn tôi, im lặng một
lát, khi tôi cho rằng anh sẽ từ chối, thế nhưng anh lại dời xe lăn sang
mộ bên, nhẹ giọng nói: "Hãy đi vào trước, để tôi hỏi xem có bộ quần áo
nào của vợ tôi mà cô mặc vừa hay không?"
Dứt lời đẩy xe lăn đi
phòng khách, tôi đi theo ở phía sau, đến bên cạnh điện thoại bàn, anh
cầm điện thoại hỏi tôi: "Đúng rồi, cô cao bao nhiêu nặng bao nhiêu?"
Tôi thành thật trả lời, anh mới bấm mã số: "Này, Bội Bội, bây giờ em đang bận sao?"
Không biết đối phương nói những gì, anh lập tức bật cười, vẻ xa cách trên mặt biến mất, trong nháy mắt tản mát ra dịu dàng nhàn nhạt, anh nhẹ nhàng
trả lời: "Đừng căng thẳng, anh không sao, chỉ là muốn hỏi em trong tủ có bộ quần áo nào rộng hơn không?"
Có lẽ đối phương hỏi anh hỏi làm gì, bàn tay anh đặt ở trên đùi phải không được tự nhiên vuốt vuốt quần, có chút xấu hổ nói: "Hàng xóm giặt quần áo chưa khô, tạm thời phải ra
khỏi cửa, cho nên muốn xem có thể mượn quần áo hay không?"
Rồi
sau đó hai người ừ a a lại hàn huyên một lát, sau khi cúp điện thoại,
biểu hiện trên mặt của anh rõ ràng dịu dàng hơn trước đó rất nhiều.
Không nhịn được cảm khái, trên thế giới này còn có bao nhiêu đàn ông có thể
giống như Niếp Thù trước mắt bởi vì một cuốc điện thoại của vợ mà lộ ra
vẻ mặt hạnh phúc? Trước kia có lẽ Hách Thành Tây cũng dịu dàng như thế,
chỉ tiếc mặc dù dáng vẻ đối xử với mình luôn hời hợt, anh ấy cũng sẽ
luôn không nhìn đến Du Tố tôi.
Thôi thôi, chuyện gì qua hãy để cho nó qua! Đau khổ dây dưa làm gì!
Tôi đứng ở phòng khách, nhìn Niếp Thù vào phòng, chỉ chốc lát sau đã cầm ra một chiếc áo dệt màu vàng nhạt, bên trong còn có một thắt lưng màu đen, vốn áo dệt này là loại rộng thùng thình, cho nên sẽ không gặp phải vấn
đề không vừa.
Tôi vội vàng nói cám ơn, nhanh chóng về nhà thay
quần áo. Khi đi ra cửa gặp phải một người đàn ông vóc dáng cao, nhìn
thấy tôi anh ta cũng sững sờ, hẳn là người Niếp Thù đợi. Bây giờ đã mười giờ bốn mươi rồi, nếu không đi ngay sẽ không kịp mất.
Mặc dù đã
là loại áo rộng, nhưng mặc ở trên người tôi vẫn còn có chật. Nhưng mà
bây giờ là thời kỳ mấu chốt, tạm thời cứ mặc thế! Chờ làm xong việc trở
lại lại đi mua quần áo mới.
Thay quần áo xong lấy đồ tôi vội ra cửa.
Mặc dù dọc theo đường đi đã rất nỗ lực thúc giục tài xế, nhưng khi đến vẫn
chậm một chút, mà vị biên tập ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ rất rõ ràng đã
mất hứng.
Cho dù nói xin lỗi, sắc mặt đối phương vẫn không thấy
tốt hơn, vẫn dùng tầm mắt tìm tòi nghiên cứu quan sát tôi, khẽ nhíu mày. Mà lúc đó, tôi cũng nhận thấy được người ở trước mắt này . . . . . .
Hình như có chút quen mắt.
"Cô. . . . . ."
"Bộ quần áo
trên người cô. . . . . ." Chúng tôi đồng thời mở miệng, rồi sau đó tôi
bối rối nhìn quần áo trên người! Rốt cuộc nhớ tới, cô gái tôi thường
thấy bên cạnh Niếp Thù là cô. Có phải quá xui xẻo rồi không, chủ nhân
của bộ quần áo lại là người trước mắt này.
"Cô là vợ của Niếp Thù?" Tôi chần chờ mở miệng.
"Tiễn Bội Bội." Cô gật đầu một cái, chỉ chỉ mình, xem như là tự giới thiệu
mình. Ngay sau đó nhìn về phía tôi, cau mày, "Hàng xóm?"
". . . . . ." Trừ gật đầu, tôi còn có thể làm gì nữa.
Tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi. Sau này tôi nhất định sẽ không đi mượn quần áo ở nhà hàng xóm nữa.
"Bộ quần áo này, đợi xế chiều tôi sẽ đi mua bộ giống vậy trả lại cho cô!" Tôi xong rồi.
"Không cần, cô mặt rất đẹp, xem như là quà tặng cho hàng xóm. Hơn nữa bộ quần
áo này không bán ở trong nước." Rốt cuộc Tiễn Bội Bội lộ ra nụ cười đầu
tiên trong hôm nay, cả khuôn mặt nhất thời trẻ vài tuổi. Nhìn như vậy
mới phát hiện, thật ra thì cô cũng không lớn tuổi lắm, chỉ 24-25 tuổi.
Ngày thường nghiêm túc, có lẽ cũng là vì che giấu cảm giác không chuyện nghiệp do số tuổi mang tới!
Mặc dù sau đó Tiễn Bội Bội cũng không nói thêm gì nữa, cũng đầy đủ biểu
hiện ra tố chất chuyên nghiệp của một biên tập nên có, nhưng không biết
có phải cảm giác xấu hổ khi mặc quần áo của người khác trên người hay
không, cả buổi sáng tôi đều cảm giác như đứng trên đống lửa.
Mặc
dù Tiễn Bội Bội yêu cầu với bài văn cao chút, nếu không phải một người
một nét bút, rất nhanh hiểu đại khái bài văn, sau khi cô chỉ ra mấy yêu
cầu thì lập tức xoay người rời đi.
Trước khi đi, còn nói một câu: "Nếu đã là hàng xóm, sau này có bài viết gì, chúng ta trực tiếp hẹn ở
nhà tán gẫu là được rồi, tránh cho cô gái hàng xóm ra ngoài khó
khăn."
Ý vị xâu xa của người hàng xóm này, tôi nghe mà nổi cả da gà.
Mãi cho đến khi đứng ở trong cửa hàng chọn quần áo, còn không tự chủ được hối hận: Tôi có thể lựa chọn dọn nhà hay không!
(Cô gái trong ngoại truyện 4 chính là cô gái làm anh Cố Nham (anh trai Cố
Yên) thay đổi thái độ sang dịu dàng, lúc anh nằm chung phòng bệnh với
Bội Bội ^^)
HẾT
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT