Không tìm Tiểu Lâm, bởi vì Tiễn Bội Bội nói người ta cũng muốn về nhà nghỉ lễ với bà xã, cũng bởi vì bọn họ muốn có một Valentine thật sự cho riêng họ.

Trước khi Tiễn Bội Bội xuống lầu gọi điện thoại cho phòng bảo vệ trước, nhờ họ đón xe giùm. Khi hai người xuống dưới lầu, xe đã dừng ở cửa chung cư. Tiễn Bội Bội và bảo vệ cùng nhau nâng Niếp Thù lên xe, rồi chạy thẳng tới đích.

Niếp Thù bởi vì lễ Giáng Sinh ba năm trước đây không cùng với Tiễn Bội Bội mà cảm thấy áy náy, ngay từ hơn nửa tháng trước cũng đã giao toàn bộ hành trình hôm nay cho Tiễn Bội Bội xử lý, xem như ngày đó chính mình tạm thời lùi bước đền bù tổn thất.

Cách đó không xa trung tâm thể dục thành phố T có Ma Thiên Luân cao nhất toàn tỉnh, Tiễn Bội Bội chỉ huy tài xế chở hai người tới chỗ bán vé thì thấy ở đó đã sắp xếp đội ngũ thật dài.

Bản thân Niếp Thù cũng đã đủ hấp dẫn người rồi, với thêm hôm nay hai người còn mặc áo đôi, quay đầu nhìn gần như đạt tới 200%. Vốn Tiễn Bội Bội không lo lắng, cũng dần dần bị ánh mắt nghiên cứu của người khác làm cho sợ hãi.

Tuy Niếp Thù không phải ngôi sao lớn gì, nhưng thành tựu của anh ở phương diện thiết kế lâm viên trong cả nước thậm chí cả toàn thế giới đều là số một số hai, người biết anh rốt cuộc vẫn không ít.

(*lâm viên: khu trồng cây cảnh, khu trồng cây cối, hoa cỏ để du ngoạn, nghỉ ngơi)

Hai người chỉ đứng ở trong đội ngũ một lát đã đưa tới xôn xao, tiếng nghị luận nhỏ vụn khi có khi không bay vào trong tai Tiễn Bội Bội. Có tò mò thân phận Niếp Thù, có đồng tình anh, có tò mò quan hệ giữa hai người, cũng có tò mò hành trình lần này của hai người. . . . . . Tiễn Bội Bội giả bộ vô tình rình coi thái độ của Niếp Thù, thấy vẻ mặt anh bình tĩnh, cũng không lúng túng hoặc lùi bước, chỉ là lạnh nhạt nhìn thẳng về phía trước, trái tim lơ lửng giữa không trung của cô mới dần dần trở về vị trí vốn có của nó.

Đơn giản là, Niếp Thù trước ti vi và Niếp Thù trong cuộc sống rốt cuộc có chút chênh lệch. Brian Nie thiết kế chủ chốt của tập đoàn KM mang giày Tây trên mặt mang theo mặt nạ xa cách, cùng với Niếp Thù mặc quần áo đơn giản thoải mái trước mắt, tuy cũng ngồi xe lăn và bộ dạng đặc trưng giống hệt, nhưng có lẽ Niếp Thù trước và sau ống kính thật sự khác nhau quá nhiều, cho nên mới không có người dám đường đột đi tới chào hỏi!

Từ đầu chí cuối, hai người đều nắm tay, giống như vô số các đôi tình nhân bình thường sẽ làm. Tiễn Bội Bội đứng ở trong hàng, nắm tay Niếp Thù, đi theo hàng từ từ dịch bước chân. Niếp Thù mặc áo lông trắng nhìn thoáng qua thì trẻ hơn bình thường vài tuổi, giờ phút này đứng ở trong đám người, cũng không nhìn ra giữa hai người kém nhau chín tuổi.

Bọn họ chỉ chờ hơn mười phút sau, đợi một nhóm du khách xuống là có vị trí. Tiễn Bội Bội đẩy Niếp Thù lên khoang. Khi Ma Thiên Luân từ từ xoay tròn, khi vị trí hai người càng ngày càng cao, Tiễn Bội Bội cầm tay Niếp Thù cũng càng ngày càng chặt.

"Sao lại muốn đi Ma Thiên Luân?" Khi độ cao của Ma Thiên Luân cao hơn một tòa nhà kiến trúc ở trung tâm thành phố thì Niếp Thù liền nhìn thấy nhánh sông dài bao quanh thành phố, hỏi.

"Nghe nói hôn ở nơi cao nhất sẽ rất kích thích, cho nên muốn cùng anh thử. OO ha ha ~" Tiễn Bội Bội nuốt nước miếng một cái cười đùa trả lời, vẻ mặt cứng ngắc trên mặt dễ dàng tiết lộ lá gan e sợ của cô, Niếp Thù chỉ lo nhìn cảnh sắc trên mặt sông, bỏ lỡ vẻ mặt của cô.

Đợi đến khi anh tiêu hóa trêu chọc trong lời nói của cô ngạc nhiên quay đầu lại, Tiễn Bội Bội đã thu lại nụ cười cố ý khoa trương trên mặt.

Nhìn vẻ mặt đại thần lúng túng, Tiễn Bội Bội không khỏi hưng phấn, cô không nhịn nhào vào trên bả vai của anh, cười lên ha hả. Người đàn ông này, sao luôn đáng yêu như vậy chứ! Tiễn Bội Bội hơi buông lỏng chút, đang muốn tiếp tục đùa giỡn đại thần, giờ phút này Ma Thiên Luân khẽ chấn động, cô thét lên lao vào trong ngực Niếp Thù, nhắm chặt hai mắt không dám mở miệng.

Niếp Thù bị động tác lao vào của cô, nửa bên bả vai đụng vào tay vịn sau lưng, anh hung hăng hít một hơi, còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì.

Hóa ra trong lúc vô tình Ma Thiên Luân đã đạt tới chỗ cao nhất, Niếp Thù quay đầu lại liếc mắt nhìn cảnh sắc thành phố T đã thu hết vào mắt, quay đầu nhự giọng nói với người trong ngực: "Em sợ độ cao?"

Tiễn Bội Bội khẽ gật đầu, lúng túng trả lời: "Xem ra còn tệ hại hơn trong tưởng tượng của em."

Niếp Thù thổi phù một tiếng bật cười, còn có thể trêu chọc mình, xem ra cũng không quá nghiêm trọng.

"Anh còn cười em." Tiễn Bội Bội tiếp tục gục vào trước ngực anh nói, ngón tay cũng không có khách khí mà đưa tay vào trong vạt áo anh, bấm ở hông của Niếp Thù một cái.

"Ưmh." Niếp Thù khẽ đau, cơ thể ưỡn ra phía trước. Anh cười khổ xoa xoa chỗ bị đau, đẩy Tiễn Bội Bội ra, khóe miệng nở nụ cười dịu dàng nói: "Em mở mắt mà xem, cảnh sắc phía dưới rất tuyệt! Em mở mắt mà xem, cũng sẽ không cảm thấy đáng sợ? Nỗi sợ bây giờ của em cũng là do tự em tạo ra mà thôi, ngoan ~" Niếp Thù nhẹ giọng dụ dỗ bên tai cô.

Đầu Tiễn Bội Bội khẽ giật giật, từ trong lòng anh lộ ra cái đầu nửa, liếc xung quanh, rồi lập tức nhắm hai mắt lại, càng chui sâu vào trong ngực anh.

Niếp Thù dở khóc dở cười vuốt ve đầu cô, tiếp tục dụ dỗ: "Không phải em nói muốn hôn môi ở chỗ cao nhất sao? Bây giờ đã tới rồi nè ~"

"Bây giờ đã tới rồi?" Nhất thời Tiễn Bội Bội ngẩng đầu lên, ngẩng đầu nhìn nụ cười trên mặt anh, một lát sau mới lấy dũng khí liếc nhìn cảnh sắc hai bên từ trong khe bên cạnh lan can, chỉ liếc mắt một cái nhất thời cơ thể của cô lại run rẩy, hai tay nắm chặt áo Niếp Thù.

Niếp Thù bị tư thế túm không ngừng dùng sức kéo xuống dưới của cô làm cho khó thở, rốt cuộc không nhịn được đưa tay kéo đầu cô hôn lên môi cô.

Lúc này, sau khi Ma Thiên Luân khẽ ngừng lại rồi lại tiếp tục chuyển động.

Đó là một nụ hôn dài mà đầy ý nghĩa, Tiễn Bội Bội chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn, cảm giác toàn thân đều chỉ tập trung ở trên thân người đàn ông bên cạnh. Khi hai người lưu luyến không rời tách ra thì Ma Thiên Luân đã đi xuống được một nửa.

Niếp Thù ôm chặt cơ thể trong ngực, Tiễn Bội Bội núp ở trong ngực anh thở hổn hển. Anh cúi đầu, nói nhỏ ở bên tai cô, chỉ chốc lát sau, Tiễn Bội Bội đã ngẩng đầu lên, vui vẻ nói: "Thật sự? Cái đó là để khích lệ ư?"

Niếp Thù lại gần bên tai cô, mập mờ nói: "Tối hôm nay trở về cho ăn ‘đường’."

Tiễn Bội Bội sững sờ, rồi ngay lập tức ý tứ trong miệng Niếp Thù, mặt cô đỏ lên trừng mắt liếc anh một cái, dời tầm mắt nói: "Anh giở trò lưu manh!"

"Ha ha. . . . . ." Niếp Thù cười, cảm giác hòa một ván thật sự không tệ.

Ngày đó, Tiễn Bội Bội ngồi Ma Thiên Luân một lần đã muốn ói. Cũng không phải bởi vì muốn ăn “đường” Niếp Thù cho, chỉ là bởi vì anh đồng ý nếu như cô có thể vượt qua sợ hãi của mình, như vậy anh sẽ trả lời cô một câu hỏi, bao gồm tất cả cấm kỵ trước kia.

Bốc thuốc đúng bệnh, đại thần, anh thắng! Tiễn Bội Bội nước mắt lưng tròng thu hồi chân đang định chạy thục mạng, tiếp tục ngồi về tại chỗ.

Nếu như nói một lần gọi là lãng mạn, hai lần là trở về chỗ cũ, như vậy. . . . . . Tâm tình bây giờ của Tiễn Bội Bội chỉ có thể coi là cực kỳ bi thảm. Cô không nên tới, ở trong suy nghĩ của đại thần cũng không bao giờ có gì gọi là lãng mạn hay không lãng mạn, chỉ có vượt qua và không thể vượt qua. Tiễn Bội Bội ngồi vào cuối cùng, gần như ngã xuống khoang ngồi, ngay người đàn ông bán vé cũng không phúc hậu, cô tái mặt rồi, người ta còn cười híp mắt hỏi cô: "Cô gái nhỏ, chơi nữa không?"

Chơi, chơi, chơi, chơi em gái anh á! Tiễn Bội Bội rất muốn nói, nhưng đến sức lực nói tục cô cũng không có. Quay đầu lại liếc nhìn Niếp Thù đẩy xe lăn không nhanh không chậm đi theo sau lưng, Tiễn Bội Bội càng thêm oán hận: đại thần à, ngược đãi em như vậy là có ý gì? Nhìn em thê thảm, có phải ngài đặc biệt có cảm giác thanh tựu hay không! Cười! Ngài còn cười! Cười nữa! Cười nữa em sẽ. . . . . . Được rồi, ngài cứ tiếp tục, em đi hoàn thành đây!

Tiễn Bội Bội mềm nhũn đi mà như đang bay, Niếp Thù không nhanh không chậm đi theo. Hai người rất nhanh đến bên lề đường. . . . . . Tiễn Bội Bội gọi xe, mất sức chín trâu hai hổ mới đưa Niếp Thù lên, ngồi trên xe, báo địa chỉ chung cư rồi cô hoàn toàn mất hết sức lực.

Vốn là kế hoạch hạnh phúc trong lễ Giáng Sinh, cũng bởi vì đại thần bám riết mà buông tha. Bữa tối dưới nến, thế giới hai người, cũng đều mây bay hết.

Lúc Tiễn Bội Bội ngã vào trên giường của mình vẫn còn oán hận: Tiễn Tiểu Bội, mày tạo nghiệt gì vậy!

Lễ Giáng Sinh này, mặc dù không thê lương như ba năm trước đây, nhưng hình như cũng không có chỗ nào tốt hơn. Vốn ngày lễ ấm áp ngọt ngào, đến cuối cùng sao lại biến thành thử can đảm? Tiễn Bội Bội không hiểu.

Chỉ là, phải thừa nhận rằng, mặc dù Tiễn Bội Bội chịu đả kích, nhưng thu hoạch trong lòng lại đủ để đền bù những thứ không được hoàn mỹ kia. Tiễn Bội Bội vừa trở nên dũng cảm vừa lấy được một bí mật, một bí mật về Niếp Thù. Cô nghĩ, cả đời cô cũng sẽ nhớ, nụ hôn ở nơi cao nhất, sự mềm mại khích lệ, sự bao dung của anh. . . . . .

Buổi tối hôm đó, Tiễn Bội Bội nằm mơ, trong mơ cô và Niếp Thù lại ngồi ở Ma Thiên Luân kia. Thời gian đang không ngừng xoay tròn trôi đi, bọn họ hôn ở Ma Thiên Luân, ôm. . . . . . Cuộc sống, kết hôn, sống chết, già đi, tử vong.

Cuối cùng Tiễn Bội Bội bị hai hủ tro cốt đặt trong khoang ngồi dọa cho tỉnh, sau khi tỉnh lại suy nghĩ đến cảnh trong mơ, lại bắt đầu cảm thấy tức cười, trong bóng tối cô mỉm cười.

Lục lọi mở đèn bàn, cô mang dép, đi phòng của Niếp Thù. Cô đột nhiên muốn thấy anh, thực sự muốn gặp anh.

Tiễn Bội Bội vào phòng của Niếp Thù, vén chăn lên ôm anh từ phía sau lưng.

"Tại sao lại tới đây?" Đã sớm quen cô đánh bất ngờ, giọng nói của Niếp Thù rất nhu hòa, cũng rất tỉnh táo.

"Anh còn chưa ngủ?" Tiễn Bội Bội hỏi ngược lại.

"Không ngủ được." Niếp Thù chống cơ thể xoay người, ôm cô vào trong lòng nói.

"Chúng ta nói chuyện phiếm nhé!" Tiễn Bội Bội đề nghị. Đêm hôm đó, Tiễn Bội Bội và Niếp Thù nói rất nhiều, chuyện lúc nhỏ, rồi đến sau này gặp lại, đến sắp sáng hai người mới ngủ thật say.

Hai người đều cảm thấy càng thêm thân thiết, nhưng bọn họ không biết bão táp đang sắp đến.

Sau khi lễ Giánh Sinh qua bốn năm ngày trường học đưa ra kỳ nghỉ lễ tết Tây. Trước ngày nghỉ một ngày Tiễn Bội Bội không có tiết học nên dứt khoát thu dọn đồ đạc cùng nhau trở về chỗ ở Niếp Thù trước.

Buổi tối nhận được điện thoại của Khấu Trác Phi hẹn mọi người cùng đi ra ngoài gặp mặt, mở tiệc chào đón Cố Tư Dao mới trở về nước. Cố Tư Dao đã trở về nước vào đêm Giáng sinh, trước mắt tạm thời ở trong nhà. Tuy Tiễn Bội Bội thật sự tò mò tiến triển sau này của cô ấy và Hàn Thành, chỉ là chuyện của người khác họ cũng không tiện quản nhiều, chỉ có thể cầu nguyện ở trong lòng rằng Hàn Thành có thể sớm ngày khôi phục trái tim.

Tiễn Bội Bội xin phép ba Tiễn mẹ Tiễn, nói là trước kỳ nghỉ lễ tết Tây tạm thời có chuyện, sẽ về trễ một ngày. Ba Tiễn mẹ Tiễn cũng không nói gì nhiều, chỉ bảo cô chú ý an toàn rồi cúp máy. Bắt đầu từ khi lên đại học, dường như mẹ Tiễn yên tâm với cô hơn nhiều, cũng sẽ không truy hỏi cặn kẽ như ngày trước.

Địa điểm gặp mặt vào ngày đầu năm âm lịch là ở bên trong khách sạn xa hoa nhất thành phố T, Khấu Trác Phi lại còn chi ra một khoản lớn bố trí liên hoan đơn giản thành mô hình bữa tiệc nhỏ. Khi Tiễn Bội Bội đến, nhìn đội hình trước mắt trực tiếp kinh hãi luôn.

Boss Khấu, cho dù ngài muốn mượn hoa hiến Phật lấy lòng bà xã đại nhân, cũng không cần khoa trương như vậy chứ! Không phải chỉ gặp mặt như ngài nói thôi sao, không cần thiết làm thành party như thế! Hơn nữa ngài không cảm thấy chỉ mấy người, chiếm dụng một phòng bữa tiệc lớn như vậy có chút lãng phí, có chút quái dị không.

Mặc dù chỗ bày tiệc hơi kỳ lạ, nhưng tuyệt không ảnh hưởng đến cuộc nói chuyện của đám bạn bè đã lâu không gặp mặt. Biết tin tức hai người đã chính thức ở chung, trên mặt cô ấy lộ ra nụ cười chân thành: "Thật ư, chúc mừng hai người! Hai người sẽ hạnh phúc, nhất định sẽ như vậy."

Đã lâu không gặp mặt nên đám người cũng có chút hưng phấn, bất tri bất giác nói chuyện rất hăng say, uống quá nhiều. Khi đến lúc hơn mười hai giờ nửa đêm thì muốn trở về nhà của mình.

Lúc đoàn người lung la lung lay đi ra từ khách sạn, liền thấy trong bóng tối có ánh sáng chợt lóe lên, Khấu Trác Phi cau mày, nhìn xung quanh một lần nhưng vẫn không thấy gì, nên cũng không nói tới. Những người khác càng thêm uống đến say khướt, đi cũng không vững, tất nhiên sẽ không chú ý đến sự khác thường rất nhỏ này.

Ngày hôm sau Tiễn Bội Bội ngủ thẳng đến gần buổi trưa mới rời giường, từ trên giường bò dậy liền ôm đầu kêu lên: "Đau quá!"

Nhanh chóng rửa mặt thu dọn đồ đạc, sau khi goodbye kiss với Niếp Thù thì trực tiếp vọt ra khỏi cửa. Lúc về đến nhà, đã thời gian cơm trưa, nhưng mẹ Tiễn cũng không ở phòng bếp, ngược lại hai người đang ngồi trên ghế sofa.

"Ba mẹ, con đã trở về." Tiễn Bội Bội nhẹ giọng nói, đặt túi sách ở trên ghế sofa, đang định hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Mẹ Tiễn đã ném vật trong tay tới trước mặt cô: "Đây là xảy ra chuyện gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play