Mặt đỏ gay trở về làm ổ trong ngực Niếp Thù, Tiễn Bội Bội lay cổ áo của anh bắt đầu vẽ vòng
vòng. Hai người cũng không mở miệng nói chuyện, hơi thở kiều diễm trong
không khí không tan đi. Niếp Thù cúi đầu nhìn vẻ lười biếng trên mặt bạn gái nhỏ, giống như vẻ mặt con mèo, không nhịn được trong lòng lại rối
loạn tưng bừng.
Lại muốn hôn cô, hôn nhẹ chóp mũi ngạo nghễ ưỡn
lên của cô, hôn nhẹ hai gò má phấn nộn của cô, hôn nhẹ đôi mắt mang vẻ
mờ mịt của cô. . . . . . Niếp Thù đột nhiên cảm thấy trong lòng yên lặng hơn hai mươi năm, đột nhiên thức tỉnh một đám tiểu thú. Bọn nó lây, lục lọi trong lòng của anh muốn xông ra ngoài.
Hấp dẫn như thế, Niếp Thù lại chỉ có thể cố gắng nhẫn nhịn, anh không muốn dọa cô gái nhỏ của mình.
Phía sau là cơ thể ấm áp của đàn ông, Tiễn Bội Bội dần dần sinh ra mấy phần
mỏi mệt, có chút buồn ngủ. Chỉ là tư thế co ro thật sự khó chịu, cô xê
dịch cơ thể theo bản năng, càng hướng sâu vào trong ngực Niếp Thù.
Vốn Niếp Thù chưa từng hóa giải cơn kích động trong nháy mắt lại ngóc đầu
trở lại, anh nhìn khuôn mặt tươi cười thỏa mãn của cô gái nhỏ trong
ngực, chỉ có im lặng nhịn xuống. Cố gắng dịch mông. Dời ra phía sau
sofa, lại lập tức đổi lấy Tiễn Bội Bội bất mãn kháng nghị. Chỉ thấy cô
gái nhỏ cau mày, không biết lầm bầm câu gì, càng thêm chôn sâu vào trong ngực anh.
Nhất thời toàn thân Niếp Thù cứng ngắc. Cơ thể ma sát
khiến huyết dịch của cả người bắt đầu không khống chế được dũng mãnh lao tới.
Gân xanh nổi lên, hiện tại Niếp Thù đã hiểu cái gì là hành
hạ ngọt ngào. Yên lặng ngẩng mắt nhìn đồng hồ trên tường, thời gian đã
không còn sớm nữa.
"Bội Bội, tỉnh dậy, em nên về nhà." Mặc dù
không nỡ, nhưng Niếp Thù vẫn nhẫn tâm đẩy đẩy Tiễn Bội Bội, bây giờ tàn
nhẫn dù sao cũng tốt hơn hành hạ chính mình.
"Ưmh." Tiễn Bội Bội
mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn anh một cái, lại cọ xát lung tung ở trong
lòng anh mới lảo đảo bò dậy, trong lúc đó còn xem Niếp Thù như một đệm
dựa miễn phí.
Niếp Thù trợn mắt há mồm nhìn cô híp hai mắt mang
khăn quàng cổ, híp hai mắt mang bao tay, cơ thể thoáng lay động một cái, thần kỳ là không ngã xuống. Mắt thấy cô đã ăn mặc chỉnh tề định đi ra
cửa, lúc này Niếp Thù mới phản ứng lại, vội kêu lên: "Bội Bội!"
"Hả?" Tiễn Bội Bội nhìn anh, rồi lại nhắm hai mắt lại. Lần này không xoay người rời đi, yên tĩnh đứng tại chỗ chờ đợi anh đến.
Niếp Thù dở khóc dở cười nhìn dáng vẻ không buông tha mỗi phút mỗi giây ngủ
của cô, rất buồn cười. Cười xong lại cảm giác đau lòng, lớp mười hai như Luyện Ngục, toàn lực phấn đấu trôi qua mọi người đều không cách nào
quên được.
"Như em vậy có thể trở về sao?" Anh không yên lòng,
"Nếu không gọi điện thoại nói với trong nhà, hôm nay nằm ngủ ở đây!" Mặc dù anh biết cơ hội ba Tiễn sẽ đáp ứng cực nhỏ, nhưng vẫn suy nghĩ muốn
thử. Nhất là thấy dáng vẻ cô mệt mỏi như vậy.
". . . . . ." Tiễn
Bội Bội không biết nghĩ đến cái gì đó, rốt cuộc mở hai mắt ra, mặc dù
ánh mắt vẫn còn lim dim, nhưng vẫn tỉnh táo.
Cô phất phất tay, nở nụ cười thật to với Niếp Thù: "Không sao đâu..., bình thường ở nhà mỗi
buổi sáng sớm khi em đi xuống dưới tầng là đã hoàn toàn tỉnh táo rồi.
Hơn nữa, ngày mai còn phải đi ra ngoài mua đồ tết cùng với ba Tiễn mẹ
Tiễn nữa, không trở về không được! Yên tâm, không có chuyện gì đâu!" Cô
dứt lời, rụt cổ một cái xoay người. Đến cửa, dừng một chút, lại chạy trở lại, lại gần tới trên mặt Niếp Thù hôn một cái, chớp chớp cặp mắt khẽ
cười nói: "Ngủ ngon!"
Niếp Thù còn chưa phục hồi tinh thần lại,
cô đã mở cửa đi ra ngoài. Anh sờ mặt của mình, nhớ tới giảo hoạt trong
mắt cô, không nhịn được cũng bật cười.
Ngày hôm sau, ba người một nhà Tiễn Bội Bội ra khỏi nhà từ sớm. Đi phố thức ăn mua kẹo trái cây
ngon, khăn lông vớ, quả khô, đồ gia vị, đồ dùng hàng ngày các loại vân
vân, sau khi hai mẹ con giao tất cả các thứ cho ba Tiễn hộ tống về nhà,
lập tức chạy thẳng tới khu công nghệ.
Đèn lồng Hỉ Khánh, chuẩn bị cho tết âm lịch, đó là thứ nhất định không thể thiếu. Thêm nữa là câu
đối xuân, chữ Phúc, đồ trang sức, trang trí nhỏ. . . . . .
Chỉ cần vừa nghĩ tới khắp nơi đều là không khí màu sắc vui vẻ, Tiễn Bội Bội không nhịn được vui vẻ.
"Mẹ nói này Tiễn Bội Bội, tính cả nhà vệ sinh nữa là chúng ta có sáu cửa,
con mua nhiều câu đối xuân về như vậy làm gì!" Mẹ Tiễn oán giận nhìn con gái bại gia nhà mình, có chút dở khóc dở cười.
Khóe miệng Tiễn
Bội Bội cứng đờ, nói quanh co kiếm cớ: "Cái này, mua thêm một chút không phải tiện nghi một chút sao. . . . . . Cũng tiết kiệm sang năm khỏi
mua."
"Hì hì." Một đôi phụ nữ trung niên bên cạnh bật cười.
Nhất thời Tiễn Bội Bội mắc cở đỏ bừng hai gò má. Mẹ Tiễn nhìn bộ dạng cô xấu hổ, rốt cuộc mở lòng từ bi: "Được rồi được rồi, muốn mua thì mua đi!"
Xoay người sang chỗ khác, lại không nhịn được lầm bầm: "Con gái gả ra ngoài
như bát nước đã hắt đi, còn chưa gả đi, đã ‘hướng ra bên ngoài’ rồi!"
". . . . . ."
Đi dạo đến tối đêm, hai mẹ con mới xách theo túi lớn túi nhỏ về nhà, trên
mặt Tiễn Bội Bội luôn nở nụ cười hạnh phúc. Thấy như thế mẹ Tiễn trợn
mắt nhìn, không biết con bé này gặp phải chuyện gì nữa.
Tiếp theo mà đến chính là hết năm cũ, Tiễn Bội Bội và ba Tiễn mẹ Tiễn tiến hành
tổng vệ sinh trong nhà, dán câu đối xuân lên, treo lên, một ngày bận
rộn, đến buổi tối mới tính là đại công cáo thành.
Trong lúc làm
Niếp Thù đã gửi tới một tin nhắn hỏi cô đang làm gì, Tiễn Bội Bội trả
lời ở nhà làm tổng vệ sinh, anh đáp lại đợi tí nữa tán gẫu tiếp, rồi
không nói thêm gì nữa. Mấy ngày gần đây có thời gian hai người sẽ gửi
tin nhắn, gọi điện thoại, cho dù không gặp mặt nhau, Tiễn Bội Bội cũng
cảm thấy hạnh phúc.
Lao động một ngày, Tiễn Bội Bội mệt mỏi không thôi, dính lên giường ngủ mất, cũng quên mất chuyện này.
Buổi sáng khi tỉnh lại, trong điện thoại di động có một tin nhắn: "Làm xong
chưa?" Thời gian là chín giờ mười ba phút tối hôm qua.
Tiễn Bội
Bội sảng khoái tinh thần duỗi lưng một cái, nhảy từ trên giường xuống,
gửi tin nhắn trả lời cho Niếp Thù: "Tối hôm qua ngủ sớm, mệt chết đi
được. Anh dậy chưa?"
Rời giường thay quần áo, trong lúc đó điện
thoại di động vẫn không có động tĩnh. Nghĩ đến có lẽ người nọ còn chưa
dậy giường, cô đẩy cửa đi phòng vệ sinh rửa mặt súc miệng.
Đánh
răng được một nửa, nghe được điện thoại di động đổ chuông. Tiễn Bội Bội
ngẩng đầu, nhất thời há miệng nhìn mình trong gương. Cô nhanh chóng nhổ
bọt kem đánh răng trong miệng ra, soi gương rồi mới đi ra, chậm rãi trở
về phòng nghe điện thoại, trên đường thiếu chút nữa đụng phải ba Tiễn
đang định đi ra khỏi cửa đi làm.
"Alo?"
"Xin lỗi, lúc nãy đang bận rửa mặt." Giọng nói của Niếp Thù vẫn dịu dàng trước sau như một .
"Ừ. . . . . ."
"Em. . . . . ."
"Anh. . . . . ." Hai người đồng thời mở miệng.
Tiễn Bội Bội cười: "Anh muốn nói gì?"
"Hôm nay em có bận gì không?"
"Không có, anh thì sao?"
"Anh cũng không có việc gì."
". . . . . ." Không khí im lặng xuống, hai người cũng biết ý tứ trong
giọng nói của đối phương, tuy nhiên cũng sinh ra mấy phần ngại ngùng,
chờ đợi đối phương mở miệng trước.
Cảm giác mối tình đầu, mặc kệ là bắt đầu từ bao nhiêu tuổi, cũng sẽ mang theo mấy phần muốn nói lại thôi.
Nghĩ tới tính cách Niếp Thù, chờ anh mở miệng, có lẽ rối rắm lắm, Tiễn Bội
Bội liếc nhìn túi trên bàn sách, nói: "Hôm nay em đi qua chỗ anh, chúng
ta dán câu đối xuân, treo lồng đèn!"
". . . . . ." Niếp Thù lại
im lặng, Tiễn Bội Bội không thấy anh trả lời, không khỏi có chút xấu hổ, "Cái đó, nếu anh không muốn dán cũng không sao, thật ra thì bây giờ có
rất nhiều người nhà không thịnh hành làm chuyện này nữa rồi! Ha ha. . . . . ." Mặc dù cười, nhưng giọng nói vẫn có chút chát.
Cũng không
phải có ý gì khác, thuần túy chỉ là có chút thất vọng thôi! Dù sao, khi
chọn những thứ này, cô còn vui vẻ tưởng tượng dáng vẻ anh vui mừng,
nhưng mà bây giờ giống như vui mừng biến thành kinh sợ rồi.
"Không phải, anh chỉ có chút ngoài ý muốn."
". . . . . ." Thấy cô vẫn không chịu mở miệng, Niếp Thù bổ sung tiếp ngay
sau đó: ". . . . . . Thật ra thì rất muốn cảm nhận lễ mừng năm mới của
một gia đình bình thường là như thế nào."
Cúp điện thoại, Tiễn Bội Bội ở nhà đợi đến mẹ Tiễn ra khỏi cửa, rồi lập tức đeo cặp sách nhảy ra bên ngoài.
Đến khi đến nhà Niếp Thù, anh đã chuẩn bị sẵn trà sữa rồi, Tiễn Bội Bội
buông túi xách trong tay xuống, nâng cốc của riêng mình lên uống một
ngụm, thỏa mãn thở dài.
Cọ đến bên cạnh Niếp Thù, cầm lấy cái ly
ngồi xuống bên cạnh anh, qua mấy phút đồng hồ Tiễn Bội Bội mới phát giác được cơ thể bắt đầu ấm lại.
Gần đây nhiệt độ ở thành phố T thấp
dọa người, liên tục mưa tuyết, cũng sắp đông người thành tượng đá rồi.
Mẹ Tiễn vẫn còn nói, không biết được khi lễ mừng năm mới thời tiết có đỡ hơn không nữa.
Một ly sữa trà xuống bụng, rốt cuộc Tiễn Bội Bội
có tâm tư nói chuyện. Lấy câu đối xuân, lồng đèn từ trong túi xách ra để trên bàn, để Niếp Thù quyết định: "Anh xem nên dán câu đối xuân ở đâu?
Còn có đèn lồng, là treo ngoài cửa hay trên ban công, ở lầu dưới nhà em
có mấy nhà đều treo trên ban công, cũng rất đẹp."
"Vậy thì treo
trên ban công!" Niếp Thù nhìn bộ dạng hưng phấn của cô, trong lòng cũng
không nhịn được lây dính chút vui mừng mong đợi.
Thật ra thì
nhiều năm qua, anh đã không ôm kỳ vọng gì với lễ mừng năm mới. Trước kia khi mẹ vẫn còn, giao thừa cũng không phải là thời gian đáng mong chờ,
sau khi bà qua đời, anh thoát khỏi cuộc sống kia nên càng thêm không dựa vào.
Vốn anh không phải người cởi mở thoải mái, bạn bên cạnh
cũng có hạn, hơn nữa gần sang năm mới, tất nhiên sẽ không có người ra
ngoài làm bạn. Vì vậy, mỗi khi đến lễ mừng năm mới thời anh đều ở nhà
một mình không ra khỏi cửa.
Không ra cửa, không xem TV, không lên mạng. Nửa tháng này, Niếp Thù gần như trôi qua một mình, cho dù không
cam lòng thế nào, anh vẫn không thể không thừa nhận, thấy những hình ảnh sung sướng vui vẻ kia, anh sẽ cảm giác mình càng thêm cô đơn.
Khi Tiễn Bội Bội nói muốn tới đây dán câu đối xuân, anh sửng sốt một lúc,
có chút mong đợi lại có chút sợ, cảm giác thật phức tạp. Muốn cảm nhận
cảm giác vui vẻ khi qua năm mới với một gia đình bình thường, rồi lại e
ngại một mình đối mặt với màu đỏ khắp phòng sẽ có vẻ càng thêm thê
lương.
"Niếp Thù, lấy hồ cho em." Tiễn Bội Bội đứng ở trên ghế
cao nói, Niếp Thù ngẩn ra, chút sầu não trong đầu biến mất không còn
thấy bóng dáng tăm hơi.
Cầm hồ quét lên, nhìn câu đối xuân xem đã dính chưa, còn phải giúp một tay giữ chặt góc dưới của câu đối xuân. . . . . . Niếp Thù cũng không có thời gian giữ lại bi thương của mùa xuân,
hai người giằng co hơn nửa giờ, dán trên cửa chính, dán trên mỗi cánh
cửa trong phòng đều một câu đối xuân.
Giải quyết toàn bộ, hai
người lười biếng nằm ở trên ghế sofa, nhìn những thiết bị lắp đặt xa hoa trong phòng không khớp với màu đỏ, nhếch môi cười. Trong mắt Tiễn Bội
Bội tràn đầy màu đỏ, cảm thấy không giống như lễ tết, mà cũng có chút
giống phòng tân hôn.
Ngưng cười, nheo mắt nghỉ ngơi lâu sau đó,
Tiễn Bội Bội mới nghĩ đến: "Chúng ta dán như vậy, đến lúc xé không biết
có khó không?"
Niếp Thù cưng chiều vuốt vuốt mái tóc dài của cô,
khẽ cười nói: "Không quan trọng, chờ Tiểu Lâm trở lại, giao cho cậu ta
xử lý là được rồi." Tiểu Lâm mang thân phận của trợ lý cấp cao, rốt cuộc không phải cho không.
Cảm giác nằm nghiêng với nhau thật thoải
mái, hai người ai cũng không động đậy. Mắt thấy đã đến buổi trưa, rốt
cuộc Tiễn Bội Bội xoa bụng mềm giọng nói với Niếp Thù: "Em đói rồi!"
"Ừ, chúng ta đi ăn cơm." Niếp Thù xoa đầu cô, đứng dậy. Lúc này, chuông cửa vang lên. . . . . .
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT