Lại nói bởi vì ngày
đó ngồi ở trên sàn nhà quá lâu, buổi chiều về đến nhà Niếp Thù phát sưng lần nữa. Vốn vết thương anh bị đụng vào trước đêm giáng sinh vẫn chưa
hoàn toàn lành, lại thêm như thế nữa nên bệnh tình lại càng nghiêm trọng hơn.
Chú Lâm vừa đấm bóp cho anh, vừa châm cứu, cuối cùng phải
mang ra hết cả Du Quán mới tính là có một chút chuyển biến tốt. Du Quán
là một loại giống như Hỏa Quán, sau khi Hỏa Quán đốt lửa nóng lên thì
lập để cố định một chỗ ở trên cơ thể, mà với Du Quán sau khi được thêm
nhiệt sẽ tỏa ra hơi nóng để làn da tại chỗ đó hấp thụ, rồi sau đó theo
chạy theo mạch máu. Quá trình của nó tất nhiên cũng cần phải chịu đựng
hơi nóng tỏa ra từ rất nhiều Hỏa Quán.
(*Hỏa Quán là mấy cái bình/lọ/lon hơ lửa rồi dùng trong châm cứu. Sẽ có hình ở bên dưới)
Vào một đêm kia, Tiểu Lâm ngồi ở ngoài cửa, nghe Niếp Thù thỉnh thoảng phát ra tiếng hừ hừ. Vốn anh là một người cực kỳ mạnh mẽ, không tới trình độ nhất định, là quả quyết sẽ không phát ra một chút xíu tiếng kêu. Tiểu
Lâm thở dài, không hiểu sao luôn rất kính nể boss mình.
Niếp Thù
vẫn là một điều bí ẩn, làm cho người ta không nhịn được vẫn muốn tìm
kiếm câu trả lời cho bí ẩn đó. Cho dù gần như sau khi Niếp Thù thành
danh anh ta đã đi theo phía sau anh rồi, nhưng Tiểu Lâm vẫn cảm giác bản thân không biết gì về người kia cả. Rõ ràng nhìn ở bên ngoài là giữa
quan hệ thân mật nhất nhưng thật ra thì chỉ có anh ta biết, bản thân
chưa từng bao giờ đi vào thế giới của anh.
Sau khi tiễn chú Lâm
đi, Tiểu Lâm trở về phòng thì nhìn thấy hình ảnh: Niếp Thù nằm lỳ ở trên giường, đầu nghiêng qua một bên, đã ngủ say. Điều hòa trong phòng mở
rất ấm, thấy ở trên tấm lưng lộ ra ngoài chăn của anh một vết màu đỏ
tím, dọc theo phần lưng lấy biên độ quỷ dị vạch ra, chiếm hết toàn bộ
phần lưng, màu sắc nông nông sâu sâu, hội tụ thành một đóa hoa diêm dúa
lòe loẹt. Tiểu Lâm đột nhiên nghĩ những câu chữ mà bà xã mình thích dùng nhất: xinh đẹp, tùy ý.
Theo ý anh thì lại nhìn thấy mà ghê.
Niếp Thù ngủ mê một ngày một đêm, đến buổi sáng ngày thứ ba mới tỉnh lại.
Lúc đó, trời vừa sáng, hầu hạ anh một đêm Tiểu Lâm vừa mới ngủ, đã bị
tiếng chuông điện thoại di động dành riêng cho anh ta đánh thức.
Rõ ràng đầu óc còn mơ hồ, cơ thể đã phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên
theo bản năng. Vấn đề lóe lên đầu tiên trong đầu là: chẳng lẽ tổ tông
kia lại xảy ra vấn đề gì nữa!
Thậm chí ngay cả giày anh ta cũng
không kịp mặc, chân trần chạy nhanh tới phòng của Niếp Thù. Lúc đó Niếp
Thù đã tự động ngồi dậy, đang tựa vào đầu giường nhìn anh ta mỉm cười.
Kinh sợ qua đi, mệt mỏi đã lại dâng lên, Tiểu Lâm vỗ trán cố gắng kiềm
chế cơn đau trên huyệt Thái Dương qua đi, rất muốn nói: tổ tông, ngài
thật sự là tổ tông của tôi! Đời trước anh tạo nghiệt gì đây, đời này
phải tới trả nợ cho tổ tông này.
Đơn giản làm bữa ăn sáng cho hai người, sau khi tùy tiện ăn xong, lập tức lái xe chở Niếp Thù chạy thẳng tới trường học Tiễn Bội Bội.
Xe dừng lại ở ngoài bãi đậu xe
trường học, bãi đậu xe trung học không thể so với bãi đậu xe chính quy,
khắp nơi đều là xe đạp, mặc dù cũng có chỗ đậu xe cho xe hơi nhỏ, nhưng
mà rốt cuộc không rộng rãi như bên ngoài, Niếp Thù xuống xe trước.
Chỗ khúc quanh ở cửa trường học có một gốc cây Thủy Sam* già, có lẽ đã có
trên trăm năm tuổi, thân cây đã rộng ba đến bốn mét, Niếp Thù chuyển xe
lăn tìm chỗ kín đáo ngồi xuống. Lúc đó là thời gian đi học, vị trí kia
vừa lúc có thể ngăn cản ánh mắt tò mò của đại đa số học sinh, cũng có
thể tránh khỏi một ít va chạm chen chúc vô vị.
(*Thủy sam là một
loài thông lớn thuộc chi Thủy sam (Metasequoia). Cây này là loại cây gỗ
lớn có nguồn gốc ở vùng Hồ Bắc - Tứ Xuyên thuộc Trung Quốc)
Các
thiếu nam thiếu nữ luôn có tinh lực tràn đầy, Niếp Thù ngồi ở phía sau
cây nghe bọn họ nói chuyện với nhau vang rộ, cùng với tiếng cười trong
trẻo, không khỏi nhớ lại thời kỳ trung học của mình.
Vui vẻ như vậy, chính mình thật sự từng hâm mộ, chỉ là cho tới bây giờ anh đều không thể dung nhập vào.
Thử nghĩ xem, ai lại nguyện ý đến gần một đứa bé thường xuyên mang vết
thương đi học chứ, ngay cả chủ nhiệm lớp cũng mang chút né tránh với
anh, dù sao cũng chẳng ai muốn chọc phải phiền toái không cần thiết.
Thêm với lúc đó anh càng thêm để ý phải làm thế nào để thi đậu được một đại
học tốt, hoàn toàn thoát khỏi cơn ác mộng, càng không để ý đến cái nhìn
của người khác.
Lúc đầu anh không hề để ý đến hai nam sinh kia
nói chuyện gì, dù sao bọn họ cũng chỉ đang nói đến chuyện xung quanh
mình, cho đến khi bọn họ nhắc tới tên của Tiễn Bội Bội. . . . . .
"Thật ra thì em cũng không cần thiết vì anh mà làm loại chuyện kia, cậu ta
cũng không nói gì sai." Niếp Thù ôm lấy người đang núp ở phía sau thành
ghế vào trong ngực, xoa xoa đầu tóc mang theo mùi thơm dầu gội của cô,
rù rì nói.
". . . . . ." Nhất thời Tiễn Bội Bội còn chưa kịp phản ứng, cho đến khi nhìn thấy khóe miệng anh cười dịu dàng, cô mới ý thức
tới anh đang trả lời câu hỏi trước đó của cô, "Anh đều biết?" Cô cau
mày.
Niếp Thù gật đầu: đều biết. Biết em nghiêm túc, biết em đang dụng tâm lấy phương thức của mình để bảo vệ anh, cùng với tự ái của
anh.
Tiễn Bội Bội đáp lại là hung hăng ôm đầu anh vào trong ngực
của mình, một khắc kia, kèm theo cảm xúc mềm mại đồng thời truyền vào
trong đầu Niếp Thù chính là mùi thơm trái cây quen thuộc kia. Lúc này
đây mùi thơm thiếu nữ từ đã từng cảm nhận vô số lần trong giấc mơ kia
lại giống như thuốc kích thích, rõ ràng không phải đang nằm mơ, nhưng cơ thể đã tự phát vận chuyển ở mức độ cao nhất, không cách nào kiềm chế
như trong giấc mơ. Niếp Thù không tự chủ rùng mình, giùng giằng muốn rời xa loại mê hoặc nguy hiểm đến tính mạng như cây thuốc phiện.
Tiễn Bội Bội lại chỉ cho rằng anh vì lời của tên khốn Đàm Tư Hiền kia nói mà đau lòng, lại ôm chặt đầu của người đàn ông vào trong ngực một lần nữa.
"Bội Bội, buông tay!" Người đàn ông giãy giụa, khàn khàn mở miệng nói.
"Không buông." Thiếu nữ quật cường từ chối, lại không biết giọng điệu âm điệu
mang một ít làm nũng của mình lại vô tình khiêu khích ham muốn của đàn
ông.
". . . . . ." Niếp Thù im lặng, rõ ràng chỉ có vài giây,
cũng đã đủ làm Tiễn Bội Bội thấp thỏm, cô cho rằng người đàn ông trong
ngực tức giận, mới thả lỏng sức lực muốn nhìn thái độ của anh, lại bị
anh thuận thế ôm chặt lấy đầu.
Ngay sau đó, nụ hôn làm cho người ta hít thở không thông ùn ùn kéo đến.
Lại nói tình hình ngày đó là như vậy: lúc đó là năm giờ mười bảy phút chiều ngày ba mươi tháng mười hai, cách ngày nghỉ Nguyên Đán còn có một ngày. Địa điểm là bảng xe bus phía ngoài cửa trường học, mà lúc đó tâm trạng
của bạn học Tiễn Bội Bội lại vô cùng không tốt, cực kỳ không tốt.
Cô rất ngông cuồng nóng nảy, rất nóng nảy, rất nhiệt huyết, bất cứ lúc nào cũng có thể làm một trận với người lớn. Bất đắc dĩ ba Tiễn mẹ Tiễn chỉ
coi đây là chứng bệnh thường thấy ở thời cấp ba, có thể tránh cô thì cố
gắng tránh. Cái này ở trong lúc vô hình lại càng thêm đốt cháy rừng rực
ngọn lửa không tên trong lòng bạn học Tiễn Bội Bội, luôn không cách nào
tìm được chỗ phát tiết làm cho cảm xúc của cô càng thêm nóng nảy. Mà sự
kiện lần này khi người bị hại xuất hiện, chính là lúc cơn tức giận của
cô đã lên tới mức đỉnh điểm.
Lúc đó, Tiễn Bội Bội vừa nghe nhạc
Kim loại nặng* trong máy MP3, cố gắng đè nén cảm giác buồn bực trong
lòng, đang định tối nay gọi điện thoại cho lão Tiếu xin nghỉ một buổi,
tìm một chỗ chơi một đêm đọ sức với trò chơi phát tiết một chút, Đàm Tư
Hiền lại xuất hiện.
(*Kim loại nặng hay Heavy metal (thường được
gọi tắt là metal) là một thể loại nhạc rock phát triển vào cuối những
năm 1960 và đầu 1970.Bắt nguồn từ blues-rock và psychedelic rock, các
ban nhạc tạo nên cho heavy metal những âm thanh dày, mạnh, đặc trưng bởi âm rè khuếch đại mạnh, những đoạn solo ghita dài, nhịp mạnh, và nói
chung là ồn ào. Lời hát và phong cách biểu diễn của heavy metal thường
mang đậm chất nam tính và cơ bắp)
Khi bị người từ phía sau xông
lên vỗ vào bả vai một cái, trong lòng cô đã rất không bình tĩnh rồi,
nhất là khi cô quay đầu lại phát hiện người kia còn là một ‘cực phẩm’ mà bản thân cực kỳ không muốn gặp, vốn tâm trạng của Tiễn Bội Bội đã rất
kém cỏi nhất thời hạ xuống đáy cốc.
Cô nhíu mày ý bảo: "Có chuyện gì?"
"Hôm nay khi giải thích đáp án, giáo viên Tiếu nói theo như ý của người ra
đề, hiểu nó như phương pháp nhân cách hóa cũng không sai, cho nên lần
này điểm số của tôi cũng sẽ giống cậu." Đàm Tư Hiền dương dương đắc ý
ngẩng đầu, cái loại không thể ai bì nổi trong mắt lộ rõ không thể nghi
ngờ. Cậu ta bị Tiễn Bội Bội đè ở phía dưới đã rất lâu rồi, mặc kệ cậu ta cố gắng thế nào, đều không thể vượt qua cô. Cho dù là ở trên môn văn
cậu ta cực kỳ giỏi, cũng hầu như đều ít hơn cô một hai điểm, điều này
làm cho cậu ta cực kỳ khó chịu, cũng rất không phục.
Tiễn Bội Bội lại cười: "Oh, vậy sao, vậy thì thật sự chúc mừng cậu, rốt cuộc không
cần phải đứng thứ hai nữa." Với loại người như vậy cô luôn khinh thường
so đo quá nhiều, bạn càng chăm chỉ thì cậu ta càng nhất quyết không tha. Cố tình mấy ngày nay tâm trạng cô không tốt, người này lại cứ muốn làm
rối lên, nếu cậu ta ngại những ngày sau này quá nhàn nhã, tất nhiên cô
sẽ xuống tay không lưu tình.
Đầu lông mày Tiễn Bội Bội giương lên, đang định sửa chữa thằng nhóc một trận, lúc này lại có người tới gây phiền toái.
"Bội Bội, Tiễn Bội Bội!" Thật là kỳ quái, sao hôm nay tất cả mọi người đều tìm cô vào lúc này!
Cô quay đầu lại, người xuất hiện trong mắt làm cho cô cả kinh, bóng dáng
thản nhiên đó nhưng không phải là đầu sỏ gây nên tâm trạng sụp đổ của
cô. Nụ cười trên mặt Tiễn Bội Bội không khỏi cứng đờ.
Đang muốn
đi tới, hiển nhiên Đàm Tư Hiền cũng nghe tiếng gọi ở đối diện lập tức hô to gọi nhỏ: "Người nọ đang gọi cậu phải không? Người bị liệt ngồi trên
xe lăn là bạn của cậu?" Miệng tiện làm Tiễn Bội Bội rất muốn nhào tới
cho cậu ta mấy bạt tai, nhìn xem còn dám mở cái miệng tiện kia không.
Sắc mặt cô nhất thời lạnh xuống, trầm giọng nói: "Cái từ này tôi khuyên cậu tốt nhất đừng nói lần thứ hai."
Đàm Tư hiền bị vẻ mặt trên mặt cô dọa quên phản ứng, đợi hồi phục lại tinh
thần mới phát giác được khó chịu. Đang định phát tác, Tiểu Lâm bên kia
cũng đã đẩy Niếp Thù đi tới. Cậu ta không tiếng động bĩu môi, không ngờ
cô lại vì người tàn phế mà tức giận với mình. Càng thêm tức giận.
Có lẽ mấy ngày nay Niếp Thù bị bệnh rất nặng, người lại gầy đi trông thấy, cho dù mặc nhiều quần áo, vẫn có vẻ mỏng manh. Sắc mặt cũng tái nhợt
cực kì, vốn đôi môi thâm, giờ phút này có vẻ càng thêm trong suốt. Áo
lông màu trắng được mặc lên người anh, làm anh phá lệ trẻ tuổi ra.
Tiễn Bội Bội gần như không nhịn được lại muốn làm bộ dạng háo sắc, chỉ là
sau khi chạm phải tầm mắt của Niếp Thù từ xa, rốt cuộc vẫn đành phải
nhịn lại. Cô tàn nhẫn bấm một cái vào lòng bàn tay của mình, nói: Tiễn
Bội Bội, sao mày lại không được dạy dỗ như thế, bây giờ là lúc để háo
sắc ư!
Còn đang đợi cố gắng xây dựng bức tường vững chắc trong
lòng, Đàm Tư Hiền miệng tiện lại lại xông tới lần nữa, cười đến vẻ mặt
xấu xa: "Cậu thích người ngồi xe lăn kia?"
". . . . . ." Tiễn Bội Bội liếc xéo cậu ta, mặc kệ cậu ta. Nhưng cậu ta lại không chịu buông
tha, giọng nói xấu xa: "Thì ra bạn học Tiễn Bội Bội của chúng ta thích
người đàn ông như vậy! Cậu thích anh ta ở điểm nào? Thích cơ thể tàn
khuyết của anh ta hay dáng vẻ đáng thương của anh ta khi không có người
giúp đỡ? Hay là nói cậu đặc biệt thỏa mãn với loại cảm giác được đàn ông xem như mẹ mà dựa dẫm? Vuốt ve bộ phận khiếm khuyết kia? Thì cậu sẽ có
cảm giác đặc biệt ưu việt, phải không?" Những lời nói phía sau đó của
cậu ta, Tiễn Bội Bội đã hoàn toàn không nghe được.
Trong đầu cô
tràn đầy dáng vẻ đáng ghét ưỡn mặt khinh thường người mình để ý nhất của chàng trai trước mắt, một quyền kia gần như hoàn toàn là dưới tình
huống cô không có ý thức vung ra.
Nhưng mà một khắc kia, nhìn
chàng trai gào lên dưới đất, tiếng kêu sợ hãi của người xung quanh, Tiễn Bội Bội cũng tuyệt không hối hận. Cho dù thời gian có quay lại đi nữa,
quả đấm của cô vẫn sẽ không hề do dự bay ra!
Nghe được ngọn nguồn câu chuyện, khối đá vẫn luôn treo trong lòng của Niếp Thù rốt cuộc rơi
xuống. Hôm đó sau khi xảy ra chuyện anh đã mơ hồ cảm giác được chuyện có liên quan đến mình, bất đắc dĩ Tiễn Bội Bội vẫn không chịu mở miệng,
anh cũng không tiện nói thêm cái gì. Chỉ là trong lòng bắt đầu thấp thỏm không yên. Thật ra thì mặc kệ bên ngoài giả bộ lạnh nhạt, hay anh không để ý đến thái độ của người khác, thì cũng không có cách nào ngăn cản
người khác bình luận về mình, nhất là khi loại bình luận này còn mang
theo công kích ác ý.
Biết rất rõ ràng không nên quan tâm đến, nhưng vẫn không nhịn được khổ sở.
Biết ngọn nguồn câu chuyện, chuyện kế tiếp nên giải quyết thế nào thật ra
thì cũng rất đơn giản. Thêm với, thân phận của Niếp Thù ở thành phố T
rất đặc biệt, cho dù là Thị trưởng thấy anh cũng phải nể mặt một tí, hơn nữa từ sau sự việc trọng đại lần trước, thanh danh của anh càng thêm
nổi tiếng hơn.
Báo ra tên tuổi của mình, sau khi đi tìm hiệu
trưởng, thật ra thì chuyện này coi như đã giải quyết được một nửa. Sau
khi về nhà, Niếp Thù lại để Tiểu Lâm mang theo một phần quà tặng đi nhà
Đàm Tư Hiền, thay "bạn gái của mình" nói xin lỗi, thuận tiện cũng đồng ý sẽ ưu tiên suy nghĩ đến vấn đề tiếp nhận case trong cục cha Đàm. Vì
vậy, chuyện Tiễn Bội Bội đánh người được giải quyết, người ta không thể
coi đây là uy hiếp, ngược lại muốn Niếp Thù mang ơn vì người có địa vị
cao lại đầu hàng nhân nhượng trước người có địa vị thấp. Đây cũng là
thực tế.
Xế chiều hôm đó Tiễn Bội Bội nhận được cuộc gọi của Tiếu Nặc bảo đi học trở lại.
Chuyện vì vậy giải quyết viên mãn.
"Ưmh." Tiễn Bội Bội kêu lên, đấm nhẹ Niếp Thù một quyền, cô sắp không thở nổi. Lại qua một lúc sau, Niếp Thù mới nới lỏng, nhìn mặt cô đã đỏ ửng cười
khẽ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT