Chuông cửa vừa vang lên Niếp Thù đã mơ hồ cảm giác được người ngoài cửa sẽ là Hàn Thành, cửa vừa mở ra quả nhiên là anh ấy. Vào thời gian này trước kia anh ấy sẽ tới đây ngồi một lát, pha bình trà đậm đặc, ngồi ở trong phòng khách là có thể trò chuyện một buổi chiều. Trong ngày thường chỉ một mình anh ấy, Niếp Thù cũng mừng rỡ nghe anh ấy kể khổ.

Trên người Hàn Thành là một cái áo khoác mùa đông màu xám đậm, bên dưới là quần jean màu đậm, chân mang ủng quân nhân màu đen, phong thái được luyện thành từ trong cuộc sống huấn luyện cảnh đội nhiều năm vẫn còn đó.

Chỉ khoảng cách từ dưới tầng lên tầng trên, anh ấy đã cóng đến run lẩy bẩy, giờ phút này đang đứng ở ngoài cửa dậm chân.

Hiển nhiên Hàn Thành không ngờ tới lúc này trong nhà Niếp Thù sẽ có những người khác, ngày hôm trước Tiểu Lâm đã nghỉ về với bà xã rồi, nghe tiếng cửa mở anh ấy lập tức xem đó là Niếp Thù, cũng không ngẩng đầu lên đã nói chuyện: "Thời tiết quái quỷ này, thật sự muốn lạnh chết người mà, chúng ta đi. . . . . ." Ăn lẩu đi! Mấy chữ cuối cùng khi ngẩng đầu thấy trước mắt là Tiễn Bội Bội thì cứng rắn nuốt xuống. Anh ấy sửng sốt một chút, ngay sau đó trên mặt nở nụ cười mập mờ, lại gần cô gái nhỏ nói: "Tiểu Bội Bội à, tại sao hôm nay cũng tới? Làm bữa trưa cho anh Niếp Thù của em à?" Lúc đó anh ấy còn chưa biết chuyện hai người qua lại, chỉ cho rằng cô gái nhỏ lại chủ động xuất kích.

Hơi thở thuần nam tính phun ở trên mặt Tiễn Bội Bội, cô lui về phía sau, có chút không tự nhiên. Niếp Thù ngồi ở trên ghế sofa, nhìn Hàn Thành cố ý nói năng tùy tiện thì bực bội trong lòng.

Hàn Thành dứt lời, thẳng tắp vòng qua Tiễn Bội Bội đi tới trước mặt Niếp Thù, đặt mông ngồi ở bên cạnh Niếp Thù - vị trí vốn thuộc về Tiễn Bội Bội, anh ấy ngẩng đầu nhìn phòng bếp mới nói: "Hôm nay Tiểu Bội Bội chưa làm bữa trưa cho cậu à, cũng tốt, ba chúng ta đi ăn lẩu thôi!"

Nói xong lại cảm thấy có chỗ nào là lạ, ngẩng đầu quan sát một vòng màu sắc đỏ hồng trên tường, bật cười: "Không nhìn ra, cậu còn rất truyền thống."

Niếp Thù chỉ mỉm cười, vốn anh cũng không thích cãi cọ với người ta làm gì, với thêm đã quen lâu như vậy, cũng biết miệng Hàn Thành rất đáng đánh đòn, nên cũng mặc kệ anh. Chỉ đáng thương Tiễn Bội Bội, sắc đỏ trên mặt còn chưa rút đi, bên này lại thêm sắc mới, chỉ thấy trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vừa xanh vừa đỏ, tái rồi xanh, rất náo nhiệt.

Hàn Thành nói quán ăn dưới lầu cách nhà trọ không xa, đi bộ chỉ mất mấy phút, đáng quý hơn là dọc theo đường đi cũng không gặp chướng ngại vật nào, ngay cả cửa vào quán, cũng đặc biệt bố trí sườn dốc thẳng, cái này càng thêm tiện cho Niếp Thù đi lại. Trong ngày thường Hàn Thành rất nhiều lần ăn ở bên ngoài, Niếp Thù cũng được anh ấy mang theo tới mấy lần, dần dà cũng biết bà chủ. Hôm nay hiếm thấy bọn họ đi còn dẫn theo một cô gái nhỏ xinh đẹp tới đây, nên vội vàng tiến lên nói: "Ôi ôi, hôm nay khách quý tới đây! Cô gái nhỏ này là em gái của ai trong hai người?"

Hai tay rót nước của Niếp Thù dừng lại, Hàn Thành bên này đã đưa tay kéo Tiễn Bội Vội đang rình coi Niếp Thù, đầu nghiêng sang phía Tiễn Bội Bội, trêu chọc bà chủ đã trung niên: "Bà chủ, bà cảm thấy thế nào?"

Trên mặt Tiễn Bội Bội vẫn tỏ vẻ vô tội, vẻ mặt Niếp Thù nhìn vào vị trí để “Lộc Sơn chi trảo” của Hàn Thành mà lạnh đi vài phần. Ánh mắt của bà chủ di chuyển qua lại giữa ba người một lát, mới cười nói: "Ôi ôi, lại muốn nói dối bà già này phải không. Cô gái nhỏ xinh đẹp này, chắc sẽ không phải là em gái của cậu. Là em gái của anh Niếp đây?"

"Ha ha, bingo." Cũng không biết rốt cuộc Hàn Thành có ý gì, chỉ thấy anh ấy liếc nhìn hai người, giơ ngón tay cái về phía bà chủ, ngay sau đó thúc giục. "Bà chủ, tôi sắp đói chết rồi, đưa lẩu Uyên Ương đến, nhanh lên một chút." Nói xong câu đầu đã với tay lấy thực đơn.

Bà chủ nhận thực đơn cũng không nói thêm cái gì, xoay người lui ra.

Bên này Tiễn Bội Bội nhìn khóe môi Niếp Thù mím chặt, chỉ cảm thấy huyệt Thái Dương giật giật liên tục. Tầm mắt nhìn Hàn Thành đã mang theo mấy phần sắc bén, nhưng cũng càng rối rắm: chị Tư Dao ưu tú như vậy sao lại coi trọng con người anh Hàn Thành chứ.

Thật ra thì, lại nói Hàn Thành cũng thật vô tội. Trước đó anh ấy cũng chỉ nghe Cố Tư Dao nói vô số lần chuyện Niếp Thù tránh Tiễn Bội Bội, dù hiện tại Niếp Thù không chịu nổi cô quấy rối, nhưng coi như nể mặc bà xã Dao Dao của anh, có lòng tốt muốn giúp người anh em này một phen, nhưng không nghĩ tới đã sai phương hướng rồi.

Không khí nhất thời có chút quái dị, lúc này Hàn Thành mới ý thức được, dường như mình đã làm sai điều gì đó.

"Cho hỏi. . . . . . Có phải anh đã bỏ lỡ chuyện gì rồi không?" Anh ấy vò đầu.

Lúc này Tiểu Vũ Trụ Tiễn Bội Bội mới hoàn toàn bộc phát, cô gật đầu: "Đúng, quan hệ anh em gì, bây giờ chúng em có quan hệ trai gái." Dứt lời, ôm lấy đầu Niếp Thù, hôn một cái ở trên gò má anh. Rất có tiềm chất “nữ lưu manh”.

Niếp Thù ngay lập tức sững sờ, rồi cau mày liếc mắt nhìn xung quanh mới thấp giọng nói: "Đừng hồ đồ." Vẻ lạnh lùng trên mặt cũng biến mất, gần như xuất hiện chút ửng đỏ.

Hàn Thành chống khuỷu tay, rùng mình nghĩ: bây giờ cô gái nhỏ quá OPEN (thoáng, cởi mở) rồi, bây giờ đàn ông già, quá YD (dâm dãng) rồi! Như vậy không tốt, không tốt!! Sẽ bị cua đồng kẹp mất.

Cùng lúc đó, phía sau lưng bà chủ đang bưng nồi lẩu Uyên Ương lên, cũng rùng mình một cái, thiếu chút nữa cũng đổ luôn nồi lẩu trong tay: Bây giờ quan hệ nam nữ, quá phức tạp. Không tốt không tốt!

Anh trai em gái này quá phức tạp! Ánh mắt nhìn Niếp Thù cũng có chút thay đổi.

Những thứ này, dĩ nhiên Niếp Thù không cảm giác được, anh chỉ cúi đầu cười khẽ với cô bạn gái nhỏ của mình.

Sau khi xác định hai người thật sự đang kết giao, Hàn Thành có chút bực bội, hiện tại mỗi người đều có đôi có cặp, ngay cả Khấu Trác Phi cũng có Đồng Đồng làm bia đỡ đạn lung lạc trái tim Tào Oánh Oánh, sao đến anh ấy thì lại trở thành một người cô đơn rồi, ấm ức quá!

Nhất là khi thấy Tiễn Bội Bội nhúng toàn bộ đĩa nấm Kim Châm vào bên không cay thì anh ấy hoàn toàn ước ao ghen tị. Cô bé Tiểu Bội Bội à, coi như anh Niếp của em thích ăn, em cũng không cần phải nhúng toàn bộ vào bên không cay chứ. Anh Niếp Thù nhà em thích ăn, anh đây cũng thích ăn mà! Bà xã đại nhân ơi, khi nào em trở về. Hàn Thành điên cuồng gọi ở trong lòng.

Niếp Thù thấy anh ấy mang vẻ mặt mong chờ nhìn vào trong nồi lẩu, không nhịn được bật cười, nói với Tiễn Bội Bội: "Bội Bội, đừng cho vào nhiều như vậy, anh Hàn Thành thích ăn cay."

"Hả, ờ!" Tiễn Bội Bội không thành ý lắm gật đầu, chuyển mấy cái đĩa món ăn Niếp Thù không thích tới trước mặt Hàn Thành.

Nhìn đĩa giá luộc dịch lại gần mình kia, mặt Hàn Thành cũng xanh như tàu lá, con bé nay là cố ý mà!

Không sai, là Tiễn Bội Bội cố ý, ai bảo trước đó anh ấy làm Niếp Thù không vui.

Sau khi cơm nước no nê, không chịu nổi kích thích, rốt cuộc Hàn Thành vịn tường rời đi, giao địa bàn lại cho cặp tình nhân mới kia.

Tiễn Bội Bội ăn no căng, la hét muốn đi tản bộ. Cách quán ăn không xa có một công viên nhỏ, trong ngày thường không có ai, Niếp Thù suy nghĩ một chút cũng đồng ý.

Đi tới nửa đường, Tiễn Bội Bội đã thừa nhận đề nghị của mình ngu vcl~ hề hề. Trời rất lạnh, không ngồi trong phòng có máy điều hòa, đi ra bên ngoài để hứng gió lạnh, quả thực là tìm tội mà.

Vốn ở quán ăn nóng đến chảy mồ hôi cả người, không tới mấy phút đã lạnh cóng đến run cầm cập. Mình đề nghị, cũng không tiện đột ngột thay đổi chủ ý, Tiễn Bội Bội chỉ có thể bày ra vẻ mặt đau khổ tiếp tục đi tới, còn Niếp Thù thì coi như ăn mặc ấm áp, trước khi ra khỏi cửa trên đùi còn được cố ý phủ một tấm chăn nhỏ thật dày.

Còn chưa tới công viên, Tiễn Bội Bội đã bắt đầu run rẩy không cầm được, hàm răng va vào nhau lạch cạch, Niếp Thù vừa quay đầu lại, cô đã lập tức giả vờ giả vịt.

Niếp Thù nín cười, vẫn phải tìm lối thoát cho cô: "Chúng ta trở về thôi, anh có chút mệt mỏi."

Lúc này Tiễn Bội Bội mới thở phào một cái, ngay sau đó lại căng thẳng, có chỗ không thoải mái ư! Gấp gáp quay xe lăn đi trở về.

Đến trong nhà, Tiễn Bội Bội lập tức đẩy anh vào phòng, Niếp Thù lại ngăn cô lại: "Bây giờ anh còn chưa buồn ngủ."

"Không phải anh nói mệt mỏi sao? Nằm nghỉ ngơi một lát cho lưng hết đau." Tiễn Bội Bội xoa bóp bờ vai của anh, thấy trong nháy mắt bả vai Niếp Thù căng cứng, không nhịn được cười trộm.

Niếp Thù sợ nhột, Tiễn Bội Bội mới biết gần đây. Hôm đó cô thấy anh vẽ thiết kế quá lâu, vẫn luôn không rời khỏi màn hành máy tính, không nhịn được tiến lên giúp anh đấm bóp một chút, lại không nghĩ rằng ngón tay mới vừa hạ xuống bả vai anh, cơ thể Niếp Thù đã cứng ngắc. Nếu như không phải hai chân không có cảm giác, quả thật Tiễn Bội Bội hoài nghi anh sẽ nhảy dựng ra khỏi xe lăn hay không.

Cho nên sau này mỗi lần muốn trêu chọc anh, sẽ xoa bóp vai cho anh. "Thật sự không mệt mỏi?" Hai tay Tiễn Bội Bội vẫn khoác lên trên bả vai anh, hơi có ý uy hiếp.

Niếp Thù trở tay bắt lấy tay của cô, kéo người ra phía trước, mới khẽ cười mở miệng: "Vậy. . . . . . Chúng ta cùng nhau nằm một lát?"

". . . . . . Tốt." Trên mặt Tiễn Bội Bội dâng lên đỏ ửng, lại vẫn binh tĩnh gật đầu. Hiện tại chuyện gì cũng không quan trọng bằng để Niếp Thù nằm xuống nghỉ ngơi.

Hai người cởi áo khoác, song song nằm ở trên chiếc giường lớn rộng hơn hai mét của Niếp Thù, Tiễn Bội Bội nghe tiếng hít thở của Niếp Thù bên cạnh, hô hấp bắt đầu rối loạn. Mặc dù lần đó ở nhà mình, hai người đã từng nằm trên một chiếc giường, nhưng lúc đó trong lòng mình chỉ có sợ hãi, nào có tâm trạng nghĩ lung tung gì. Tình cảnh bây giờ lại làm cho người ta cực kỳ căng thẳng, Tiễn Bội Bội cảm giác đến hít thở cũng không được.

Niếp Thù đột nhiên đưa tay tới nắm tay trái của cô, nhẹ giọng nói: "Trò chuyện với anh."

"Nói gì?"

"Nói gì cũng được."

". . . . . ." Tiễn Bội Bội nhìn trần nhà suy nghĩ, ngay sau đó nửa bò dậy hỏi: "Em có thể hỏi anh một vài câu được không?"

"Ừ." Niếp Thù nhìn cô gái trên đỉnh đầu, mái tóc dài của cô buông thỏng từ đầu vai xuống, che nửa khuôn mặt, anh không nhịn được đưa tay sờ.

"Ngày đó vì sao anh đồng ý qua lại với em? Thật sự bởi vì chuyện của Đàm Tư Hiền sao?" Tiễn Bội Bội rối rắm đã rất nhiều ngày, từ đầu đến cuối đều cảm thấy không nên vì nguyên nhân này. Cô biết tuy Niếp Thù nhìn như ôn hòa, nhưng anh rất kiên quyết tuân thủ nguyên tắc trong lòng mình.

Niếp Thù im lặng một lát, mới quay đầu nói với cô: "Thật sự muốn biết?"

Tiễn Bội Bội gật đầu, nghiêm túc gật đầu: "Rất muốn biết."

"Được rồi, để anh nhớ lại đã." Trên mặt Niếp Thù đột nhiên lộ ra nụ cười, mang theo một ít hồn nhiên, lại có chút nghịch ngợm. Tiễn Bội Bội cúi đầu nhìn, lại không nhịn được rục rịch trong lòng, hận không thể nhào tới hung hăng đè anh. Thế nhưng anh chỉ dừng lại một lát, rồi khẽ kéo nhẹ cô vào trong lòng, để đầu cô vào ngực mình nói: "Chuyện Đàm Tư Hiên, tuy anh không quá tán thành cách làm của em, nhưng không thể không nói cảm giác được người bảo vệ làm anh rất cảm động. . . . . ."

Giọng nói Niếp Thù êm ái trầm thấp, Tiễn Bội Bội tựa vào trước ngực của anh, có thể nghe được rõ ràng nhịp tim có lực của anh, cùng với lồng ngực rung lên lúc anh nói chuyện, trong lòng có an ủi trước nay chưa từng thấy, cô không tự chủ được đưa tay lên trước, ôm lấy cơ thể của người đàn ông này.

Niếp Thù run lên, nhìn cô dở tính trẻ con cọ xát trước ngực mình, nhịn cười không được. Anh vuốt ve mái tóc dài của cô nói tiếp: "Nhưng đó cũng không phải là nguyên nhân làm anh thay đổi suy nghĩ, ngày trời mưa đẩy em ra khỏi cửa hôm đó, lại thấy em ngã trên mặt đất rồi khóc, anh bi thương cực kỳ, hận không thể để anh gánh chịu tất cả. Khi đó anh biết rõ trong lòng đã thích em rồi, khi đó anh chỉ muốn: lần sau gặp mặt sẽ quyết định qua lại! Chuyện đồng ý qua lại không liên quan gì đến chuyện của Đàm Tư Hiên. . . . . . Khi em ở đây, anh cảm thấy rất ấm áp, rất yên tĩnh. . . . . ."

"Bội Bội. . . . . ."

"Vâng?" Được người vuốt ve rất thoải mái, Tiễn Bội Bội lười biếng đáp lại.

"Cám ơn em."

"Cám ơn em chuyện gì?" Tiễn Bội Bội trở mình ngồi dậy, khi chạm phải ánh mắt dịu dàng kia thì chán chường nằm xuống, "Ghét."

"Ghét cái gì?" Người đàn ông cười khẽ.

"Biết rất rõ ràng em không có sức chống cự với nụ cười của anh mà." Cô thì thầm.

Niếp Thù bật cười vui vẻ.

Một lát sau, đợi đến khi Niếp Thù ngừng cười, thừa dịp hôm nay tâm trạng anh tốt, Tiễn Bội Bội chống cánh tay lại bò dậy nói: "Có thể đồng ý với em một yêu cầu nữa không?"

"Yêu cầu gì?"

"Có thể để em nhìn chân của anh được không. . . . . ." Cô nhỏ giọng nói.

Nụ cười của Niếp Thù nhanh chóng biến mất, trở lại vẻ lạnh lùng, khóe miệng của anh mím chặt. Tiễn Bội Bội rùng mình, mới vừa ấm áp đã bị lạnh lẽo thay thế, giống như đến trái tim cũng muốn đóng băng luôn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play