"Để Tiểu Lâm sửa là xong, không sửa thì bảo cậu ấy bồi thường."
". . . . . ." Tiễn Bội Bội quay đầu lại, lúc này mới phát hiện ngoài cửa
có một người đã đứng ở đó không biết từ lúc nào. Chỉ thấy Tiểu Lâm đưa
lưng về phía bọn họ đứng ở cửa ra vào, lộ ra gần nửa bả vai.
Đúng vậy, cơ thể của Niếp Thù, đừng nói cửa chống trộm thứ thiệt, dù là cửa
kính yếu ớt trong phòng vệ sinh nhà cô, đoán chừng anh cũng không đụng
vỡ được.
Chỉ là, vừa nghĩ tới dáng vẻ xấu hổ của mình bị thêm một người thấy rõ, Tiễn Bội Bội có chút căm giận. Vượt qua Niếp Thù, mặt cô đỏ bừng giùng giằng rời khỏi ngực anh, trở lại ngồi trong góc khuất.
Niếp Thù chỉ cảm thấy dáng vẻ cô nóng lòng vạch rõ giới hạn với mình có chút buồn cười, hiếm khi có lúc thân mật như thế, cô không càng thêm dính
vào, ngược lại lui ra, thật sự là hiếm thấy.
Niếp Thù đang muốn
nói chút gì đó, lại có thêm một tia sét đánh ầm ầm xuống, Tiễn Bội Bội
run lên, Niếp Thù không kịp nhắc nhở, trong ngực đã có thêm một người.
Cơ thể mềm mại run rẩy, làm trong lòng anh mềm nhũn, vốn trái tim không
đủ kiên định lại càng thêm dao động.
Hai người cứ ôm nhau như vậy, cũng không có ai mở miệng. Sàn nhà thật lạnh, cơ thể dựa chung một chỗ cũng rất ấm áp. Ai cũng không nói đến chuyện Tiễn Bội Bội đột nhiên đánh người hôm đó, cũng đều không muốn đánh vỡ giờ khắc yên tĩnh này.
Tiễn Bội Bội rất nhanh ngủ thiếp đi, đúng vậy, liên tục hơn một tuần lễ
không ngủ ngon, mới vừa rồi lại bị hù dọa, giờ phút này không muốn ngủ
mới là lạ. Đè ở dưới mông là đùi phải đã không còn cảm giác, cùng với
nửa phần chân đã bị cụt, cơ thể dính chặt vào làm Niếp Thù không được tự nhiên dịch dịch, lại đổi lấy động tác càng chui sâu vào trong ngực mình của Tiễn Bội Bội.
Cơ thể anh nhất thời cứng lại. Nhất là sau khi trải qua chuyện trong giấc mơ lần trước, giờ phút này động tác của Tiễn Bội Bội không thể nghi ngờ là đang “mồi lửa”, mặc dù chính cô không hề
tự giác.
Lấy tâm trạng của một người đàn ông mà nói, lúc này nếu
không làm chút gì đó, vậy thật sự không phải là đàn ông. Chỉ là, Niếp
Thù ngẩng đầu nhìn người phía sau cánh cửa, nếu bên cạnh có một con kỳ
đà to lớn cản mũi như thế này, vậy tin tưởng dù có suy nghĩ cầm thú hơn
nữa cũng sẽ không thể làm ra hành vi man rợ gì được.
Xoa đầu trong ngực, Niếp Thù không nhịn được cũng nhắm mắt lại.
Đến khi Tiểu Lâm không thể bình tĩnh để chờ ở bên ngoài nữa xông vào thì
nhìn thấy một màn như vậy, chỉ thấy hai người kia ở cùng một chỗ, đầu
dựa vào đầu, đang ngủ say, đều là tư thế nhếch miệng lên. Chỉ là đôi mắt của Tiễn Bội Bội có chút đỏ ửng nhợt nhạt có chút chói mắt, có lẽ là đã khóc rất lâu.
Anh ta cẩn thận ngồi xổm xuống, tỉ mỉ quan sát tư thế ngủ của hai người, đang định chơi chút ít trò chơi, Niếp Thù đã mở mắt ra.
Vốn anh ngủ không sâu, giờ phút này đột nhiên mở hai mắt ra, cũng làm cho
người ta nhất thời không phân rõ anh đã tỉnh giấc hay vừa mới bị đánh
thức. Niếp Thù nghiêng nghiêng người, hơi chặn lại tầm mắt nhìn trên
người mình và Tiễn Bội Bội của Tiểu Lâm.
Tiểu Lâm lắp bắp thu hồi cái tay đang định vươn ra, bĩu môi, chỉ chỉ Tiễn Bội Bội trong ngực
anh, lại chỉ chỉ sàn nhà, ý bảo:【sàn nhà lạnh, tôi ôm cô bé lên
giường!】thấy Niếp Thù gật đầu một cái, anh ta mới cẩn thận nghiêng người nhận lấy người từ trong ngực anh, đang muốn đứng dậy, mới phát hiện
không biết từ lúc nào Tiễn Bội Bội đã ôm cứng lấy một cánh tay của Niếp
Thù, gắt gao ôm trong ngực. Anh ta chỉ mới di động một xíu, cô đã nắm
chặt hơn.
Tiểu Lâm buông tay: 【Làm sao bây giờ?】
【. . . . . . 】
【Nếu không, cùng bế hai người lên nhé?】
【Cậu làm được không?】
【Không thử một chút thì làm biết được?】Tiểu Lâm cởi áo vest làm cản trở, xoa
xoa tay, hít sâu một hơi, làm tư thế bế hai người Niếp Thù lên. (Editor: Tiểu Lâm, anh thật siêu nhân!)
Bị dồn ép làm Tiễn Bội Bội nhíu mày, đang định giãy giụa, Tiểu Lâm vội bước nhanh đi về phía giường.
Đợi đến khi bế hai người vào trên giường Tiễn Bội Bội, Tiểu Lâm kéo chăn, đắp lên trên người hai người rồi xoay người rời đi.
Niếp Thù ngồi ở bên cạnh rối rắm thật lâu, Tiễn Bội Bội ôm lấy quá chặt, mà
ngồi ở tư thế này đã lâu làm phần eo anh có chút chống đỡ không nổi, nên cũng nhân thể nằm xuống.
Trong chăn rất ấm, thân thể rất nhanh ấm lại. Niếp Thù ngáp một cái, không biết thế nào đã ngủ lần nữa.
Cũng không biết ngủ bao lâu, Niếp Thù mơ mơ màng màng nghe được phòng khách
có người nói chuyện. Trong óc như có vạn con ngựa phi nhanh, anh đè
huyệt Thái Dương, thật lâu sau mới miễn cưỡng mở hai mắt ra.
Rốt
cuộc Tiễn Bội Bội đã thả lỏng cánh tay cô ôm ra, giờ phút này đang đưa
lưng về phía anh ngủ ngon. Niếp Thù cố gắng cẩn thận chống cơ thể ngồi
dậy, lấy điện thoại di động của mình ra nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai
giờ, anh gửi tin nhắn cho Tiểu Lâm: "Cậu đang nói chuyện với ai, nhanh
đến đỡ tôi dậy. Nhỏ giọng một chút, chớ quấy rầy đến Bội Bội."
Gửi tin nhắn đi, rất nhanh bên ngoài phòng khách đã truyền đến tiếng tin
nhắn đến. Giọng nói tạm thời dừng lại, rất nhanh Tiểu Lâm đã xuất hiện ở cửa, đồng thời đi theo sau lưng anh còn có chị họ của Tiễn Bội Bội
Triệu Nhã.
Lại nói buổi sáng khi sấm chớp bắt đầu nổi đùng đùng,
Triệu Nhã nhận được điện thoại của dượng dì, nói cô có thời gian tới đây xem Tiễn Bội Bội một chút. Vốn cô còn hiếu kỳ tại sao trong thời gian
này mà Tiễn Bội Bội vẫn ở nhà, hôm nay cô bé không đi học ư.
Đến
nhà họ Tiễn, khi thấy Tiểu Lâm càng làm cho cô kinh hãi. Hỏi xong mới
biết, thì ra là không ngờ bạn học Tiễn Bội Bội đánh nhau, hơn nữa còn vì vậy mà bị buộc tạm nghỉ học ở nhà kiểm điểm. Wow, chuyện này quá bùng
nổ rồi, quả thật không thể tin được là tiểu Bội Bội nhà cô sẽ làm ra
chuyện này.
Hơn nữa giờ phút này, hai người lại còn ngủ chung ở
trên giường lớn, mặc dù biết bọn họ không hề làm gì cả, Triệu Nhã vẫn
cảm thấy chuyện này phải có liên quan đến Niếp Thù. Chỉ là. . . . . . Cô cũng không quá coi trọng đoạn tình yêu này của người em họ cô như Cố Tư Dao được.
Ở trong lòng Triệu Nhã, mặc kệ đàn ông có tiền lăng
nhăng như thế nào, điều kiện đánh giá để cô dựa vào là phải tay chân đầy đủ, cơ thể khỏe mạnh. Cô đoán không ra suy nghĩ trong lòng cô gái nhỏ
kia, phải luôn nói đến thực tế, chỉ luôn chăm chăm theo đuổi tình yêu
thật sự không thực tế; nói đến không thực tế là dù cơ thể người ta không hoàn chỉnh nhưng điều kiện vật chất vẫn không tệ.
Cho nên, cô suy nghĩ đến bây giờ, cũng không nghĩ ra rốt cuộc có điểm nào động lòng người.
Khi Triệu Nhã đang rối rắm vấn đề thực tế với không thực tế, Tiểu Lâm đã đỡ Niếp Thù trở lại xe lăn.
Ba người trở lại phòng khách, lại ngồi một lát, Niếp Thù lập tức cáo từ:
"Mưa cũng ngừng rơi rồi, kế tiếp sẽ không có chuyện gì nữa. Vậy chúng
tôi đi về trước đây."
Triệu Nhã đưa bọn họ tới cửa, Niếp Thù quay đầu lại nói: "Cô ấy còn chưa ăn, đợi tỉnh lại sẽ đói. . . . . ."
"Tôi sẽ chuẩn bị, hôm nay cám ơn anh."
Niếp Thù gật đầu một cái, ý bảo Tiểu Lâm đẩy anh đi ra ngoài. Mặc dù thái độ Triệu Nhã ôn hòa, nhưng Niếp Thù vẫn cảm giác cô xa cách, loại xa cách
này anh cũng cảm nhận được khi đi ra ngoài tiếp xúc, nhất là khi Tiễn
Bội Bội càng đến gần anh.
Niếp Thù biết, người phụ nữ trước mắt
này cũng không vui khi thấy người thân của mình tới gần một người như
anh. Mặc dù trong lòng có chút bi thương, nhưng suy nghĩ của người khác
anh không cách nào khống chế được, cũng không có lòng dạ đi khống chế.
Hơn nữa giờ phút này toàn thân cũng đau đớn như bị tháo rời, anh chỉ muốn mau về nhà.
Khi Tiễn Bội Bội tỉnh lại đã chạng vạng tối, Niếp Thù không có ở đây, trên
tủ đầu giường có tờ giấy Triệu Nhã lưu lại: "Trong tủ lạnh có thức ăn,
em dùng lò vi sóng hấp lên rồi hãy ăn nhé."
Tiễn Bội Bội nhìn tờ
giấy ngẩn người, có chút hoài nghi có phải tất cả chuyện buổi sáng có
thật hay không. Một người đàn ông dịu dàng ngay cả giữa lông mày cũng lộ ra vẻ dịu dàng, là Niếp Thù chân chính hay chỉ là ảo giác được sinh ra
khi mình quá nhớ nhung.
Tiễn Bội Bội nhận được điện thoại của
Tiếu Nặc nói chuyện bên kia đã giải quyết, bảo cô đi học lại bắt đầu từ
ngày mai, là ngày thứ ba sau cơn mưa, nghe được tin tức này, rất lâu sau cô cũng chưa hồi phục lại tinh thần.
Trước đó còn có thái độ nhất định không cho cô sống yên ổn ở thành phố T, hiện tại đột nhiên nói giải quyết là giải quyết rồi?
Tiễn Bội Bội đã hỏi Tiếu Nặc, thế nhưng anh lại chỉ úp úp mở mở, chỉ nói nhà họ Đàm không có ý định truy cứu chuyện cô đánh người. Rồi không chịu
nói thêm dù chỉ một lời.
Tiễn Bội Bội lại khôi phục lại như trước đi, bởi vì mấy ngày trước nghỉ học, bài thi trên bàn của cô cũng đã
chất thành một đống rồi, cộng thêm trước Nguyên Đán sẽ là kỳ thi cuối kỳ nên thời gian càng gấp gáp.
Chỉ đơn giản là sau khi trải qua
phong ba bị cho nghỉ học, bây giờ cô có thể yên lặng ngồi ở trong phòng
học là đã rất vui mừng rồi, cho nên cho dù khổ hay mệt mỏi một chút, vẫn vui vẻ chịu đựng.
Khi Tiễn Bội Bội gặp lại Niếp Thù, đã là hơn
một tháng sau, lúc đó cô đã thi xong kỳ thi cuối kỳ, học thêm cũng kết
thúc, chỉ cần chờ bước sang năm mới nữa mà thôi. Lúc đó ở trong biệt
viện của Khấu Phi Trác, Tiễn Bội Bội gần như bổ nhào lên lưng xe lăn
Niếp Thù: "Ha ha, đã lâu không gặp, anh có nhớ em không?"
Lời dạo đầu tiêu chuẩn, chỉ là lần này Niếp Thù phản ứng lại, lại làm cho cô
giật mình không nhỏ: "Đã lâu không gặp, anh rất nhớ em." Trên mặt anh nở nụ cười dịu dàng, động lòng người như thế, Tiễn Bội Bội chỉ có cảm giác trái tim nhỏ của mình đập liên tục như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Hoa đào đến rồi!
Niếp Thù bắt đầu đáp lại sự ăn vạ của cô, không hề cự tuyệt cô thân thiết,
thường xuyên cười dịu dàng với cô. . . . . . Tiễn Bội Bội cảm thấy năm
mới sắp tới, trái tim cũng như nở hoa.
Một ngày nào đó, rốt cuộc
không nhịn được sau khi Niếp Thù cười với cô, hoa si mở miệng: "Chúng ta như vậy có tính là yêu nhau không?"
". . . . . ." Niếp Thù vẫn
mỉm cười, cho đến khi nụ cười trên mặt cô không nhịn được lại muốn sụp
xuống mới gật đầu nói: "Xem là như thế đi!"
Tiễn Bội Bội kháng
nghị, cả người dính vào phía sau anh đi theo vào phòng bếp: "Cái gì gọi
là xem là như thế đi, đúng là đúng, không phải là không phải?"
"Ý của xem là như thế đi là. . . . . ." Niếp Thù bướng bỉnh hiếm thấy, khẽ cười với cô, nói: "Là xem là như thế đi!"
Hai người cười đùa một lát, Tiễn Bội Bội nằm ở trên lưng Niếp Thù thì thầm: "Tại sao đột nhiên đồng ý qua lại?" Trước đó rõ ràng vẫn còn thái độ đả thương người.
"Tại sao ư?" Ánh mắt Niếp Thù thoáng qua xấu hổ,
suy nghĩ trở về hôm đó: Đứng ở phía ngoài cửa trường, trong lúc vô tình
nghe được chính miệng người nam sinh kia nói nguyên nhân đánh người.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT