Thế giới hai người
Chương 1
Lezar thỏa mãn tỉnh dậy tử trong mộng, nhắm mắt duỗi tay về bên cạnh, thân thể mãnh liệt cứng đờ, lập tức mở mắt!
Tu Vân đâu?!
Vợ đâu?!
Không thấy?!!
Ánh mắt mờ mịt thất thố lọt và tầm nhìn một người nào đó, trong lòng rung động, lập tức bình thản lên tiếng: "Ở trong này."
Lezar nhìn theo hướng thanh âm, thấy Thẩm Tu Vân ngồi trên một tảng đá xa xa, an tĩnh nhìn y. Quanh thân hắn vẫn quanh quẩn sương đen tượng trưng cho thân phận cơ thể mẹ, tạo thành áo dài vạt chéo, dưới ánh sáng xanh tím nhu hòa phát ra từ khoáng thạch trên vách động càng thêm mông lung huyền ảo. Không biết có phải do đã lâu lắm không nhìn thấy, Lezar cảm thấy Thẩm Tu Vân càng đẹp hơn trước kia, môi hồng răng trắng, đôi mắt đen láy, hơn nữa những vết sẹo từng lưu lại trên người khi chiến đấu cũng đã biến mất không còn, làn da trở nên thập phần nhẵn nhụi, thoạt nhìn tựa như trẻ đi mấy tuổi, khiến cho y không cách nào dời mắt.
Vội vàng che dấu quẫn thái vừa rồi, Lezar bình tĩnh đứng dậy, chỉ mặc một cái quần, đôi chân trần chậm rãi bước về phía Thẩm Tu Vân.
"Dậy sớm như vậy?" Lezar đến bên cạnh Thẩm Tu Vân, chỉ cần đến gần, là có thể nhìn xuyên qua làn sương mỏng kia, ngắm thân thể Thẩm Tu Vân, cho nên y rất thích kề cận hắn, tốt nhất là không lúc nào không dán lại với nhau. Đang muốn nhân cơ hội vươn tay ôm eo hắn, không ngờ lại chụp vào khoảng không, trong chớp mắt Thẩm Tu Vân đã dời đi rất xa.
"Là thể lực của ngươi không được." Thẩm Tu Vân liếc mắt nhìn Lezar một cái, cười khẽ.
Dù là nam nhân nào cũng không thể chịu nổi sau khi làm xong chuyện kia lại bị người đánh giá thể lực không được, Lezar quả nhiên tối sầm mặt, nhảy đến bên cạnh Thẩm Tu Vân, lần này Thẩm Tu Vân không trốn y, bị y ôm lại.
Lezar cảm thấy mỹ mãn mà ôm Thẩm Tu Vân, mang tính trả thủ gặm cắn lên người hắn, phía dưới lại dần ngẩng đầu. Từ khi hai người gặp lại, Lezar và Thẩm Tu Vân cơ hồ mỗi ngày đều ngay tại sàn đất trong hang động nị nị oai oai, hết làm lại làm, Thẩm Tu Vân sẽ không cự tuyệt, nhưng Lezar vẫn nhìn ra, Thẩm Tu Vân có chuyện trong lòng, hơn nữa cũng không chịu cùng y cho nhau dấu hiệu. Mỗi lần tình đến mức liếm cắn sau cổ hắn, đều sẽ bị hắn đẩy ra.
"Thể lực không được? Ngươi xác định sao? Ân?" Lezar cân nhắc nên làm sao đế Thẩm Tu Vân phải trả giá đắt vì những lời này, không ngờ hôm nay Thẩm Tu Vân lại không giống mấy ngày trước hùa theo y hồ nháo trêu chọc.
"Lezar, ngươi nên đi đi." Thẩm Tu Vân hơi hơi nghiêng đầu, tránh thoát nụ hôn của Lezar, nói ra lời mà mấy ngày qua vẫn giữ trong lòng.
Lezar ngẩn ra, chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt xám nhìn Thẩm Tu Vân chăm chăm, "Ngươi nói cái gì?"
"Ngươi không thể vĩnh viễn ở lại đây."
"Vì sao?"
Thẩm Tu Vân trầm mặc một khắc mới nói: "Hiện giờ ta đã không còn là nhân loại."
"Ta cũng không phải."
Câu trả lời của Lezar nằm ngoài ý muốn Thẩm Tu Vân, nhịn không được dời mắt nhìn qua, chăm chú nhìn vào đôi mắt đã từng tối đen như mực, lúc này lại là một màu xám mờ nhạt.
Lezar cũng mặc kệ phản ứng của Thẩm Tu Vân, cứ mặt dày màu dạn kề sát lại cắn lên vành tay hắn, bắt đầu động thủ động cước trên người hắn, ủy khuất oán giận nói: "Tu Vân, ngươi có biết, ta là thể sống cao cấp cuối cùng của trùng tộc trên đời này, cuộc sống thật không dễ dàng, cả ngày phải cẩn thận lẫn trong thế giới loài người, sợ một ngày nào đó thân phận bị phơi bày ra ánh sáng sẽ bị chém rơi đầu, ra ngoài đều phải mang kính sát tròng, sợ tới mức ngủ cũng không thẳng giấc...thật vất vả mới tìm được ngươi, ta nới không đi đâu..."
Thẩm Tu Vân: "..."
Lezar giống như thỏ con bị dọa sợ, liều mạng tìm kiếm an toàn và ấm áp trên người Thẩm Tu Vân, cầu vuốt lông cầu hơi ấm, liếm liếm cọ cọ trên người hắn, Thẩm Tu Vân thật sự chịu hết nổi cái dáng vẻ làm bộ làm tịch của con sói to đuôi dài là y, vừa muốn một cước đá văng, lại vừa cảm thấy lo lắng chảy qua trong lòng, cuối cùng bị y thật đùa được, hai người thiên lôi câu địa hỏa.
Lần này Lezar xoay Thẩm Tu Vân lại, đưa lưng về phía y, cũng mặc cho hắn phản kháng, tựa hồ hạ quyết tâm phải làm chuyện gì, đè hắn lại, kề sát đến sau cổ hắn, không ngờ Thẩm Tu Vân lại mẩn cảm mà nhận thấy rắp tâm của Lezar, một tay ném y đi.
Lezar không nghờ khí lực của Thẩm Tu Vân lại lớn như vậy, cả người văng ra ngoài mấy met, ngã vào trong mặt nước.
Lezar: "..."
Hoàng đế bệ hạ đột nhiên ý thức được một vấn đề, sức chiến đấu của người mà y muốn áp tựa như thật sự đã đạt đến một cảnh giới khó lường. Như vậy lúc trước y thành công 'đẩy ngã', kỳ thật đều là do đối phương ngầm đồng ý phối hợp?
Nghĩ đến đây, đáy lòng Lezar có chút mất mát, lắc lắc lắc lắc đứng lên, lau nước trên mặt, thuận tiện lắc lắc đầu, giống một con chó to rớt xuống nước.
Thẩm Tu Vân nhìn dáng vẻ chật vật của Lezar có chút muốn cười, bất quá ý cười đến bên khóe môi liền nhạt xuống.
Lezar đi về bên cạnh Thẩm Tu Vân, nhìn nhìn hắn, có chút mất mát hỏi: "Tu Vân, chúng ta đã trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng lẽ... Ngươi vẫn không nguyện ý đồng sinh cộng tử cùng ta hay sao? Ta đã cho rằng chúng ta đi đến một bước này, ta nghí rằng không còn là mình ta nhất sương tình nguyện..."
Thẩm Tu Vân trầm mặc một khắc, lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lezar: "Ngươi không cảm thấy...ta rất ghê tởm sao?"
Lezar ngốc lăng, nhìn thấy Thẩm Tu Vân nghiêm túc nhìn mình.
Giờ khắc này y mới ý thức tới hình như y hiểu lầm một chuyện, thì ra Thẩm Tu Vân vẫn luôn không chịu cùng y cho nhau dấu hiệu, không phải là không chịu chấp nhận thân phận omega của mình, mà là ... tự ti? Sợ y ghét bỏ thân phận cơ thể mẹ của hắn?
Lezar không khỏi bật cười, hỏi ngược lại Thẩm Tu Vân: "Vậy còn ngươi?"
"Cái gì?" Thẩm Tu Vân không hiểu.
"Ngươi không thấy ta ghê tởm sao?"
"Sao có thể chứ."
"Vậy ngươi nói ta sẽ thấy vậy sao?" Lezar bất đắc dĩ mà cười cười, y quỳ một gối xuống trước mặt Thẩm Tu Vân, sau đó cầm tay hắn để lên lồng ngực mình: "Tu Vân, sở dĩ ta bây giờ vẫn còn sống, là bởi vì ngươi yêu ta, đúng không? Bởi vì ngươi yêu ta, thể sống sơ cấp trong cơ thể ta bị tiềm thức của ngươi khống chế cho nên mới không hại đến ta, trở thành một bộ phận của thân thể ta. Như vậy, hiện tại liền dùng năng lực cơ thể mẹ của ngươi cảm nhận một chút, để chúng nó nói cho ngươi biết, ta có yêu ngươi sâu sắc giống như tình yêu ngươi dành cho ta không."
Cảm nhận được nhịp đập vững vàng dưới lồng ngực nóng bỏng, Thẩm Tu Vân khẽ nhíu mày, muốn rút tay về, lại bị Lezar gắt gao giữ lại, càng làm cho hắn chịu không nổi là tầm mắt càng thêm thiêu đốt của người kia.
"Hiện giờ ta đã không còn là một omega bình thường nữa."
"Thì sao?"
"Sau khi cho nhau dấu hiệu sẽ xảy ra chuyện gì, ta không biết."
"Tu Vân, vì ta không chết, ta biết trong cơ thể của ta có sự bảo hộ của ngươi, cho nên ta biết ngươi còn sống. Nhưng ta lại không biết ngươi ở nơi nào, cho dù thế nào cũng tìm không được ngươi." Lezar vùi đầu vào giữa gối Thẩm Tu Vân, giọng nói khó chịu, "ngươi có biết cảm giác tìm một người, tìm khắp cũng không thấy được không... Ta không muốn phải trải qua thứ cảm giác đó nữa, ta muốn mỗi giờ mỗi khắc đều có thể cảm nhận được sự tồn tại của ngươi."
"Ngươi không sợ chính mình sẽ biến thành quái vật sao?" giọng nói Thẩm Tu Vân cũng có chút không xong.
Lezar ngẩng đầu, "Chuyện ta sợ nhất trên đời này, chính là mất đi ngươi."
"Nhi nữ tình trường, thật không giống tác phong làm người của thất hoàng tử."
"Bởi vì từng mất đi nhiều lần, cho nên mới biết quý trọng."
Thẩm Tu Vân muốn vờ như thoải mái trêu đùa y, lại vô pháp nhìn thẳng vào đôi mắt Lezar.
"Tu Vân..." Lezar nắm tay Thẩm Tu Vân, khẽ hôn từ chân hắn lên trên, "Để cho chúng ta vĩnh viễn không tách rời, được không?"
"Có lẽ ngươi sẽ hối hận."
"Vậy để cho hai chúng ta cùng hối hận đi." Lezar kề sát bên tai Thẩm Tu Vân, xấu xa cười trêu một chút, thì thầm: "Bất quá, có lẽ sẽ hơi đau một chút, ngươi có sợ không?"
Ngay cả một người không có tiết tháo gì như Thẩm Tu Vân, cư nhiên cũng bị một câu này của Lezar làm cho đỏ mặt, cảm giác như trinh nữ trong đêm đầu đời.
"Muốn chết." Thẩm Tu Vân mắng, bất quá tiếng mắng nhanh chóng trở thành tiếng rên rỉ nhẹ nhàng: "Ưm...aa!"
"Đau sao?" Người nào đó còn phối hợp với tình cảnh, dịu dàng hỏi.
Thẩm Tu Vân nghiến răng nghiến lợi: "Lát nữa...cho ngươi nếm mùi!"
...
Cùng lúc đó, trong phòng làm việc của Phó tổng thống chính phủ cộng hòa đế quốc Tinh Tế.
Joshua mang tâm trạng kích động không ngừng, tiếp kiến một vị quan quân.
Vị quan quân này thuộc về đội cận vệ hoàng gia, hơn một năm nay mỗi lần Lezar rời khỏi đế quốc Tinh Tế đều sẽ mang hắn theo, bất quá lần này sau khi Lezar đến một hành tinh hoang vắng, lại ngoài ý muốn mà đuổi quan quân này mang theo phi thuyền trở về, một mình mình thì ở lại nơi đó.
Có thể là nguyên nhân gì, sẽ làm cho vị hoàng đế luôn đi khắp thế giới điên cuồng tìm người của bọn họ dừng bước chứ?
Chỉ cần vừa nghĩ tới người kia còn sống, Joshua liền vô pháp ức chế hưng phấn trong lòng, ngay cả hình tượng thong dong bình tĩnh trứ danh của phó tổng thống cũng không thèm để ý, buông mọi công vụ quan trọng trong tay, tiếp kiến vị quan quân này.
"Bệ hạ nói, hàm lượng khoáng thạch ở hành tinh kia vô cùng phong phú, muốn ở lại làm khảo sát lâu dài, nghiên cứu nguyên nhân hình thành quặng mỏ, để tiện thăm dò sau này." Biểu tình của quan quân nghiêm trang chững chạc, tựa như hoàn toàn tin tưởng lời nói của bệ hạ không chút nghi ngờ, "Bệ hạ còn nói, ngài nguyện ý trả giá hết thảy vì sự nghiệp thăm dò cho đế quốc, cho dù có phải dâng hiến sinh mạng còn lại của mình, cũng muốn đại diện cho hoàng tộc dốc toàn lực phục vụ cho sự phát triển của sự nghiệp chế tạo cơ giáp của đế quốc."
khoáng thạch tím, được phát hiện sau cuộc chiến với trùng tộc, một loại khoáng thạch chuyên dùng để chế tạo cơ giáp thông minh, trước đây chỉ có ở tinh cầu Solomon, trân quý hiếm có.
Nói xong, quan quân còn lấy ra một phong thư viết tay từ trong túi áo, giao cho Joshua.
Joshua không chờ được, lập tức mở phong thư, sau đó đen mặt.
Đây mà là thư tay cái gì? Rõ ràng là một list mua sắm cực dài!
Phong thư tay giấy trắng mực đen do hoàng đế bệ hạ tự tay viết có nội dung như sau:
Mười thùng quần áo nam đủ kiểu đủ mùa.
Mười thùng đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.
Thức ăn cơ bản (Mười thùng thịt các loại và năm mươi thùng rau cải hoa quả)
Hai trăm thùng nước uống.
....
Mấy món này xem như bình thường, dù sao, công việc thăm dò yêu cầu phải ở lại lâu dài, tóm lại đúng là cần phải chuẩn bị vật phẩm sinh hoạt. Nhưng mà tiếp theo thì có chút là lạ nha!
Một phi thuyền lữ hành
Ba trăm vò rượu ngon lâu năm
Một chiếc giường đôi cỡ lớn bằng tơ tằm (Còn đặc biệt cường điệu nhất định phải rắn chắc)
Ba thùng đồ dùng tình thú
...
Joshua: "..."
Đây cũng quá trắng trợn rồi được không! Hoàng đế bệ hạ đây là muốn đi hưởng tuần trăng mật sao!
Mắt nhìn quan quân vẫn như cũ đứng trước mặt mình chờ câu trả lời thuyết phục, Joshua không bồn chồn không sợ hãi gấp lại bức thư bỏ vào túi áo, cũng trịnh trọng gật đầu: "Cảm tạ sự lo lắng của bệ hạ, chính phủ cộng hòa sẽ dốc toàn lực duy trì công tác thăm dò của bệ hạ. Mọi thiết bị cần thiết ta sẽ nhanh chóng sắp xếp người đưa qua."
Quan quân chào Joshua theo nghi thức quân đội, vừa lòng rời đi. Joshua nhận một cuộc điện thoại, người gọi đến là phu nhân của Bộ trưởng bộ tài chính mới.
"Này, Joshua! Ngươi mau xem mau xem! Bé cưng mở to mắt này! Tuy rằng thân thể do thụ tinh trong ống nghiệm mà có chút suy yếu, bất quá Tứ điện hạ nói bé vô cùng khỏe mạnh! Quả thật giống y như đúc nam thần của ta nha!" Miffy tay trái dắt một cục be bé, cúi nhìn anh nhi trước mặt, lệ nóng quang tròng, "Không biết nam thần nhà ta có đồng ý cho ta làm giáo mẫu của bé hay không! Đáng tiếc lại là một nam hài alpha, nếu không thì có thể ôm về nhà ta cùng sống chung với Andy rồi!"
Bên chân Miffy, một nhóc con omega mới hơn hai tuổi nhón chân, xuyên qua vách kính ngăn trong suốt, nhìn anh nhi bên trong, vừa lúc bắt gặp một đôi mắt to đen cũng đang nhìn về bên này, sợ tới mức rụt trở về.
Joshua nhìn đôi mắt đen to của bánh bao nhỏ trên màn hình điện thoại, đôi mắt đen láy rất có hồn, không khỏi bi thương thở dài.
Hài tử đáng thương, có một cặp cha mẹ không chịu trách nhiệm, chỉ biết chính mình lêu lổng, quăng một mình bé trong này, bị một đống thúc thúc a di kỳ lạ tranh đoạt quyền nuôi nấng.
Josshua cũng không báo với Miffy có khả năng có tin tức của Thẩm Tu Vân, nếu không người này sẽ nháo hết toàn văn phòng. Tắt điện thoại, hắn đi đến bên cửa sổ, cửa sổ đổi màu tự động chuyển thành trong suốt, bày ra cảnh quang đế quốc bỏ cũ thay mới bên ngoài.
Sau khi nước cộng hòa được thành lập đã thương thảo chọn ra tổng thống, mọi người nhất trí quyết định bầu chọn Thẩm Tu Vân đảm đương chức vụ tổng thống đầu tiên của nước cộng hòa Tinh Tế, bởi trong lòng mọi người, không ai ngoài Thẩm Tu Vân có tư cách ngồi vào vị trí này, bởi vậy mặc dù hiện nay hắn vẫn đang mất tích không rõ sống chết, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm và tôn kính đối với hắn, hội nghị cũng quyết định giữ lại vị trí tổng thống cho Thẩm Tu Vân, chỉ cần hắn trở về, tủy thời có thể nhận, còn Joshua làm phó tổng thống, tạm thời giữ quyền tổng thống.
Vì Thẩm Tu Vân mất tích, hơn nữa còn có tin đồn hắn chính là cơ thể mẹ thứ hai của trùng tộc, hiện giờ trong khắp đế quốc có rất nhiều truyền thuyết về Thẩm Tu Vân, đại đa số đều là biểu dương ca ngợi, thậm chí có người đồn đãi, sở dĩ trong trận quyết chiến cuối cùng kia trùng tộc lại bị triệt để diệt trừ vào khắc cuối cùng, đều là công lao của Thẩm Tu Vân, có lẽ do hắn lựa chọn hy sinh chính mình, đổi lấy an bình cho toàn bộ đế quốc. Cứ như vậy, hình tượng của Thẩm Tu Vân tức thì bị thần hóa.
Nhìn pho tượng mới trên quảng trường đang được trùng kiến, vị phó tổng thống beta đầu tiên trong lịch sử thì thầm tự nhủ trong lòng:
Cho dù có xảy ra chuyện gì, Tu Vân, tất cả mọi người đều mong chờ ngươi trở về...
Chương 2
Song hướng dấu hiệu giữa alpha và omega mang đến cảm giác thật kỳ lạ.
Loại cảm giác thân thể từ nay về sau hòa thêm vào một sinh mệnh khác, vừa ấm áp vừa nặng nề. Bởi vì biết trên thế giới này sẽ có một người cùng chia sẻ mọi thứ với mình, cảm thấy không còn cô đơn tịch mịnh, nhưng đồng thời cũng gánh vác thêm sinh tử của một ngừơi mà tạo thêm một gánh nặng trách nhiệm.
Đồng sinh cộng tử, tử nay về sau không chỉ đơn giản là thề non hẹn biển, mà đã là khế ước rằng buộc tánh mạng.
Thẩm Tu Vân ngủ thật sâu, khi mở mắt ra, trong nham động vẫn u ám không rõ ngày đêm như cũ, khoáng thạch phát ra ánh sáng xanh tím khảm trên vách động là nguồn sáng duy nhất của nơi này. Ánh sáng nhu hòa chiếu vào mặt nước, phản xạ bàn bạc, lại ánh lên vách động, cả thế giới như được bao phủ trong ánh sáng huyền ảo mơ mộng tuyệt vời.
Nam nhân trước mặt vẫn chưa tỉnh dậy, gương mặt anh tuấn sát gần ngay bên, thậm chí chóp mũi hai người có thể nhẹ nhàng đụng vào nhau.
Thẩm Tu Vân từng hỏi Lezar: "Ngươi thật sự có thể ở lại chỗ này sao?"
Lúc đó Lezar trả lời: "Ta đã làm xong việc cần làm, hiện giờ người duy nhất mà ta không buông tay được, giữ ta lại đây."
Giờ phút này, Thẩm Tu Vân cảm nhận hương vị quen thuộc của đối phương, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của y, không khỏi gợi lên khóe môi, kề sát lại hôn lên đôi môi kia. Vốn dĩ chỉ muốn nhẹ nhàng lướt qua, nhưng không ngờ lại bị đối phương dùng sức hôn trả lại, xoay người áp lên.
Ban đầu Thẩm Tu Vân vẫn chưa cảm thấy được thân thể mình có gì khác thường, hai người cùng hôn nhau, trong lúc vô tình hé mắt nhìn, Thẩm Tu Vân mới đột nhiên cảm thấy không thích hợp, đẩy Lezar ra, ngồi dậy.
Bị vô tình đẩy qua một bên, Lezar bất mãn lầm bầm một tiếng, đưa tay qua sờ a sờ, trực tiếp mò vào giữa hai chân Thẩm Tu Vân, lại bị hắn hất tay về.
Lezar rốt cuộc mặc kệ, nghiêng qua, có chút tức giận nhìn Thẩm Tu Vân, "Tu Vân, ngươi làm cái gì?"
"Ngươi không phát hiện chuyện gì sao?" Thẩm Tu Vân nhảy xuống khỏi khối nham thạch vẫn được hai người bọn họ lấy làm giường, thuận tay nhặt lên quần của Lezar mặc vào.
Ban đầu Lezar vẫn chưa kịp phản ứng, cho đến lúc nhìn thấy quần áo của mình bị Thẩm Tu Vân chiếm lấy, lại nhìn lên lồng ngực trắng nõn rắn chắc của hắn, mới trừng mắt nhìn.
"Sương đâu? Sao lại không còn sương đen nữa?"
"Ta cũng không biết." Thẩm Tu Vân lắc đầu, lưu loát kéo khóa quần gài thắt lưng, cúi đầu nhìn hai tay của mình.
"Chẳng lẽ là do chúng ta đã cho nhau dấu hiệu?" Lezar đứng lên đi vòng quanh Thẩm Tu Vân nhìn kỹ từ trên xuống dưới, chỉ thấy sương mù được tạo thành từ các mảnh gen vốn dĩ phải vây quanh bốn phía bao bọc thân thể hắn, thế nhưng tất cả đều biến mất không còn!
Thẩm Tu Vân hơi cau mày, cảm thấy chuyện này quả thực như là mơ.
Từ khi hắn chọn lựa trở thành cơ thể mẹ, sương đen đại diện cho nguồn sống của trùng tộc kia vẫn luôn theo hắn như hình với bóng, dù làm cách nào cũng không bỏ được. Chúng nó hợp với thân thể hắn, tựa như nhiệt độ cơ thể hay là tin tức tố vậy. Một khi mảnh gen gặp được máu của omega sẽ hình thảnh thể sống mới, trùng tộc sẽ sinh sôi nảy nở. Năm đó hắn dùng chút sức lực cuối cùng của mình gọi toàn bộ trùng tộc quay về, đuổi vào lỗ trùng, làm sao có thể để bọn chúng ngóc đầu trở lại? Bởi vậy Thẩm Tu Vân vẫn luôn rời đàn sống một mình, tránh tiếp xúc với omega. Hơn một năm này, cho dù không vui, nhưng cũng đã chấp nhận vận mệnh như vậy, hắn tuyệt không nghĩ tới một ngày nào đó đám sương đen kia sẽ biến mất.
Nếu sương đen kia không còn nữa, vậy có nghĩa thế nào? Hắn không còn là cơ thể mẹ nữa sao?
"Nhất định là như vậy, Tu Vân! Alpha và omega cho nhau dấu hiệu là có thể chống lại sự ăn mòn của trùng tộc, nếu vậy vì sao cơ thể mẹ cùng với người khác cho nhau dấu hiệu lại có thể không hiệu quả chứ?" Lezar càng nói càng hưng phấn, đôi mắt xám tràn đầy vui mừng. "Có lẽ cơ thể mẹ của trùng tộc còn có tính đảo ngược, Tu Vân, ngươi tự do!"
Lezar thật cao hứng, nhưng Thẩm Tu Vân lại đột nhiên biến sắc.
"Ngươi có cảm thấy trong cơ thể có cái gì khác thường không?"
Lezar sửng sốt một chút, nhưng cũng nhanh chóng hiểu ra phản ứng này của Thẩm Tu Vân có nghĩa gì.
Không sai, bên trong cơ thể y còn có thể sống sơ cấp của trùng tộc, trước đây vì mẫu thân y là cơ thể mẹ, đám trùng thể kia không thể tổn thương y được, sau này mẫu thân y chết đi, y cũng sắp bị trùng thể ăn mòn, nhưng Thẩm Tu Vân lại vì y mà lựa chọn trở thành cơ thể mẹ, để cho y lại có được sự bảo hộ. Vậy nếu Thẩm Tu Vân không còn là cơ thể mẹ, như vậy thể sống sơ cấp trong cơ thể y có phải sẽ lại lần nữa mất đi ràng buộc? Có phải y sẽ lại bị ăn mòn?
Việc nghĩ đến đầu tiên cư nhiên không phải là mình mà lại là đối phương, điều này làm cho Lezar cảm thấy có chút ngọt ngào, chân mày nhướn lên, bước đến nắm tay Thẩm Tu Vân, cười nói: "Quan tâm ta như vậy?"
Thẩm Tu Vân cảm thấy Lezar không biết phân biệt, lúc này mà vẫn còn có thể nói giỡn, hừ một tiếng hất tay y ra: "Ngươi chết ta cũng không sống được, nếu không ta để ý chuyện này làm gì?"
Lezar biết muốn nghe Thẩm Tu Vân nói một lời dịu ngọt quả thực còn khó hơn lên trời, nếu đã biết hắn là người thế nào, đương nhiên cũng hiểu rõ hắn, sẽ không để ý mấy chuyện này, vì vậy vội cười nói: "Đừng gấp, thân thể ta không có gì khó chịu, song hướng dấu hiệu có tác dụng lên cả alpha và omega, nếu ngươi không sao, có lẽ ta cũng vậy."
Thẩm Tu Vân nghĩ nghĩ, nói: "Không được, như vậy quá nguy hiểm, ngươi lập tức quay về tinh cầu Lama, chuẩn bị tiến hành trị liệu lọc máu đi."
Một năm trước khi Thẩm Tu Vân vừa trở thành cơ thể mẹ, kỳ thật Lezar có thể tiến hành trị liệu lọc máu, nhưng thời điểm đó nếu loại bỏ hoàn toàn thể sống sơ cấp của trùng tộc, thì những tác dụng tối ưu hóa của thể sống sơ cấp trong cơ thể y cũng sẽ biến mất. Miệng vết thương vừa khép sẽ lại rạng nứt, tổ chức tế bào đã được chữa trị sẽ lại suy kiệt, thị lực cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng, bởi vậy Ssard và Lauren mới không lọc máu trị liệu cho Lezar, muốn thân thể y được trùng tộc giúp khang phục thêm một ít, dù sao y cũng không giống với những alpha khác, bởi vì có sự bảo hộ của cơ thể mẹ, không bị hạn chế bởi 48 giờ sau khi bị ăn mòn. Nhưng tình huống hiện nay như vậy, liền không thể không coi trọng.
Không ngờ, Lezar lại nói: "Bắt ta quay về? Vậy còn ngươi?"
Thẩm Tu Vân nói: "Trước khi làm rõ chân tướng, ta không thể tùy tiện quay về xã hội nhân loại."
"Được, ngươi không về, vậy ta cũng không đi, ở lại đây với ngươi."
"Đây không phải là lúc hành xử theo cảm tính."
"Tu Vân cảm thấy ta là người hành xử theo cảm tính sao?" Lezar hỏi lại, sau đó lại giống như là nam châm, bám riết không tha mà dính lên người Thẩm Tu Vân, từ sau lưng ôm chặt hắn: "Ta chỉ muốn nói, cho dù ta quay về tiếp thu trị liệu thì sao? Nếu ngươi xảy ra chuyện, ta cũng không sống được. Mặc kệ là ai trong chúng ta có chuyện, người còn lại cũng không sống được, vậy không bằng quý trọng thời gian chung sống còn lại. Tu Vân, nghĩ đến đám trùng rất mệt mỏi, giao tiếp với những người không liên quan cũng rất mệt, hiện tại trong mắt ta chỉ có thể nhìn thấy một người, trong lòng cũng chỉ có một người. Năm rộng tháng dài tâm lực tiêu hao quá độ, không bằng tranh thủ sớm chiều khoái hoạt tiêu sái. Hai đời hai kiếp gặp lại, qua một ngày liền thiếu một ngày, ta sao có thể lãng phí thời gian?"
Khi Lezar nói những lời này, nét mặt rất nghiêm túc, Thẩm Tu Vân quay lưng về phía y, tuy rằng không thể nhìn thấy ánh mắt y, lại có thể cảm nhận được nhịp tim vững vàng của y, không kiềm lòng nổi mà bị y ảnh hưởng, thần kinh đang căng thẳng cũng từ từ trầm tĩnh lại.
"Tranh thủ sớm chiều khoái hoạt tiêu sái?" Thẩm Tu Vân thấp giọng lặp lại.
"Ân, ngươi và ta. Được không?"
Đúng vậy, ngay cả thân phận lúng ta lúng túng như hắn đây, đến tột cùng có thể sống đến ngày nào, sống bằng cách nào cũng không biết, lại có tên ngốc nguyện ý lập một khế ước sinh tử cùng hắn, còn muốn thêm gì nữa? Bọn họ đều là những kẻ điên cuồng nhất, làm những chuyện cực đoan nhất, vậy cứ đơn giản phóng túng đi. Cho dù chỉ còn sống một ngày, cũng phải sống tiêu dao khoái hoạt.
"Như vậy, không biết thất điện hạ muốn loại khoái hoạt tiêu sái nào đây?" Thẩm Tu Vân mỉm cười, nghiêng đầu nhìn người phía sau, thần sắc kiệt ngạo trên gương mặt, giờ phút này thế nhưng mang theo mấy phần khiêu khích mị hoặc.
"Ngươi cứ nói xem?" Lezar rốt cuộc nhịn không được, một hơi cắn lên vành tai Thẩm Tu Vân, đẩy hắn lên tưởng, ngọn lửa nghẹn uất lúc ban sáng bức thiết yêu cầu phát tiết, tay không thành thật sờ tới sờ lui trên người Thẩm Tu Vân, bắt đầu cởi dây lưng quần hắn.
Kỳ thật về mặt tâm lý, Lezar vẫn cực thích Thẩm Tu Vân lúc vẫn còn bị sương đen bao phủ, vì khi đó Thẩm Tu Vân không mặc quần áo, tay đưa ra liền đụng ngay vào da thịt mịn màng, nào có phiền toái như bây giờ.
Hai người đang cao hứng, ngươi ôm lấy vai ta, ta tách ra chân ngươi, đã sắp đến bước mấu chốt, lúc này đột nhiên có âm thanh đích đích vang lên, vang vọng trong hang động.
Lezar: "..."
Thẩm Tu Vân: "..."
Sau khi hai người gặp nhau, đây là lần đầu tiên nghe được âm thanh liên quan đến nền khoa học kỹ thuật của nhân loại. Lezar vốn dĩ không muốn để ý tới, trong lòng chỉ chứa toàn ý tưởng cách thức ăn mỹ nhân, tên đã lên dây không thể không bắn, không ngờ lúc này tứ phía lại truyền đến một tiếng vang thật lớn, cả hang động đều run lên ầm ầm, vô số đá vụn rơi xuống.
Lezar thầm chửi một tiếng, đỏ mắt ngẩng đầu lên khỏi hõm vai của Thẩm Tu Vân, răng cắn môi đến phát ra sâm sâm hàn quang.
"Đi xử lý."
Thẩm Tu Vân thuận thế ngồi lên dựa vào vách hang, dùng tay lau cọ môi, hất cằm nói. Một bộ dáng biếng nhác lại thiếu kiên nhẫn khiến Lezar nhìn thấy đều muốn hộc máu.
Quan quân vận chuyển 'vật tư thăm dò' rốt cuộc cũng nhận được cuộc điện thoại của hoàng đế bệ hạ, không khỏi rùng mình, cảm giác tựa như có làn sóng âm hàn cực đại xuyên qua điện thoại thấm qua tay hắn lan tràn khắp cơ thể.
"Bệ..Bệ hạ?"
"Chuyện gì, nói."
Thanh âm Lezar thực đen, về phần vì sao phải dùng từ 'đen' để hình dung thanh âm, vị quan quân này cũng không rõ ràng lắm.
"Chuyện kia, phó tổng thống tiên sinh đã làm xong, cho người đưa tới tất cả đồ vật mà ngài yêu cầu, còn có phi thuyền lữ hành, ngài có muốn giữ lại một đội thuyền viên hay không..."
"Đề đồ lại, các ngươi có thể đi, thay ta vấn an Joshua."
Quan quân vểnh tai cẩn thận lắng nghe, cảm thấy hoàng đế bệ hạ của bọn họ lúc này là đang cắn răng mà nói, không khỏi quan tâm hỏi han: "Bệ hạ, ngài không có việc gì chứ? Nghe nói một mình ngài đi vào trong hang động, còn vào tầng sâu mà máy móc cũng không vào được. Nghe người ở đây nói, không hiểu vì sao lúc trước đây mọi tín hiệu đều bị chặn, hiện giờ lại hoạt động bình thường, đã nhiều ngày không liên lạc được với ngài, tất cả mọi người đều rất lo lắng, bệ hạ, vì đế quốc, vì tất cả con dân của ngài, ngài cũng phải chú ý thân thể của mình a, có cần ta đi vào với ngài hay không..."
"Ta nói, để đồ lại, rời đi! Đừng để ta phải lặp lại lần thứ hai!"
"Nhưng mà, bệ hạ..."
"Đừng phiền ta! Ta cần thanh tĩnh!"
Lời hỏi han ân cần của quan quân còn chưa nói hết, đã bị hoàng đế vô tình đánh gãy, tắt máy. Quan quân cảm thấy có chút tổn thương, bất quá hắn vẫn bào chữa cho hoàng đế kính yêu: haiz, Lezar bệ hạ vì sự phồn vinh cường đại của đế quốc không tiếc lo lắng hết lòng, hoàng cung tiện nghi thoải mái như vậy lại không ở, nguyện ý ra ngoài phiêu bạc chịu khổ, thật sự là một vị hoàng đế tốt trăm năm khó gặp! Cho dù có nóng này một chút, cũng có thể thông cảm.
Bởi vì sương đen trên người Thẩm Tu Vân biến mất, toàn bộ khu vực quanh hang động đã mất đi hiệu quả chắn năng lượng, nhóm thợ mỏ đã chịu đủ nổi khổ máy móc không hoạt động quả thực kích động đến rơi lệ đầy mặt, sôi nổi thúc đẩy các loại máy công suất lớn tiền hành đào bới, khiến cho một vị hoàng đế an nhàn và một vị tổng thống trên danh nghĩa không còn cách nào an tâm 'làm việc' tiếp.
Vì thế, hôm sau, trời còn chưa sáng.
Trên tiểu hành tinh vừa mới phát hiện này, nhóm nhân viên khai thác vất vả cần cù vì quặng nhiên liệu cơ giáp thông minh trong truyền thuyết còn đang say ngủ, đột nhiên nghe được một trận âm thanh gầm rú, ánh sáng mạnh bao phủ toàn bộ ký túc xá giản dị tạm bợ, đến khi mọi người kịp phản ứng, vọt lại bên cửa sổ nhìn ra ngoài, thế nhưng phát hiện phi thuyền lữ hành hoàng gia đáp bên cạnh mỏ đã không còn đứng yên! Nó đang từ từ bay lên, mang theo một dải ánh sáng cắt qua phía chân trời, biến mất vào vũ trụ.
"Lezar bệ hạ!" Có người la lớn.
"Lezar bệ hạ đi rồi sao? Ngài đến nơi khác thăm dò nghiên cứu sao?"
Lúc này quan quân phụ trách vận chuyển cũng kéo áo ngủ bước ra khỏi phòng mình, vừa nghe nói bệ hạ đã điều khiển phi thuyền bay đi, nhất thời gấp đến độ giơ chân.
Trời ạ trời ạ, ngày hôm qua lúc dỡ hàng có mười thùng bị công nhân mang lầm đi rồi, sau mới phát hiện đó đều là quần áo chuẩn bị cho bệ hạ! Vốn là hôm nay sẽ bảo người khiên về lại, không ngờ bệ hạ lại đi sớm như vậy.
Vậy phải làm sao bây giờ?
Hiện giờ chỉ có cầu nguyện, trước khi ngài đến được hành tinh có người ở, đừng phá nát trang phục trên người.