Chương 145

Rốt cuộc sĩ binh alpha và sĩ binh omega tương trợ nhau chiến đấu với trùng tộc, dưới sự phối hợp của họ, chiến trường nhanh chóng xoay chuyển.

Trong phòng điều khiển của chiến hạm hoàng gia, Ssard hơi hơi nhẹ nhàng thở ra, hai chân mềm nhũn, vô lực ngã ngồi vào ghế dựa.

Laurent đứng bên cạnh hắn, lúc này nhịn không được mà nói: "Ngươi biết rõ, cho nhau dấu hiệu là khế ước, là không thể thay đổi. Phương pháp giải trừ dấu hiệu chỉ có thể áp dụng cho trường hợp dấu hiệu một chiều của alpha đối với omega."

Sắc mặt Ssard trắng bệch, thoạt nhìn vô cùng suy yếu, "Ta nguyện ý thừa nhận bêu danh, nhưng tiền đề là, chúng ta phải sống sót ra khỏi chỗ này."

Laurent đi tới, ánh mắt chậm rãi chuyển qua đôi chân của Ssard, một lúc lâu mới nói: "Ssard, chân của ngươi..."

Ánh mắt Ssard ảm đạm, khóe môi lại hơi hơi mỉm cười, nhẹ giọng nói: "Lúc trước nhờ có tác dụng cải tạo thân thể của thể sống sơ cấp, cơ thể của ta mới tốt lên, hiện giờ đều đã bị lọc hết ra khỏi cơ thể, chân của ta... hẳn là cũng sẽ chậm rãi khôi phục tình huống ban đầu."

"Đó cũng chính là nguyên nhân vì sao ngươi vẫn luôn không muốn tiếp thu quá trình lọc máu sao?" Laurent trầm mặc một lúc, rồi hỏi.

Đôi mắt Ssard vẫn ôn hòa bình tĩnh, làm cho người khác không nhìn ra cảm xúc, nhưng trong giọng nói lại chất chứa cảm thán, "Laurent, ngươi phải biết rằng, con người một khi đã trở nên mạnh mẽ rồi, bắt hắn phải trở lại dáng vẻ yếu đuối ban đầu, là thập phần khó có thể chấp nhận."

"Vậy Thất hoàng tử thì sao?"

Thần sắc Ssard đột nhiên thay đổi, "Lezar hắn làm sao vậy?"

Laurent không có biểu tình, "Ssard, ngươi hiểu ý ta."

Ssard chậm rãi thu hồi ánh mắt, con ngươi toát ra một loại bi thương đạm mạc, "Giữa alpha và omega, có lẽ khác nhau. Laurent, nếu ngươi xem ta là bằng hữu, xin đừng báo cáo với viện khoa học về tình huống của đệ đệ ta, được không?"

Laurent trầm mặc nhìn Ssard, "Ssard, ngươi có biết, ta coi như người bằng hữu quan trọng nhất. Ngươi cảm thấy ta sẽ cự tuyệt yêu cầu của ngươi sao?"

Ssard cảm kích mà nhìn Laurent, sau đó nhẹ nhàng ừ một tiếng, hắn thật sự là yếu đi, dựa vào ghế nhắm hai mắt lại.

Laurent cũng không nói thêm điều gì, cởi áo blu của mình khoác lên cho Ssard, sau đó liền rời khỏi phòng chỉ huy.

Trở về gian phòng của mình, Laurent mở báo cáo kết quả phân tích máu của Thẩm Tu Vân, lúc đó hắn từng nói với Lezar, máu của Thẩm Tu Vân không có bất cứ một điều gì khác thường, nhưng thực tế thì sao? Laurent nhìn màn hình máy tính phủ kín số liệu, gương mặt vốn luôn không biểu thị cảm xúc, thế nhưng cũng hiện lên một tia mê man bất đắc dĩ, cuối cùng, hắn nhấn nút xóa bỏ mọi dữ liệu kia đi, xóa bỏ mọi tư liệu phân tích liên quan đến Thẩm Tu Vân.

Kỳ thật, từ rất sớm trước kia cũng đã có người trong viện khoa học hoài nghi Thẩm Tu Vân là cơ thể mẹ thứ hai, bởi vì mọi điều kiện của hắn đều phù hợp với yêu cầu cần thiết của một cơ thể mẹ. Ngày đó ở viện khoa học, Thẩm Tu Vân và Lezar đều làm xét nghiệm máu, nhưng lại có người đánh tráo mẫu máu của Thẩm Tu Vân, vừa vặn bị Laurent bắt gặp. Về sau Laurent lại âm thầm điều tra, nhưng chẳng những không tìm được chút dấu vết nào, ngoài sáng trong tối đều gặp phải rất nhiều cản trở. Có thể thấy được, người đã đánh tráo mẫu máu của Thẩm Tu Vân thật không đơn giản, ngay cả một nơi như viện khoa học mà cũng có thể gài người của mình vào được.

Nhưng đó có thể là ai chứ? Tận lực che dấu thân phận cơ thể mẹ của Thẩm Tu Vân... là Lezar điện hạ sao?

Laurent không nghĩ ra, nhưng vừa nhớ tới ánh mắt bi thương của Ssard, hắn đã cảm thấy vô cùng khó chịu.

Thôi, để cho mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi, vận mệnh nhân loại như thế nào, kết cục của tất cả bọn họ sẽ như thế nào, để cho thần linh quyết định đi. Khi phải đối diện với hiện thực không muốn nghĩ tới, mọi người thường thường trông cậy vào một sức mạnh siêu nhiên nào đó, cũng như lúc này vậy, ngay cả một kẻ kiên định vô thần như Laurent, cũng nguyện ý thỏa hiệp với một vị thần linh không biết có tồn tại hay không.

Thẩm Tu Vân thân là thống soái, lại bị dục niệm chi phối, trong thời khắc quan trọng cùng với Lezar làm xằng làm bậy ngay tại chiến hạm hoàng gia, nếu bị truyền ra ngoài, không chỉ sẽ thân bại danh liệt, mà còn có thể tạo thành hậu quả không thể vãn hồi. Nếu là một vị tướng quân omega nào khác, lúc này có lẽ đã xấu hổ đến nỗi không muốn gặp ai. Nhưng Thẩm Tu Vân lại là một người luôn chà đạp dư luận, chằng bao giờ quan tâm đến cái nhìn của những người khác. Cho nên khi hắn bước ra khỏi chiến hạm hoàng gia, vẫn là thần sắc lạnh nhạt, không chút nào ảnh hưởng.

Chẳng qua là hưng trí hoan ái một hồi, thống khoái thì thống khoái, phóng túng cũng đã phóng túng, có thể xảy ra chuyện gì? Ai còn có thể nói hắn sao?

Nhưng nói đi cũng nói lại, trong lòng Thẩm Tu Vân kỳ thật cũng tràn ngập nghi hoặc, không biết vừa rồi mình sao lại như vậy, thế như có thể tiếp nhận một người nam nhân đến mức độ này. Lúc ấy mọi chuyện cứ như vậy nước chảy thành sông, hắn rất khát vọng y, rồi lại không giống với kỳ động dục của omega, đó là một loại... nói thế nào nhỉ, như một cảm xúc nguyên thủy, giống như trong cơ thể thiếu mất một thứ gì đó, cần phải được lấp đầy, giống như chỉ có như vậy, mới có thể nhanh chóng bổ sung thể lực cho hắn, cho hắn sức lực thoát ra khỏi tình cảnh quẫn bách. Mà trên thực tế cũng đúng là như vậy, sau khi làm loại chuyện này với Lezar, Thẩm Tu Vân cảm thấy thân thể và tinh thần đều được điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất.

Nhưng vì sao hắn lại cảm thấy bi thương như vậy? Lúc ấy hắn ngóng nhìn Lezar, trong lòng buồn phiền khó có thể tiêu tan.

Thật sự không rõ ràng lắm, không hiểu tại sao lại có cảm xúc như vậy.

Thẩm Tu Vân suy tư đi ra khỏi chiến hạm, trở về chiến trường, nhìn thấy chiến cuộc đã không còn chật vật như ban nãy, omega và alpha hai người ghép thành một tổ quả thực có thể nói là khắc tinh của trùng tộc, sóng trùng màu đen tuy rằng không giảm số lượng, vẫn bao vậy bọn họ, tấn công bọn họ, nhưng cũng không có cách nào ăn mòn bọn họ. Không còn nỗi sợ bị thể sống sơ cấp xâm nhập cơ thể, binh lính có thể tập trung tinh lực chiến đấu với con rối của trùng tộc. Hơn nữa, không có con rối mới được tạo thành, số lượng thể sống cao cấp của trùng tộc nhanh chóng sụt giảm với một tốc độ mà mắt thường có thể thấy được. Trận chiến sắp đến hồi kết.

"Evan, thu binh bên cánh trái, chuẩn bị khởi động hạm đội!" Thẩm Tu Vân đứng trên một sườn núi, cao giọng ra lệnh.

Sức chiến đấu của thể sống cao cấp trùng tộc là không thể xem thường, không hề kém hơn bất kỳ một đấu sĩ cấp cao nào của đấu trường Solomon năm xưa. Evan đang bị hai con rối cuốn lấy, không thể thoát thân, lúc này Vệ Á tiến tới, hai thanh đoản đao một lượt lấy đầu cả hai con rối, vứt một ánh mắt ra hiệu cho Evan, ý bảo nơi này giao cho mình hắn là đủ rồi, Evan cần làm cái gì thì đi mà làm đi.

Kỳ thật vào lúc Thẩm Tu Vân vẫn còn chưa tỉnh dậy, vì vận mệnh, hắn có một loại trực giác, biết rằng cho dù không có hắn và Lezar, cửa ải khó khăn lần này bọn họ cũng sẽ an toàn vượt qua, về chuyện vì sao lại có trực giác này, chỉ có thể nói là – bản năng.

Đây là một loại bản năng, giống như có người ở sâu trong óc nói cho hắn biết, Thẩm Tu Vân cũng không thể lý giải được cảm giác vi diệu này.

Chiến trưởng ngày càng gần tới hồi kết, khi thể sống cao cấp cuối cùng của trùng tộc bị binh sĩ hợp lực tiêu diệt, tiếng hoan hô bộc phát vang dội khắp binh đoàn.

Một quan quân alpha toàn thân đẫm máu, nhìn thấy Thẩm Tu Vân tới, ánh mắt sáng lên, cầm đao chạy qua, chào theo nghi thức quân đội.

"Tướng quân." Máu trên người Mike đều là của sĩ binh trùng tộc, Thẩm Tu Vân liếc mắt đánh giá hắn một cái, phát hiện hắn cũng không cùng omega khác cho nhau dấu hiệu.

"Ngươi rất lợi hại." Thẩm Tu Vân gật đầu nói.

Mike hiểu ý Thẩm Tu Vân, cười cười, trả lời, "Chuyện này đâu có gì, không phải tướng quân cũng như vậy sao." Ý ngoài lời, không phải ngài cũng không cùng với alpha khác cho nhau dấu hiệu sao.

Kẻ mạnh chân chính, là không cần phụ thuộc vào sức mạnh của những nhân tố bên ngoài bản thân.

Kỳ thật không chỉ có Mike, còn có vài vị tướng lãnh alpha cũng không kết tổ với sĩ binh omega, không phải bọn họ khinh thường omega, mà là vì nhân số của omega thấp hơn nhiều so với alpha, còn có một số ít omega thà chết cũng không muốn bị dấu hiệu, không thể bắt ép, cho nên các alpha có thân thủ tốt tự nhiên muốn nhường cơ hội cho những chiến hữu khác, bảo tồn sinh lực tối đa.

"Tốt, quay về sẽ giúp ngươi báo công." Thẩm Tu Vân rốt cuộc cũng tươi cười.

Mike nhìn Thẩm Tu Vân thật sâu một cái, liếm liếm môi theo bản năng, sau đó xoay người, đi tổ chức sĩ binh dọn dẹp chiến trường.

Lezar đứng trong phòng chỉ huy, xuyên qua cửa sổ mạn tàu nhìn Thẩm Tu Vân, sống lưng thẳng tắp, bàn tay sau lưng nắm thành nắm tay, từ từ siết chặt.

Mấy chục met bên kia phòng chỉ huy, hai thao tác viên vừa nhập mã lệnh cho chiến hạm vừa nhỏ giọng thảo luận, không hiểu một người mù như Thất hoàng tử, sao lại cứ thích đứng bên cửa sổ, không phải y không nhìn thấy sao. Thanh âm của hai người rất thấp, cũng chỉ là tùy ý nói chút chuyện với nhau, lại không biết rằng, đối với Lezar mà nói, với âm lượng này, y vẫn nghe rõ mồn một.

"Lezar."

Nghe thấy giọng nói của Ssard, Lezar quay đầu lại, đồng thời cũng nhắm mắt lại, "Ca, ngươi cảm thấy thế nào?"

"Ta nghe nói ngươi vừa đấm vỡ gương trong phòng rửa mặt." Ssard lại không trả lời câu hỏi của Lezar.

"A, không cẩn thận đụng phải mà thôi." Lezar nói xong, nhẹ nhàng dấu cánh tay ra sau lưng.

Ánh mắt Ssard có chút phiến hồng, hắn vẫn luôn nhìn Lezar, cuối cùng chỉ nhẹ giọng nói: "Lezar, nhớ kỹ, cho dù xảy ra chuyện gì, ta vĩnh viễn cũng là ca của ngươi."

Thần sắc Lezar đông cứng, nhưng y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hơi mỉm cười, quỳ một gối trước mặt Ssard, kéo bàn tay hắn lại hôn lên, nói giọng khàn khàn, "Ta biết."

Ssard vươn tay, sờ đầu Lezar, trong mắt phảng phất có lệ quang trong suốt.

Lúc đang hôn mê, tư duy ý thức của hắn có một sự liên hệ vi diệu với trùng tộc, bởi vậy hắn biết rất nhiều chuyện, trong đó có rất nhiều tin tức có lợi cho nhân loại, nhưng hắn cũng hiểu ra được chân tướng. So với chân tướng tàn khốc, Ssard càng hy vọng hắn có thể giống như người khác vậy, không hay biết gì, nếu vậy hắn cũng sẽ không phải biết rằng, hắn sẽ nhanh chóng mất đi thân nhân quan trọng thương yêu nhất của hắn trên đời này.

Lezar chỉ cười cười, nhẹ nhàng dùng ngón trỏ đặt lên môi làm một dấu hiệu 'đừng nói'.

Ssard rốt cuộc nhịn không được, nước mắt chảy xuống khỏi khóe mắt.

Khi Thẩm Tu Vân đi vào khoang chỉ huy, nhìn thấy một màn huynh đệ trầm mặc này, hắn đi tới, Lezar lập tức đứng lên.

"Ngươi lại bị thương?" Thẩm Tu Vân nhanh chóng nhìn thấy tay Lezar, hắn phá lệ mẫn cảm với mùi máu.

"Phải, không cẩn thận đập bể gương." Lezar nói xong đi đến trước mặt Thẩm Tu Vân, không biết là cố ý hay vô ý, che đi Ssard đang cúi đầu lau nước mắt ở sau lưng.

Thẩm Tu Vân nhướng mày, rõ ràng ra vẻ không tin. Mà Lezar lại sáp tới, cố ý dùng một loại ngữ khí ái muội không rõ thì thầm vào tai hắn: "Tâm tình của ta có chút kích động, tương đối thất thố."

Thẩm Tu Vân biết Lezar muốn ám chỉ điều gì, xoay người, cũng lười phản ứng lại Thất hoàng tử điện hạ, cho nên hắn cũng không nhận ra nụ cười tái nhợt của Lezar lúc hắn xoay người rời đi.

Mọi người nhanh chóng đăng hạm, nhiệm vụ lần này của bọn họ là giết cơ thể mẹ, hiện giờ cơ thể mẹ đã tử vong, nhiệm vụ hoàn thành, tự nhiên muốn nhanh chóng rời khỏi chỗ thị phi này, bọn họ dùng nguồn năng lượng sinh hóa còn lại để khởi động phi thuyền, bay khỏi hang động, không ngờ lại gặp phiền toái.

Hang động che kín bởi ánh sáng xanh tím này, một đầu nối với hang động của cơ thể mẹ, đầu kia lại càng ngày càng rộng lớn, bọn họ bay thật lâu cũng không tìm được lối ra, giống như hoàn toàn không có điểm cuối. Lúc trước khi bọn họ đi vào nơi này, là bay qua lỗ trùng trực tiếp đến, nhưng hiện giờ muốn quay về, lại không còn nhìn thấy bóng dáng lỗ trùng đâu cả. Nhưng chuyện này cũng không có gì khó hiểu, lỗ trùng chỉ là một lối vào xuyên không gian, đi vào không có nghĩa là có thể quay về qua đường cũ.

Nhưng Thẩm Tu Vân lại có chút không hiểu, lần trước bọn họ tới nơi này, khi quay về chính là thông qua đường cũ, lúc đó chiến hạm hoàng gia bay đến ngay phiến đá rộng lớn trống trãi này, phía trên có thể nhìn thấy sao trời, chiến hạm hoàng gia bay lên trời, lập tức lại bị lỗ trùng hút vào, trở về nơi ban đầu. Nhưng vì sao lần này lại khác? Sao bọn họ vẫn còn ở trong hang động?

"Đừng nghĩ, chỗ này chính là địa tâm của Solomon." Lúc này một giọng nói vang lên.

Thẩm Tu Vân quay đầu lại, nhìn thấy người vừa lên tiếng là Vệ Á.

"Lỗ trùng ở nơi này có thể thay đổi không gian, lần trước các ngươi có thể đi ra ngoài, không có nghĩa là lần này cũng có thể. So với việc lãng phí khí lực tìm lối ra, không bằng nghĩ lại làm sao có thể xuyên lên khỏi trần động bên trên tới mặt đất trước khi hao hết năng lượng."

"Làm sao ngươi biết?" Thẩm Tu Vân hỏi, có chút hoài nghi với mấy lời này của hắn.

"Hiểu biết của ta đối với Solomon, nhiều hơn bất cứ ai trong số các ngươi." Vệ Á nói xong, nhếch một bên khóe môi, lộ ra một nụ cười có phần tà khí: "Đừng để thắng lợi trước mắt làm choáng đầu, chờ đến được mặt đất của Solomon, nói không chừng có bữa tiệc lớn đang chờ chúng ta."

"Haiz, tin tức quan trọng như vậy, sao ngươi không nói sớm một chút?" Manuss đúng bên cạnh nói, nhìn như trách cứ, nhưng ngữ khí lại sủng nịch đến nổi da gà.

"Ta cũng chỉ mới nhớ ra đây là nơi nào mà thôi." Vệ Á lười biếng mà trả lời, sau đó hất cằm về phía những viên đá phát sáng khảm trên vách hang động, "Những khoáng thạch này chính là đồ tốt, tốt nhất nên mang về mấy viên, giá trị không nhỏ đâu. Này, tên hám tiền, chẳng lẽ ngươi không nhìn ra đó là cái gì sao?"

"Là cái gì?" Manuss chớp mắt mấy cái, ánh mắt rốt cuộc cũng có thể dời khỏi người Vệ Á, nhìn ra ngoài cửa sổ mạn tàu, vách động được khảm đầy những khối đá phát ra ánh sáng xanh tím.

Vệ Á chỉ chỉ và Tiểu Lam Điểu đang ngây ra một bên: "Ngươi là cơ giáp sư đúng không, vậy ngươi nói với bọn họ đi."

Ánh mắt của mọi người đều dừng lại trên người Tân Lai, kỳ thật hắn đã sớm phát hiện ra mấy thứ này là cái gì, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, hiện giờ bị hỏi tới, hắn rốt cuộc mới mở miệng nói: "Đây chính là nguyên liệu cực hiếm để làm ra cơ giáp." Tân Lai nói tới đây, dừng một chút, hít sâu một hơi, bổ sung: "Nguyên liệu để chế tạo cơ giáp thông minh."

Tất cả mọi người nghe thấy vậy đều ngẩn ra.

Mà Thẩm Tu Vân lại đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lezar.

Cơ giáp thông minh, sau cuộc đại chiến đầu tiên của người và trùng, đã dần dần mai một, tài nghệ chế tác cũng đã thất truyền, cho đến mấy năm trước, Thất hoàng tử mất tích khi quay về mang theo cơ giáp thông minh, tổng cộng cũng chỉ có mấy chục chiếc, lại không thể làm nhái theo được, các sản phẩm mô phỏng sau này cũng không được bằng một phần mười.

Không ai biết Lezar làm ra cơ giáp thông minh này từ đâu, khi bị hỏi, Lezar cũng chỉ trả lời là mua được từ một tên buôn lậu vũ khí. Như vậy đến tột cùng là ai đã chế tạo ra nhóm cơ giáp thông minh này? Có liên quan gì tới đấu trường Solomon?


Chương 146

Năng lượng còn lại của chiến hạm hoàng gia không nhiều lắm, tình huống của các chiến hạm khác cũng tương tự như vậy, thời gian gấp rút, bọn họ phải nghĩ cách thoát ra ngoài, nếu không sẽ bị vây chết trong này.

"Khởi động máy thăm dò bằng sóng siêu âm, tìm điểm yếu nhất của kết cấu."

Evan hạ lệnh xong, ngay cả chính mình cũng không thuyết phục được bản thân. Nếu tìm được điểm yếu nhất trong kết cấu rồi thì sao? Chưa nói đến việc đạn pháo duy nhất mà bọn họ có thể sử dụng vào lúc này chỉ là một mớ hóa chất, cho dù bọn họ có đủ hỏa lực để có thể cho nổ xuyên qua trần hang động này, làm sao có thể khẳng định sẽ không phá hư luôn toàn bộ kết cấu còn lại? Nếu thật sự giống như lời Vệ Á nói, bọn họ đang ở trong lòng đất, như vậy bên trên bọn họ chính là hàng trăm, hàng ngàn thậm chí hàng vạn met, ngàn triệu tấn bùn đất, nếu muốn thoát khỏi nơi này, quả thực là mơ tưởng hão huyền. Bọn họ thật sẽ không bị chôn sống sao?

Không chỉ mỗi mình Evan có nghi ngờ này, người khác thậm chí còn cảm thấy Vệ Á chỉ là một tên điên, vốn là vậy đi, hắn không rõ lai lịch, thật giống như xuất hiện từ hư vô, chỉ dựa vào một câu của hắn, lập tức tin ngay một chuyện không tưởng như vậy? Tuy rằng lỗ trùng đưa đến một không gian khác là thật sự, về mặt lý luận từ vũ trụ truyền tống trực tiếp đến địa tâm của một hành tinh là một chuyện không phải không thể chấp nhận, nhưng nghĩ đến việc bọn họ lúc này mới kiếm được một sinh cơ, chớp mắt lại lâm vào tuyệt cảnh, cho dù thế nào bọn họ cũng không thể bình tĩnh đối mặt.

Lúc này mọi người trong phòng điều khiển đều dời mắt về phía Thẩm Tu Vân, thấy chủ soái của bọn họ không tỏ vẻ gì là nghi ngờ, cũng không có phản ứng gì, liền chỉ có thể tiếp tục giữ im lặng, chờ mệnh lệnh.

Kim đồng hồ các loại máy đo lường kiểm tra trên bàn điều khiển không ngừng đong đưa, dưới mắt mọi người cũng chỉ là phí công. Thẩm Tu Vân nhìn những chiếc kim đồng hồ, tâm tư lại không đặt ở đó, trên thực tế, hắn thậm chí không lo lắng cho tình cảnh này của bọn họ dù chỉ một chút. Mọi sự sẽ trôi qua thản nhiên, giống như trước vậy, hắn biết số phận, bọn họ nhất định sẽ bình an vô sự.

So với việc làm sao để rời khỏi đây, lực chú ý của Thẩm Tu Vân vẫn tập trung trên người Lezar như cũ. Lúc này, hoàng tử mù đang đứng bên cạnh hắn, vành nón quân trang đè thấp, an tĩnh nghe nhân viên kiểm tra số liệu báo cáo.

Lezar....

Trước mắt Thẩm Tu Vân tựa như lại xuất hiện ảo giác, hắn nhìn thấy Lezar nghiêng đầu nhìn hắn, mắt mở to, đôi mắt tối đen như mực chăm chú nhìn hắn, hệt như dùng tẫn sinh mệnh mà nhìn, trong con ngươi thâm thúy, xuất hiện hình ảnh phản chiếu của hắn.

Hắn mở miệng nói chuyện, hắn nhẹ đưa tay chạm vào y, môi y, hơi thở của y, thân thể của y, giọng nói cua y... Thẩm Tu Vân nhắm mắt, hơi nhíu mày. Đột nhiên hắn phát hiện, hắn không còn có thể đối mặt với người này theo cái cách như trước tới nay nữa.

Vốn dĩ cho rằng giữa hắn và y không có bất cứ thay đổi nào cả, cho dù từng cùng nhau chiến đấu, từng cộng tác vì lợi ích chung, thậm chí từng có da thịt chi thân, bọn họ cũng vẫn là như vậy. Nhưng trên thực tế, bất tri bất giác, người này đã chiếm một vị trí trọng yếu trong lòng hắn.

Vậy cho nên, khi hắn lại sinh lòng hoài nghi đối với y, sẽ cảm nhận được một loại... thống khổ.

"Thẩm Tu Vân tướng quân, chúng ta có cần phái phi thuyền nhỏ ra ngoài để... thu thập khoáng thạch hay không?" Câu hỏi của Mike đánh gãy suy nghĩ của Thẩm Tu Vân.

Mặc dù Thẩm Tu Vân cảm thấy bọn họ sẽ thuận lợi thoát vây, nhưng những tình huống như thế này vẫn nên tận dụng mọi khả năng tiết kiệm tài nguyên, chừa đường lui, không nên vì tham lam mà rước lấy chuyện xấu, cho nên Thẩm Tu Vân muốn từ chối, không ngờ lúc này Lezar lại nói: "Nếu đã là thứ tốt, không lấy thì thật lãng phí, phái phi thuyền nhỏ thu thập một ít."

Mike không hề động, hắn còn chờ ý kiến Thẩm Tu Vân.

Thẩm Tu Vân nhìn Lezar, gật gật đầu, lúc này Mike mới lui xuống an bài.

"Hội nghị đưa vào một mớ 'đinh' ngươi đều để cho người này quản?" Lezar chờ Mike đi hẳn mới hỏi Thẩm Tu Vân.

"Ừ, không phải ngươi nói phải tìm một người lợi hại chấn trụ những người đó để bọn họ khỏi tác loạn."

"Hắn rất trung thành với ngươi. Có thể phó thác trọng trách vào lúc nguy cấp."

Thẩm Tu Vân thật bất ngờ, "Ta đã cho rằng ngươi rất chán ghét hắn."

"Phải, ta rất chán ghét hắn, ta ghét hắn tới gần ngươi." Lezar gật đầu, sau đó còn nói: "Nhưng chuyện này cũng không nói lên hắn không thể dùng."

Thẩm Tu Vân cười, "Ngươi ngược lại đúng là công bằng làm việc."

"Chỉ cần có lợi với ngươi, giúp được ngươi."

"Ta cho rằng có một người như Thất điện hạ giúp đỡ là đủ rồi."

Lezar xoay đầu lại, "Có lẽ ta cũng sẽ có lúc lực bất tòng tâm." Sau đó lại kề sát vào, nhỏ giọng nói: "Nhưng, về chuyện kia, ta cam đoan, không nên mượn tay người khác."

Ánh mắt Thẩm Tu Vân rơi lên mu bàn tay Lezar, nghĩ đến những chuyện hai người vừa mới làm, theo bản năng vươn ra đầu lưỡi, liếm đôi môi khô khốc.

Phi thuyền nhỏ được phái ra từ chiến hạm hoàng gia nhanh chóng thu thập khoáng thạch trên vách hang động, những thứ này nếu đem được ra ngoài chính là vô giá, nhưng lúc này người trong chiến hạm lại không hề cảm thấy chút hứng thú nào, mọi người đều đang tập trung nhìn vào màn hình rada và các loại máy thăm dò khác.

"Tướng quân, năng lượng hóa sinh chỉ còn lại mười chín phần trăm, còn tiếp tục thăm dò sao? Nếu vậy năng lượng của chúng ta sẽ không qua được hai canh giờ." Giám sát viên lo lắng dò hỏi.

Thẩm Tu Vân chưa kịp lên tiếng, đúng lúc này, mọi người trên chiến hạm nghe thấy một tiếng nổ lớn, nặng nề, như búa tạ trong thần thoại viễn cổ, đánh xuống.

"Tiếng động gì vậy?" trong hệ thống thông tin truyền tới giọng nói hoảng hốt từ mỗi một chiến hạm.

"Hình như là... động đất!" giọng nói đã bắt đầu phát run.

"Các ngươi có cảm thấy... nhiệt độ nơi này tăng lên không?" Có người dè dặt hỏi, tựa hồ sợ lớn tiếng sẽ quấy nhiễu đến thứ gì đó vậy.

Trong nháy mắt sắc mặt mọi người đều trắng bệch, hệ thống cảnh báo trên chiến hạm nhắc nhở: "Nhiệt độ bên ngoài đang tăng cao, đề nghị mở lưới năng lượng phòng hộ."

"Lập tức lệnh cho phi thuyền nhỏ bên ngoài quay về!" Thẩm Tu Vân lớn tiếng nói, sau đó vọt tới bên cạnh cửa sổ, đồng tử mãnh liệt co rụt lại.

Toàn bộ hang động đều bị chấn động kịch liệt, mảnh vụn đất đá không ngừng rơi khắp bốn phía. Chiến hạm hoàng gia dẫn đầu hạm đội, trong hang động cao mấy trăm met, một luồng ánh sáng vàng chói thong thả nứt ra từ tầng nham thạch, như một vết sẹo dữ tợn! Nhiệt lượng rất lớn toát ra từ khe nứt cùng với ánh sáng vàng chói lọi, còn có khói đen dày đặt bốc lên.

Là nham thạch nóng chảy. Dung nham ở lõi trung tâm của tinh cầu Solomon chuyển động!

"Báo cho mọi chiến hạm, tụ thành trận hình tổ ong, ngưng mọi động cơ, đẩy năng lượng phòng hộ lên mức cao nhất!" Lezar ngữ tốc cực nhanh liên tiếp hạ mệnh lệnh.

"Nhưng Thất điện hạ, nếu muốn chống lại sức nóng này, năng lượng của chúng ta chỉ có thể chịu đựng trong ba phút đồng hồ!"

"Làm theo lời ta! Ngay lập tức!" Lezar nghiêm khắc nói.

"Vâng!"

Cả phòng điều khiển lâm vào một trận rối ren, các thao tác viên lần lượt tắt hết mọi thiết bị dụng cụ trên chiến hạm, ngay cả động cơ và cánh quạt cũng đều đóng lại, dùng toàn bộ năng lượng còn lại tập trung vào lưới bảo hộ, tăng cấp bậc phòng hộ từ C lên B lên A cho đến cấp SSS tối cao! Các chiến hạm khác cũng làm theo chiến hạm hoàng gia, đóng động cơ, chỉ mở lưới bảo hộ, giữa các chiến hạm bắn ra móc câu nối liền với nhau, hình thành mạng lưới hình tổ ong. Chiến hạm đã bị tắt hết động cơ trong nháy mắt liền rơi xuống, lưới bảo hộ năng lượng phát ra ánh sáng xanh chói mắt, cả hạm đội như một ngôi sao chổi, rơi xuống.

Ba phút...

Hang động rung lắc kịch liệt, sụp xuống, khe nứt vàng chói trên mặt đất càng lúc càng nứt toát ra, cơ hồ đã có thể nhìn thấy dòng dung nham nóng chảy hàng trăm met bên dưới. Dung nham sôi trào bốc lên hơi nóng đỏ tươi cùng với khói vàng tản ra khí tức tử vong.

Ba phút đồng hồ, dưới nhiệt độ cực nóng này, toàn bộ năng lượng sinh hóa của chiến hạm chỉ có thể duy trì lưới bảo hộ trong vòng ba phút, sau ba phút, sẽ tiếp xúc trực tiếp với dung nham nóng chảy, hóa thành ngay cả tro cũng không còn!

Sau khi Lezar tuyên bố một chuỗi mệnh lệnh, những người khác cũng đã hiểu được dụng ý của y.

"Thất đệ muốn lợi dụng lực phun ra của dòng dung nham mà mang chúng ta lên mặt đất sao." Lúc cùng Vệ Á chiến đấu với trùng tộc, Manuss vẫn luôn biểu hiện thờ ơ, cứ lẩm nhẩm cằn nhằn, nhưng giờ phút này lại nheo mắt nhìn Lezar, mái tóc đỏ gần như tiệp màu với khung cảnh bên ngoài cửa sổ mạn tàu.

"Đệ đệ của ngươi đúng là một tên điên." Vệ Á cười nhạo, tựa lưng vào Manuss, đôi chân thon dài không chút kiêng nể gác lên thành ghế, thoạt nhìn vô cùng thoải mái vui vẻ.

Manuss nghiêng đầu liếc nhìn Vệ Á, nói: "Ta cũng là một tên điên đó, ngươi không biết sao?"

Vệ Á cong khóe môi, ý cười trong mắt thêm sâu: "Đã nhìn ra."

Ba mươi giây đã qua, hạm đội vẫn đang rơi xuống, nhưng ngay giấy tiếp theo, dưới một tiếng nổ rung, trời sụp đất nứt, thế giới bên ngoài cửa sổ mạn tàu đột nhiên bị chôn vùi giữa ánh sáng đỏ chói lóa. Dòng nham thạch nóng chảy dưới địa tâm tinh cầu Solom như cự long thoát khỏi xiềng xích, nhất phi trùng thiên, há to mồm, nuốt toàn bộ hạm đội hình tổ ong.

Trong chiến hạm hoàng gia, đồng hồ đo lường lượng năng lượng còn lại báo chỉ số giảm với tốc độ khiến tim đập loạn, ngay sau đó, chỉ nghe phịch một tiếng, quân hạm kịch liệt chấn động, mọi người không thể không nắm chặt đồ vật bên cạnh mới không bị té ngã, sau đó bọn họ cũng cảm giác được, chiến hạm đã không còn rơi xuống, mà đang phóng lên cao!

Giờ khắc này, toàn bộ thế giới đều bị ánh sáng và dòng lửa nóng chảy bao phủ! Chiến hạm rung lắc xóc nảy kịch liệt, bên trong chiến hạm, vách phòng, sàn... mọi thứ bày trí đều trở nên nóng lên trong một chớp mắt!

Còn một phút...

Nhiệt độ siêu cao liếm lên bề mặt lớp năng lượng bảo hộ, ánh sáng xanh dần hấp hối dưới sức nóng của dòng dung nham. Cửa sổ mạn tàu phát ra âm thanh răng rắc, vết rạn bắt đầu từ góc lan dần lên trên.

Còn ba mươi giây...

Bọn họ vẫn bị vây giữa dòng lửa.

Giờ khắc này, vào lúc bọn họ sắp chạm đến biên giới của các chết, Thẩm Tu Vân đột nhiên bị lôi vào trong một cái ôm kiên cố ấm áp.

Giọng nói trầm thấp của nam nhân vang lên bên tai: "Tu Vân, nếu như chúng ta cứ cùng chết như vậy, kỳ thật cũng không tệ..."

Còn mười giây...

Thẩm Tu Vân nhấc tay, đặt lên tấm lưng rộng lớn của nam nhân.

"Lezar, đừng quên lời ngươi đã từng hứa với ta."

"Chuyện gì?"

"Sẽ không nói dối ta nữa."

Còn ba giây...

Hỏa long phát hủy mặt đất bay lên, một nơi nào đó trên tinh cầu Solomon, một ngọn núi lửa đã ngủ yên nhiều năm, đột nhiên bùng nổ.

Mặc dù núi lửa bùng nổ nhưng cũng không quấy nhiễu đến tinh cầu Solomon, bởi vì lúc này, toàn hành tinh đang bị bao vây trong hỗn chiến.

Ngay sau khi Lezar và Thẩm Tu Vân suất binh đi, trùng tộc liền khởi xướng tổng tấn công đối với nhân loại, trong số bọn chúng xuất hiện vô số thể sống cao cấp, không những có được suy nghĩ của riêng mình, mà trong một đêm xuất hiện rất nhiều chiến sĩ cơ giáp.

Quân đội nhân loại liên tiếp chiến bại, cuối cùng không thể không vào thế ăn không được ngã về không, dốc hết toàn lực, tấn công vào hang ổ của trùng tộc – Tinh cầu Solomon.

Kỳ thật, cho tới nay, nhân loại cũng không tìm được chính xác nơi nào là tổng bộ của trùng tộc, cũng không biết thủ lĩnh của bọn chúng ở đâu, bởi vì bọn chúng rất giỏi việc che dấu, mà trước mặt bọn chúng nhân loại lại không thể ẩn mình. Cho đến mấy giờ trước, trong gần hai trăm hành tinh trùng tộc chiếm được, đột nhiên có một hành tinh xuất hiện phản ứng đặc biệt, vì vậy viện khoa học mới phán đoán được tầm quan trọng của tinh cầu Solomon đối với trùng tộc, cử binh lực cuối cùng đến hành tinh Solomon, tử chiến.

Vài giờ trước đó, thời gian bắt đầu xuất hiện hiện tượng cảm ứng năng lượng đặc biệt này, chính là vào lúc cơ thể mẹ tử vong.

Sau khi cơ thể mẹ tử vong, trùng tộc tựa hồ trở nên cực kỳ điên cuồng, sức chiến đấu tăng lên mấy cấp bậc chỉ trong nháy mắt, trận hình hỗn loạn, dùng cách thức tấn công hủy diệt thảo phạt nhân loại. Nhân loại không biết vì sao lại xuất hiện tình huống này, đối mặt với dị tộc đã điên cuồng còn không sợ chết, cơ hồ lâm vào tuyệt địa.

Mà đúng lúc này, trên tinh cầu Solomon xuất hiện một cột dung nham, cùng phun trào với cột dung nham, chính là hạm đội hoàng gia đã mất liên lạc nhiều ngày.

Trận hình tổ ong với kết cấu lục giác phát huy khả năng giảm xóc tối đa, như thiên thần hạ phàm, phượng hoàng niết bàn, xuất hiện trong tầm nhìn quân đội.

Ánh sáng của dòng nham thạch nóng chảy nhay chóng bị khói bụi che lấp, hạm đội như một ngôi sao băng đã bị thiêu cháy rụi, ảm đạm rơi xuống, biến thành một khối sắt vụn xám xịt, không còn sinh mệnh, tiếp tục bay lên cao thêm vài giây đồng hồ do lực quán tính sau đó tạo thành một đường parabol, mạnh mẽ lao về phía mặt đất.

Bề mặt tinh cầu Solomon, toàn bộ binh sĩ nhân loại xung quanh nhìn thấy hình ảnh này, dù là trong cơ giáp, trong chiến thuyền, trên mặt đất, trong mắt mọi người đều lướt qua một tia tuyệt vọng. Bọn họ không biết vì sao hạm đội hoàng gia lại xuất hiện từ trong miệng núi lửa, nhưng bọn họ biết, chiến hạm kia không còn một chút năng lượng trông như một cỗ quan tài, có nghĩa là, cứu binh mà bọn họ mong chờ, sẽ không xuất hiện.

Nhưng vừa lúc đó, trận hình tổ ong đột nhiên tản ra giữa không trung, những chấm sáng năng lượng liên tiếp xuất hiện bên ngoài chiến hạm, những người đứng xa nhanh chóng lấy kính viễn vọng quan sát, phát hiện tất cả đều là... ánh sáng năng lượng của cơ giáp!

Đại quân cơ giáp bỗng nhiên xuất hiện, một tướng quân trùng tộc đang ngồi trước màn hình theo dõi, đôi mắt không đồng tử nhìn chăm chú, khóe môi hơi mím lại.

"Xem ra, giờ chết của trùng tộc... sắp đến rồi."

Sau đó, hắn mở ra màn hình điện tử bên cạnh, nhìn đồng hồ, lầm bầm lầu bầu.

"Dù sao thời gian cũng không còn nhiều lắm, chết thì chết. Chúng ta cũng nên tạm thời nghỉ ngơi một chút. Good night, thủ lĩnh mới của chúng ta, chờ ngươi thức tỉnh con dân của ngươi, dùng lực lượng của ngươi, tạo cho tộc đàn chúng ta kinh hỉ mới." Tướng quân trùng tộc nhìn màn hình, mỉm cười nói.

Trên màn hình, là một tấm ảnh của Thẩm Tu Vân, trong ảnh, thích khách omega ánh mắt lãnh liệt, mặc tấm áo choàng đen, cầm trường kiếm trong tay, ném hai cái phi trảo, bay qua những tòa nhà giữa đế đô Lama trong thời kỳ cường thịnh, phía sau hắn, là đế quốc binh đang truy đuổi sau lưng. Hắn dùng bóng dáng nhanh nhẹn cô độc của mình, vô tình cười nhạo đám sĩ binh nhân loại đuổi theo mà không bắt được, đưa những ngu xuẩn vô năng của bọn họ hiển hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.

Một giây cuối cùng trước khi năng lượng cạn kiệt, hạm đội cuối cùng cũng lên được bề mặt tinh cầu Solomon, thoát khỏi dòng dung nham nóng chảy vây xung quanh. Nhưng bị vây giữa dòng nhiệt độ cực cao chiến hạm đã hoàn toàn hư tổn, hơn nữa cũng tiêu hao hết năng lượng, không thể khởi động lại, Thẩm Tu Vân và Lezar lệnh cho mọi người trốn vào trong cơ giáp, do vậy, mới xuất hiện chiến sĩ cơ giáp từ trên trời giáng xuống.

Bọn họ nhanh chóng liên lạc được với tổng bộ ở tinh cầu Lama, tin tức nhận được lại làm người khiếp sợ.

Trùng tộc phản công, nhân loại tổn thất thảm trọng.

Nhân số hao tổn của binh đoàn Sứ Mệnh và binh đoàn Quang Minh vượt hơn triệu người, quân đóng giữ chỉ còn lại một phần mười!

Hơn bốn mươi hành tinh thất thủ!

Đệ nhất cơ giáp sư đế quốc được ca ngợi là bàn tay trời ban, Lance, bị trọng thương!

Cột trụ vững chắc nhất của hoàng tộc Zethanon, đại công chúa Hasusan... chết trận...

Nhưng, thời gian để mọi người khiếp sợ không có nhiều, bọn họ vừa tìm được đường sống trong chỗ chết, lại không thể một lần nữa gia nhập chiến trường, chiến đấu cho sự tồn vong của nhân loại.

Chiến đội hoàng gia trở về, binh đoàn cơ giáp sống lại, tin tức này nhanh chóng làm sĩ khí quân đội tăng cao. Trùng tộc đương nhiên cũng nhận ra được có thêm binh lực gia nhập chiến trường, tấn công càng thêm hung tàn.

Cho tới nay, ưu thế lớn nhất của nhân loại để đối phó với trùng tộc chính là cơ giáp, nhưng ngày nay trùng tộc đã tiến hóa lên đến có trí tuệ, không chỉ có được cơ giáp, mà còn chế tạo được cơ giáp thông minh tiên tiến hơn so với nhân loại. Mà bên phía nhân loại, chiến sĩ alpha vì sợ trùng tộc ăn mòn, không dám trực tiếp dùng thân thể ứng chiến, chỉ có thể trốn trong cơ giáp, chiến đấu với cơ giáp của trùng tộc, cho dù là thể lực hay là năng lực phản ứng đều không so được với trùng tộc, không chiếm được một chút ưu thế nào. Hơn nữa còn bị sóng trùng phá hư cơ giáp, bọn họ chỉ có thẻ chờ bị giết.

Nhưng mọi người nhanh chóng nhận ra vấn đề, chiến sĩ cơ giáp của chiến đội hoàng gia... hình như bọn họ không sợ trùng tộc ăn mòn thân thể, sóng trùng màu đen lướt qua người bọn họ, lại không có xu thế dừng lại phá hư cơ giáp, mà giống như không phát hiện gì cả, lướt qua bên cạnh bọn họ, ngược lại đến công kích những chiến sĩ phổ thông.

Đến tột cùng là vì sao?

Nhưng mọi người cũng không còn tinh lực mà nghiên cứu những chuyện này, có chiến sĩ cơ giáp do Thẩm Tu Vân dẫn dắt đến hỗ trợ, chiến cuộc trên tinh cầu Solomon nhanh chóng xoay chuyển, nhân loại dần lấy lại thế cục.

Chiến sĩ alpha và omega đã cho nhau dấu hiệu, cho dù là phối hợp tác chiến, hay là những năng lực khác, đều vượt qua chiến sĩ cơ giáp khác nhiều lần. Dưới tác dụng của khế ước thần thánh, alpha và omega tâm ý tương thông, đồng sinh cộng tử, bọn họ tựa như thanh đao sắc bén nhất, đâm thẳng vào trung tâm trùng tộc.

Cơ giáp của Thẩm Tu Vân thuần một màu trắng, bên cạnh chính là cơ giáp màu xám bạc của Lezar. Hai người bọn họ dẫn đầu đội ngũ, phối hợp với nhau, một đao một kiếm, một súng một pháo, làm tiên phong mở đường. Hai người họ không cho nhau dấu hiệu, điều này trong lòng bọn họ biết rõ ràng, nhưng thần kỳ chính là, sóng trùng cũng không tấn công bọn họ. Chuyện này khiến cho bọn họ thoạt nhìn cũng không khác gì các tổ hai người khác.

Những người khác thấy tình cảnh này cũng không suy nghĩ gì nhiều, nhưng có hai người, lại chú ý tới điều này, một là Evan, một là Mike.

Evan không hề nghĩ ngợi, trực tiếp nối máy vào bộ đàm bên trong cơ giáp của Thẩm Tu Vân, "Tu Vân, ngươi và Thất điện hạ cho nhau dấu hiệu?"

Thẩm Tu Vân chém bay mấy chiếc cơ giáp trên đường, cũng không biết có phải trùng hợp hay không, lại phát hiện hắn đang ở đúng vị trí của đấu trường Solomon khi xưa, chính nơi đây, khu thương mại phồn hoa sa đọa bên cạnh đấu trường Solomon đã sớm trở thành thành phố chết, đấu trường Solomon một trăm năm mươi tầng cũng đã trở thành phế tích.

"Sao vậy?" Thẩm Tu Vân nhanh chóng hiểu ra vì sao Evan lại hỏi như vậy, hắn yên lặng nhìn cơ giáp xám bạc bên cạnh, không trả lời mà hỏi lại.

"Không có gì." Evan thấy Thẩm Tu Vân nói như vậy, thầm nhủ tám phần là giống như mình nghĩ, đáy lòng ít nhiều có chút buồn bực.

Trong mắt Evan, Thẩm Tu Vân tồn tại như một vị thần, là một omega rất giỏi, xưa nay chưa từng có, là lãnh tụ của bọn hắn, sao có thể bị một alpha dấu hiệu chứ? Nhưng suy xét tới đây là cho nhau dấu hiệu dưới tình thế khẩn cấp, cũng không có gì đáng trách. Huống hồ, nếu không phải là Thất hoàng tử Lezar, chỉ sợ trên đời này cũng không có ai có tư cách để dấu hiệu Thẩm Tu Vân cả...

Mà còn lại một người khác cũng đang đứng xem, tướng quân Mike, lại không nói gì, chỉ nhìn cơ giáp xám bạc của Lezar, nhíu mày thật sâu.

Cơ giáp màu trắng của Thẩm Tu Vân vẫn luôn chạy về phía đấu trường cũ, Lezar cũng luôn yểm trợ phía sau hắn, lúc này nhịn không được mà hỏi: "Tu Vân, ngươi muốn đi đâu?"

"Đấu trường Solomon." Thẩm Tu Vân nói, "Đó là bộ chỉ huy của trùng tộc."

Lezar không hỏi vì sao Thẩm Tu Vân lại biết đó chính là bộ chỉ huy, chỉ trầm ngâm một khắc rồi hỏi: "Trên người ngươi còn bom khinh khí không?"

"Một cái."

"Được, ta yểm trợ ngươi, khi ngươi đến phạm vi trong tầm bắn thì nói với ta, ta giúp ngươi che dấu."

"Tốt." Thẩm Tu Vân nói xong, liền tăng tốc độ.

Hắn không biết vì sao, rõ ràng sinh ra nghi ngờ, vẫn nguyện ý giao phía sau cho y.

Từ lúc nào thì hắn đã bắt đầu nguyện ý giao phía sau cho người này vậy?

Thẩm Tu Vân lại đi vào hồi ức, hình như là từ ngày đôi mắt y không còn nhìn thấy đi? Hắn cõng y ra khỏi tầng hầm trong quân y viện đế quốc, cũng chính là ngày đó, chiến tranh người và trùng nổ ra.

Như vậy hôm nay, có phải mọi chuyện cũng nên chấm dứt rồi không?

Thẩm Tu Vân thế nhưng không gặp nhiều trở ngại dọc đường, sóng trùng không tấn công hắn, ngược lại còn tách ra hai bên chừa đường cho hắn. Cơ giáp màu trắng của Thẩm Tu Vân chạy thẳng đến phế tích của đấu trường Solomon, vào tầm bắn, gài bom khinh khí, sau đó phóng ra.

Trong mười giây đếm ngược, Thẩm Tu Vân quay đầu lại nhìn cơ giáp màu xám bạc cách đó không xa đang thủ trận vì hắn.

"Lezar." Thẩm Tu Vân nhẹ giọng nói vào bộ đàm bên trong cơ giáp.

"Ta đây, Tu Vân, ngươi xác định đây chính là bộ chỉ huy sao, vì sao phòng thủ yếu ớt như vậy?" Trong bộ đàm truyền đến thanh âm Lezar.

"Ta xác định."

"Được, vậy ngươi chuẩn bị phóng đi, chúng ta chỉ có một cơ hội."

"Ở đây có một thể sống cấp bậc rất cao, ta cảm thấy hắn chính là Carsen."

"Tốt, phóng đi." Lezar nói.

"Ngươi không hỏi vì sao ta lại biết sao?"

"Ta tin ngươi." Lezar nói, "Cho nên ta sẽ không hỏi."

Mười giây đếm ngược trôi qua, bom khinh khí được phóng ra, trực tiếp oanh vào phế tích đấu trường Solomon, phá hủy bộ chỉ huy ở bên trong. Cùng lúc đó, sóng trùng màu đen tràn ngập không trung tinh cầu Solomon, toàn bộ trở thành bụi. Không chỉ riêng ở Solomon, mọi ngõ ngách trên khắp đế quốc, toàn bộ thể sống sơ cấp đều tử vong trong nháy mắt, chỉ còn lại một ít thể sống cao cấp đã tiến hóa vẫn còn chiến đấu, nhưng cũng nhanh chóng bị nhân loại phản công tiêu diệt.

Chiến tranh người và trùng cứ như vậy, kết thúc cùng với thằng lợi của chiến dịch Solomon, riêng Thẩm Tu Vân, vì chiến thắng truyền kỳ lần này, mà một bước lên đỉnh, được phong làm Tổng tư lệnh Tinh Tế Đế Quốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play